Lý Thanh Vân bấy giờ tuy không lo ngại đến tính mạng nữa, nhưng trúng một đòn của cường giả đỉnh cấp đã tiến sâu vào Vụ Hải cũng chẳng dễ dàng gì, lúc này tinh thần mỏi mệt vô cùng. Cậu chàng chỉ kịp nhỏ giọng nói:

“Y bị một chiêu Cáp Mô Công phản chấn, trong người có thương thế, nhớ lấy...”

Sau đó lại nằm xuống ngủ, mắt nhắm hẳn lại.

Nếu không phải còn có hơi thở đều đều chắc ai cũng nghĩ thanh Lăng Sương kiếm ban nãy chỉ là ảo giác, còn Lý Thanh Vân đã sớm hồn về chín suối rồi.

Phùng Thanh La cũng không ngờ chuyện đại hội võ lâm này lại phát triển theo hướng hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát như thế. Cô nàng cắn răng, nói:

“Chị Hoa, hay là... chịu thua đi thôi. Bí cảnh này Kiếm Trì sẽ tìm cách khiêu chiến Đao Sơn để lấy lại.”

Tạ Thiên Hoa lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Ngã Cuồng lạnh căm căm, chứa đầy sát khí:

“Không được! Sao có thể để cho lão già vô liêm sỉ đáng chết trăm ngàn lần kia nhởn nhơ được? Thanh La, chuyện này không liên quan đến Kiếm Trì, mà là ân oán của Lão Thụ cổ viện!”

Cô nàng cũng biết Phùng Thanh La không muốn bọn họ vì tranh đoạt bí cảnh giữa Đao Sơn – Kiếm Trì mà phải đánh một trận với đao tổ Nhậm Ngã Cuồng, kẻ từng tề danh với Phạt Hải Kiếm Thánh. Thế nhưng, lúc này trong lòng cô nàng lửa giận hừng hực, há lại có thể để chuyện này cứ kết thúc như thế? “Nhưng... đối thủ là Nhậm Ngã Cuồng...”

Phùng Thanh La nói.

Cho dù là ở Kiếm Trì thì hung danh của đao tổ Nhậm Ngã Cuồng và ma đao Di Hận cũng như sấm nổ bên tai. Một kẻ điên cuồng liều mạng, lại điên điên khùng khùng, quan trọng là đánh không chết ấy vẫn thường được các đời Kiếm Tổ dùng làm câu chuyện để dọa đám đệ tử còn đỏ hỏn nín khóc, nên cho dù là hiện tại, thì nỗi sợ đấy đã ăn sâu đến ám ảnh với những người lớn lên ở Kiếm Trì như cô nàng. Thậm chí, nghi lễ trưởng thành của đệ tử Kiếm Trì chính là vào chỗ chôn cái đầu của Nhậm Ngã Cuồng, chiến thắng chấp niệm hóa hình của hắn trong ảo cảnh.

Thành thử...

Phùng Thanh La không muốn Tạ Thiên Hoa đánh trận này.

Nếu như chẳng may cô nàng có mệnh hệ gì, trước là bản thân Phùng Thanh La cảm thấy vô cùng có lỗi, sau là mối quan hệ của Kiếm Trì với Tạ Hàn Thiên, với Bích Mặc tiên sinh sẽ trở nên cực kỳ xấu.

Không chỉ cô nàng, lúc này Phó Quân Sước, Trịnh Lan Anh, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn cũng đồng thời lên khuyên nhủ.

Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói:

“Thanh La, nếu Mặc Sênh bị đánh cho thừa sống thiếu chết thì chắc em cũng làm vậy thôi. Cứ để sư tỷ đánh đi.”

Tạ Thiên Hoa đứng dậy, cúi đầu nói cảm ơn mọi người đã quan tâm mình, đoạn lừ lừ bước về phía khoang thuyền. Nhậm Ngã Cuồng chống đao trước người, hai bàn tay đặt lên đốc đao, tuy sắc diện trầm tĩnh, nhưng trên trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hạt nào hạt nấy đều to bằng hạt gạo. Gã cố không để lộ sơ hở, nói:



“Lão phu kính cường giả dám vào Lão Thụ cổ viện. Chỉ cần các ngươi biết điều mà rút lui, lão phu có thể nể mặt Bích Mặc tiên sinh để các ngươi an toàn rời khỏi bí cảnh này.”

Tạ Thiên Hoa cười khẩy, nói:

“Lão già, đừng có tự trát vàng lên mặt như thế. Bây giờ chắc hẳn lão còn chưa giải quyết được ám kình trong người, so với ta cũng chẳng hơn bao nhiêu đâu.”

“Nhãi con, đừng tưởng ngươi là Thanh Tước là đã ghê gớm. Lúc lão tổ đây tung hoành thiên hạ thì ông nội nhà ngươi hãy còn chưa ra đời đâu.”

Nhậm Ngã Cuồng nhíu mày, cố tình nói giọng khinh khỉnh, dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạn giống như chẳng để ai vào mắt.

Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa biết chẳng qua lào đang diễn mà thôi. Nếu nói theo văn của ông sư phụ của cô nàng thì: “cố tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng”.

Đông Phương Hoàng Sam bấy giờ mới lên tiếng:

“Trận chung kết: Tạ Thiên Hoa đấu với Nhậm Ngã Cuồng.”

Cả đao tổ của Đao Sơn, hai sư tỷ muội Tạ, Đỗ và đám người Kiếm Trì cơ hồ đều phải giật mình đánh thót một cái sau khi nghe những gì Đông Phương Hoàng Sam nói. Bọn họ quả thực không ngờ người của bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực này có thể nhìn xuyên thấu chân tướng, biết Lạc Thủy Thanh hiện giờ đã trở thành Nhậm Ngã Cuồng để từ đó thông báo cho đúng sự thật.

Song, hiện tại không phải là lúc để cảm thán bí cảnh này thần kì đến mức nào. Tạ Thiên Hoa chậm rãi ra khỏi tòa lầu, tiến về phía khoang thuyền nơi Nhậm Ngã Cuồng đã chờ sẵn. Vừa bước đi, cô nàng vừa vắt óc suy nghĩ xem phải dùng cách gì mới có thể thủ thắng trước lão.

Tạ Thiên Hoa có thể nổi giận, song cũng không tự phụ đến mức cho rằng cứ thế thượng đài là có thể đánh bại được đao tổ của Đao Sơn, cường giả tề danh với Phạt Hải Kiếm Thánh.

Đúng lúc này...

Trước mặt Tạ Thiên Hoa liên tục xuất hiện những bảng thông báo đến từ “quy tắc” của bí cảnh.

“Chúc mừng người chơi Tạ Thiên Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: ‘Lăng Sương Xuất Thế’. Tâm kiếm chủ sinh, ma kiếm chủ tử, tâm ma hợp nhất, thống nhất giang hồ. Người chơi nhận được một bộ võ công cấp Thần Thoại ngẫu nhiên.”

“Đã nhận được Vô Tướng Chỉ Kiếm.”

“Có học hay không?”

Sự bỡ ngỡ và bất ngờ ban đầu qua đi, Tạ Thiên Hoa chỉ cảm thấy lần này quả thực là mèo mù vớ cá rán, buồn ngủ gặp chiếu manh. Cô nàng còn đang đau đầu chưa biết phải đối phó với Nhậm Ngã Cuồng ra sao, bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực đã dâng thần công lên tận miệng. Ngay cả khi chưa chắc học xong đã nên cơm cháo gì, song Vô Tướng Chỉ Kiếm này cũng là một tia hi vọng cô nàng không muốn tuột mất.

Tạ Thiên Hoa vừa xác nhận, thì thình lình một lượng lớn kiến thức đã tràn vào trong đầu, cảm giác giống hệt lúc tiếp nhận truyền thừa ở trong tộc. Cô nàng nhắm mắt, chỉnh lý lại một lượt những gì vừa được “quy tắc” ban cho, đoạn lên võ đài đứng đối diện với Nhậm Ngã Cuồng.

Có lẽ do Vô Tướng Kiếm Chỉ là phần thưởng “quy tắc” ban cho, nên Tạ Thiên Hoa đứng sững người một lúc mà Đông Phương Hoàng Sam chẳng hề lên tiếng giục. Nhậm Ngã Cuồng ngoài mặt thì lên tiếng trách cứ một tiếng, song khi thấy cô gái áo vàng chẳng có phản ứng gì cả thì lão cũng chẳng buồn hỏi nữa.



Dù sao, có thêm thời gian để xử lý đống ám kình trong người đối với lão mà nói cũng là chuyện có lợi.

Tạ Thiên Hoa bước lên đài, nói:

“Mời.”

“Mời.”

Nhậm Ngã Cuồng phát hiện cô nàng trở nên tự tin hơn hẳn, trong đáy mắt dường như chẳng còn vẻ hoang mang lo lắng khi nãy nữa. Tuy lão tự tin rằng một con bé hậu bối chẳng thể nào lật bàn được trong tay mình, song phản ứng của Tạ Thiên Hoa cũng khiến y cảm thấy không yên tâm, càng đề cao cảnh giác hơn.

Tính ra, năm xưa Nhậm Ngã Cuồng cũng cho rằng một tên hậu bối như Phạt Hải Kiếm Thánh thì chẳng làm quái gì được mình. Hiện tại, cái đầu của lão chẳng phải vẫn còn ở Vọng Hương sơn, Kiếm Trì hay sao?

“Khai chiến!”

Đông Phương Hoàng Sam vừa ra hiệu, Tạ Thiên Hoa đã xuất thủ trước. Thế nhưng, cô nàng không phóng thần quang thành cột như bình thường mà cong ngón tay, búng một cái. Chỉ thấy Thanh Sắc thần quang bỗng dưng co lại, nén thành một quang cầu đường kính cỡ hạt nhãn, đoạn lao vút đi, bắn tới mặt Nhậm Ngã Cuồng. Người sau đang toàn tâm toàn ý cố gắng hóa giải ám kình trong người, chỉ vận khởi trùng đồng, định bụng cứ làm phân rã công kích của đối phương trước.

Trong mắt Nhậm Ngã Cuồng, quả cầu ánh sáng do Tạ Thiên Hoa đánh ra đang xoay tròn bằng một tốc độ hãi người, hơn nữa còn liên tục phát ra kiếm khí sắc bén. Có cảm giác như quang cầu kia là vô số thanh kiếm dài ngắn không đều được người ta chập làm một, rồi lăn cho chúng xoay tròn như bánh xe mà thành chiêu số này.

Kiếm khí đánh xuyên qua lực phân rã của trùng đồng, đánh “đốp” một cái vào mặt lão. Nhậm Ngã Cuồng rú lên một tiếng, hốc mắt có một vòi máu phun ra.

“Lợi hại như vậy?”

Tạ Thiên Hoa ngẩn người trong thoáng chốc, song ngay sau đã đưa ngón tay út ra chọc một cái, tranh thủ lúc Nhậm Ngã Cuồng trúng chiêu mà dậu đổ bìm leo, đánh bồi cho thêm mấy đòn nữa. Chỉ thấy lần này thanh sắc thần quang ngưng tụ thành một thanh kiếm, rồi lao ra ngoài. Lưỡi kiếm uyển chuyển linh hoạt hết lách ngang lại luồn dọc, chẳng khác nào một con rắn, song cũng không vì nhu nhuyễn mà kém đi phần sắc bén. Mỗi lần thanh sắc kiếm quang đánh vào sàn thuyền là lại để lại một vết kiếm sâu độ nửa đốt tay, lực phá hoại chỉ có hơn chứ chẳng kém đao chiêu của Lạc Thủy Thanh khi trước.

Nếu đối thủ của Tạ Thiên Hoa là thiên kiêu cùng cảnh giới, lúc này ắt hẳn đã bị nhu kiếm của cô nàng xin cái thủ cấp.

Thế nhưng, người cô nàng phải đối đầu lần này lại là Nhậm Ngã Cuồng, ông tổ của Đao Sơn.

Chỉ thấy, một tay lão vẫn ôm mắt, mắt nhắm tịt lại vì đau, nhưng đôi tai lão thì bỗng nhiên giật lên một cái. Đoạn, Nhậm Ngã Cuồng dựa vào việc nghe tiếng kình phong rít lên ào ào mà rút đao, chuẩn xác cản lại tất cả thế công của thanh sắc kiếm quang.

Tạ Thiên Hoa học theo tiểu thuyết của Lý Thanh Vân, thân pháp hiện giờ linh hoạt hơn xa lúc đánh nhau với Hùng Đại Phong. Lúc thi triển thân pháp, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy ba bốn tàn ảnh của Tạ Thiên Hoa cùng phát kiếm quang đánh lão. Thế nhưng mặc cho cô nàng có vây mình, vờn quanh mà đánh túi bụi thì đao khí của Nhậm Ngã Cuồng vẫn chuẩn xác hóa giải hết thảy công kích của Tạ Thiên Hoa. Lão không biến đao khí làm tường như Lạc Thủy Thanh, mà thực sự thu hết đao khí lại, chẳng khác nào con rắn đang cuộn mình, đầu ngóc ra. Mỗi lần lão xuất đao, là hệt như độc xà mổ mồi, tinh chuẩn đến gai người.

Nhu kiếm đánh từ bốn phương tám hướng chẳng khác nào mưa rào gió giật, thế mà chẳng lọt nổi một li một tí nào cả.

“Tiếp đao!”

Bỗng nhiên, Nhậm Ngã Cuồng rống lên, Di Hận ma đao trong tay nhắm chuẩn ngay vào chỗ Tạ Thiên Hoa chuẩn bị dừng chân mà bổ tới. Một đao của lão phát ra với cái thế chẳng khác nào trời sập đất nứt, đao khí tràn tới như hồng thủy vỡ đê, nhanh hơn điện quang hỏa thạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện