Hôm nay vận khí tốt, hai người tìm chưa đến nửa ngày, Thập Nhất liền ở một mảnh bụi cỏ gai, phát hiện loại thảo dược mà mình muốn, hơn nữa số lượng cũng không ít, đủ làm số lượng lớn thuốc gây tê.
Dương Thạch Phong cũng thật cao hứng, giúp đỡ Thập Nhất đào, chỉ trong chốc lát sau đã đào được một rổ.
Thập Nhất thấy số lượng đủ rồi, liền bảo Dương Thạch Phong ngừng, “đủ rồi, chỗ này dùng cũng được rất lâu, không cần đào nữa.”
Dương Thạch Phong lau mồ hôi trên trán, “Vậy thì tốt, chúng ta trở về đi, giữa trưa đừng ăn bánh bột ngô nữa, trở về ta nấu đồ ăn ngon cho ngươi.”
Thập Nhất gật đầu, một chút cũng không khách khí với Dương Thạch Phong, “Ta muốn ăn thịt xào cà tím, còn có thịt kho tàu.”
Dương Thạch Phong vô điều kiện gật đầu, “Được, ngươi muốn ăn cái gì thì ta sẽ làm cái đó.”
Thập Nhất búng tay một cái, vô ý thức ngâm nga một giai điệu nho nhỏ, có thể thấy tâm tình nàng đang không tồi.
Khóe miệng Dương Thạch Phong nhẹ nhếch lên, lẳng lặng mà nghe, từng bước một đi ở bên người Thập Nhất, che chở cho nàng.
“Hừ hừ —— hừ hừ ——”
“Ầm vang —— ầm vang ——”
“Thập Nhất, dừng một chút!” Dương Thạch Phong đột nhiên lôi kéo tay áo Thập Nhất.
Kỳ thật không cần Dương Thạch Phong nói, Thập Nhất cũng dừng lại, nghiêng lỗ tai lẳng lặng nghe, không tiếng động mở khẩu hình miệng với Dương Thạch Phong, “Có cái gì đó.”
Khuôn mặt Dương Thạch Phong nghiêm túc hẳn lên, im lặng gật đầu với Thập Nhất, đầu hơi hơi nghiêng một bên, lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh, phân rõ nơi phát ra âm thanh.
“Thập Nhất, ở bên kia, có thứ gì đang chạy tới phía chúng ta.” tay Dương Thạch Phong chỉ về phía đông nam.
Thập Nhất nâng cao tinh thần đề phòng, gắt gao nhìn chằm chằm hướng đó. “Tốc độ giống như rất nhanh, không biết là thứ gì.”
Trái tim Dương Thạch Phong kịch liệt nhảy lên một chút, nắm chặt tay, ghét sát vào bên tai Thập Nhất nhanh chóng nói: “Nghe thanh âm hình như là lợn rừng, hơn nữa cách chúng ta càng ngày càng gần, chúng ta không kịp vòng đi rồi.”
Lợn rừng? Đây là nói bọn họ đụng phải lợn rừng? Thập Nhất nhìn về phía Dương Thạch Phong, không tiếng động mà dò hỏi tính toán của hắn.
Dương Thạch Phong trên trán đầy mồ hôi, lôi kéo Thập Nhất núp vào trong một bụi cỏ rậm rạp, “Chúng ta hiện tại không thể chạy, trước cứ trốn để xem tình huống đã. Lợn rừng trong núi rất hung hãn, chúng ta không thể chạm vào, gặp được lợn rừng chỉ có thể né tránh, bằng không sẽ rất nguy hiểm.”
Trong mười người thợ săn thì có đến năm người chết do lợn rừng, lực sát thương của nó vô cùng lớn. Cho nên điều tất yêu khi nhìn thấy lợn rừng là phải đi vòng.
Thập Nhất không nói chuyện, đôi mắt xuyên thấu qua khe hở của bụi cỏ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, chỉ trong mấy nhịp thở, một con lợn rừng cao tới ngực Thập Nhất chạy như điên xuất hiện trong tầm mắt hai người, khí thế hung mãnh kia khiến hô hấp của hai người đều cứng lại.
Con lợn rừng này quá lớn, cũng quá hung ác, ánh mắt kia thật dọa người.
Dương Thạch Phong cẩn thận quan sát con lợn rừng, cân nhắc một hồi, ngay khi phát hiện miệng vết thương trên thân lợn rừng, tầm mắt đột nhiên co rụt lại.
Không xong, đây là con lợn rừng bị thương đang bị chọc giận! Hơn nữa phương hướng lợn rừng chạy tới đúng là chỗ mà hắn và Thập Nhất đang nấp. Lợn rừng nếu ngửi được hơi thở của bọn họ, nhất định sẽ phát hiện ra, không cần phải nói khẳng định sẽ liều mạng mà công kích, nhưng bọn họ hiện tại lại không thể chạy trốn được. Nếu chạy trốn sẽ bị lợn rừng thấy, tốc độ của bọn họ không thể so sánh với con lợn rừng đang bị chọc giận vì bị thương.
Bọn họ hôm nay như thế nào lại xui xẻo đến vậy, đụng ngay phải gia hỏa này !
Dương Thạch Phong hiện tại hối hận cả trăm lần vì chính mình đã đưa Thập Nhất tới nơi nguy hiểm này, nếu hôm nay Thập Nhất xảy ra chuyện gì......
Dương Thạch Phong hô hấp dồn dập lên, ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Tuy rằng nếu bọn họ tiếp tục trốn tránh, con lợn rừng không nhất định có thể phát hiện ra bọn họ. Nhưng hắn không dám đánh cuộc như vậy, khả năng này không thể xác định chắn chắn được.
Bất luận cái gì có thể gây thương tổn cho Thập Nhất hắn đều phải chặn lại.
Để đảm bảo Thập Nhất trăm phần trăm an toàn, hắn sẽ chủ động dẫn dắt nguy hiểm rời đi ……
“Thập Nhất, ngươi đứng nguyên ở chỗ này đừng cử động, cũng không cần phát ra bất luận âm thanh gì. Ta sẽ dẫn dắt lợn rừng rời đi. Sau đó ngươi hãy chạy xuống chân núi.” Dương Thạch Phong nói nhỏ bên tai Thập Nhất.
Nói xong, không đợi Thập Nhất đáp lời, Dương Thạch Phong liền nắm chặt cung tiễn chuẩn bị đứng lên chạy trốn, lại bị Thập Nhất tay mắt lanh lẹ giữ chặt lại.
“Ngươi dám chạy thử xem?” Thập Nhất trừng mắt nhìn Dương Thạch Phong, hận không thể cho hắn một cái tát.
Tên ngốc này định chuẩn bị hy sinh chính mình để bảo hộ cho người khác sao? Thập Nhất nàng không thích.
Dương Thạch Phong gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, “Thập Nhất ngươi nghe ta nói, ta không phải tùy hứng. Lợn rừng quá nguy hiểm, đặc biệt là con lợn rừng này còn bị chọc giận. Chúng ta gặp phải nó sẽ nguy hiểm, dù sao ta cũng có kinh nghiệm, ta có thể nghĩ cách thoát thân, ngươi đừng lo lắng.”
Thập Nhất đặt ngón trỏ lên trên môi Dương Thạch Phong “Câm miệng!”
Âm thanh của Dương Thạch Phong đột nhiên im bặt, đôi mắt khó hiểu lại nôn nóng mà nhìn nàng.
Thập Nhất nhìn nhìn lợn rừng, còn cách không đến 200 mét sẽ đến đây. Nàng mặc kệ đại gia hỏa này có thể phát hiện ra bọn họ hay không, nhưng nếu hôm nay đã đụng phải, vậy cứ đem xui xẻo biến thành may mắn đi.
Con lợn rừng này, nàng muốn.
Dương Thạch Phong cũng thật cao hứng, giúp đỡ Thập Nhất đào, chỉ trong chốc lát sau đã đào được một rổ.
Thập Nhất thấy số lượng đủ rồi, liền bảo Dương Thạch Phong ngừng, “đủ rồi, chỗ này dùng cũng được rất lâu, không cần đào nữa.”
Dương Thạch Phong lau mồ hôi trên trán, “Vậy thì tốt, chúng ta trở về đi, giữa trưa đừng ăn bánh bột ngô nữa, trở về ta nấu đồ ăn ngon cho ngươi.”
Thập Nhất gật đầu, một chút cũng không khách khí với Dương Thạch Phong, “Ta muốn ăn thịt xào cà tím, còn có thịt kho tàu.”
Dương Thạch Phong vô điều kiện gật đầu, “Được, ngươi muốn ăn cái gì thì ta sẽ làm cái đó.”
Thập Nhất búng tay một cái, vô ý thức ngâm nga một giai điệu nho nhỏ, có thể thấy tâm tình nàng đang không tồi.
Khóe miệng Dương Thạch Phong nhẹ nhếch lên, lẳng lặng mà nghe, từng bước một đi ở bên người Thập Nhất, che chở cho nàng.
“Hừ hừ —— hừ hừ ——”
“Ầm vang —— ầm vang ——”
“Thập Nhất, dừng một chút!” Dương Thạch Phong đột nhiên lôi kéo tay áo Thập Nhất.
Kỳ thật không cần Dương Thạch Phong nói, Thập Nhất cũng dừng lại, nghiêng lỗ tai lẳng lặng nghe, không tiếng động mở khẩu hình miệng với Dương Thạch Phong, “Có cái gì đó.”
Khuôn mặt Dương Thạch Phong nghiêm túc hẳn lên, im lặng gật đầu với Thập Nhất, đầu hơi hơi nghiêng một bên, lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh, phân rõ nơi phát ra âm thanh.
“Thập Nhất, ở bên kia, có thứ gì đang chạy tới phía chúng ta.” tay Dương Thạch Phong chỉ về phía đông nam.
Thập Nhất nâng cao tinh thần đề phòng, gắt gao nhìn chằm chằm hướng đó. “Tốc độ giống như rất nhanh, không biết là thứ gì.”
Trái tim Dương Thạch Phong kịch liệt nhảy lên một chút, nắm chặt tay, ghét sát vào bên tai Thập Nhất nhanh chóng nói: “Nghe thanh âm hình như là lợn rừng, hơn nữa cách chúng ta càng ngày càng gần, chúng ta không kịp vòng đi rồi.”
Lợn rừng? Đây là nói bọn họ đụng phải lợn rừng? Thập Nhất nhìn về phía Dương Thạch Phong, không tiếng động mà dò hỏi tính toán của hắn.
Dương Thạch Phong trên trán đầy mồ hôi, lôi kéo Thập Nhất núp vào trong một bụi cỏ rậm rạp, “Chúng ta hiện tại không thể chạy, trước cứ trốn để xem tình huống đã. Lợn rừng trong núi rất hung hãn, chúng ta không thể chạm vào, gặp được lợn rừng chỉ có thể né tránh, bằng không sẽ rất nguy hiểm.”
Trong mười người thợ săn thì có đến năm người chết do lợn rừng, lực sát thương của nó vô cùng lớn. Cho nên điều tất yêu khi nhìn thấy lợn rừng là phải đi vòng.
Thập Nhất không nói chuyện, đôi mắt xuyên thấu qua khe hở của bụi cỏ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, chỉ trong mấy nhịp thở, một con lợn rừng cao tới ngực Thập Nhất chạy như điên xuất hiện trong tầm mắt hai người, khí thế hung mãnh kia khiến hô hấp của hai người đều cứng lại.
Con lợn rừng này quá lớn, cũng quá hung ác, ánh mắt kia thật dọa người.
Dương Thạch Phong cẩn thận quan sát con lợn rừng, cân nhắc một hồi, ngay khi phát hiện miệng vết thương trên thân lợn rừng, tầm mắt đột nhiên co rụt lại.
Không xong, đây là con lợn rừng bị thương đang bị chọc giận! Hơn nữa phương hướng lợn rừng chạy tới đúng là chỗ mà hắn và Thập Nhất đang nấp. Lợn rừng nếu ngửi được hơi thở của bọn họ, nhất định sẽ phát hiện ra, không cần phải nói khẳng định sẽ liều mạng mà công kích, nhưng bọn họ hiện tại lại không thể chạy trốn được. Nếu chạy trốn sẽ bị lợn rừng thấy, tốc độ của bọn họ không thể so sánh với con lợn rừng đang bị chọc giận vì bị thương.
Bọn họ hôm nay như thế nào lại xui xẻo đến vậy, đụng ngay phải gia hỏa này !
Dương Thạch Phong hiện tại hối hận cả trăm lần vì chính mình đã đưa Thập Nhất tới nơi nguy hiểm này, nếu hôm nay Thập Nhất xảy ra chuyện gì......
Dương Thạch Phong hô hấp dồn dập lên, ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Tuy rằng nếu bọn họ tiếp tục trốn tránh, con lợn rừng không nhất định có thể phát hiện ra bọn họ. Nhưng hắn không dám đánh cuộc như vậy, khả năng này không thể xác định chắn chắn được.
Bất luận cái gì có thể gây thương tổn cho Thập Nhất hắn đều phải chặn lại.
Để đảm bảo Thập Nhất trăm phần trăm an toàn, hắn sẽ chủ động dẫn dắt nguy hiểm rời đi ……
“Thập Nhất, ngươi đứng nguyên ở chỗ này đừng cử động, cũng không cần phát ra bất luận âm thanh gì. Ta sẽ dẫn dắt lợn rừng rời đi. Sau đó ngươi hãy chạy xuống chân núi.” Dương Thạch Phong nói nhỏ bên tai Thập Nhất.
Nói xong, không đợi Thập Nhất đáp lời, Dương Thạch Phong liền nắm chặt cung tiễn chuẩn bị đứng lên chạy trốn, lại bị Thập Nhất tay mắt lanh lẹ giữ chặt lại.
“Ngươi dám chạy thử xem?” Thập Nhất trừng mắt nhìn Dương Thạch Phong, hận không thể cho hắn một cái tát.
Tên ngốc này định chuẩn bị hy sinh chính mình để bảo hộ cho người khác sao? Thập Nhất nàng không thích.
Dương Thạch Phong gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, “Thập Nhất ngươi nghe ta nói, ta không phải tùy hứng. Lợn rừng quá nguy hiểm, đặc biệt là con lợn rừng này còn bị chọc giận. Chúng ta gặp phải nó sẽ nguy hiểm, dù sao ta cũng có kinh nghiệm, ta có thể nghĩ cách thoát thân, ngươi đừng lo lắng.”
Thập Nhất đặt ngón trỏ lên trên môi Dương Thạch Phong “Câm miệng!”
Âm thanh của Dương Thạch Phong đột nhiên im bặt, đôi mắt khó hiểu lại nôn nóng mà nhìn nàng.
Thập Nhất nhìn nhìn lợn rừng, còn cách không đến 200 mét sẽ đến đây. Nàng mặc kệ đại gia hỏa này có thể phát hiện ra bọn họ hay không, nhưng nếu hôm nay đã đụng phải, vậy cứ đem xui xẻo biến thành may mắn đi.
Con lợn rừng này, nàng muốn.
Danh sách chương