Nha đầu mới tới rất chịu khó, chỉ một lát đã bổ đủ số củi dùng trong ngày, kích thước và chất lượng đều đảm bảo, Hồng thẩm gặp ai cũng khen ngợi, làm danh tiếng của Lôi Lôi truyền xa, mỗi lần Triệu quản gia gặp nàng nét mặt cũng ôn hòa hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, công tử vừa đến địa điểm luyện võ, Lôi Lôi đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn để sáu khúc gỗ.

"Huynh có thể trong vòng một chiêu chém từng khúc gỗ này ra thành tám mảnh không?"

"Để ta thử xem."

Hôm nay có thêm một khúc, độ khó của nhiệm vụ lại tăng cao, rất có tính khiêu chiến, công tử cảm thấy việc này giúp ích cho việc luyện võ thì không chút do dự, tuốt đao ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đã chém tất cả các khúc gỗ theo yêu cầu đặt ra.

"Công phu tốt, đao pháp tốt, có tiến bộ!"

"Chỗ gỗ này......"

"Ta đến thu gom, ngươi tiếp tục luyện."

"Làm phiền."

...........

Sáng sớm ngày thứ ba, Lôi Lôi vẫn chờ ở trong rừng trúc, bên cạnh bày bảy khúc gỗ.

Công tử khua đao, chém thành 56 mảnh theo yêu cầu.

Hắn thực sự là "Tiểu Bạch", Lôi Lôi cười ha ha ôm đống củi rời khỏi.

(Chú thích: "Tiểu Bạch" có nghĩa là ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch.)

..........

Ngày thứ tư, Lôi Lôi lại chờ ở đó với tám khúc gỗ.

Tám khúc gỗ này vốn dĩ phải chém thành 64 mảnh, nhưng lúc này trong vòng một chiêu, cũng chỉ chém được thành 58 mảnh.

Lôi Lôi như thường lệ tán thưởng hắn: "Tốt! Đao pháp tốt!"

Bị khiêu chiến đến cực hạn, kết quả này khiến công tử không vừa lòng lắm, xấu hổ nói: "Chỉ có thể như vậy, vẫn là chậm."

"Không sao không sao" Lôi Lôi xua tay, cổ vũ hắn, "Có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi, sau này luyện nhiều hơn một chút là có thể một chiêu chém thành 64 mảnh!"

Hắn cảm thấy không yên lòng, nghĩ đến nử tử này vì theo mình luyện đao pháp mà không ngại cực khổ đến bãi tập thu nhặt tàn cục, thì quyết tâm cố gắng luyện tập, vận dụng hết nội lực: "Ta thử lại lần nữa."

Không chờ Lôi Lôi phản ứng, các khúc gỗ trên mặt đất lại bay lên lần nữa, trước mắt sáng lòa, cả người hắn không nhúc nhích, nhưng mà thanh đao kia giống như có sinh mệnh, trên không trung bay múa, vụn gỗ bay đầy trời.

Nháy mắt, một nửa số củi bị chém vụn như mùn cưa.

"Đừng...." Thấy hắn không làm theo yêu cầu, Lôi Lôi sợ hãi nhào tới ôm lấy tay hắn, "Đừng, đừng chém! Chém nữa thì sẽ không đốt được!"

Hắn ngớ ra: "Đốt?"

Lôi Lôi buông hắn ra, khom lưng nhặt những thanh củi chưa bị chém tan tành, oán giận: "Huynh đó, nếu muốn chém thêm nữa thì bảo ta một tiếng, ta sẽ đi lấy thêm mấy khúc gỗ để cho huynh luyện tập, nhìn xem, chém thành như vậy làm sao đốt được nữa!"

Cuối cùng công tử cũng phát hiện ra điều không đúng, mặt tối sầm: "Cô muốn bổ củi?"

Lôi Lôi biết mình lỡ lời, ngồi dậy, hai tay cầm hai miếng gỗ, giải thích: "Dù gì thì huynh cũng đã luyện được đao pháp, nhưng đống củi này bị huynh làm hỏng, thật đáng tiếc!"

Hắn nắm chặt bảo đao tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: "Cô để ta dùng Phượng Minh đao chặt củi giúp cô?"

Cứ cho rằng hắn sẽ làm thịt mình, Lôi Lôi sợ đến mức vứt hai khúc gỗ đi, lùi hai bước, buông tay: "Cái gì mà chặt củi, ta chỉ muốn giúp huynh luyện đao, có điều huynh luyện xong, đống củi này cũng không thể lãng phí, thuận tiện để nhà bếp đốt mà thôi, chỉ là thuận tiện."

Hắn lại tiến lên hai bước, trong giọng nói mơ hồ có hỏa khí: "Đao là vũ khí, sao có thể sử dụng như vậy được!"

Lôi Lôi lui về sau hai bước nữa, phản bác: "Đao còn có thể thái rau giết gà, sao lại không thể đốn củi?"

Hắn giận dữ, nhưng không biết phản bác như thế nào, lúc lâu sau mới nói: "Phượng Minh đao của Tiêu gia là để đề cao chính nghĩa, trừ ác hành thiện, danh chấn thiên hạ, kẻ ác chết dưới lưỡi đao nhiều vô số kể, sao có thể để cô chà đạp như vậy!"

Lôi Lôi vẫn kiên trì quan điểm của mình: "Làm sao huynh biết đây là chà đạp, chẳng phải là trừ ác hành thiện sao? Giúp ta bổ củi cũng là làm việc thiện đấy, huynh xem, ta bổ xong đống củi này mất một ngày, còn huynh làm dễ như ăn cháo, không mất sức, lại còn luyện được đao pháp, hơn nữa nhà bếp lại có đủ củi dùng mỗi ngày, nhất cử lưỡng tiện!" Nuốt nước miếng một cái, nàng mềm giọng an ủi: "Huynh không chặt củi thì cũng chặt trúc, hai việc này không phải là giống nhau sao?"

"Sao lại giống nhau?" Công tử tức điên lên.

"Đều là chặt, có cái gì không giống nhau," Phát hiện thần sắc của hắn càng ngày càng không tốt, Lôi Lôi đành ngậm miệng, dường như hiểu ra cái gì đó, "Nếu huynh sợ hỏng bảo đao, lần sau ta tìm một cái dỏm cho huynh dùng."

"Cô!" Hắn tiến lên thêm hai bước.

Tất cả những kẻ hung dữ đều là con cọp giấy! Lôi Lôi không lui bước, để sau này hành sự thuận lợi, nàng quyết định dùng cái mồm lợi hại thuyết phục hắn: "Thật ra ta thấy sơn trang phân công nhiệm vụ rất không phù hợp, người biết võ công nhiều như vậy nhưng lại không chịu đi bổ củi, quả thực lãng phí nhân tài, lãng phí thời gian, học võ công để làm gì? Chính là để dùng mà!"

"Võ công không phải là dùng để chặt củi!"

"Đương nhiên, võ công là dùng để hành hiệp trượng nghĩa, nhưng huynh không cảm thấy dùng võ công chặt củi cũng rất thuận tiện sao? Vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa có thể luyện công..."

Mặt hắn đen như cục than, cố gắng kìm nén, bỏ qua sự công kích của nàng, thu đao vào vỏ, xoay người rời đi.

Lôi Lôi ngồi xổm người xuống, tiếp tục đau xót chia buồn với những mẫu gỗ bị chém nát đến tội nghiệp kia.

..............

Ngày thứ năm, như thường lệ, công tử đến rừng trúc, thấy Lôi Lôi vẫn chờ ở chỗ cũ, mặt mũi lập tức xầm xì, xoay người rời đi.

"Đừng đi mà," Lôi Lôi chạy tới ngăn hắn lại, "Ta đã nghĩ kỹ, huynh học cái gì thì yêu thích cái đó, tâm tình này của huynh ta hiểu, đao của huynh là thần thánh, dùng để trừ ác hành thiện, không thể dùng đốn củi, huynh xem, ngày hôm nay ta không mang gỗ đến."

Công tử quay lại nhìn quả thực không có gỗ, vẻ mặt dịu đi một chút.

Lôi Lôi muốn duy trì quan hệ tốt với hắn, chỉ vào Phượng Minh đao trên tay hắn, tán thưởng: "Đao tốt!"

Vốn là một thanh đao tốt, hắn gật đầu.

Lôi Lôi sờ sờ thân đao: "Tổ tiên truyền lại?"

Hắn gật đầu.

"Dùng lâu như vậy, có bị cùn không?"

"........."

" Có bị mòn không?"

".........."

Hắn suy nghĩ một chút, tìm từ ngữ dễ hiểu, giải thích cho nàng: "Dùng nội lực điều khiển, dĩ nhiên sẽ không bị như vậy."

Quả nhiên là binh khí lợi hại của đại hiệp, không cần bảo dưỡng, dùng mấy trăm đời cũng không thành vấn đề, ai nói đá kim cương chất lượng tốt nhất? Lôi Lôi vỗ tay thán phục: "Đao tốt! Đao tốt! Đao pháp của huynh tốt như vậy, có thể dạy ta mấy chiêu được không?"

Công tử nghĩ nàng ham học, cũng không nghĩ gì nhiều, hơi suy tư một chút, rồi nghiêm túc đưa ra lời khuyên: " Người dùng đao phải trầm ổn cương mãnh, quan trọng là phải có sức khỏe, nữ tử bản tính nhu nhược, có thể dùng đao pháp, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vẫn nên học kiếm sẽ tốt hơn."

"Không cần, ta không cần dùng thành thục, học mấy chiêu là được."

"Mấy chiêu?" Công tử có dự cảm không lành.

"Chính là mấy chiêu đốn củi của huynh." Lôi Lôi giải thích, "Dĩ nhiên đao của huynh không thể dùng để bổ củi, ta học được rồi sẽ tự mình bổ, với lại đao ta dùng không cần thần thánh như của huynh, sau này, sở trường của huynh là chém người, còn sở trường của ta là đốn củi, như vậy vừa nhanh vừa hiệu quả cao, lại không mất sức."

Vẻ mặt công tử ngạc nhiên rồi từ từ chuyển sang đen, hừ một tiếng, chuẩn bị bỏ đi.

Lôi Lôi sợ, kéo kéo ống tay hắn: "Có võ công mà không dùng, cứ phải dùng cái rìu từ từ bổ củi, huynh không cảm thấy như vậy rất ngốc sao?"

"Buông tay." Giọng ẩn nhẫn.

Hôm nay không bổ được củi, nàng còn lâu mới buông tha: "Huynh luyện hai chiêu đi...."

"Buông tay!"

"Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, ta không đủ sức bổ củi, giúp ta luyện hai chiêu thôi."

Cuối cùng hắn cũng mất đi tính nhẫn nại, tức giận dứt ống tay áo bỏ đi.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu la của Lôi Lôi: "Này này, hôm nay huynh không bổ củi, buổi trưa không có cơm ăn đâu!"

Công tử tức giận rồi! Như phát hiện ra bí mật động trời này, tất cả đám người hầu lén lút truyền tai nhau, sau đó, tất cả mọi người đều cố tình đi ngang qua phòng công tử để được xem bộ mặt đen sì sì khi tức giận của người. Từ nhỏ công tử được dạy dỗ nghiêm ngặt, thêm vào tâm pháp Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đòi hỏi hắn phải trầm ổn mới tự khắc chế được bản thân, kìm chế nóng nảy, cho nên hắn mới luyện được tính cách trầm ồn như vậy, cho dù nổi giận cũng sẽ không lộ ra trước mặt người khác. Hôm nay tất cả mọi người đều hiếu kì, kẻ nào có bản lĩnh khiến hắn phát điên như vậy? Rất nhanh mọi người đều hiểu rõ, bữa trưa của toàn bộ Bách Thắng Sơn muộn nửa canh giờ.

Bởi vì vừa phát nộ khí, bây giờ nhìn Hồng thẩm và Lôi Lôi đứng ở trước mặt, trái lại hắn so với người khác đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vì không có củi nấu cơm, Hồng thẩm vừa ấm ức vừa tự trách: "Hôm nay nấu cơm, đang nấu dở thì bị thiếu củi, may mà Ngũ Thuận đi bổ thêm một ít, nếu không toàn bộ trên dưới trang sơn sẽ chết đói." Thở dài, nhìn Lôi Lôi: "Nha đầu này da trắng nõn nà, sức khỏe yếu ớt, vốn dĩ không bổ nổi củi, vẫn nên sắp xếp đi nơi khác hỗ trợ đi, chuyện nhà bếp cô ấy không làm được."

Lôi Lôi giải thích: "Những việc tốn sức như vậy ta vốn chưa từng làm qua, hơn nữa đốn củi quá khó khăn, không có tính sáng tạo, không thích hợp với ta."

Cái gì mà bổ củi không sáng tạo, nói đúng hơn là không ai đến giúp nên cô không làm được thì có, khóe miệng công tử giật giật, hoàn toàn quên lúc nãy vì chuyện này mà tức giận.

Hồng thẩm nghe vậy cười nói: "Nên sớm nghĩ ra, có bộ dạng yêu kiều như vậy, vừa nhìn đã biết là gia đình ngươi khá giả, lấy đâu ra việc nặng nhọc mà làm như chúng ta, có thể thông cảm được." Kéo kéo tay nàng, ân cần: "Xem, tay cô đều xước xát hết cả rồi, thôi nghỉ cho khỏe đi."

Lôi Lôi không nói gì.

Công tử cau mày: "Bỏ đi, cô cứ yên tâm ở đây, những việc này khác tự có người làm."

Thân là nữ chính xuyên không, Lôi Lôi không cam tâm chuyện tài hoa bị mai một: "Thật ra ta tuy không biết chặt củi, nhưng ta có thể nấu ăn!"

Lời này vừa nói ra, công tử và Hồng thẩm đều hoài nghi: "Cô có thể sao?"

Lôi Lôi có luôn muốn bộc lộ tài năng nên tranh thủ cơ hội thể hiện: "Trước đây ta có đi học nấu ăn, mùi vị cũng không tệ, hơn nữa những món ta làm chắc chắn các người chưa ăn qua."

Thì ra là dùng người chưa đúng chỗ, hai người hiểu ra.

Thấy Hồng thẩm không có ý kiến, công tử gật đầu đồng ý.

..........

Ngày thứ hai, Lôi Lôi chính thức thăng cấp thành nữ đầu bếp của Bách Thắng Sơn trang, tay trái cầm rau, tay phải cầm dao thái, bên hông buộc chiếc tạp dề lớn, ra dáng rất chuyên nghiệp.

"Vật này dùng như thế nào?"

"Cô không biết?" Hồng thẩm giật mình.

"Bỏ đi bỏ đi, ta không cần cái này."

......

"Làm như vậy cơm có thể chín sao?" Hồng thẩm lo lắng, "Hay là dùng nồi hấp..?"

"Có thể, có thể, không cần cái kia."

"......"

"Úi, khét rồi, giảm lửa một chút! Không đúng không đúng, cho thêm chút củi...."

"Đây là cái gì?"

"Ta làm món tráng miệng."

".........."

"Cô bỏ nhiều hạt tiêu với hoa tiêu quá rồi!" Hồng thẩm không nhịn được ho khan, hai mắt rơi lệ.

"A, không phải bột ớt à?"

"Cho nhiều bột ớt, công tử không ăn..."

Tất cả mọi người trong nhà bếp bị sặc chạy hết ra ngoài.

Đợi chừng hơn một canh giờ, cuối cùng toàn bộ người trong sơn trang cũng được ăn cơm trưa, mỗi bàn một nồi cơm tẻ cứng ngắt, xung quanh bày nhiều món kì quái, đủ mọi màu sắc, không nhìn ra nguyên liệu món ăn, còn có món bánh tráng miệng đen thùi lùi tản ra mùi khét lẹt kia.

Mọi người cầm đũa gảy qua gảy lại, lấy dũng khí nếm thử một miếng, kinh hoàng, lần lượt chạy mất dép.

Lôi Lôi ngồi tại chỗ, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhai nhai, sau đó thì phun ra, chùi chùi miệng, mặt không biến sắc, phân tích tổng kết: "Thật ra những món ăn này vốn rất ngon, nhưng ta không biết dùng dụng cụ nhà bếp chỗ các người, có chút không quen tay, lần đầu khó tránh thất bại, dùng quen rồi nấu sẽ ngon.

Dùng dần rồi quen? Vô số con mắt tái xanh.

Ngoài cửa có người nói lại, công tử không đi ăn cơm nữa, lập tức trở về phòng.

Lôi Lôi đứng dậy buộc tạp dề: "Ta đi làm cơm tối cho mọi người."

Triệu quản gia miễn cưỡng nuốt xuống một miếng cơm tẻ, nghe vậy râu mép run run, lập tức đặt bát xuống, quên luôn định kiến "Kiếm cơm ăn" của nàng: "Cô nương không cần làm nữa, để Hồng nương làm đi."

"Không sao, không sao, là ta tình nguyện."

Mặt mọi người trắng bệch.

Hồng thẩm chạy lên kéo nàng đi: "Cô nương có tâm là được, những việc khổ cực này, vẫn để cho chúng ta làm đi, không ai trách cô đâu." Liều mạng hướng mọi người nháy mắt: "Đúng hay không?"

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Lôi Lôi nghiêm nghị: "Như vậy sao được?"

"Sao lại không được? Mọi người đều biết, cô có ý tốt," Hồng thẩm kéo tạp dề của nàng xuống, cùng một nha đầu chuyên nhóm bếp, đẩy nàng ra khỏi bếp, "Thật ra nhà bếp vốn không thiếu người, hai chúng ta làm là được rồi, những việc nặng này sao có thể để cô làm, rảnh rỗi thì qua đây chơi, cùng chúng ta trò chuyện là tốt rồi."

Cảm thấy bữa cơm này cũng không thể hiện được tay nghề của bản thân, Lôi Lôi đưa hai tay ra nắm lấy khuông cửa, làm ra vẻ giãy dụa sắp chết: "Thật ra ta còn có thể....."

Mọi người không muốn nghe đoạn sau, ba chân bốn cẳng đẩy nàng: "Đi thôi đi thôi."

"Này này, ta chỉ là không quen dùng dụng cụ nhà bếp thôi." Lôi Lôi rất không tình nguyện bị đẩy ra khỏi cửa bếp, miệng hô to, "Nếu để cho ta làm thử mấy lần, ta sẽ có thể làm đệ nhất mĩ vị cho các người ăn.!"

Đệ nhất mỹ vị gì đó? Mọi người tin chuyện này tương lai sẽ có khả năng, nhưng không ai đủ dũng khí mang dạ dày của mình cho người khác làm thí nghiệm, nên canh gác cửa nhà bếp thật chặt.

Thấy nàng sống chết không chịu đi, Hồng thẩm đột nhiên có sáng ý: "Không bằng cô đi sang chỗ công tử, xem người có cần cô hầu hạ hay không?"

Hầu hạ "Tiểu Bạch"? Quả nhiên Lôi Lôi không kiên trì chuyện làm bếp nữa: "Cái này.... Thôi cũng được." Xoay người đi hai bước rồi dừng lại: "Các người nếu như còn có chuyện gì, nhớ tới gọi ta đến giúp nha!"

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm: "Chắc chắn, chắc chắn."

..........

Từ nhỏ được huấn luyện nghiêm khắc, không phải lần đầu công tử phải nhịn đói, trong lòng đã đoán ra được tám chín phần, nghĩ đến cô nương này có thể khiến toàn bộ người trong sơn trang phẫn nộ, nên quyết định đến nhà bếp hòa giải, vậy mà vừa đi tới ngoài cửa viện, đã thấy đến Lôi Lôi bị một đám người tống tiễn ra khỏi nhà ăn.

Khóe miệng nhếch lên, hắn quay người trở về.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!" Phía sau có tiếng gọi.

Công tử cảm thấy bất đắc dĩ, cái này so với lễ ghi giáo dục hắn được tiếp nhận từ nhỏ thì khoảng cách rất lớn, Bách Thắng Sơn trang tiếng lớn đồn xa, người giang hồ ai không gọi hắn một tiếng Tiêu trang chủ hoặc Tiêu công tử, bây giờ hai chữ Tiêu Bạch cứ bị một cô nương gọi như thế.

Dừng bước, hắn nhìn nàng.

Lôi Lôi nói: "Là như thế này, bọn họ nói nhà bếp không thiếu người."

Hắn không nói gì, sao lại không thiếu người, đoán chừng một lúc nữa Hồng thẩm lại tới đây xin tìm thêm một người giúp việc.

Lôi Lôi mừng rỡ: "Bọn họ để cho ta tới hầu hạ huynh."

Bị nàng nhìn đến mức có chút sợ hãi, hắn nào dám để nàng hầu hạ, lắc đầu: "Không cần, cô chỉ cần yên tâm ở lại đây thôi."

Lôi Lôi nói: "Như vậy sao được, thật ra có rất nhiều việc có thể dùng đến ta, ví dụ như luyện đao, huynh muốn thử cái gì, ta có thể giúp huynh làm ra, dĩ nhiên sẽ không kêu huynh bổ củi, còn có, y phục của huynh chỉ có hai màu này, quá già, huynh mới 24 tuổi mà! Ta sẽ chuẩn bị cho huynh nhiều y phục màu sắc khác nhau, huynh ăn cơm, ngủ...." Nói tới chỗ này thì dừng lại.

Quả nhiên, gương mặt tuấn tú này bỗng đỏ lên.

Lôi Lôi có suy nghĩ không tốt, thì ra mỹ nam chính phái như hắn cũng sẽ suy nghĩ linh tinh, còn mặt đỏ, hay là lần sau ta nhào tới đùa giỡn khinh bạc hắn một phen?

Nhiều lần chứng kiến thủ đoạn của yêu nữ Thiên Nguyệt động, trải qua biến cố lớn như vậy, định lực của Tiêu bạch không tầm thường, rất nhanh sẽ khôi phục trạng thái yên tĩnh, chắc do thấy không tiện, hắn không nói gì, chỉ hướng nàng khẽ mỉm cười, nhấc chân rời đi.

Thật ra nụ cười của hắn giống như một loại độc dược, khiến hắn biến thành người khác, môi khe khẽ mím, con mắt liếc liếc mang theo ý cười, nhìn qua lại có chút tà mị, cùng hình tượng đàng hoàng, trịnh trọng, nghiêm túc ngày thường hoàn toàn không giống. Đáng tiếc, chỉ nhìn thấy nụ cười kinh diễm của hắn vào lúc lần đầu gặp mặt, về sau cũng không thấy hắn cười nữa. Bây giờ bỗng nhiên thấy hắn cười, Lôi Lôi lại có cảm giác bị điện giật.

Thực sự là mĩ nam, Lôi Lôi than thở.

Mấy ngày sau đó, trên dưới Bách Thắng sơn trang không một người nào dám tới nhờ nàng giúp đỡ. Triệu quản gia thấy nàng đều rất khách khí, ngay cả đối với việc nàng vừa ăn vừa uống cũng không biểu lộ một chút bất mãn nào, cứ như vậy, Lôi Lôi thành một nhân vật chơi bời lêu lỏng trong sơn trang. Dĩ nhiên, nàng không bằng lòng với cuộc sống hiện tại, vẫn kiên trì nỗ lực tìm việc làm, cả ngày theo công tử đi loanh quanh, hắn luyện đao, nàng vỗ tay, hắn khát, nàng dâng trà, năng lực nghe lời đoán ý của nàng cũng được nâng cao, lúc đầu hắn còn có chút băn khoăn, thấy nàng có ý như vậy, cũng không nói gì.

Ngày hôm đó, Lôi Lôi đi lung tung xung quanh, đi tới chỗ rẽ của hành lang uốn khúc, nàng chợt nghe thấy mấy người đang nói chuyện.

"Nghe Triệu quản gia nói, sợ là Hà minh chủ tết Trung thu mới về được."

"Thị sát thành Giá Không sao lại lâu như vậy?"

"Ngày hôm trước phái Hoàng sa xảy ra chuyện lớn, Ôn chưởng môn bị đâm, tuy không chết, nhưng bọn họ đã xác định được thích khách là người phái Nam Hải, hai đại môn phái bây giờ kéo nhau đến trước mặt Hà minh chủ, lão nhân gia đương nhiên phải nhọc lòng hòa giải."

"........"

Thì ra là một đám người hầu đang ở trên lan can hành lang ngồi tán gẫu. Đến đây đã mấy ngày nay, Lôi Lôi đã quen hơn một nửa người của bách Thắng Sơn trang, giờ kẻ đang nói chuyện chính là người hay đi theo Triệu quản gia, Vương Từ, tin tức giang hồ mới nhất đều do hắn mang về, lúc này nghe được ba chữ "Phái Nam Hải", Lôi Lôi lập tức nghĩ đến cuộc chạm trán với mỹ nam Lãnh Thánh Âm tại khách điếm, sau đó bước ra khỏi cây cột.

Vương Từ thở dài: "Chỉ là một Quả Trường Sinh mà khiến Tam đại môn phái nháo nhào, đoạn tuyệt quan hệ, nhiều người trong giang hồ vọng tưởng....."

Lôi Lôi nói chen vào: "Rốt cuộc chuyện Quả Trường Sinh này là như thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện