Tôn lão thúc cắt thịt, Dương Thạch Phong cân, hai người vùi đầu làm cả một buổi sáng.
Chờ đến giữa trưa mặt trời dâng lên cao, người trong sân rốt cuộc đều mang theo vẻ mặt mãn nguyện, mỉm cười rời đi.
Lúc này, toàn bộ chỗ thịt lợn rừng cũng chỉ dư lại không đến một phần mười.
Dương Thạch Phong dùng đao đem chân sau cắt một khối thịt to, dùng dây thừng buộc lên đưa cho Tôn lão thúc, “Lão thúc, hôm nay vất vả, thúc cầm lấy chỗ thịt này về nhà ăn. Phần còn dư lại chúng ta không bán nữa, mà để trong nhà ăn.”
Tôn lão thúc cũng không khách khí, cao hứng tiếp nhận thịt lợn cũng tầm năm, sáu cân, cười đến không khép được miệng, “Được rồi, lão thúc ta về đây. Ta để lại công cụ cho cháu dùng, cháu dùng xong mang đến trả cho ta là được.”
Dương Thạch Phong nói lời cảm tạ, đưa Tôn lão thúc ra phía sau cửa, dùng dao chia số thịt còn dư lại ra nhiều phần, tính toán đưa cho những người hôm qua đã giúp hắn khiêng lợn từ trên núi về.
“A, Thạch Phong, thịt lợn bán chỉ còn lại từng này sao?” Tống Quyên Hoa cười ha hả từ ngoài cửa tiến vào, nhìn chằm chằm chỗ thịt lợn trên mặt đất, đôi mắt không dời đi nổi.
Dương Thạch Phong ngẩng đầu nhìn bà một cái, cúi đầu tiếp tục cắt thịt lợn, “Đúng vậy, bán xong rồi.”
Tống Quyên Hoa bĩu môi, vẫy tay bảo hai tiểu gia hỏa đi theo sau nhanh lại đây, “Các ngươi mau đến đây nhìn xem, đây là thịt lợn rừng mà đại ca ca của các ngươi bắt được, chỉ còn lại một chút như vậy. Các ngươi không mau nhìn xem thì cũng chẳng còn gì.”
Tiểu nam hài nghe vậy nóng nảy, vội vàng chạy đến trước chỗ thịt lợn, nói với Dương Thạch Phong: “Đại ca ca, ta muốn ăn thịt lợn, ngươi đừng bán hết, bán hết rồi ta lại không có đồ ăn.”
Tiểu nữ hài cũng theo chân ca ca chạy tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn thịt, trong miệng ồn ào đòi ăn.
Tống Quyên Hoa ở một bên nhìn, cười ha hả.
Dương Thạch Phong không muốn nói chuyện với Tống Quyên Hoa, đem một khối khoảng tầm bốn năm cân thịt lợn đưa cho tiểu nam hài, “Đây, đây là phần thịt của nhà đệ, cầm về cho cha đệ đi.”
Tiểu nam hài nhìn thấy một khối thịt to như vậy, đôi mắt đều phát sáng, cũng không chê thịt lợn dơ, ôm lấy miếng thịt lợn, đứng lên chạy đến bên người Tống Quyên Hoa, “nương, ngài xem đại ca ca cho ta một miếng thịt lớn chưa này.”
“Ca ca, ca ca, ngươi từ từ, ta cũng muốn ôm thịt.” Tiểu nữ hài chạy theo phía sau nam hài.
Tống Quyên Hoa nhìn nhìn khối thịt, sắc mặt lại không tốt lắm, đối với khối thịt này quá không hài lòng!
Con lợn to như vậy, tổng cộng cũng phải năm, sáu trăm cân, thế nhưng chỉ cho nhà bọn họ có năm cân thịt, cũng quá keo kiệt đi, như thế nào cũng phải cho 50, 60 cân mới được chứ? Tống Quyên Hoa trước tiên để hai đứa nhỏ mang thịt về nhà, sau đó lại nói với Dương Thạch Phong: “Thạch Phong, Nhị thúc cháu đã lớn tuổi như vậy, nhưng không nói hai lời liền lên núi khiêng lợn giúp cháu. Đối với cháu một mảnh tâm ý, so với thân nhi tử còn tốt hơn.”
Dương Thạch Phong cúi đầu không buồn hé răng, chỉ chăm chú cắt thịt.
Thấy hắn không nói lời nào, Tống Quyên Hoa trợn trắng mắt, lại bắt đầu lải nhải, “Khi cháu còn nhỏ, nhị thúc cháu thường xuyên vụng trộm dành phần đồ ăn của chính mình cho cháu. Hắn là một đại nam nhân nhưng mỗi ngày đều để bụng đói, gầy đến da bọc xương, cháu còn nhớ không?”
Dương Thạch Phong chia thịt trên mặt đất xong, liền dùng dây thừng treo vào, xách lên tay đi ra ngoài cửa, khi ngang qua bên người Tống Quyên Hoa, liền nói: “Nhị thẩm, thịt thừa lại chính là để cho gia gia ăn, thẩm sẽ không nhớ thương phần thịt của gia gia chứ?”
“Ngươi ——” Tống Quyên Hoa tức giận đến muốn mắng người, nhưng Dương Thạch Phong đã đi ra cửa để đưa thịt, không thèm quan tâm đến bà.
Tống Quyên Hoa không nói được, dậm dậm chân, quay đầu đi nhìn thịt thừa trên mặt đất, thấy còn khoảng mười mấy cân.
Nhiều thịt như vậy, lão gia tử có thể ăn hết sao?
Tống Quyên Hoa nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy không có ai, lén lút đi đến bên cạnh thịt, đang định duỗi tay ra lấy trộm một miếng thịt trên mặt đất, đột nhiên đã bị một cục đá ném trúng tay, nháy mắt đã tê rần.
Tống Quyên Hoa đau đến kêu to, dùng cái tay khác che lại cái tay bị đả thương, “Ai ? Ai dám đánh lão nương?”
“Ta.” Thập Nhất từ trong phòng đi ra, nhàn nhạt nhìn Tống Quyên Hoa, “tay ngươi hãy an phận cho ta, cho ngươi thì ngươi cầm, không cho thì ngươi đừng nghĩ động.”
Tống Quyên Hoa thấy là Thập Nhất, có hơi chút ngượng ngùng.
Trong khoảng thời gian này bà nhìn thấy Thập Nhất đều luôn luôn tất cung tất kính. Ai bảo đệ đệ bà đang nhờ người trị chân đâu, cần phải lấy lòng.
Nhưng hiện tại chân đệ đệ bà đã trị xong, cũng không cần đắp thuốc nữa, tiếp theo chỉ cần uống thuốc là được, nói cách khác, không cần nhờ đến Thập Nhất.
Nghĩ đến đây, Tống Quyên Hoa tự tin lớn lên, không cẩn thận như trước đây, cười nói:
“Là Thập Nhất đại phu sao. Ta cũng không muốn làm gì, ta chỉ định nhìn xem đều không được sao? Ta dù sao cũng là nhị thẩm, chẳng lẽ còn không thể nhìn đồ vật trong nhà của chất nhi? Nếu bàn về tư cách, ta có tư cách quản đồ vật của Thạch Phong hơn ngươi đi? Rốt cuộc ngươi và Thạch Phong cũng không có quan hệ gì cụ thể phải không?”
Thập Nhất cong cong môi, kéo cái ghế ngồi xuống trước chỗ thịt lợn, “Vậy ngươi cảm thấy Dương Thạch Phong muốn ngươi lo hay là muốn ta quản?”
Tống Quyên Hoa bị nghẹn một chút, bà đương nhiên biết cái tên tiểu tử thúi Dương Thạch Phong kia hiện tại đã bị tiểu yêu nữ này mê hoặc, nữ nhân này nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng nữ nhân này cũng quá không biết xấu hổ, lời này có thể tùy tiện nói ra sao?
“Thập Nhất đại phu, không phải ta muốn nói ngươi. Nhưng ngươi là một cô nương gia cũng quá không chú ý. Trai đơn gái chiếc liền cứ như vậy ở cùng một chỗ cũng không sợ người khác chê cười. Ngươi và Thạch Phong lại không có bất luận quan hệ gì, ngươi cũng không gả cho hắn, còn chuẩn bị rời đi, nhưng cứ như vậy chiếm phòng của người ta thật là không tốt đi? Ngươi sẽ làm chậm trễ việc Thạch Phong tìm tức phụ. Làm người đó mà, vẫn nên phải biết tự giác một chút.”
Thập Nhất lặng im một lát, nâng nâng mí mắt, trong mắt không có bất luận cảm xúc gì nhìn Tống Quyên Hoa, “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi? Đúng là bắt chó đi cày.”
“Ngươi!” Tống Quyên Hoa tức giận, vỗ vỗ ngực của mình, “mẹ cha Thạch Phong không còn, ta chính là nhị thẩm của Thạch Phong. Ta quan tâm hắn chính là thiên kinh địa nghĩa. Về sau hắn cưới vợ đều do ta tới lo liệu, ta như thế nào không thể quản?”
Tống Quyên Hoa nói cười cười, “hơn nữa, Thạch Phong không hiểu chuyện, nhưng ta làm nhị thẩm lại không thể không vì cháu dâu tương lai mà suy ngẫm. Nếu cháu dâu tương lai của ta biết có một cô nương gia ăn vạ nơi này, còn ai dám gả cho Thạch Phong? Chẳng lẽ để hắn sống cô đơn cả đời? Như vậy rất là không phúc hậu đi, Thập Nhất đại phu.”
Tống Quyên Hoa hoàn toàn không cố kỵ chỗ nào, đem toàn bộ uất nghẹn, bất mãn trước đó ở trong lòng đối với Thập Nhất lập tức phóng thích ra ngoài.
Thập Nhất nhấp môi nhìn chằm chằm Tống Quyên Hoa. Nàng đột nhiên thực chán ghét cái miệng nói ra nói vào của bà ta, cũng thực chán ghét người đàn bà này, quá ồn ào!
Thập Nhất từng bước một tiến đến gần Tống Quyên Hoa. Tống Quyên Hoa sợ tới mức lui về sau mấy bước, trong miệng lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi định làm gì? Ta..... Ta nói cho ngươi, ngươi đừng nghĩ...... Đừng nghĩ xằng bậy.”
Thập Nhất không nói một lời mà đứng trước mặt Tống Quyên Hoa, tay vừa động, Tống Quyên Hoa chỉ cảm thấy cái cổ hơi tê rần một chút rồi trở lại bình thường. Sau đó liền thấy Thập Nhất xoay người trở lại trên ghế tiếp tục ngồi.
Tống Quyên Hoa cảm thấy khó hiểu. Nàng đang muốn làm gì, đang định mở miệng ra hỏi, nhưng miệng mở ra lại không thể phát ra âm thanh.
Nàng thất thanh! Tống Quyên Hoa kinh hãi, liều mạng kêu to, nhưng hoàn toàn không có âm thanh.
Tống Quyên Hoa hoảng sợ che lại yết hầu, một cái tay khác run rẩy chỉ vào Thập Nhất, đôi môi không ngừng động, định tới gần nhưng lại không dám, sợ bị Thập Nhất đánh.
Thập Nhất nhàn nhạt mà nhìn bộ dáng kinh sợ của người đàn bà này. Sau đó mới chống tay hai bên má nói: “Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Hoặc là ngươi lập tức rời đi, hoặc là ta lại làm cho ngươi thử xem cảm giác không thể động đậy là như thế nào?”
Tống Quyên Hoa vừa nghe vậy, đại kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi liền chạy về nhà, khi đi đến cạnh cửa còn bị vấp một cái, ngã lăn đi ra ngoài, cuối cùng té ngã lộn nhào mà chạy.
Chờ đến giữa trưa mặt trời dâng lên cao, người trong sân rốt cuộc đều mang theo vẻ mặt mãn nguyện, mỉm cười rời đi.
Lúc này, toàn bộ chỗ thịt lợn rừng cũng chỉ dư lại không đến một phần mười.
Dương Thạch Phong dùng đao đem chân sau cắt một khối thịt to, dùng dây thừng buộc lên đưa cho Tôn lão thúc, “Lão thúc, hôm nay vất vả, thúc cầm lấy chỗ thịt này về nhà ăn. Phần còn dư lại chúng ta không bán nữa, mà để trong nhà ăn.”
Tôn lão thúc cũng không khách khí, cao hứng tiếp nhận thịt lợn cũng tầm năm, sáu cân, cười đến không khép được miệng, “Được rồi, lão thúc ta về đây. Ta để lại công cụ cho cháu dùng, cháu dùng xong mang đến trả cho ta là được.”
Dương Thạch Phong nói lời cảm tạ, đưa Tôn lão thúc ra phía sau cửa, dùng dao chia số thịt còn dư lại ra nhiều phần, tính toán đưa cho những người hôm qua đã giúp hắn khiêng lợn từ trên núi về.
“A, Thạch Phong, thịt lợn bán chỉ còn lại từng này sao?” Tống Quyên Hoa cười ha hả từ ngoài cửa tiến vào, nhìn chằm chằm chỗ thịt lợn trên mặt đất, đôi mắt không dời đi nổi.
Dương Thạch Phong ngẩng đầu nhìn bà một cái, cúi đầu tiếp tục cắt thịt lợn, “Đúng vậy, bán xong rồi.”
Tống Quyên Hoa bĩu môi, vẫy tay bảo hai tiểu gia hỏa đi theo sau nhanh lại đây, “Các ngươi mau đến đây nhìn xem, đây là thịt lợn rừng mà đại ca ca của các ngươi bắt được, chỉ còn lại một chút như vậy. Các ngươi không mau nhìn xem thì cũng chẳng còn gì.”
Tiểu nam hài nghe vậy nóng nảy, vội vàng chạy đến trước chỗ thịt lợn, nói với Dương Thạch Phong: “Đại ca ca, ta muốn ăn thịt lợn, ngươi đừng bán hết, bán hết rồi ta lại không có đồ ăn.”
Tiểu nữ hài cũng theo chân ca ca chạy tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn thịt, trong miệng ồn ào đòi ăn.
Tống Quyên Hoa ở một bên nhìn, cười ha hả.
Dương Thạch Phong không muốn nói chuyện với Tống Quyên Hoa, đem một khối khoảng tầm bốn năm cân thịt lợn đưa cho tiểu nam hài, “Đây, đây là phần thịt của nhà đệ, cầm về cho cha đệ đi.”
Tiểu nam hài nhìn thấy một khối thịt to như vậy, đôi mắt đều phát sáng, cũng không chê thịt lợn dơ, ôm lấy miếng thịt lợn, đứng lên chạy đến bên người Tống Quyên Hoa, “nương, ngài xem đại ca ca cho ta một miếng thịt lớn chưa này.”
“Ca ca, ca ca, ngươi từ từ, ta cũng muốn ôm thịt.” Tiểu nữ hài chạy theo phía sau nam hài.
Tống Quyên Hoa nhìn nhìn khối thịt, sắc mặt lại không tốt lắm, đối với khối thịt này quá không hài lòng!
Con lợn to như vậy, tổng cộng cũng phải năm, sáu trăm cân, thế nhưng chỉ cho nhà bọn họ có năm cân thịt, cũng quá keo kiệt đi, như thế nào cũng phải cho 50, 60 cân mới được chứ? Tống Quyên Hoa trước tiên để hai đứa nhỏ mang thịt về nhà, sau đó lại nói với Dương Thạch Phong: “Thạch Phong, Nhị thúc cháu đã lớn tuổi như vậy, nhưng không nói hai lời liền lên núi khiêng lợn giúp cháu. Đối với cháu một mảnh tâm ý, so với thân nhi tử còn tốt hơn.”
Dương Thạch Phong cúi đầu không buồn hé răng, chỉ chăm chú cắt thịt.
Thấy hắn không nói lời nào, Tống Quyên Hoa trợn trắng mắt, lại bắt đầu lải nhải, “Khi cháu còn nhỏ, nhị thúc cháu thường xuyên vụng trộm dành phần đồ ăn của chính mình cho cháu. Hắn là một đại nam nhân nhưng mỗi ngày đều để bụng đói, gầy đến da bọc xương, cháu còn nhớ không?”
Dương Thạch Phong chia thịt trên mặt đất xong, liền dùng dây thừng treo vào, xách lên tay đi ra ngoài cửa, khi ngang qua bên người Tống Quyên Hoa, liền nói: “Nhị thẩm, thịt thừa lại chính là để cho gia gia ăn, thẩm sẽ không nhớ thương phần thịt của gia gia chứ?”
“Ngươi ——” Tống Quyên Hoa tức giận đến muốn mắng người, nhưng Dương Thạch Phong đã đi ra cửa để đưa thịt, không thèm quan tâm đến bà.
Tống Quyên Hoa không nói được, dậm dậm chân, quay đầu đi nhìn thịt thừa trên mặt đất, thấy còn khoảng mười mấy cân.
Nhiều thịt như vậy, lão gia tử có thể ăn hết sao?
Tống Quyên Hoa nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy không có ai, lén lút đi đến bên cạnh thịt, đang định duỗi tay ra lấy trộm một miếng thịt trên mặt đất, đột nhiên đã bị một cục đá ném trúng tay, nháy mắt đã tê rần.
Tống Quyên Hoa đau đến kêu to, dùng cái tay khác che lại cái tay bị đả thương, “Ai ? Ai dám đánh lão nương?”
“Ta.” Thập Nhất từ trong phòng đi ra, nhàn nhạt nhìn Tống Quyên Hoa, “tay ngươi hãy an phận cho ta, cho ngươi thì ngươi cầm, không cho thì ngươi đừng nghĩ động.”
Tống Quyên Hoa thấy là Thập Nhất, có hơi chút ngượng ngùng.
Trong khoảng thời gian này bà nhìn thấy Thập Nhất đều luôn luôn tất cung tất kính. Ai bảo đệ đệ bà đang nhờ người trị chân đâu, cần phải lấy lòng.
Nhưng hiện tại chân đệ đệ bà đã trị xong, cũng không cần đắp thuốc nữa, tiếp theo chỉ cần uống thuốc là được, nói cách khác, không cần nhờ đến Thập Nhất.
Nghĩ đến đây, Tống Quyên Hoa tự tin lớn lên, không cẩn thận như trước đây, cười nói:
“Là Thập Nhất đại phu sao. Ta cũng không muốn làm gì, ta chỉ định nhìn xem đều không được sao? Ta dù sao cũng là nhị thẩm, chẳng lẽ còn không thể nhìn đồ vật trong nhà của chất nhi? Nếu bàn về tư cách, ta có tư cách quản đồ vật của Thạch Phong hơn ngươi đi? Rốt cuộc ngươi và Thạch Phong cũng không có quan hệ gì cụ thể phải không?”
Thập Nhất cong cong môi, kéo cái ghế ngồi xuống trước chỗ thịt lợn, “Vậy ngươi cảm thấy Dương Thạch Phong muốn ngươi lo hay là muốn ta quản?”
Tống Quyên Hoa bị nghẹn một chút, bà đương nhiên biết cái tên tiểu tử thúi Dương Thạch Phong kia hiện tại đã bị tiểu yêu nữ này mê hoặc, nữ nhân này nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng nữ nhân này cũng quá không biết xấu hổ, lời này có thể tùy tiện nói ra sao?
“Thập Nhất đại phu, không phải ta muốn nói ngươi. Nhưng ngươi là một cô nương gia cũng quá không chú ý. Trai đơn gái chiếc liền cứ như vậy ở cùng một chỗ cũng không sợ người khác chê cười. Ngươi và Thạch Phong lại không có bất luận quan hệ gì, ngươi cũng không gả cho hắn, còn chuẩn bị rời đi, nhưng cứ như vậy chiếm phòng của người ta thật là không tốt đi? Ngươi sẽ làm chậm trễ việc Thạch Phong tìm tức phụ. Làm người đó mà, vẫn nên phải biết tự giác một chút.”
Thập Nhất lặng im một lát, nâng nâng mí mắt, trong mắt không có bất luận cảm xúc gì nhìn Tống Quyên Hoa, “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi? Đúng là bắt chó đi cày.”
“Ngươi!” Tống Quyên Hoa tức giận, vỗ vỗ ngực của mình, “mẹ cha Thạch Phong không còn, ta chính là nhị thẩm của Thạch Phong. Ta quan tâm hắn chính là thiên kinh địa nghĩa. Về sau hắn cưới vợ đều do ta tới lo liệu, ta như thế nào không thể quản?”
Tống Quyên Hoa nói cười cười, “hơn nữa, Thạch Phong không hiểu chuyện, nhưng ta làm nhị thẩm lại không thể không vì cháu dâu tương lai mà suy ngẫm. Nếu cháu dâu tương lai của ta biết có một cô nương gia ăn vạ nơi này, còn ai dám gả cho Thạch Phong? Chẳng lẽ để hắn sống cô đơn cả đời? Như vậy rất là không phúc hậu đi, Thập Nhất đại phu.”
Tống Quyên Hoa hoàn toàn không cố kỵ chỗ nào, đem toàn bộ uất nghẹn, bất mãn trước đó ở trong lòng đối với Thập Nhất lập tức phóng thích ra ngoài.
Thập Nhất nhấp môi nhìn chằm chằm Tống Quyên Hoa. Nàng đột nhiên thực chán ghét cái miệng nói ra nói vào của bà ta, cũng thực chán ghét người đàn bà này, quá ồn ào!
Thập Nhất từng bước một tiến đến gần Tống Quyên Hoa. Tống Quyên Hoa sợ tới mức lui về sau mấy bước, trong miệng lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi định làm gì? Ta..... Ta nói cho ngươi, ngươi đừng nghĩ...... Đừng nghĩ xằng bậy.”
Thập Nhất không nói một lời mà đứng trước mặt Tống Quyên Hoa, tay vừa động, Tống Quyên Hoa chỉ cảm thấy cái cổ hơi tê rần một chút rồi trở lại bình thường. Sau đó liền thấy Thập Nhất xoay người trở lại trên ghế tiếp tục ngồi.
Tống Quyên Hoa cảm thấy khó hiểu. Nàng đang muốn làm gì, đang định mở miệng ra hỏi, nhưng miệng mở ra lại không thể phát ra âm thanh.
Nàng thất thanh! Tống Quyên Hoa kinh hãi, liều mạng kêu to, nhưng hoàn toàn không có âm thanh.
Tống Quyên Hoa hoảng sợ che lại yết hầu, một cái tay khác run rẩy chỉ vào Thập Nhất, đôi môi không ngừng động, định tới gần nhưng lại không dám, sợ bị Thập Nhất đánh.
Thập Nhất nhàn nhạt mà nhìn bộ dáng kinh sợ của người đàn bà này. Sau đó mới chống tay hai bên má nói: “Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Hoặc là ngươi lập tức rời đi, hoặc là ta lại làm cho ngươi thử xem cảm giác không thể động đậy là như thế nào?”
Tống Quyên Hoa vừa nghe vậy, đại kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi liền chạy về nhà, khi đi đến cạnh cửa còn bị vấp một cái, ngã lăn đi ra ngoài, cuối cùng té ngã lộn nhào mà chạy.
Danh sách chương