Nghe thấy yêu cầu của cậu chàng mà toàn hiện trường dậy sóng. Hàng loạt tiếng gào thét vang lên:
“Ai đánh được thằng nhóc này kêu cha gọi mẹ, ông đây sẽ thưởng trăm lượng!”
“Ta cũng góp năm chục lượng!”
“Bà đây thưởng hẳn năm trăm lượng cho ai có thể khiến tên này quỳ xuống liếm chân ta xin tha mạng!”
Mà các võ giả xem chừng còn phản đối hơn cánh nhà giàu bỏ tiền ra xem đánh nhau:
“Thằng nhãi, đừng khinh người quá đáng!”
“Chuyện của võ đài này không đến lượt ngươi xen vào!”
“Vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không đã!”
Trung niên ban nãy đối chưởng với cậu chàng chỉ cau mày rồi tạm lui xuống quan chiến. Sau màn qua chiêu vừa rồi, gã muốn biết rõ hơn về Lý Thanh Vân trước khi có động thái nào khác. Nháo nhào một hồi, một võ giả tung mình lên đài, quát:
“Để tao thay bố mẹ mày dạy mày thế nào là kính lão đắc thọ...”
Lời vừa dứt thì đã bị trúng một chưởng, văng ngược xuống đài. Hiển nhiên, sai lầm lớn nhất của y là đã vô tình lôi hình ảnh Võ Hoàng ra trước mặt thằng con trai đang ghi thù với lão.
Sau kẻ dẫn đầu này, hết người này đến người khác thay nhau lên đài. Thậm chí, có lúc năm, sáu người vây công Lý Thanh Vân cùng một lúc. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ai mảy may thương tổn được hắn.
Nếu nơi đây có kẻ nào đã vào Vụ Hải, thì may ra còn có thể thay đổi được tình hình. Thế nhưng, cường giả đã vào Vụ Hải thì cũng chả ai cùng đường mạt lộ đến nỗi phải đến chốn này bán mạng. Còn Lý Thanh Vân thì giờ đây mạnh hơn hồi ở Võ Bảng hội không ít, đã gần có thể đánh có qua có lại với cường giả sơ nhập Vụ Hải.
Mà võ công hắn ngộ được từ Xạ Điêu Anh Hùng truyện – sau khi đọc xong Thần Điêu Hiệp Lữ – gần như đều đã có sự biến đổi về chất. Một phần do chính cậu chàng cảm ngộ sâu hơn qua thời gian chăm chỉ luyện tập, phần khác do các nhân vật trong truyện cũng đạt đến tầm cao mới trong các công phu sở trường. Ví như Quách Tĩnh trong Xạ Điêu Anh Hùng truyện dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng mới chỉ có sự cương mãnh, nhưng đến Thần Điêu Hiệp Lữ thì đã luyện bộ chưởng pháp này đến độ chí cương sinh chí nhu. Chả thế mà họ Quách có thể đèo bòng theo một Dương Quá – lúc đó còn đang tìm thời cơ hãm hại y – an toàn rút khỏi trận doanh Mông Cổ.
Cũng phải nói, Lý Thanh Vân đến đây mục đích là phá ổ tệ nạn này chứ không thực sự nhằm vào các võ giả nơi đây. Thành thử, hắn ra tay rất có chừng mực. Không có ý lấy mạng, cũng không nhằm vào chỗ ấy của người ta. Những kẻ bị y đánh bại đa số chỉ bị điểm huyệt hoặc khiến cho tạm thời không còn khả năng đánh tiếp chứ không nguy hại đến tính mạng.
Đánh một hồi, đã không còn võ giả nào có mặt tại hiện trường còn hoàn toàn lành lặn hay còn lực mà đấu tiếp. Trung niên ban nãy đấu qua với cậu chàng lúc này mới tiến lên, cau mày nói:
“Xem ra võ đài này không ai thắng được thiếu hiệp. Nhưng chúng ta không thù không oán, cậu tự dưng đòi võ đài này đóng cửa, có phải quá bá đạo hay không?”
Đám võ giả đã bại dưới tay cậu thiếu niên cũng chỉ biết đứng sau, hằm hè nhìn với ánh mắt bất thiện.
Lý Thanh Vân nghe vậy thì cười khẩy:
“Không thù không oán? Một năm trước khi ta bị bắt vào đây, suýt nữa bị bỏ mạng ở chốn này là có thù có oán với ai ở đây sao? Đến nay bản thiếu quay lại đòi nợ cũ, thêm lãi mới các người không định trả sao?”
Nghe cậu chàng nói vậy, phía đằng sau mới có một giọng nói già nua cất lên:
“Lão phu nhớ ra rồi, tên này chính là Lý Thanh Vân, là con hoang của Võ Hoàng. Năm ngoái khi y bị bắt vào đây, đã từng có người treo thưởng một ngàn lượng cho ai lấy được mạng y. Người ta còn đặc biệt yêu cầu ra tay càng tàn nhẫn, bắt mắt, thưởng thêm càng lớn. Nhưng rồi hôm ấy có kẻ quấy phá, tạo cơ hội cho y chạy trốn!”
Người khác nghe lời này thì cũng chợt hiểu ra. Lại có kẻ nói:
“Lý Thanh Vân sao? Sẽ không phải kẻ nổi danh gần đây là ‘lấy sức người phàm đánh bại quỷ đói tam cảnh, phu tử tứ cảnh’ chứ?”
“Dám lắm, nếu không chẳng lẽ còn có tên phàm nhân thứ hai có thể đánh bại toàn bộ võ giả chúng ta sao?”
Khắp võ đài bắt đầu xì xào bàn tán. Lý Thanh Vân nghe người ta nói về mình thì cũng chẳng lên tiếng thừa nhận hay phản bác. Trung niên đối diện lúc này nhăn mặt, nói:
“Lý thiếu hiệp. Chuyện khi xưa coi như chúng ta sai. Thế nhưng tất cả cũng chỉ là theo lệnh làm việc, cậu cũng đến đây đánh tất cả võ giả ra bã rồi. Hai bên chúng ta cùng lùi một bước, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây đi. Thế nào? Dù gì nơi này có ngừng hoạt động hay không cũng không phải cậu muốn là được!”
Đám quý tộc, nhà giàu cũng nhìn Lý Thanh Vân với ánh mắt khinh khỉnh. Theo chúng thấy, cậu thiếu niên kia có nháo lên thế hay nữa thì sớm muộn gì cũng phải bỏ đi, nơi này có tiếp tục mở cửa hay không hẳn không đến phiên cậu chàng quản.
“Vậy sao?”
Lý Thanh Vân cười lớn, rồi tống bốn chưởng về phía bốn cái cột nhà. Trước kình phong hung mãnh, tiếng răng rắc vang lên không ngớt, cả võ đài bắt đầu rung chuyển.
“Tên này điên rồi!”
“Mau chạy khỏi đây, nơi này sắp sụp xuống rồi!”
Tất cả mọi người không ngờ Lý Thanh Vân lại quyết liệt không nói đạo lý đến thế, hoàn toàn không kịp trở tay. Đến khi định thần lại thì cả kiến trúc đã không còn đứng vững, chỉ chờ sập xuống bất cứ lúc nào. Thế là tất cả hò nhau chạy trốn ra phía ngoài.
Lý Thanh Vân liếc mắt nhìn một lượt xung quanh, thở ra một hơi mãn nguyện. Rồi hắn khua tay, vác theo toàn bộ những người bị điểm huyệt còn chưa được ai dìu ra, dùng khinh công chạy ra bên ngoài.
oOo
Ở bên ngoài, cạnh đống đổ nát của cái nhà tắm cũ, cậu thiếu niên đang giải huyệt cho tất cả Võ giả. Cánh nhà giàu chạy thoát đã bỏ đi hết, ai về nhà nấy cả. Dù gì đối với bọn họ, tiếc thì tiếc nhưng không tiêu tiền vào cái này thì sẽ còn cái khác. Lý Thanh Vân xong việc, nhìn đám võ giả đang hằn học nhìn mình một lượt, rồi cau mày, nói:
“Được rồi. Các người về nhà đi. Nơi này đã không còn, giờ các người có thể tự do sống đời lương thiện!”
Một trong hai võ giả đánh nhau trên đài ban nãy đấm mạnh xuống đất, lao về phía cậu chàng, thét:
“Mẹ kiếp! Tao liều mạng với mày!”
Thế nhưng y chưa đi được bao xa thì một võ giả có tuổi đã tiến lên, khoá trái hai tay y ra phía sau, nhỏ giọng khuyên can:
“Đại Hùng, bình tĩnh lại! Cậu mà chết ở đây thì Tiểu Huệ biết làm sao?”
Võ giả trẻ tuổi tên Đại Hùng nghe vậy thì người ỉu xìu xuống như thoát lực. Lão già kia lúc này mới giao anh ta cho vài người khác, nhỏ giọng dặn vài câu, rồi quay qua nhìn Lý Thanh Vân, thở dài một hơi. Đoạn, lão mới nói:
“Lý thiếu hiệp, cậu có thù với chốn này, bọn ta có thể hiểu. Thế nhưng cậu đã từng nghĩ, tại sao tất cả đám võ giả bọn ta phải đến chốn này bán mạng hay chưa?”
Chẳng chờ cậu chàng đáp, lão đã lại tiếp:
“Cậu còn trẻ, tuy năm ngoái tuyệt vọng, nhưng giờ chẳng phải đã có chuyển cơ rồi hay sao? Cuối cùng, cậu vẫn tính là may mắn, tiền đồ sáng lạng. Sao hiểu nổi nỗi khổ của đám cùng đường mạt lộ bọn ta? “Cậu chỉ thấy một mà không biết mười. Cậu thấy nơi đây là ổ tệ nạn, là chốn tuyệt vọng của bản thân, mà không biết, nó là tia hy vọng cuối cùng của không biết bao nhiêu người số khổ hơn cậu.”
Nói đến đây, lão chỉ vào võ giả tên Đại Hùng, nói:
“Đại Hùng kia vợ mất sớm, một mình gà trống nuôi con. Võ đài này là nơi duy nhất cậu ta có thể kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hai cha con.”
Lại trỏ vào đối thủ của Đại Hùng trên đài ban nãy:
“Còn cậu ta thì nhà có mẹ già bệnh nặng, tiền thuốc thang mấy tháng nay đều là từ đám nhà giàu ở cái võ đài này thưởng mới có.
“Tất cả đám võ giả bọn ta ở đây, cậu nghĩ không ai muốn ‘sống đời lương thiện’, muốn sống có ‘đạo nghĩa’ như cậu sao? Thế nhưng ai cho bọn ta lương thiện? ‘Đạo nghĩa’ của cậu có bẻ ra để lo cơm áo gạo tiền cho gia đình bọn ta được không?
“Ở đời, ai mà không muốn đỉnh thiên lập địa, lại có người nào thích thú cái chuyện ngửa tay cầu xin lòng thương xót của thiên hạ? Thế nhưng câu ‘sống đời lương thiện’ của cậu, cũng tước đi tôn nghiêm cuối cùng của bọn ta. Giờ cậu vui rồi chứ, đại anh hùng, đại hào kiệt?”
Nói xong, lão võ giả bèn phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người giải tán, ai về nhà nấy. Có mấy người bị thương lão cũng phân công người khác giúp đỡ dìu đi.
Tất cả võ giả của võ đài ngầm lục tục rời đi, để lại Lý Thanh Vân đứng như trời trồng ở cạnh đống đổ nát. Mặt cậu thiếu niên bần thần lúc trắng lúc đỏ, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
Thế rồi, cậu chàng lặng lẽ quay lại quán trọ, cả đoạn đường cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, tỉnh tỉnh mê mê giống như người mất hồn vậy.
“Ai đánh được thằng nhóc này kêu cha gọi mẹ, ông đây sẽ thưởng trăm lượng!”
“Ta cũng góp năm chục lượng!”
“Bà đây thưởng hẳn năm trăm lượng cho ai có thể khiến tên này quỳ xuống liếm chân ta xin tha mạng!”
Mà các võ giả xem chừng còn phản đối hơn cánh nhà giàu bỏ tiền ra xem đánh nhau:
“Thằng nhãi, đừng khinh người quá đáng!”
“Chuyện của võ đài này không đến lượt ngươi xen vào!”
“Vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không đã!”
Trung niên ban nãy đối chưởng với cậu chàng chỉ cau mày rồi tạm lui xuống quan chiến. Sau màn qua chiêu vừa rồi, gã muốn biết rõ hơn về Lý Thanh Vân trước khi có động thái nào khác. Nháo nhào một hồi, một võ giả tung mình lên đài, quát:
“Để tao thay bố mẹ mày dạy mày thế nào là kính lão đắc thọ...”
Lời vừa dứt thì đã bị trúng một chưởng, văng ngược xuống đài. Hiển nhiên, sai lầm lớn nhất của y là đã vô tình lôi hình ảnh Võ Hoàng ra trước mặt thằng con trai đang ghi thù với lão.
Sau kẻ dẫn đầu này, hết người này đến người khác thay nhau lên đài. Thậm chí, có lúc năm, sáu người vây công Lý Thanh Vân cùng một lúc. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ai mảy may thương tổn được hắn.
Nếu nơi đây có kẻ nào đã vào Vụ Hải, thì may ra còn có thể thay đổi được tình hình. Thế nhưng, cường giả đã vào Vụ Hải thì cũng chả ai cùng đường mạt lộ đến nỗi phải đến chốn này bán mạng. Còn Lý Thanh Vân thì giờ đây mạnh hơn hồi ở Võ Bảng hội không ít, đã gần có thể đánh có qua có lại với cường giả sơ nhập Vụ Hải.
Mà võ công hắn ngộ được từ Xạ Điêu Anh Hùng truyện – sau khi đọc xong Thần Điêu Hiệp Lữ – gần như đều đã có sự biến đổi về chất. Một phần do chính cậu chàng cảm ngộ sâu hơn qua thời gian chăm chỉ luyện tập, phần khác do các nhân vật trong truyện cũng đạt đến tầm cao mới trong các công phu sở trường. Ví như Quách Tĩnh trong Xạ Điêu Anh Hùng truyện dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng mới chỉ có sự cương mãnh, nhưng đến Thần Điêu Hiệp Lữ thì đã luyện bộ chưởng pháp này đến độ chí cương sinh chí nhu. Chả thế mà họ Quách có thể đèo bòng theo một Dương Quá – lúc đó còn đang tìm thời cơ hãm hại y – an toàn rút khỏi trận doanh Mông Cổ.
Cũng phải nói, Lý Thanh Vân đến đây mục đích là phá ổ tệ nạn này chứ không thực sự nhằm vào các võ giả nơi đây. Thành thử, hắn ra tay rất có chừng mực. Không có ý lấy mạng, cũng không nhằm vào chỗ ấy của người ta. Những kẻ bị y đánh bại đa số chỉ bị điểm huyệt hoặc khiến cho tạm thời không còn khả năng đánh tiếp chứ không nguy hại đến tính mạng.
Đánh một hồi, đã không còn võ giả nào có mặt tại hiện trường còn hoàn toàn lành lặn hay còn lực mà đấu tiếp. Trung niên ban nãy đấu qua với cậu chàng lúc này mới tiến lên, cau mày nói:
“Xem ra võ đài này không ai thắng được thiếu hiệp. Nhưng chúng ta không thù không oán, cậu tự dưng đòi võ đài này đóng cửa, có phải quá bá đạo hay không?”
Đám võ giả đã bại dưới tay cậu thiếu niên cũng chỉ biết đứng sau, hằm hè nhìn với ánh mắt bất thiện.
Lý Thanh Vân nghe vậy thì cười khẩy:
“Không thù không oán? Một năm trước khi ta bị bắt vào đây, suýt nữa bị bỏ mạng ở chốn này là có thù có oán với ai ở đây sao? Đến nay bản thiếu quay lại đòi nợ cũ, thêm lãi mới các người không định trả sao?”
Nghe cậu chàng nói vậy, phía đằng sau mới có một giọng nói già nua cất lên:
“Lão phu nhớ ra rồi, tên này chính là Lý Thanh Vân, là con hoang của Võ Hoàng. Năm ngoái khi y bị bắt vào đây, đã từng có người treo thưởng một ngàn lượng cho ai lấy được mạng y. Người ta còn đặc biệt yêu cầu ra tay càng tàn nhẫn, bắt mắt, thưởng thêm càng lớn. Nhưng rồi hôm ấy có kẻ quấy phá, tạo cơ hội cho y chạy trốn!”
Người khác nghe lời này thì cũng chợt hiểu ra. Lại có kẻ nói:
“Lý Thanh Vân sao? Sẽ không phải kẻ nổi danh gần đây là ‘lấy sức người phàm đánh bại quỷ đói tam cảnh, phu tử tứ cảnh’ chứ?”
“Dám lắm, nếu không chẳng lẽ còn có tên phàm nhân thứ hai có thể đánh bại toàn bộ võ giả chúng ta sao?”
Khắp võ đài bắt đầu xì xào bàn tán. Lý Thanh Vân nghe người ta nói về mình thì cũng chẳng lên tiếng thừa nhận hay phản bác. Trung niên đối diện lúc này nhăn mặt, nói:
“Lý thiếu hiệp. Chuyện khi xưa coi như chúng ta sai. Thế nhưng tất cả cũng chỉ là theo lệnh làm việc, cậu cũng đến đây đánh tất cả võ giả ra bã rồi. Hai bên chúng ta cùng lùi một bước, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây đi. Thế nào? Dù gì nơi này có ngừng hoạt động hay không cũng không phải cậu muốn là được!”
Đám quý tộc, nhà giàu cũng nhìn Lý Thanh Vân với ánh mắt khinh khỉnh. Theo chúng thấy, cậu thiếu niên kia có nháo lên thế hay nữa thì sớm muộn gì cũng phải bỏ đi, nơi này có tiếp tục mở cửa hay không hẳn không đến phiên cậu chàng quản.
“Vậy sao?”
Lý Thanh Vân cười lớn, rồi tống bốn chưởng về phía bốn cái cột nhà. Trước kình phong hung mãnh, tiếng răng rắc vang lên không ngớt, cả võ đài bắt đầu rung chuyển.
“Tên này điên rồi!”
“Mau chạy khỏi đây, nơi này sắp sụp xuống rồi!”
Tất cả mọi người không ngờ Lý Thanh Vân lại quyết liệt không nói đạo lý đến thế, hoàn toàn không kịp trở tay. Đến khi định thần lại thì cả kiến trúc đã không còn đứng vững, chỉ chờ sập xuống bất cứ lúc nào. Thế là tất cả hò nhau chạy trốn ra phía ngoài.
Lý Thanh Vân liếc mắt nhìn một lượt xung quanh, thở ra một hơi mãn nguyện. Rồi hắn khua tay, vác theo toàn bộ những người bị điểm huyệt còn chưa được ai dìu ra, dùng khinh công chạy ra bên ngoài.
oOo
Ở bên ngoài, cạnh đống đổ nát của cái nhà tắm cũ, cậu thiếu niên đang giải huyệt cho tất cả Võ giả. Cánh nhà giàu chạy thoát đã bỏ đi hết, ai về nhà nấy cả. Dù gì đối với bọn họ, tiếc thì tiếc nhưng không tiêu tiền vào cái này thì sẽ còn cái khác. Lý Thanh Vân xong việc, nhìn đám võ giả đang hằn học nhìn mình một lượt, rồi cau mày, nói:
“Được rồi. Các người về nhà đi. Nơi này đã không còn, giờ các người có thể tự do sống đời lương thiện!”
Một trong hai võ giả đánh nhau trên đài ban nãy đấm mạnh xuống đất, lao về phía cậu chàng, thét:
“Mẹ kiếp! Tao liều mạng với mày!”
Thế nhưng y chưa đi được bao xa thì một võ giả có tuổi đã tiến lên, khoá trái hai tay y ra phía sau, nhỏ giọng khuyên can:
“Đại Hùng, bình tĩnh lại! Cậu mà chết ở đây thì Tiểu Huệ biết làm sao?”
Võ giả trẻ tuổi tên Đại Hùng nghe vậy thì người ỉu xìu xuống như thoát lực. Lão già kia lúc này mới giao anh ta cho vài người khác, nhỏ giọng dặn vài câu, rồi quay qua nhìn Lý Thanh Vân, thở dài một hơi. Đoạn, lão mới nói:
“Lý thiếu hiệp, cậu có thù với chốn này, bọn ta có thể hiểu. Thế nhưng cậu đã từng nghĩ, tại sao tất cả đám võ giả bọn ta phải đến chốn này bán mạng hay chưa?”
Chẳng chờ cậu chàng đáp, lão đã lại tiếp:
“Cậu còn trẻ, tuy năm ngoái tuyệt vọng, nhưng giờ chẳng phải đã có chuyển cơ rồi hay sao? Cuối cùng, cậu vẫn tính là may mắn, tiền đồ sáng lạng. Sao hiểu nổi nỗi khổ của đám cùng đường mạt lộ bọn ta? “Cậu chỉ thấy một mà không biết mười. Cậu thấy nơi đây là ổ tệ nạn, là chốn tuyệt vọng của bản thân, mà không biết, nó là tia hy vọng cuối cùng của không biết bao nhiêu người số khổ hơn cậu.”
Nói đến đây, lão chỉ vào võ giả tên Đại Hùng, nói:
“Đại Hùng kia vợ mất sớm, một mình gà trống nuôi con. Võ đài này là nơi duy nhất cậu ta có thể kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hai cha con.”
Lại trỏ vào đối thủ của Đại Hùng trên đài ban nãy:
“Còn cậu ta thì nhà có mẹ già bệnh nặng, tiền thuốc thang mấy tháng nay đều là từ đám nhà giàu ở cái võ đài này thưởng mới có.
“Tất cả đám võ giả bọn ta ở đây, cậu nghĩ không ai muốn ‘sống đời lương thiện’, muốn sống có ‘đạo nghĩa’ như cậu sao? Thế nhưng ai cho bọn ta lương thiện? ‘Đạo nghĩa’ của cậu có bẻ ra để lo cơm áo gạo tiền cho gia đình bọn ta được không?
“Ở đời, ai mà không muốn đỉnh thiên lập địa, lại có người nào thích thú cái chuyện ngửa tay cầu xin lòng thương xót của thiên hạ? Thế nhưng câu ‘sống đời lương thiện’ của cậu, cũng tước đi tôn nghiêm cuối cùng của bọn ta. Giờ cậu vui rồi chứ, đại anh hùng, đại hào kiệt?”
Nói xong, lão võ giả bèn phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người giải tán, ai về nhà nấy. Có mấy người bị thương lão cũng phân công người khác giúp đỡ dìu đi.
Tất cả võ giả của võ đài ngầm lục tục rời đi, để lại Lý Thanh Vân đứng như trời trồng ở cạnh đống đổ nát. Mặt cậu thiếu niên bần thần lúc trắng lúc đỏ, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
Thế rồi, cậu chàng lặng lẽ quay lại quán trọ, cả đoạn đường cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, tỉnh tỉnh mê mê giống như người mất hồn vậy.
Danh sách chương