Nghiêm Quảng nằng nặc đòi ở lại Lệ Chi Tiểu Uyển vì không quen chịu khổ, Long Tuyền cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nuốt lại những lời vừa nói.
Với hắn mà nói, hành động này so với tự ăn lại bãi nôn của mình còn khó chịu hơn.
Dù sao...
Trong mắt Long Tuyền, Trương Mặc Sênh dùng lời lẽ xúc phạm Nghiêm Hàn, tội đáng muôn chết. Lê Khuynh Thành lại che chở “phạm nhân”, cũng là tội đồng lõa. Hiện tại hắn thân ở dưới mái hiên, không thể làm gì khác là cúi đầu.
Nhưng cũng không có nghĩa hắn thấy những gì mình nói là sai.
Bây giờ nhờ ơn ông Nghiêm thân vương nhà mình, mấy lời “công bằng” cho Nghiêm Hàn cũng bị nghẹn ngược trở lại trong miệng.
Cái gọi là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như chó cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lúc này, ý muốn chém quách tên Nghiêm Quảng đi trong đầu Long Tuyền cũng đã có.
Thế nhưng, cuối cùng, hắn vẫn siết chặt bàn tay, thở dài.
Ai bảo Nghiêm Quảng là huyết mạch cuối cùng của Nghiêm Hàn kia chứ? Cho dù có là hổ phụ khuyển tử đi nữa, Long Tuyền cũng phải cắn răng đảm bảo dòng dõi của Nghiêm Hàn đến cùng.
“Vậy thì mời Nghiêm thân vương dời gót đến bắc viện nghỉ ngơi trong lúc chờ Trương thiếu trang chủ chuẩn bị bữa ăn.”
“Hay lắm! Hay lắm! Nhớ phải chuẩn bị cho ta mười mấy tì nữ xinh đẹp đấy!”
Nghiêm Quảng cười hềnh hệch, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn vị thái tử Đại Việt, giống như muốn nói: “Đều là đàn ông với nhau, điện hạ hiểu bản vương mà”.
Trương Mặc Sênh rùng mình một cái.
Lúc trước không biết thì cũng thôi, nhưng hiện giờ cậu chàng đã tỏ tường chuyện chân thân của Lê Tam Thành là một thiếu nữ. Nghiêm Quảng ở trước mặt nàng ta đòi gái thì cũng thôi, hiện tại còn dùng ánh mắt kia nhìn Lê Khuynh Thành.
Quả thực là có mấy phần quái lạ.
Cuối cùng, Tiểu Thực Thần mượn cớ phải sơ chế nguyên liệu nấu ăn chạy mất.
Cậu chàng không dám chắc nếu ở lại đây mình có nói hớ câu nào không. Dù sao đi nữa, chuyện Lê Khuynh Thành nữ giả nam trang, giả đến tận chức thái tử điện hạ cũng là bí mật tày trời. Hiện tại, Trương thiếu trang chủ bị ép phải lên thuyền giặc một phần cũng là vì biết được chuyện này.
Trương Mặc Sênh tự hiểu miệng mình chả khác nào cái đít vịt, nên những lúc thế này, cậu chàng rất biết điều lỉnh mất.
“Ài... nếu không phải con bé Long U nhờ vả, bản thiếu cũng chẳng muốn chui đầu vào cái vũng nước đục này.”
oOo
Trương Mặc Sênh thành thạo đi đến Tây Viện.
Ở Lệ Chi Tiểu Uyển cũng đã một thời gian, hiện tại Tiểu Thực Thần có thể nói cũng đã quen đường thuộc lối, không còn giống ngày đầu tiên ngơ ngơ ngáo ngáo nữa.
Trương thiếu trang chủ vừa đẩy cửa phòng bếp, chính đang muốn bắt tay chuẩn bị đồ ăn đãi khách thì đã nghe Trương Thất lên tiếng:
“Chờ đã!”
“Lão tổ, có chuyện gì dạy bảo?”
“Trong bếp có người! Là cao thủ!”
Trương Thất lên tiếng nhắc nhở, sau đó lập tức chìm lại vào trong thức hải của Trương Mặc Sênh.
Có chuyện lần trước của Long U, lần này lão cũng không dám không cẩn thận nữa. Khi đó Trương Thất tỉnh lại một là muốn nhắc nhở, hai là cũng để hộ đạo cho Trương Mặc Sênh. Lúc này mới có thể bị Long U phát hiện dấu vết, sau đó thức tỉnh thần thông, xác nhận bí mật một xác hai hồn.
Nếu lúc đó lão cứ chìm trong thức hải, thì chớ nói chi là lúc thần thông ở mắt tự vận hành, cho dù ngay từ đầu Long U thức tỉnh mắt thần cũng không phát hiện được lão.
Trương Mặc Sênh nhíu mày, đẩy cửa bước vào.
Trong bếp, bấy giờ có một trung niên đầu trọc, ria mép hình chữ nhất, bấy giờ chính đang cầm một ít bánh trái thừa lại từ hôm qua lên nhai ngấu nghiến.
“Lão là ai? Tại sao lại đến Lệ Chi Tiểu Uyển ăn vụng?”
“A!”
Hai má lão này nhét đầy thức ăn, khiến lúc này mặt lão phồng cả lên, hệt như con sóc đang tích trữ lương thực vậy. Có vẻ là bị bất ngờ, thế là lão nuốt đánh ực một cái.
Lập tức, mặt đỏ tía tai.
“Nước!”
Lão trung niên lập tức đưa một tay ôm cổ, một tay còn lại khua khoắng trên mặt bàn tìm nước. Mắt lão trợn lên, môi mắm lại, ánh nhìn về phía Trương Mặc Sênh lúc này có mấy phần van nài khẩn khoản.
Tiểu Thực Thần bấy giờ nhìn lại, phát hiện cánh tay lão đang khua khoắng trên bàn chỉ còn hai ngón.
Trương Mặc Sênh thở dài, chạy đến sau lưng lão, vòng tay thúc vào bụng lão mấy cái. Lão trung niên lúc này mới phun được miếng bánh to đùng kẹt trong miệng ra. Lão hít vội mấy hơi thật dài, lúc này mới lên tiếng:
“Hề hề. Cảm ơn cậu nhóc. Mém chút là lão đây về chầu ông bà ông vải rồi.”
“Lão vẫn chưa nói cho ta biết lão là ai, vì sao lại chạy đến đây ăn vụng?”
Tiểu Thực Thần cứu được lão, đoạn lui lại, cảnh giác nhìn về phía trung niên nọ.
Người này không phải ai xa lạ, chính là kẻ đã xuất hiện ở biển Phong Bạo đánh lén Nghiêm Hàn, cứu Mặc Ngạn Bác chạy thoát.
Y nhìn Trương Mặc Sênh, cười:
“Lão phu nhàn vân dã hạc, chỉ có một cái tật xấu khó bỏ là tham ăn. Ngươi nhìn, bàn tay của lão phu mất hẳn ba ngón, so với Cửu Chỉ Thần Cái chỉ hơn chứ chả kém.”
Trương Mặc Sênh tròn mắt.
Môn hạ của Nguyễn Đông Thanh không đông, nhìn trước ngó sau cũng chỉ có bốn người, hai nam hai nữ. Tiểu Thực Thần bình thường hiếm khi lui tới chỗ cánh chị em, lại thêm Lý Thanh Vân thường ngày tập võ luyện sức nhanh đói bụng, nên sư huynh đệ hai người phải nói là vô cùng thân thiết.
Mấy quyển sách võ hiệp gối đầu giường của ông sư huynh nhà mình đương nhiên Tiểu Thực Thần cũng có ngó qua.
Trong đó, nếu phải nói tình tiết nào khiến Trương Mặc Sênh thấy khoái trá nhất thì chỉ có hai đoạn.
Một là Hồng Thất Công dạy Quách Tĩnh mười lăm chưởng.
Hai là Bắc Cái cùng Dương Quá ăn thịt rết trên đỉnh Hoa Sơn.
Nhân vật ưa thích nhất hiển nhiên cũng là cái vị Cửu Chỉ Thần Cái này.
Bây giờ, lại có người đến trước mặt cậu chàng nhắc đến Hồng Thất Công.
Trương Mặc Sênh ngờ vực nhìn lão trung niên trọc đầu, đang cười nham nham nhở nhở nhìn mình một cái, thấp giọng:
“Ông là...”
“Là một người thích ăn ngon mà thôi. Đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ nhé nhóc. Nhưng mà... lão ăn đồ của nhóc, bây giờ mà phủi đít bỏ đi thì há chẳng phải là ta nợ chú mày à? Không được không được! Lão phu làm người xưa nay ghét nhất là nợ ân tình của kẻ khác. Thế này đi... Ở đây có một gói muối quý, lão tặng chú mày. Lát nữa nấu ăn cho Nghiêm thân vương nhớ phải dùng đấy.”
Lão trung niên cười hềnh hệch, đoạn lắc mình một cái, toàn thân rút nhỏ thành một con chuột già lông xám. Chuột già nhìn Tiểu Thực Thần, nháy mắt một cái, đoạn chạy ra ngoài.
Trương Mặc Sênh nâng gói muối lên, ngửi thử một hơi, lại thè lưỡi nếm một cái. Đầu lưỡi lưu lại vị mằn mặn, so với muối bình thường thì có thêm một ít mùi thơm như mùi của vỏ cam, ngoài ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Cuối cùng, thấy thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Thực Thần bèn dứt khoát sử dụng sự trợ giúp gọi điện thoại cho tổ tông:
“Lão tổ, ngài nhận ra thứ này không?”
“Vị cao thủ ban nãy đưa cho mày hả?”
“Dạ phải.”
“Thân phận gì? Người tu vi cao đến thế sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây chỉ để đưa vật này cho mày?”
Trương Thất trầm giọng, nói bằng vẻ ngờ vực.
Trương Mặc Sênh bèn đáp:
“Vị tiền bối kia không chịu nhận nên con cũng không dám khẳng định. Nhưng lão biết rất nhiều chuyện ở cổ viện, lại cũng là một đại yêu, rất có thể cũng giống như các vị tiền bối Đại Bạch, Tiểu Thạch, Lý Trầm Châu. Con đoán cũng là cường giả hộ đạo cho sư phụ, được ủy thác của sư phụ hoặc sư nương nên đến đây.”
“Vậy là tốt. Không phải vô sự hiến ân cần, thế thì tao yên tâm. Thứ này không đơn giản đâu, một gói nhỏ này cũng đủ mua ba cái ải Quan Lâm đấy.”
Trương Thất thở dài, vẻ cảnh giác ban nãy hiện giờ đã thay bằng cảm khái.
Tiểu Thực Thần nghe lão tổ bảo mà há hốc mồm, mãi mới rặn ra được một câu:
“Một gói bé tẹo này mà giá trị ngang bằng ba cái ải Quan Lâm? Lão tổ... ngài không lừa con đấy chứ?”
“Hơi đâu mà đi lừa mày. Cái giá này còn là ở thời đại của tao, hiện giờ đại đạo tổn thương, rời khỏi Ngũ Cảnh là như vào Mê Vụ, chắc hẳn giá trị của thứ này còn phải tăng hơn thế nữa.”
“Lão tổ, ngài làm con thấy tò mò đấy. Vì sao thứ này lại đắt như thế?”
“Mày biết tộc Chiến Hổ chứ? Ở cực bắc Huyền Hoàng giới này có một kẽ hở dẫn đến Thiên Ngoại, gọi là Thiên Chi Ngân. Từ vết nứt này nước Thiên Hà tràn xuống tạo nên bắc hải. Nước ở biển bắc lóng lánh ánh sao, khi đem cô lại, cửu chưng cửu sái thì được một thứ muối gọi là Thiên Ngoại Diêm. Thứ trong tay mày chính là nó. Đến bắc hải múc nước tất phải đi vào Thiên Đảo, đến lúc đấy gặp phải tộc Chiến Hổ thì có mà lắp phi kiếm vào đít cũng chả chạy kịp. Hiểu vì sao thứ này đắt chưa?”
Trương Thất nói.
Trương Mặc Sênh gật đầu, thầm nghĩ muốn lấy được Thiên Ngoại Diêm hung hiểm như vậy, có cái giá trên trời cũng đúng.
Cậu chàng lại hỏi:
“Vậy rốt cuộc thứ này có tác dụng gì? Vì sao tiền bối kia lại đưa cho con?”
“Thiên Ngoại Diêm không có mùi vị gì quá đặc biệt, trừ khi là cao thủ trù đạo, bằng không ăn vào tuyệt không thể phát hiện ra. Sau khi thứ muối này vào máu thì trong vòng một ngày một đêm, thần thức sẽ trở nên... quái lạ. Tuy không suy yếu đi, nhưng muốn phát hiện người cũng ăn Thiên Ngoại Diêm sẽ khó hơn rất nhiều. Hiểu người ta muốn gì chưa?”
“Rõ rồi.”
Tiểu Thực Thần nhếch mép, cười.
Bà con ai đoán được vị đại yêu mới này lại là mượn tên và ngoại hình của cao thủ nào của Ôn Thụy An không?
Với hắn mà nói, hành động này so với tự ăn lại bãi nôn của mình còn khó chịu hơn.
Dù sao...
Trong mắt Long Tuyền, Trương Mặc Sênh dùng lời lẽ xúc phạm Nghiêm Hàn, tội đáng muôn chết. Lê Khuynh Thành lại che chở “phạm nhân”, cũng là tội đồng lõa. Hiện tại hắn thân ở dưới mái hiên, không thể làm gì khác là cúi đầu.
Nhưng cũng không có nghĩa hắn thấy những gì mình nói là sai.
Bây giờ nhờ ơn ông Nghiêm thân vương nhà mình, mấy lời “công bằng” cho Nghiêm Hàn cũng bị nghẹn ngược trở lại trong miệng.
Cái gọi là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như chó cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lúc này, ý muốn chém quách tên Nghiêm Quảng đi trong đầu Long Tuyền cũng đã có.
Thế nhưng, cuối cùng, hắn vẫn siết chặt bàn tay, thở dài.
Ai bảo Nghiêm Quảng là huyết mạch cuối cùng của Nghiêm Hàn kia chứ? Cho dù có là hổ phụ khuyển tử đi nữa, Long Tuyền cũng phải cắn răng đảm bảo dòng dõi của Nghiêm Hàn đến cùng.
“Vậy thì mời Nghiêm thân vương dời gót đến bắc viện nghỉ ngơi trong lúc chờ Trương thiếu trang chủ chuẩn bị bữa ăn.”
“Hay lắm! Hay lắm! Nhớ phải chuẩn bị cho ta mười mấy tì nữ xinh đẹp đấy!”
Nghiêm Quảng cười hềnh hệch, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn vị thái tử Đại Việt, giống như muốn nói: “Đều là đàn ông với nhau, điện hạ hiểu bản vương mà”.
Trương Mặc Sênh rùng mình một cái.
Lúc trước không biết thì cũng thôi, nhưng hiện giờ cậu chàng đã tỏ tường chuyện chân thân của Lê Tam Thành là một thiếu nữ. Nghiêm Quảng ở trước mặt nàng ta đòi gái thì cũng thôi, hiện tại còn dùng ánh mắt kia nhìn Lê Khuynh Thành.
Quả thực là có mấy phần quái lạ.
Cuối cùng, Tiểu Thực Thần mượn cớ phải sơ chế nguyên liệu nấu ăn chạy mất.
Cậu chàng không dám chắc nếu ở lại đây mình có nói hớ câu nào không. Dù sao đi nữa, chuyện Lê Khuynh Thành nữ giả nam trang, giả đến tận chức thái tử điện hạ cũng là bí mật tày trời. Hiện tại, Trương thiếu trang chủ bị ép phải lên thuyền giặc một phần cũng là vì biết được chuyện này.
Trương Mặc Sênh tự hiểu miệng mình chả khác nào cái đít vịt, nên những lúc thế này, cậu chàng rất biết điều lỉnh mất.
“Ài... nếu không phải con bé Long U nhờ vả, bản thiếu cũng chẳng muốn chui đầu vào cái vũng nước đục này.”
oOo
Trương Mặc Sênh thành thạo đi đến Tây Viện.
Ở Lệ Chi Tiểu Uyển cũng đã một thời gian, hiện tại Tiểu Thực Thần có thể nói cũng đã quen đường thuộc lối, không còn giống ngày đầu tiên ngơ ngơ ngáo ngáo nữa.
Trương thiếu trang chủ vừa đẩy cửa phòng bếp, chính đang muốn bắt tay chuẩn bị đồ ăn đãi khách thì đã nghe Trương Thất lên tiếng:
“Chờ đã!”
“Lão tổ, có chuyện gì dạy bảo?”
“Trong bếp có người! Là cao thủ!”
Trương Thất lên tiếng nhắc nhở, sau đó lập tức chìm lại vào trong thức hải của Trương Mặc Sênh.
Có chuyện lần trước của Long U, lần này lão cũng không dám không cẩn thận nữa. Khi đó Trương Thất tỉnh lại một là muốn nhắc nhở, hai là cũng để hộ đạo cho Trương Mặc Sênh. Lúc này mới có thể bị Long U phát hiện dấu vết, sau đó thức tỉnh thần thông, xác nhận bí mật một xác hai hồn.
Nếu lúc đó lão cứ chìm trong thức hải, thì chớ nói chi là lúc thần thông ở mắt tự vận hành, cho dù ngay từ đầu Long U thức tỉnh mắt thần cũng không phát hiện được lão.
Trương Mặc Sênh nhíu mày, đẩy cửa bước vào.
Trong bếp, bấy giờ có một trung niên đầu trọc, ria mép hình chữ nhất, bấy giờ chính đang cầm một ít bánh trái thừa lại từ hôm qua lên nhai ngấu nghiến.
“Lão là ai? Tại sao lại đến Lệ Chi Tiểu Uyển ăn vụng?”
“A!”
Hai má lão này nhét đầy thức ăn, khiến lúc này mặt lão phồng cả lên, hệt như con sóc đang tích trữ lương thực vậy. Có vẻ là bị bất ngờ, thế là lão nuốt đánh ực một cái.
Lập tức, mặt đỏ tía tai.
“Nước!”
Lão trung niên lập tức đưa một tay ôm cổ, một tay còn lại khua khoắng trên mặt bàn tìm nước. Mắt lão trợn lên, môi mắm lại, ánh nhìn về phía Trương Mặc Sênh lúc này có mấy phần van nài khẩn khoản.
Tiểu Thực Thần bấy giờ nhìn lại, phát hiện cánh tay lão đang khua khoắng trên bàn chỉ còn hai ngón.
Trương Mặc Sênh thở dài, chạy đến sau lưng lão, vòng tay thúc vào bụng lão mấy cái. Lão trung niên lúc này mới phun được miếng bánh to đùng kẹt trong miệng ra. Lão hít vội mấy hơi thật dài, lúc này mới lên tiếng:
“Hề hề. Cảm ơn cậu nhóc. Mém chút là lão đây về chầu ông bà ông vải rồi.”
“Lão vẫn chưa nói cho ta biết lão là ai, vì sao lại chạy đến đây ăn vụng?”
Tiểu Thực Thần cứu được lão, đoạn lui lại, cảnh giác nhìn về phía trung niên nọ.
Người này không phải ai xa lạ, chính là kẻ đã xuất hiện ở biển Phong Bạo đánh lén Nghiêm Hàn, cứu Mặc Ngạn Bác chạy thoát.
Y nhìn Trương Mặc Sênh, cười:
“Lão phu nhàn vân dã hạc, chỉ có một cái tật xấu khó bỏ là tham ăn. Ngươi nhìn, bàn tay của lão phu mất hẳn ba ngón, so với Cửu Chỉ Thần Cái chỉ hơn chứ chả kém.”
Trương Mặc Sênh tròn mắt.
Môn hạ của Nguyễn Đông Thanh không đông, nhìn trước ngó sau cũng chỉ có bốn người, hai nam hai nữ. Tiểu Thực Thần bình thường hiếm khi lui tới chỗ cánh chị em, lại thêm Lý Thanh Vân thường ngày tập võ luyện sức nhanh đói bụng, nên sư huynh đệ hai người phải nói là vô cùng thân thiết.
Mấy quyển sách võ hiệp gối đầu giường của ông sư huynh nhà mình đương nhiên Tiểu Thực Thần cũng có ngó qua.
Trong đó, nếu phải nói tình tiết nào khiến Trương Mặc Sênh thấy khoái trá nhất thì chỉ có hai đoạn.
Một là Hồng Thất Công dạy Quách Tĩnh mười lăm chưởng.
Hai là Bắc Cái cùng Dương Quá ăn thịt rết trên đỉnh Hoa Sơn.
Nhân vật ưa thích nhất hiển nhiên cũng là cái vị Cửu Chỉ Thần Cái này.
Bây giờ, lại có người đến trước mặt cậu chàng nhắc đến Hồng Thất Công.
Trương Mặc Sênh ngờ vực nhìn lão trung niên trọc đầu, đang cười nham nham nhở nhở nhìn mình một cái, thấp giọng:
“Ông là...”
“Là một người thích ăn ngon mà thôi. Đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ nhé nhóc. Nhưng mà... lão ăn đồ của nhóc, bây giờ mà phủi đít bỏ đi thì há chẳng phải là ta nợ chú mày à? Không được không được! Lão phu làm người xưa nay ghét nhất là nợ ân tình của kẻ khác. Thế này đi... Ở đây có một gói muối quý, lão tặng chú mày. Lát nữa nấu ăn cho Nghiêm thân vương nhớ phải dùng đấy.”
Lão trung niên cười hềnh hệch, đoạn lắc mình một cái, toàn thân rút nhỏ thành một con chuột già lông xám. Chuột già nhìn Tiểu Thực Thần, nháy mắt một cái, đoạn chạy ra ngoài.
Trương Mặc Sênh nâng gói muối lên, ngửi thử một hơi, lại thè lưỡi nếm một cái. Đầu lưỡi lưu lại vị mằn mặn, so với muối bình thường thì có thêm một ít mùi thơm như mùi của vỏ cam, ngoài ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Cuối cùng, thấy thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Thực Thần bèn dứt khoát sử dụng sự trợ giúp gọi điện thoại cho tổ tông:
“Lão tổ, ngài nhận ra thứ này không?”
“Vị cao thủ ban nãy đưa cho mày hả?”
“Dạ phải.”
“Thân phận gì? Người tu vi cao đến thế sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây chỉ để đưa vật này cho mày?”
Trương Thất trầm giọng, nói bằng vẻ ngờ vực.
Trương Mặc Sênh bèn đáp:
“Vị tiền bối kia không chịu nhận nên con cũng không dám khẳng định. Nhưng lão biết rất nhiều chuyện ở cổ viện, lại cũng là một đại yêu, rất có thể cũng giống như các vị tiền bối Đại Bạch, Tiểu Thạch, Lý Trầm Châu. Con đoán cũng là cường giả hộ đạo cho sư phụ, được ủy thác của sư phụ hoặc sư nương nên đến đây.”
“Vậy là tốt. Không phải vô sự hiến ân cần, thế thì tao yên tâm. Thứ này không đơn giản đâu, một gói nhỏ này cũng đủ mua ba cái ải Quan Lâm đấy.”
Trương Thất thở dài, vẻ cảnh giác ban nãy hiện giờ đã thay bằng cảm khái.
Tiểu Thực Thần nghe lão tổ bảo mà há hốc mồm, mãi mới rặn ra được một câu:
“Một gói bé tẹo này mà giá trị ngang bằng ba cái ải Quan Lâm? Lão tổ... ngài không lừa con đấy chứ?”
“Hơi đâu mà đi lừa mày. Cái giá này còn là ở thời đại của tao, hiện giờ đại đạo tổn thương, rời khỏi Ngũ Cảnh là như vào Mê Vụ, chắc hẳn giá trị của thứ này còn phải tăng hơn thế nữa.”
“Lão tổ, ngài làm con thấy tò mò đấy. Vì sao thứ này lại đắt như thế?”
“Mày biết tộc Chiến Hổ chứ? Ở cực bắc Huyền Hoàng giới này có một kẽ hở dẫn đến Thiên Ngoại, gọi là Thiên Chi Ngân. Từ vết nứt này nước Thiên Hà tràn xuống tạo nên bắc hải. Nước ở biển bắc lóng lánh ánh sao, khi đem cô lại, cửu chưng cửu sái thì được một thứ muối gọi là Thiên Ngoại Diêm. Thứ trong tay mày chính là nó. Đến bắc hải múc nước tất phải đi vào Thiên Đảo, đến lúc đấy gặp phải tộc Chiến Hổ thì có mà lắp phi kiếm vào đít cũng chả chạy kịp. Hiểu vì sao thứ này đắt chưa?”
Trương Thất nói.
Trương Mặc Sênh gật đầu, thầm nghĩ muốn lấy được Thiên Ngoại Diêm hung hiểm như vậy, có cái giá trên trời cũng đúng.
Cậu chàng lại hỏi:
“Vậy rốt cuộc thứ này có tác dụng gì? Vì sao tiền bối kia lại đưa cho con?”
“Thiên Ngoại Diêm không có mùi vị gì quá đặc biệt, trừ khi là cao thủ trù đạo, bằng không ăn vào tuyệt không thể phát hiện ra. Sau khi thứ muối này vào máu thì trong vòng một ngày một đêm, thần thức sẽ trở nên... quái lạ. Tuy không suy yếu đi, nhưng muốn phát hiện người cũng ăn Thiên Ngoại Diêm sẽ khó hơn rất nhiều. Hiểu người ta muốn gì chưa?”
“Rõ rồi.”
Tiểu Thực Thần nhếch mép, cười.
Bà con ai đoán được vị đại yêu mới này lại là mượn tên và ngoại hình của cao thủ nào của Ôn Thụy An không?
Danh sách chương