Thứ năm là một thiếu niên da bọc xương, gầy như que củi, có bốn cánh tay, ba con mắt, sau lưng đeo một cặp song đao. Theo như tình báo của hai người Ngô, Trịnh, y có thể là Tu La Đao Tần Trảm, cường giả bài danh một vạn không trăm lẻ một trên Võ Bảng. Tên này xuất thân là sát thủ, chuyển nghề làm tướng quân, lấy sát nhập đạo, có thể nói là một cỗ máy giết người không gớm tay, tuyệt nhiên không dễ đối phó.

Thứ sáu là một cô gái, nửa bên mặt già nua xấu xí, nửa bên mặt lại trông giống hệt như thiếu nữ tuổi xuân. Nghe đồn trong số các đệ tử của Đao Sơn, ả ta là tồn tại thần bí nhất, chủ nhân của Thời Quang Ma Đao – Bạch Thiên Ảnh. Trên Võ Bảng, nếu như tìm cái tên của ả thì sẽ phát hiện ả chưa được xếp hạng, thế nhưng ở phần chú thích của Thiên Cơ Các lại có đánh giá: “hậu tích bạc phát, thực lực hiện tại chưa rõ, tiềm lực không thua Kiều Minh Long”.

Thứ bảy là một tên ăn mày, cầm một con dao giấu trong tay áo nhỏ như dao gọt hoa quả. Tên này là hộ vệ thân tín của tiểu đương gia, chủ nhân của Kiển Bác Ma Đao – Tô Liêm. Người này bài danh trên võ bảng xếp ở xa tít mù tắp, cỡ ba vạn gì đó, thế nhưng lại được cho đánh giá là: “đao mang vận rủi, trúng đòn thì mất phúc, thế nên không ai muốn đánh với y”.

Cuối cùng, đương nhiên là vị tiểu đương gia hôm nay đến gặp mấy người Kiếm Trì – Lạc Thủy Thanh.

Mắt phải trùng đồng của hắn có công dụng phân rã ý cảnh, triệt tiêu võ ý, có thể nói chính là tử địch của thiên tài.

Bội đao mà hắn mang tên là Di Hận Ma Đao, chính là bội đao năm xưa của đao tổ Nhậm Ngã Cuồng. Tương truyền, đao này vốn tên là Khổng Tước Linh, là chí bảo trấn tộc của Khổng Tước. Về sau Thanh Tước tiêu diệt Khổng Tước, Khổng Tước Linh ngậm lấy oán hận của toàn tộc, hóa thành ma đao Di Hận.

Năm xưa, lúc Nhậm Ngã Cuồng vác đao lên Kiếm Trì, đã khắc lại một bài thơ tùy hành:

Di Hận li sao.

Cừu oán xung tiêu.

Quỷ khốc thần sầu.

Thiên hôn địa ám.

Đương nhiên, Nhậm Ngã Cuồng chẳng phải nhà Nho, thơ lão làm cũng chẳng thể nào khen cho nổi. Thế nhưng, một bài thơ này, về sau được người cả Huyền Hoàng giới sử dụng để ám chỉ uy lực của ma đao Di Hận.

Trên Võ Bảng, Lạc Thủy Thanh xếp hạng chín ngàn, được xưng là “trảm hải”. Số cường giả vào Vụ Hải chết dưới tay y không có hai mươi thì cũng phải mười mấy người.

Thậm chí, nhiều người còn nói tiểu đương gia của Đao Sơn chính là đệ nhất nhân dưới Vụ Hải, nếu không phải y kế thừa ý chí của Nhậm Ngã Cuồng, có lẽ xếp hạng còn cao hơn, chỉ e là đã sóng vai được với Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh trong đám thiên kiêu trẻ tuổi ở Huyền Hoàng giới.

“Không dễ đối phó.”

Tạ Thiên Hoa lắc đầu.

Thể lệ đánh lôi đài là đánh tay đôi một đấu một. Thành thử, tuy nói là Kiếm Trì có lợi thế về quân số, song thực tế mà nói cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ cần Lạc Thủy Thanh tham chiến, phía Đao Sơn cơ hồ đã nắm chắc phần thắng.

Thế nhưng...

Mấy tên này chẳng những không tỏ ra kiêu căng tự mãn, trái lại cố tình bắt cóc Phó Quân Sước, loại Kiếm Trì ra khỏi lần tranh đoạt này.

Hành động này chứng tỏ:

Thứ nhất, Đao Sơn hành xử cẩn thận chắc chắn, cái dáng vẻ ngạo nghễ khinh người hôm trước thực ra là một màn kịch, diễn cho người khác xem mà thôi. Những kẻ bề ngoài kiêu căng, bên trong nham hiểm, Tạ Thiên Hoa thấy quả thực không dễ đối phó.

Thứ hai, đó là quyết tâm tranh ngôi võ lâm minh chủ của Đao Sơn. Tuy không rõ chiến thắng đại hội võ lâm sẽ được gì, bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực có rơi vào tay kẻ khác hay không, thế nhưng... không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu như thực sự có thể cướp được bí cảnh từ Kiếm Trì, thực lực của Đao Sơn chỉ sợ là tăng thêm không chỉ một bậc.

Cái này cũng chứng tỏ điều thứ ba:

Tác phong hành động của Đao Sơn cực kỳ quyết đoán, thậm chí có chút... phát rồ.



Vì một cơ hội mong manh, cơ hồ không tiếc hết thảy, để hết trứng vào một giỏ, đánh cược vào đại hội võ lâm có thể giúp bọn chúng đoạt được quyền khống chế Thương Lan Kiếm Vực.

Hành vi này không thể gọi là thông minh, song có thể khẳng định bằng mấy chữ Nguyễn Đông Thanh từng vô tình thở ra “máu liều nhiều hơn máu não”.

oOo

Hôm sau...

Lạc Thủy Thanh dẫn theo hai tên Hắc – Bạch Vô Thường áp giải Phó Quân Sước đến quán trọ gặp mấy người Kiếm Trì.

Mấy người Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm thấy sư muội nhà mình mặt mày hốc hác, thần sắc mỏi mệt, tinh thần kiệt quệ thì nổi giận đùng đùng. Nhất là Chân thánh tử được chân truyền của Lâm Phương Dung, tuy chưa học được bao nhiêu bản lãnh của Lôi Đình Kiếm Tổ, nhưng tính tình nóng nảy thì học không sót một li một mảy. Gã đưa tay toan nắm vào chuôi kiếm, thì Trịnh Lan Anh đã đưa tay ngăn lại.

Lạc Thủy Thanh cười ha hả, đôi mắt có hai đồng tử nhìn về phía mấy người Kiếm Trì lom lom, cười:

“Mấy vị bằng hữu Kiếm Trì, tại hạ hữu lễ. Không biết các vị có thể cho bản đương gia một câu trả lời thỏa đáng chứ?”

Phùng Thanh La hít sâu một hơi, nói:

“Thả người! Đại hội võ lâm này Kiếm Trì chúng ta sẽ không tham gia nữa.”

“Thế thì không được. Một khi Đao Sơn ta thả người, ngộ nhỡ các người qua cầu rút ván, tiếp tục tham gia thì sao? Vẫn cứ là để sau khi đại hội võ lâm kết thúc, bọn ta sẽ để Phó tiểu thư bình an vô sự quay về Kiếm Trì.”

Lạc Thủy Thanh cười khành khạch.

Phùng Thanh La nhếch mép, nói:

“Tiểu đương gia đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Kiếm Trì chúng ta đâu phải Đao Sơn? Một chữ ‘tín’ này, đối với bọn ta mà nói quan trọng hơn cái chức võ lâm minh chủ kia nhiều, nào có giống Đao Sơn các người?”

“Vậy thì chưa chắc. Trước cái lợi quá lớn, nhân lễ nghĩa trí tín gì gì đó đều bị vứt hết ra hầm phân, nhân chi thường tình đó mà.”

“Tiểu đương gia, chính vì Đao Sơn làm người như thế, nên chúng ta mới không thể tin tưởng các người. Nếu như đánh xong đại hội võ lâm, các người không chịu thả Phó sư muội thì sao? Xem ra tiểu đương gia không có thành ý muốn làm ăn rồi.”

Trước thái độ khinh khỉnh của Lạc Thủy Thanh, Phùng Thanh La cũng đáp lại bằng một cái cười khẩy.

Tiểu đương gia của Đao Sơn nói:

“Vậy các người nói xem phải thế nào?”

“Nói trắng ra là Kiếm Trì đáng tin hơn, khả năng chúng ta lật lọng thấp hơn Đao Sơn. Thế nên cái gọi là thành ý đương nhiên là các vị thả người trước.”

Phùng Thanh La đáp.

Lạc Thủy Thanh cau mày, mắt nheo lại. Tay y lừ lừ đưa ra sau, nắm lấy chuôi đao Di Hận, toàn thân phát ra uy áp khủng khiếp hướng về phía bốn người phe Kiếm Trì. Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn và Trịnh Lan Anh đồng thời tuốt kiếm khỏi bao, thủ thế chờ chiến. Chân khí của Lạc Thủy Thanh quét ra thành gió mạnh, thổi tốc cả tóc tai vạt áo của bốn người Kiếm Trì.

Gã nhếch mép, bỗng nhiên bàn tay đang đễ thõng ngang người vạch ra một đòn chưởng đao.



Chân khí gào thét như sóng vỗ, đao ảnh càn ra bằng cái thế nuốt chửng sao Ngưu, Chưởng đao đánh đến đâu, con đường bị cày nát đến đó, từng phiến gạch lát làm bằng đá xanh, rộng đến một trượng vuông cứ thi nhau bị lật tung lên, chia năm xẻ bảy. Bốn người Kiếm Trì chỉ thấy đao khí đập vào rát mặt, không tài nào mở nổi mắt.

Bành!

Đao chiêu vừa đến trước mặt bốn người, chỉ còn cách cái trán của Phùng Thanh La một quãng cỡ một tấc thì bỗng nhiên tiêu tán. Một giọt màu đỏ duy nhất lăn xuống, trượt qua một sợi tóc mai chính đang nhẹ nhàng đứt làm đôi, rơi xuống mặt đất.

Lạc Thủy Thanh nhún vai:

“Được lắm, các người thắng. Lý Quỷ, Liễu Trường Thanh, thả người!”

Hai tên Hắc – Bạch Vô Thường gật đầu một cái, đoạn cởi trói đẩy Phó Quân Sước về phía đoàn người Kiếm Trì. Trịnh Lan Anh vội vàng chạy tới, đỡ cô nàng.

Trong khi đó, ba người Đao Sơn nghênh ngang rời đi.

Phảng phất trong không trung, tiếng cười đầy giễu cợt của Lạc Thủy Thanh cất lên tận trời:

“Mấy vị bằng hữu Kiếm Trì, hy vọng hai ngày sau các người có thể đến tiệc mừng nhậm chức minh chủ võ lâm của tiểu gia để chung vui! Đao sơn chúng ta quét cửa bày hoa chờ sẵn! Ha ha ha!”

Chân Lợi Kiếm nghiến răng, nói:

“Tên khốn Lạc Thủy Thanh này thật là khinh người quá đáng. Nếu không phải ta...”

Gã nghĩ nếu không phải vì Lý Thanh Vân, có lẽ Lâm Phương Dung đã nhận hắn làm đệ tử sớm một, hai năm gì đó. Trở thành thánh tử Kiếm Trì sớm một năm, lượng tài nguyên nhận được tăng vọt, Chân Lợi Kiếm cho rằng hắn chưa chắc đã thua Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh.

Cần gì phải chịu nhục trước Lạc Thủy Thanh như hiện giờ? Phùng Thanh La biết thánh tử nhà mình đang muốn nói gì, lắc đầu nói:

“Lạc Thủy Thanh lần này chắc hẳn là đang muốn thị uy. Hắn cho rằng chúng ta đang đánh cược, cược rằng tiểu đương gia lần này tiến vào bí cảnh thực ra là do giáo chúng Trang Bức thần giáo cải trang thành. Đánh cược rằng nếu không có Lạc Thủy Thanh hắn tham chiến, Đao Sơn sẽ không chiếm được chức võ lâm minh chủ của bí cảnh.”

“Một đao kia, Lạc Thủy Thanh cho rằng đã đánh nát hi vọng cầu may của chúng ta.”

Mọi người nghe cô nàng phân tích, bất giác nhớ đến ba đồ đệ của Nguyễn Đông Thanh.

Ngô Quốc Văn nói:

“Lý thiếu hiệp, Tạ tiên tử có thể tiếp nổi một đao kia sao?”

Kỳ thực, tuy không nói ra miệng, nhưng hắn rất thông cảm với cảm giác của Chân Lợi Kiếm. Hai người bọn họ đều là thiên kiêu đứng đầu Kiếm Trì, có thể coi là người thừa kế của Kiếm Tổ, cũng là thiên tài một phương, thiên kiêu một cõi, lại đương tuổi thiếu niên khinh cuồng, máu nóng đầy người.

Ấy thế mà, trước một đao tùy ý của Lạc Thủy Thanh, hắn lại cảm thấy sợ hãi, thấy bất lực. Thành thử, đường đường là thánh tử Kiếm Trì, Chân Lợi Kiếm lấy cớ an ủi bản thân, che giấu cảm giác thất bại cũng là chuyện thường tình. Kỳ thực, Ngô Quốc Văn cũng thấy không cam lòng.

Chẳng qua, so với Chân Lợi Kiếm thì hắn bình tĩnh hơn mà thôi.

Phùng Thanh La nói:

“Hẳn là có thể. Chỉ là không dám tưởng tượng lúc hắn rút Di Hận ma đao ra thì còn đáng sợ tới mức nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện