Lý Thanh Vân nói:

“Nương nương bảo lần này tưởng thưởng của Trư Đế không có vấn đề gì, xem ra đối phương cũng không dám thăm dò sư phụ một cách thái quá.”

“Vậy sao?”

Tạ Thiên Hoa nhíu mày, lắc đầu.

Nàng tuy thông minh đĩnh ngộ, song đối với cái gọi là chính trị chính em kia quả thực là không hiểu lắm, chỉ có thể đoán mò từng bước từng bước một.

Ngày hôm qua...

Lúc Hồ Ma Huyền Nguyệt cho người mang từng rương từng rương bảo vật do hoàng đế tưởng thưởng đến Lão Thụ cổ viện, cô nàng đã nghi ngờ đây là Cổ Long thành đang ném đá dò đường.

Rất có khả năng đối phương đang muốn thăm dò xem đâu mới là giới hạn cuối cùng của cảnh giới vi diệu mà sư phụ bọn họ đang đắm chìm.

Ngươi muốn làm phàm nhân? Trẫm ban cho người tiền muôn bạc vạn, quyền thế kinh người!

Người phàm có ai không hướng đến danh lợi, ngươi không nhận thì giống người phàm thật sao? Nhưng có lợi, danh rồi thì còn tu tâm hóa phàm được chăng?

Tạ Thiên Hoa đoán hoặc là Trư Đế, hoặc là kẻ đang giật dây y nghĩ như thế, nên mới có chuyện trọng thưởng cho ông sư phụ nhà bọn họ hậu hĩnh đến vậy.

Không thể không khen một chiêu “ban thưởng trọng thể” này quả thực là hiểm, cơ hồ dễ dàng dồn ông sư phụ của bọn họ vào cái thế trước mặt có hổ, sau lưng có sói. Hơn nữa lý do đàng hoàng hợp lý, chọn thời cơ chuẩn không lệch một phân, khiến Nguyễn Đông Thanh có muốn khiêm tốn chối từ cũng không được.

Đúng như lo ngại của cô nàng, hôm qua sư phụ của bọn họ bàn chuyện với Hồ Ma Huyền Nguyệt xong thì lập tức quay về cổ viện, chỉ bảo mấy người đệ tử cất tạm đống bảo vật tiền tài, lụa là gấm vóc được tặng thưởng vào đâu đó.

Bốn người Lý, Tạ, Đỗ, Trương bàn nhau mãi đến gần tối, cuối cùng mới quyết định để cho chắc ăn, Tạ Thiên Hoa và mấy người học trò khác cùng nhau mang đống rương hòm sang chỗ Huyền Thanh nương nương nhờ kiểm tra giúp.

Thực ra ban đầu, người mà bốn đệ tử định nhờ là Tiểu Thạch, Đại Bạch hoặc con bò già kia. Thế nhưng vừa mới mở lời, cả ba đã bắt đầu bài ca chối việc bai bải, khiến cả đám không còn cách nào khác ngoài chạy sang nhờ vả Huyền Thanh nương nương.

Vì sao không nhờ Hồng Vân?

Nguyên nhân thực ra rất đơn giản.

Mấy người Lý, Tạ, Đỗ hãy còn nhớ như in lời căn dặn của Tiểu Thạch là không được để lộ tung tích của vị “sư nương” này cho người ngoài. Đống của nả do Trư Đế ban thưởng này kỳ thực là dùng để thăm dò Bích Mặc tiên sinh, quỷ mới biết có người động tay động chân với chúng hay không. Dù sao, ở Huyền Hoàng giới có thuật Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, có thể khởi động ngọc giản truyền âm hoặc lưu ảnh thạch từ khoảng cách ngoài ngàn dặm để mà nhìn trộm, nghe lén.

Chẳng may trong số châu ngọc được tặng có kẻ lén để lưu ảnh thạch hoặc ngọc giản truyền âm vào thì sao?

Đương nhiên, lần trước nhắc đến “sư nương” với mấy người Kiếm Trì được là vì quan hệ của Phùng Thanh La với Trương Mặc Sênh. Hai nhà bây giờ cũng coi như là sui gia rồi, không tính là người ngoài.

Song chuyện nào đã kết thúc ở đây?

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện từ nay về sau hoàng thất Đại Việt sẽ không ngừng xuất chiêu, ra đòn hòng thăm dò Lão Thụ cổ viện và Bích Mặc tiên sinh là Tạ Thiên Hoa lại thấy đau đầu nhức óc. Vừa phải đối đầu với triều đình, vừa phải giữ cho ông thầy không bị phá hỏng mất trạng thái giả làm phàm nhân, cô nàng vừa nghĩ thôi đã thấy khó khăn chồng chất rồi.



Vừa nghĩ đến đây, thì trên núi đã vọng xuống tiếng nói:

“Mặc Sênh, Thanh Vân, lên đây thầy nhờ chút chuyện.”

oOo

Soái trướng...

Hồ Ma Huyền Nguyệt tuy đến Quan Lâm song lại không vào thành, mà hạ trại ở bên ngoài, gần chỗ các nạn dân sinh hoạt. Ngoài mặt, y thị nói tuy mình là châu chủ, nhưng lần này thành Bạch Đế đông người, miệng ăn lở núi, không thể lãng phí tiền của của dân chúng Quan Lâm. Thế là Hồ Ma Huyền Nguyệt ra ngoài thành hạ trại dựng lều, đóng quân trấn thủ.

Vũ Tùng Lâm đương nhiên không nói gì.

Luận thực lực, một người là cường giả Vụ Hải, một người có tu vi Ngũ Cảnh, khác biệt như trời với vực.

Luận địa vị, một người là chủ một châu, người kia là tổng binh một ải con con, lại càng không phải người cùng một thế giới.

Lời nói của lão đối với Hồ Ma thành chủ có chút trọng lượng nào ư?

Càng huống hồ, Vũ Tùng Lâm việc gì phải phản đối? Có Hồ Ma Huyền Nguyệt và binh mã thành Bạch Đế đóng trú ở cổng thành, nạn dân cũng an ổn hơn, không còn dám làm những chuyện quấy rối trị an, trộm cắp cướp giật nữa.

Đối với nhóm nạn dân này, lão quả thực là bó tay, vừa thương vừa ghét.

Mới trải qua chuyện thú triều, trị an trong thành an ổn được ít lâu, những nạn dân bên ngoài lại bắt đầu ngựa quen đường cũ. Có lẽ đúng như cổ nhân đã dạy: “bần cùng sinh đạo tặc” vậy.

Tạm gác lại chuyện của Vũ Tùng Lâm...

Trong soái trướng của mình, Hồ Ma Huyền Nguyệt ngồi đối diện với một trung niên ăn mặc theo lối quan văn. Người này râu tóc trên đầu đã ngả màu muối tiêu, nụ cười nửa miệng treo trên môi cơ hồ chưa bao giờ tắt, song ý cười thì không hiện trong đôi mắt sâu thẳm như vực sâu ngàn trượng của y.

Kẻ này chính là đại trưởng lão của Lý gia – Lý Huyền Cơ.

Lần này sở dĩ Hồ Ma Huyền Nguyệt hưng sư động chúng, dẫn đại binh tiến đến Quan Lâm, ngoài mặt thì là để hội quân đánh dẹp phản tặc ở núi Lệ Chi, bàn bạc chuyện liên quân sáu nước nhập quan. nhưng thực chất là để che giấu tung tích của y.

Lý Huyền Cơ châm cho mình một chén trà, đoạn lắc đầu.

“Thực không nghĩ ra rốt cuộc cái vị Bích Mặc tiên sinh này đang toan tính chuyện gì.”

Từ sau Phản Thiên Chi Chiến đến nay, các đại thế lực ở Huyền Hoàng giới ở vào một trạng thái cân bằng quái dị. Các nhà các nước có thể va chạm lẫn nhau, ma sát không ngừng, song trước giờ ít xảy ra chuyện diệt quốc, phá tông, đồ thành diệt tộc.

Nhưng Bích Mặc tiên sinh xuất hiện, chui vào Lão Thụ cổ viện ở khiến các nhà đều xoắn xuýt cả lên.

Không ít người cho rằng vị tiên sinh bí ẩn này sẽ là kẻ đánh vỡ cân bằng quyền lực ở Huyền Hoàng giới.

Thành thử, trong bóng tối cũng chẳng thiếu người bắt đầu rục rịch ra tay, thi triển một chút thủ đoạn, ngấm ngầm thăm dò. Hoàng thất Đại Việt và liên minh hai nhà Lý – Hồ Ma cũng không phải ngoại lệ. Trư Đế lợi dụng chuyện Bạch Đế Thành có khúc mắc với Nguyễn Đông Thanh để “ban thưởng”, thì Hồ Ma châu chủ cũng mượn hoa tiến phật, nhân cơ hội này ném cành ô liu cho Bích Mặc tiên sinh.

Có thể nói là tuy hai bên lợi dụng nhau, nhưng mục đích sau cùng vẫn là thăm dò rốt cuộc vị tiên sinh này sẽ giả trang làm phàm nhân đến bao giờ, làm như vậy có mục đích gì.

Nào ngờ...



Sáng nay, chẳng những bọn họ nhận được tin Bích Mặc tiên sinh đã thu nhận toàn bộ phần thưởng, chẳng rõ dùng vào việc gì, mà còn được đích thân đại đệ tử của y là Lý Thanh Vân chuyển lời: sư phụ của cậu chàng chấp nhận rời núi phò tá Hồ Ma Huyền Nguyệt trong một tháng.

Hình như gọi là... thử việc.

Lý Huyền Cơ cau mày.

Kỳ thực, lão cũng đã tính đến chuyện Nguyễn Đông Thanh nhận lời mời làm việc cho Hồ Ma Huyền Nguyệt, chỉ là không lường đến y lại đáp ứng một cách khảng khái và nhanh gọn đến thế.

“Hiện giờ... có hai khả năng là khả dĩ nhất.”

Lý Huyền Cơ gõ một ngón tay lên bàn.

Hồ Ma Huyền Nguyệt gật đầu, không cần y phải giải thích, lên tiếng:

“Thứ nhất, ấy là vị Bích Mặc tiên sinh này thực chất không phải đang hóa phàm hay lâm vào một cảnh giới kỳ diệu nào đấy. Việc giả trang làm phàm nhân chẳng qua là sở thích quái dị của y mà thôi.”

Xưa nay kỳ nhân hữu dị tướng, cao nhân lánh đời hay người có biệt tài thường có mấy phần cổ quái âu cũng là chuyện bình thường.

Càng huống chi, Bích Mặc tiên sinh rất có thể là một lão quái từ thời viễn cổ, là sinh vật bí cảnh, hoặc giả là cường giả từ thiên ngoại mà đến. Cho dù y có là loại người nào trong ba loại kể trên thì cũng không thể dùng suy nghĩ của người bản địa Huyền Hoàng giới mà suy xét được.

Ngừng một chốc, Hồ Ma Huyền Nguyệt mới nói tiếp:

“Khả năng thứ hai, ấy là tâm cảnh của y đã đạt tới mức kinh khủng, độc bộ cổ kim. So với những cường giả ẩn thế nhập phàm khác thì khó điểm phá hơn muôn vàn lần.”

“Theo châu chủ thì khả năng nào khả dĩ hơn?”

“Tuy vừa nghĩ là thấy sợ, nhưng tiểu nữ cho rằng sự thật dễ là khả năng thứ hai hơn. Vậy còn trưởng lão?”

“Như nhau.”

Lý Huyền Cơ đặt chén trà xuống.

Gần đây, có thêm một giả thuyết rằng Bích Mặc tiên sinh là một lão quái thượng cổ đã rời khỏi Huyền Hoàng giới, chu du thiên ngoại, một vạn năm sau khi Phản Thiên Chi Chiến kết thúc mới trở về. Thiên hạ nhiều người đồn đoán rằng những võ nghệ chiêu số mà Lý Thanh Vân sử dụng đều là thần thông công pháp Bích Mặc tiên sinh học được từ thiên ngoại, sau đó cải biến cho phù hợp với chúng sinh của Huyền Hoàng giới. Bằng không, há lại có chuyện một phàm nhân khi không đánh ngang ngửa với tu luyện giả?

Lý Huyền Cơ cũng thấy giả thuyết này đáng tin hơn cả.

Cải biến thần thông từ thiên ngoại để người của Huyền Hoàng giới có thể dùng được há lại là chuyện đơn giản dễ làm?

Không chỉ lão, mà rất nhiều người của đại thế lực cũng mạo hiểm đưa ra nghi vấn: Bích Mặc tiên sinh muốn cải biến thần thông thiên ngoại, thì chắc chắn phải trả một cái giá, hoặc là có điều kiện nào đó.

Nếu như cái giá ấy là hóa phàm triệt triệt để để thì sao?

Anh em bình luận cho vài cái tên nào, chuẩn bị giới thiệu thêm mấy đứa đồ đệ, nếu không ai góp ý, đợi đến khi chúng nó ra sân là cơ hội ko trở lại đâu!

Số chương còn lại hôm nay: 5 chương chính truyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện