Khi hai người đến, trên khoảng đất trống ở bờ hồ nước đã vây quanh ba tầng người, người trong thôn bàn bạc sôi nổi.

“Ngừng thở thật rồi, tạo nghiệt a.”

“Năm nay lại chết đuối một người, năm nào cũng thế, tại sao hài tử đều không nghe lời như vậy!”

“Chắc là người lớn trong nhà đều ra ruộng gặt lúa, trong nhà không có ai, nên hài tử bèn trốn đến đây bơi lội, không may đã xảy ra chuyện!”

“Ai, trở về ta nhất định phải nói với đám hài tử trong nhà, không được đến bờ hồ nghịch nước, quá nguy hiểm.”

“Đúng vậy đúng vậy, trở về nhất định phải bảo hài tử nghe lời.”

Sắc mặt Dương Thạch Phong căng thẳng, mang theo Thập Nhất chen vào trong đám người, dựa vào dáng người cao lớn của mình thành công chen vào. Vừa vào đã thấy Trương ngũ bá cùng Trương ngũ thẩm đang quỳ gối bên người hài tử khóc lớn. Đại nhi tử Trương gia ôm hài tử gắt gao không buông tay, thương tâm đến tận cùng, mà hài tử trong lòng ngực hắn, sắc mặt trắng bệch, ngực không có một chút phập phồng.

Đã ngừng thở.

Dương Thạch Phong vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh người Trương gia, nói với Trương ngũ bá: “Ngũ bá, hài tử khả năng còn có thể cứu được, bá để Thập Nhất nhìn xem, Thập Nhất là đại phu.”

Trương ngũ bá hơi há mồm, trong mắt tràn đầy bi thương, “Cái gì? Còn có thể cứu được sao? nhưng...... nhưng đã ngừng thở.......”

Để không chậm trễ thời gian, Dương Thạch Phong bắt lấy bả vai Trương ngũ bá nhanh chóng nói: “Ngũ bá, thử xem so với không thử vẫn tốt hơn, luôn có một tia hy vọng đúng không?”

Trương ngũ bá sau đó mới thoáng lý trí một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng đúng, thử xem so với không thử vẫn tốt hơn. Vậy các ngươi mau cứu, mau cứu hài tử đi, lão đại, ngươi nhanh đặt Tiểu Sinh xuống, để cho bọn họ thử xem.”

Đại nhi tử Trương gia nghe vậy, trong mắt cũng dâng lên một tia hy vọng, cẩn thận đặt hài tử trong lòng ngực xuống, chủ động nói với Thập Nhất, “Cầu ngươi cứu hài tử của ta.”



Thập Nhất không nói một lời mà ngồi xổm xuống, lật xem đôi mắt của hài tử, nói: “Bảo người chung quanh tản ra, không cần vây quanh!”

Tuy rằng không biết vì cái gì không thể vây quanh, nhưng người Trương gia lại tin tưởng không nghi ngờ, lập tức bảo người chung quanh đều tản ra. Chỉ chốc lát sau mọi người đã thối lui đến mấy trượng ở ngoài.

Thập Nhất bóp miệng của hài tử cho mở ra, vươn hai ngón tay đi vào, đem dị vật trong miệng cùng trong lỗ mũi hắn toàn bộ móc ra ngoài. Chờ đến khi móc ra sạch sẽ xong, lại đem áo hài tử cởi ra, để lộ ra vòng ngực của hắn.

Người chung quanh nhìn Thập Nhất, đều khẩn trương không dám nói lời nào. Muốn xem nàng rốt cuộc định làm gì, nhưng một màn tiếp theo lại khiến mọi người đều kinh ngạc mà mở to hai mắt, phát ra tiếng kinh hô.

Chỉ thấy Thập Nhất một tay nắm mũi hài tử, một tay khác bóp miệng hắn, sau đó, ở trước mắt bao người, hít sâu một hơi, khom lưng mặt đối mặt, miệng nàng phủ lên miệng hài tử, dùng sức mà thổi khí. Giây tiếp theo, nàng lại ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, lại một lần nữa miệng đối miệng thổi khí.

Liên tục làm vài lần như vậy, Thập Nhất lại đem đôi tay đặt ở giữa lồng ngực của hài tử, sau đó, thong thả ép xuống, lại nhanh chóng buông ra, cứ liên tục ép xuống, buông ra. Làm một lúc sau, nàng lại lặp lại động tác phía trước miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho hài tử.

Mọi người chung quanh đều xem đến trợn tròn mắt, không biết Thập Nhất đang làm gì, có người còn cảm thấy đầu óc nàng không bình thường, sao lại hôn môi hài tử? Chẳng lẽ muốn chiếm tiện nghi của tiểu hài tử? Mọi người lại dần dần nghị luận lên. Trong đó có không ít người cảm thấy Thập Nhất đang làm việc xằng bậy. Hài tử đã chết cũng không được yên ổn, còn phải bị nàng lăn lộn như vậy, giục người Trương gia hãy mau mau ngăn cản lại, không cần tiếp tục làm khổ hài tử.

Người Trương gia nghe được một ít nghị luận, sắc mặt cũng do dự lên, nhìn Thập Nhất và hài tử không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Trương ngũ bá khó xử nhìn về phía Dương Thạch Phong: “Thạch Phong, này...... Cô nương này được không?”

Dương Thạch Phong ánh mắt kiên định, trấn an Người Trương gia: “Trương ngũ bá, mọi người dù không tin Thập Nhất, chẳng lẽ lại không tin cháu sao? Nếu không đáng tin cậy, cháu chẳng nhẽ sẽ mang theo nàng tới trị liệu cho Tiểu Sinh sao? Thập Nhất thật đúng là một đại phu, y thuật của nàng còn cực kỳ tốt. Lần trước, khi chúng cháu đi lên trấn trên, có gặp một hài tử bị xe ngựa đụng phải, Bạch đại phu ở trấn trên đã nói phải chuẩn bị hậu sự rồi, nhưng chính Thập Nhất đã cứu sống đứa bé kia.”

Mọi người giật mình, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Thập Nhất.

Dương Thạch Phong không muốn mọi người quấy rầy Thập Nhất, tiếp tục nói: “Còn có, gia gia của cháu cũng đã tê liệt mười mấy năm, nhưng gần đây Thập Nhất trị chân cho ông, hiện tại chân của gia gia đã bắt đầu có thể thoáng cử động. Nếu mọi người không tin tưởng, đi xem gia gia cháu sẽ biết.”



Mọi người nhỏ giọng kinh ngạc, nhìn Thập Nhất vẻ mặt không tin, nhưng trong lòng lại phần lớn tin tưởng, tin tưởng Dương Thạch Phong sẽ không nói dối. Không ngờ rằng cô nương xinh đẹp như vậy lại là một thần y, xem ra thật đúng là có thể cứu trở về.

Người Trương gia cũng không nghi ngờ gì nữa, kỳ vọng mà chờ đợi Thập Nhất cứu hài tử tỉnh lại.

Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh, Thập Nhất vẫn bình tĩnh mà lặp đi lặp lại một vòng lại một vòng động tác hồi sức cho tim phổi. Lúc này, ngay khi Thập Nhất vừa thu lại đôi tay ấn trên ngực hài tử về, hài tử ban đầu vẫn luôn không nhúc nhích và không có hô hấp đột nhiên “Phốc” một tiếng phun ra một ngụm nước, sau đó kịch liệt ho khan lên.

“Tỉnh tỉnh, thật sự tỉnh rồi!”

“Tạ ơn trời đất, đã sống lại rồi, chết đi mà sống lại rồi!”

“Thật đúng là thần y, quá lợi hại!”

Đám người muốn nổ tung.

*****Tác giả có lời muốn nói*****:

Dương Thạch Phong: “Thập Nhất, chúng ta đi cứu người đi.”

Thập Nhất: “Không đi.”

Dương Thạch Phong: “ngươi đi ta sẽ nấu món ăn ngon cho ngươi.”

Thập Nhất: “Được.”

Đồ tham ăn nhất thế giới chỉ cần dùng mỹ thực là có thể nói chuyện
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện