Người Tống gia lần này tới có mang theo hành lý, tính toán trực tiếp ở lại nhà Dương nhị thúc, chờ trị xong chân cho Tống Bảo Trụ mới trở về.

Đối với việc này, vốn dĩ trong nhà liền không đủ chỗ, Dương nhị thúc đúng là có nỗi khổ nói không nên lời, đành phải lén lút gọi Dương Thạch Phong ra bên ngoài, cùng hắn thương lượng: “Thạch Phong, nhị thúc trong nhà không có đủ giường ngủ. Lần này người nhà Nhị thẩm cháu lại tới đến bốn người, căn bản không có chỗ ngủ. Nhị thúc nghĩ, buổi tối nhị thúc mang theo mấy đứa nhỏ tới ngủ cùng cháu được không?”

Dương Thạch Phong cũng biết tình huống trong nhà nhị thúc.

Nhà hắn tổng cộng có ba gian phòng, một nhà sáu người vốn dĩ khi ngủ muốn xoay người cũng khó, bây giờ lại đến bốn người, như vậy chắc chắn đến chỗ đặt chân cũng chẳng còn. Người nhà mẹ đẻ của nhị thẩm một chút cũng không thông cảm tình huống của nhà nhị thúc, nhưng hắn làm cháu trai, dù sao cũng phải giúp đỡ, “Được rồi, vậy nhị thúc mang theo tiểu văn lại đây ngủ cùng với cháu.”

Dương nhị thúc vỗ vỗ bả vai Dương Thạch Phong, “Cảm ơn cháu, Thạch Phong, nhị thúc không giúp được cháu cái gì, ngược lại còn phải nhờ cháu giúp ta, nhị thúc đời này thật vô dụng.”

Dương Thạch Phong cầm bàn tay nhăn nheo khô như vỏ cây của nhị thúc, “Nhị thúc, thúc về sau cũng nên suy nghĩ cho chính mình, không cần để thân thể mệt đến suy sụp.”

Dương nhị thúc được cháu trai nhà mình quan tâm, vui vẻ nở nụ cười, yêu thương giống như khi còn nhỏ sờ sờ đầu cháu trai, “Nhị thúc biết rồi, nhị thúc còn có thể làm, nhị thúc không phải là kính!”

Dương nhị thúc mang theo người Tống gia rời đi, Dương Thạch Phong liền nói chuyện tối nay Dương nhị thúc sẽ qua ngủ cùng hắn cho Thập Nhất nghe. Thập Nhất không có ý kiến gì, dù sao nhà này là của Dương Thạch Phong, nàng không có quyền xen vào.

Thập Nhất nói về việc điều trị bệnh, “Về sau người tới cần phải nằm trị liệu, nhưng hiện tại không có chỗ nằm, trong thôn có thợ mộc bán giường không?”

Dương Thạch Phong sau đó mới nhớ tới trong nhà thật đúng là không giường cho Thập Nhất chữa bệnh cho người ta. Nhất định không thể để người ta nằm trong phòng Thập Nhất được.

Mặc kệ như thế nào, giường của người trong nhà không thể để cho người khác tùy tiện nằm chữa bệnh, Dương Thạch Phong nghĩ nghĩ nói: “Không cần tìm thợ mộc, ta sẽ làm, ta hiện tại sẽ đi lên núi chặt cây trở về, buổi tối hôm nay và ngày mai có thể làm xong một chiếc giường.”

Không ngờ Dương Thạch Phong có thể làm thợ mộc, điều này khiến Thập Nhất rất ngạc nhiên, “Ngươi cũng biết việc này sao? Ngươi tự học?”

Dương Thạch Phong lắc đầu, “Sao dễ dàng tự học như vậy được. Là gia gia dậy cho ta, gia gia trước kia là thợ mộc nổi danh ở thôn chúng ta. Rất nhiều người tới tìm gia gia làm gia cụ, chẳng qua sau khi gia gia bị thương liền không có biện pháp làm nghề thợ mộc nữa. Sau này gia gia liền nằm ở trên giường dạy ta, nhiều năm như vậy ta cũng học xong.”



Thập Nhất: “Vậy ngươi cái gì cũng biết làm sao?”

Dương Thạch Phong: “Cũng không phải cái gì cũng biết, nhưng hầu như đều làm được, ngươi còn muốn ta làm cái gì sao?”

Thập Nhất đích xác có đồ muốn làm, “Ngươi có thể làm cho ta một cái hòm thuốc không, bên trong có thể để đồ vật chữa bệnh.”

Cái này Dương Thạch Phong biết làm, “Có phải giống cái rương của các đại phu đến khám bệnh tại nhà không?”

Thập Nhất không biết khi đi khám bệnh đại phu thời này mang theo cái rương gì, nhưng nghĩ lại chắc cũng gần giống như thứ nàng muốn, nên nói: “Vậy ngươi cứ dựa theo cái kia làm cho ta một cái đi, ta sẽ gửi tiền cho ngươi.”

Dương Thạch Phong mím môi, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ảm đạm, giây tiếp theo lại khẽ cười lên, nói: “Ta không cần tiền, Thập Nhất, ngươi chữa bệnh cho người trong thôn là chuyện tốt, chuẩn bị đồ vật cho ngươi không có gì, không cần đưa tiền.” Hắn không muốn nàng khách khí như thế.

Thập Nhất nhíu nhíu mày, nàng cảm thấy đây là đồ vật mà bản thân nàng muốn, không có đạo lý để người ta miễn phí làm cho mình, trả thù lao là cần thiết, nhưng, hắn lại không muốn......

Trải qua mấy ngày ở chung, tính tình Dương Thạch Phong này Thập Nhất cũng coi như có chút hiểu biết, hắn trước nay đối xử với nàng như một tên ngốc tử, chỉ biết cho đi không cần nhận lại, nàng muốn trả thù lao cũng không được.

Nếu như vậy, nàng chỉ có thể dùng cách khác trả lại cho hắn.

Nhưng cách gì đây? Thập Nhất ở trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đưa ra một ý kiến giúp cho người Dương gia, liền hỏi: “Giường nhà nhị thúc ngươi không đủ đúng không?”

Dương Thạch Phong không hiểu tại sao nàng đột nhiên lại hỏi vấn đề này, gật gật đầu, “Nhà nhị thúc ngoại trừ đại đệ được ngủ một mình một giường, ba đứa nhỏ còn lại đều ngủ cùng trên một cái giường, xoay người cũng không được, nhưng lại không có chỗ để kê thêm giường, nhị thúc vì thế cũng sầu muốn chết.”

Thập Nhất cười cười, “Ta đây cho ngươi một chủ ý, để nhà Nhị thúc ngươi về sau có thể đủ chỗ ngủ rộng rãi thế nào?”



“Hả?” Dương Thạch Phong nghi hoặc nhìn Thập Nhất, “Biện pháp gì? Nhà nhị thúc ta không còn chỗ trống nào cả.”

Thập Nhất cong cong môi, “Không cần chỗ trống cũng được. Ngươi có thể tìm cho ta một cái bút không? Ta cần dùng.”

Dương Thạch Phong không có hỏi nhiều, nói: “Đại đệ ta có, ta đi mượn hắn cho ngươi dùng.”

Dương Thạch Phong mượn một cái bút và một tờ giấy, Thập Nhất trực tiếp vẽ hình ảnh chiếc giường đôi lên trên giấy, sau đó đưa cho Dương Thạch Phong xem.

Dương Thạch Phong vừa thấy, tức khắc đã bị đồ vật trên đó hấp dẫn, nhìn một hồi lâu mới kinh ngạc nhìn về phía Thập Nhất, “Thập Nhất, đây là.......”

Thập Nhất giải thích: “Đây là một loại giường, phân trên dưới hai tầng, dùng một cái thang để đi lên, chỉ chiếm vị trí một chiếc giường, nhưng lại có thể ngủ nhiều người. Ngươi có thể thử làm ra.”

Dương Thạch Phong lại lần nữa đem tầm mắt nhìn về phía bản vẽ, cẩn thận xem, càng xem hứng thú trong mắt càng nhiều, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên, “Thập Nhất, giường này cũng thật quá tốt, nếu có chiếc giường này, tương đương với một chỗ có thể để được đến hai chiếc giường, ta trước nay cũng chưa nghĩ đến việc này, Thập Nhất, cảm ơn ngươi.”

Thập Nhất xua xua tay, không định nói cho Dương Thạch Phong biết đây là loại giường thường thấy ở đời sau, “Đừng cảm tạ ta, coi như thù lao ta đưa cho ngươi vì đã làm đồ vật cho ta đi. Về sau ngươi có nhiều hài tử, cũng có thể làm loại này giường, như vậy sẽ đủ chỗ ngủ.”

Hài tử......tim Dương Thạch Phong đột nhiên nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn về phía bụng Thập Nhất, trong đầu không chịu khống chế mà nghĩ đến hài tử của chính mình.

Hắn từ trước tới nay không nghĩ tới sẽ có hài tử, bởi vì hắn cũng chưa kết hôn, nhưng tưởng tượng nếu có một hài tử giống Thập Nhất như đúc, tâm liền không tự chủ được nóng lên. Nếu như vậy, hắn nhất định một chút cũng không tham lam, đời này chỉ cần một hài tử là đủ rồi.

Thấy bộ dáng ngốc nghếch của Dương Thạch Phong, Thập Nhất quơ quơ tay trước mắt hắn, “Ngươi làm sao vậy? Suy nghĩ cái gì thế?”

“A? A, không...... Không có gì.” Dương Thạch Phong bị hoảng đến hoàn hồn, nghĩ đến việc mình vừa tưởng trong đầu, mặt lén lút đỏ lên, mím môi, cầm rìu đi ra ngoài, “Ta đi lên núi chặt cây.”

Thập Nhất nhún nhún vai, cảm thấy hắn thật kỳ kỳ quái quái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện