Ải Quan Lâm...

Kể từ sau khi tận mắt chứng kiến Bích Mặc tiên sinh “hiển uy” đánh sập một góc Nho đạo đến nay thì hai con quỷ đói Lâm Sấu và Lý Bàn cơ hồ ăn ngủ chẳng yên. Lần trước ra ngoài tìm được một tên Đặng Không, vốn hai tên định làm chút chuyện có gì báo cáo lại với Nghiêm Soái cũng chẳng đến nỗi bị mắng là ăn không ngồi rồi.

Chẳng ngờ, đến cả việc này cũng liên quan đến Bích Mặc tiên sinh, khiến bọn hắn xôi hỏng bỏng không.

Hai tên khó ở, Lý Lợi Minh thân là đàn em cũng chẳng khá khẩm hơn tí nào.

Xưa nay hắn vốn ăn cám hai máng, chân đạp hai thuyền, vừa làm việc cho Hữu Tiền Liên Minh lại vừa là tai mắt của Đế Mộ. Chính vì thế mà hắn ăn nên làm ra, chẳng mấy đã được cất nhắc lên thành chưởng quầy của Nhất Phẩm cư.

Thế nhưng, hiện tại vì lệnh của Nghiêm Hàn, Lý Lợi Minh thành thật làm ăn, không dám trục lợi cùng Đế Mộ nữa. Thành thử lợi nhuận mấy tháng này đều thấp kỷ lục, cao tầng Hữu Tiền Liên Minh không ngừng gửi thư xuống khiển trách.

Lý Lợi Minh khổ mà không nói được, chẳng biết trút vào đâu, chỉ biết mượn rượu giải sầu.

Một đường là trái lệnh Đế Mộ.

Một nẻo là đối đầu với Bích Mặc tiên sinh.

Thực là hai đường đều chết cả đôi, trước có hổ sau có sói, khiến hắn cảm thấy rất muốn văng tục. Thậm chí, ngay cả khi đi uống rượu giải sầu mà lão cũng gặp phải đệ tử của tay Bích Mặc tiên sinh kia.

Lý Lợi Minh đặt chén xuống, nói:

“Chủ quán, lên thêm hai món một chay một mặn, một hũ rượu.”

“Có ngay!”

Người đứng bếp ở quán ăn trước cửa võ đài Thiên Nguyên Đệ Nhất lúc này chẳng phải ông Hùng, mà lại là Trương Mặc Sênh.

Cậu chàng cười hề hề, cũng không chú ý đến cái thái độ của Lý Lợi Minh mà chăm chú xào xào nấu nấu, lại đặt một hũ rượu lên bếp hâm nóng cho khách.

Số là, phương thức tu hành của Trương Mặc Sênh không giống người thường, rời phòng bếp là không được. Thế nhưng ở cổ viện một ngày chỉ nấu ba bữa ăn, không đáp ứng được nhu cầu tu hành của Tiểu Thực Thần. Lại thêm cái ước hẹn đấu trù với Cù Vũ Tuyền chẳng khác nào lửa sém lông mày. Thành thử, sau khi bàn bạc cẩn thận với tàn hồn Trương Thất, Trương Mặc Sênh ngỏ lời muốn làm thuê cho ông Hùng.

Gần đây ông Hùng đã có tuổi, lọ mọ bên bếp củi mãi cũng chẳng phải cách, thế là sau khi được Nguyễn Đông Thanh khuyên nhủ, lại thêm trù nghệ của Trương Mặc Sênh còn được dân tình hoan nghênh hơn cả lão, lão bèn dứt khoát thoái vị nhượng hiền, cho Trương Mặc Sênh thay mình tiếp quản lại cửa hàng.

Đương nhiên, nguyên liệu nấu ăn, gạo dầu mắm muối, các thứ chi tiêu đều do lão Hùng quản lý. Trương Mặc Sênh chỉ làm bếp thuê, được trả lương hàng tháng mà thôi.

Đối với đề nghị này của lão, Tiểu Thực Thần cũng chẳng dị nghị gì. Thứ nhất, cậu chàng vốn không thích làm những cái chuyện gảy bàn tính, đấu võ mồm đó. Trương Mặc Sênh si mê trù đạo, nên trừ cái chuyện nấu nướng chiên xào ra thì cậu chàng chẳng muốn mó tay làm bất cứ chuyện gì khác cả.

Thế nên, lão Hùng chịu làm hết những cái chuyện thu chi, xuất nhập nhàm chán này, đối với Tiểu Thực Thần mà nói quả thực là cầu còn chẳng được, vội vàng đồng ý cả hai tay.

Thành thử mới có chuyện Trương Mặc Sênh đứng trước võ đài Thiên Nguyên đệ nhất bán hàng cơm thế này.

Mới đầu, Lý Lợi Minh cũng khó chịu vì bị dí đến tận đây. Song lúc ăn thử đồ ăn của Tiểu Thực Thần, thì hắn đâm ra mâu thuẫn. Một mặt, gã vẫn chướng mắt Trương Mặc Sênh vì chuyện của Bích Mặc tiên sinh. Mặt khác, đồ ăn của cậu chàng thực sự quá ngon, không hổ danh được gọi là Tiểu Thực Thần một chút nào cả.



Thành thử...

Mắt thì ngứa, ruột thì khó chịu, nhưng cái dạ dày của Lý Lợi Minh đã thành khách quen của cái quán này từ lúc nào không hay.

Đang há miệng nuốt từng ngụm rượu to để rửa trôi cả bầu tâm trạng, thì bỗng nhiên đằng sau có tiếng người cất lên hô hố:

“Ồ? Ai như Lý chưởng quầy. Lại ra đây uống rượu giải sầu à?”

Lý Lợi Minh nghiến răng, chặc lưỡi một cái, quay sang chỗ khác không thèm đáp. Phạm Thừa Phong vừa cười hề hề vừa vén tấm liếp che, bước vào quán.

Cứ trông cái dáng vẻ tí ta tí tởn, cười híp cả mắt, tinh thần sáng láng của lão là biết mấy ngày gần đây Phạm các chủ Phong Thanh các cơ hồ sống trên mây trên gió, vui sướng tột cùng, trái hẳn với Lý chưởng quầy của Nhất Phẩm Cư.

Chuyện này kể ra lại cũng bắt nguồn từ việc Nguyễn Đông Thanh vô tình đánh sập một góc Nho đạo.

Trước hết, phải nói về sự khác biệt của Phong Thanh Các và Nhất Phẩm Cư.

Nhất Phẩm Cư thuộc về thế lực Nhất Phẩm, trực thuộc Hữu Tiền Liên Minh. Mà Phong Thanh Các tuy cũng có bán tin tức tình báo cho Thiên Cơ Các, song chỉ có thể coi là quan hệ làm ăn buôn bán mà thôi.

Để nói một cách dễ hiểu, nếu Nhất Phẩm Cư là nhân viên chính thức của Hữu Tiền Liên Minh, thì Phong Thanh Các mà Phạm Thừa Phong dành nửa đời người ra kinh doanh gầy dựng chỉ có thể coi là... cộng tác viên của Thiên Cơ Các.

Song... gần đây, mọi chuyện thay đổi.

Vì sự xuất hiện của Bích Mặc tiên sinh ở Quan Lâm, mà vị “tiên sinh” này dường như lại không thích tranh đấu thế tục. Thành thử, các thế lực môn phái lớn ở Huyền Hoàng giới tuy cũng muốn được mục sở thị vị “cường giả thần bí” này, song lại vì uy vọng của Lão Thụ cổ viện mà không dám khinh cử vọng động.

Thiên Cơ các dường như cũng không phải ngoại lệ.

Thay vì ầm ĩ đến thành lập phân các, các chủ phân các ở thành Cổ Long cho người đưa đến một số tài nguyên kếch xù, để Phạm Thừa Phong làm tai mắt cho bọn họ quan sát nhất cử nhất động của Nguyễn Đông Thanh. Tình báo về vị cường giả vào ở Lão Thụ cổ viện kia đều sẽ được Thiên Cơ Các mua lại với giá cao.

Mà Phong Thanh Các cũng được phân các ở Cổ Long hứa sẽ bảo vệ chu toàn.

Từ đó, Phạm Thừa Phong chẳng khác nào một bước lên mây, mấy ngày gần đây lão cơ hồ thấm thía “một người thành tiên, gà chó phi thăn”, “một người làm quan, cả họ được nhờ” chí lý tới nhường nào.

Có thể nói...

Chỉ một lần cho cái mồm chém gió đi hơi xa của Nguyễn Đông Thanh mà có kẻ cười, có người khóc, khiến cái thành Quan Lâm này cơ hồ rung chuyển từ tận gốc rễ lên tới ngọn cây.

Có lẽ, nằm mơ Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng chẳng ngờ tới có ngày mình lại vô tình “gầm ra sét, thét ra lửa, nói có người nghe, đe có người sợ” đến thế.

Lý Lợi Minh thấy Phạm Thừa Phong hí hửng thì trong lòng chua loét, ăn uống chẳng thấy ngon nữa, nên được vài đũa thì bảo Trương Mặc Sênh gói lại cả bữa ăn để mang về.

Tiểu Thực Thần cười hề hề, nói:

“Trùng hợp thật. Hôm nay ông chủ Lý có số hưởng lắm đấy nhé.”

Cậu chàng vừa nói, vừa mó vào gầm bếp lấy ra một vật kỳ quái làm bằng kim loại, trông như cái hộp điểm tâm phân tầng vẫn hay thấy trong các tửu lâu nổi tiếng. Chỉ khác là bên ngoài hộp còn có một cái khung sắt, hai bên có lẫy gập, chẳng biết là thứ gì.



Trương Mặc Sênh cười hề hề, nói:

“Ông sư phụ nhà con mới nhờ người làm đấy, nghe đâu là vật dụng thường ngày ở quê nhà thầy. Cái thứ cặp lồng này hay lắm nhé. Đóng nắp thì chắc. Đồ bên trong để nửa ngày trời vẫn còn ấm ấm chứ không nguội ngơ nguội ngắt.”

Nói rồi, cậu chàng nhỏ giọng:

“Vốn là ông thầy con làm một cái cho chính mình dùng, khi đi dạy thì mang cơm nhà nấu theo ăn trưa thôi. Nhưng con thấy vật báu cỡ này mà không có nhiều người biết thì tiếc quá, nên nhờ người làm thêm một cái, để cho khách dùng thử. Vừa hoàn thiện hôm nay thôi.”

Lý Lợi Minh nghe thấy thứ “cặp lồng” này là một vật từ “thiên ngoại” hoặc “bí cảnh” thì cơ hồ mừng húm. Gần đây hai vị đại nhân Lâm Sấu, Lý Bàn chính đang sầu thối ruột vì không có thứ gì mang về báo cáo với Đế Mộ.

Nếu như có thể có được vật báu này về dâng lên cho hai vị đại nhân, đoán chắc cao tầng cũng sẽ vui lòng.

Lý Lợi Minh vừa mới nghĩ đến đây, thì bên cạnh đã có tiếng Phạm Thừa Phong cất lên oang oang:

“Này! Cái đó bao nhiêu tiền! Ta trả gấp đôi! Bán cho ta đi!”

Lý chưởng quầy của Nhất Phẩm Cư cần cặp lồng về bàn giao với Đế Mộ, nhưng Phạm các chủ cũng há có thể buông tha cho một vật có liên quan đến Bích Mặc tiên sinh được? Trong mắt lão, nếu như để Hữu Tiền Liên Minh có được thứ này, sản xuất hàng loạt, thì há chẳng phải Thiên Cơ Các không cần tên làm thuộc hạ như lão nữa hay sao? Thành thử...

Phạm Thừa Phong hạ quyết tâm cho dù có táng gia bại sản cũng phải tranh cho kỳ được món đồ tên là “cặp lồng” này.

Lý Lợi Minh thấy thằng cha ngồi cạnh bỗng dưng nhảy ra đoạt hàng, chẳng khác nào miếng ăn đến miệng rồi còn bị vuột mất. Lại thêm nóng ruột chuyện bàn giao với Đế Mộ, nên y cũng nổi quạu, đập bàn:

“Há lại có chuyện chen ngang cướp đoạt như thế? Phạm các chủ chẳng nhẽ muốn đấu giá thứ này không thành?”

“Hừ! Trương trù sư cũng chưa nói sẽ bán cho nhà ngươi, thì ta ra giá cao hỏi ướm trước. Cậu ấy gật đầu thì là thuận mua vừa bán, chả nhẽ là sai à? Ông chủ Lý... có phải đang tự cho mình là hoàng đế chăng?”

Phạm Thừa Phong đương nhiên cũng không chịu kém.

Chuyện cái cặp lồng này có liên quan đến tiền đồ của lão về sau, thành thử không thể nhường ra được.

Lý Lợi Minh cười lạnh:

“Nhất Phẩm Cư cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền. Muốn đấu giá với ta, chẳng nhẽ ta lại sợ hay sao?”

Thế là, hai bên bắt đầu hò hét trả giá, thổi giá trị của chiếc cặp lồng Trương Mặc Sênh lôi ra gấp mấy trăm lần. Cuối cùng...

Lý Lợi Minh thắng được một chiêu, tí tởn lấy cặp lồng về phủ, cũng chả buồn để ý những món ăn của Trương Mặc Sênh nữa.

Gã không hề hay biết, lúc mình vừa quay lưng đi, Tiểu Thực Thần đã từ tốn lấy một cái cặp lồng khác ra, dúi vào tay Phạm Thừa Phong.

Số chương còn lại hôm nay: 2 chương chính truyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện