“Hả? Cô bảo tôi?”

Nguyễn Đông Thanh nhìn thiếu nữ đang quỳ gối, đầu cúi thấp, hai tay cung kính chắp lại trước trán, ngơ ngác.

Vô tình lạc đến đây đã hơn một năm, nhưng gã vẫn thấy những người tu luyện này dường như có vấn đề về đầu óc. Chẳng nói đâu xa, mới nãy, có hai lão già bỗng nhiên nhảy vào trong viện.

Không nói không rằng, một bên ném pháp bảo, một bên bắn thần thông, ánh sáng lòe loẹt tung tóe chẳng khác gì game mobile, chói cả mắt.

Thế nhưng, gã vừa ra khỏi phòng, đang định dò hỏi xem hai vị tiền bối này đến chỗ của một tên phàm nhân người trần mắt thịt như hắn làm gì, thì bỗng bọn họ hú lên một tiếng quái dị, chạy biến mất.

Nguyễn Đông Thanh nghiến răng muốn chửi thề…

Phá chuông cửa bản tu tiên giới à? Hai cái lão điên đó không phải bỗng dưng muốn khoe khoang tu vi cao siêu, cố tình chạy đến chỗ hắn ở để phóng hào quang nạp Vip, đặng chọc chó đấy chứ?

Liêm sỉ đâu?

Nhân phẩm đâu?

Phong thái tiền bối cao nhân đâu?

Tức thì tức thật, cay thì cay thật, nhưng Nguyễn Đông Thanh chỉ có thể dằn lửa giận xuống bụng.

Được rồi. Dù sao người ta nhấn một cái là tên người phàm như hắn ăn gà theo con và ăn hoa quả bằng mâm, hắn nhịn. Một sự nhịn là chín sự lành mà… dù sao cũng chỉ là phá chuông, không đến nỗi ra tay giết người.

Nguyễn Đông Thanh thở dài một cái.

Có lẽ hắn là kẻ xuyên không vừa may mắn vừa xui xẻo nhất trên quả đất này.

May mắn: ấy là do y xuyên không lúc đang đi bộ trên đường, chợt dưới chân hẫng một cái, đã thấy mình ở trong tòa cổ viện này rồi. Trước khi sang bên này hắn cũng là người ăn học đàng hoàng, có bằng cấp tử tế, lương đủ ăn, cha mẹ đều còn, đều yêu thương Đông Thanh hắn.

So với mấy cậu thiếu niên bị đâm chết, rồi bị phản bội này kia, hắn xem như đã có cuộc sống êm đềm hơn nhiều.

Xui xẻo: có lẽ là vì Nguyễn Đông Thanh xuyên không, trên răng dưới dép chỉ có đúng bộ quần áo. Người ta có bảo vật, có hệ thống, có đủ thứ trên đời, vừa sang dị giới là được làm nhân vật chính, quật khởi như lắp mô tơ vào đít.

Hắn thì có cái nịt.

Nguyễn Đông Thanh thậm chí còn không đọc, viết được ký tự của thế giới này. Cũng may mà người ở đây chẳng rõ tại sao lại nói tiếng Việt, nên hắn cũng không đến nỗi bị coi là người rừng, rồi bị tên tu luyện giả nào đó tóm vào lồng cho đi làm tạp kỹ mua vui cho cánh giàu sang.

Nhắc đến tu luyện…

Nguyễn Đông Thanh hoàn toàn không thể tu luyện được. Hắn tạm giả thiết là sinh học và giải phẫu của người địa cầu quá khác với người ở thế giới này, nhưng tất nhiên là không dám đi tìm hiểu sâu hơn.

Một tên người phàm như hắn, quật xác người lên giải phẫu nghiên cứu, không phải đang chê mình sống lâu quá à? Chẳng may người ta tưởng nhầm hắn tu luyện thứ tà công nào đó dùng thi thể, hò nhau lập cái Trừ Yêu Liên Minh gì gì đấy, một chiêu Ngũ Lôi Chính Pháp đánh xuống.

Ầm!

Nguyễn Đông Thanh 404.

Nói cách khác, hắn biết bản thân chỉ là nhân vật quần chúng không hơn không kém.

Thế nên…

Lúc Tạ Thiên Hoa quỳ gối nằng nặc đòi nhận làm đệ tử của hắn, hắn mới cảm thấy khó hiểu.

Tuy trong mắt hắn người phàm và tu luyện giả chả có gì khác nhau, nhưng nếu đã có thể chạy thoát khỏi hai lão già biết phóng thần thông như lắp rgb lên người trông cực kì bố đời kia, thì đủ thấy cô gái này không đơn giản.



Trên đe dưới búa…

Nguyễn Đông Thanh hít một hơi, mồ hôi đổ ra như tắm, hắn phải gồng cơ đít thít cơ mông mãi mới bình tĩnh được.

Ban đầu hắn nghe người ta muốn bái sư thì cũng sướng lắm. Một phàm nhân như hắn mà có tu luyện giả bảo kê, sau này đi đường cũng vững vàng hơn, chẳng cần phải chui rúc ở ngoài ngoại ô sống như lao động cải tạo trong tù nữa.

Nhưng hiện giờ, hắn sợ.

Hay là bỏ chạy?

Từ chối hay chấp nhận?

Nếu từ chối, người ta có tự ái mà cho hắn một đòn, đậu phụ văng năm mét không?

Nếu chấp nhận, không có gì để dạy, người ta có nổi xung cho là hắn lừa họ, lại cho hắn một đòn dưa hấu nổ làm trăm mảnh không?

Nguyễn Đông Thanh muốn giơ ngón giữa lên trời văng tục.

Ông trời, ông ác lắm! Đường nào cũng là chỗ chết, hắn biết phải làm gì?

Không thể nhận đệ tử! Cũng không thể làm người ta phật ý!

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, nói:

“Cô nương cốt cách tinh kỳ, hai mắt có hào quang, ấn đường có điểm đỏ, là kỳ tài trên đời. Tại hạ tài sơ học thiển, nào dám nhận xằng dạy dỗ cô nương? Thanh danh của ta là chuyện nhỏ, làm minh châu bị vùi lấp là lỗi lớn, cô nương thứ cho Đông Thanh này từ chối.”

Nguyễn Đông Thanh vắt hết mớ văn kiếm hiệp hoa lá cành hắn đọc hồi còn bé ra, những mong có thể dời quả bom hẹn giờ này sang bàn thờ nhà khác.

Hai vai Tạ Thiên Hoa run lên, sau đó sẵng giọng:

“Thiên Hoa biết mình ngu dốt, không lọt vào pháp nhãn của tiên sinh, chẳng dáng vào môn hạ của tiền bối. Thế nhưng cha mẹ của tiểu nữ nguy trong sớm tối, chỉ xin tiên sinh thương xót đoái hoài, niệm tình một chữ “hiếu” mà dạy cho Thiên Hoa một hai. Sau này nếu cứu được song thân, nguyện đến làm trâu làm ngựa đền đáp tiên sinh.”

Tạ Thiên Hoa lúc này chỉ biết cung kính cúi đầu, thế nên không hề biết…

Nếu lúc này nàng ngẩng đầu lên, ắt sẽ trông thấy vị “tiên sinh” thần bí kia mặt mày tái mét, mồ hôi đổ ầm ầm như tắm, mắt trợn lên.

Hoảng loạn.

Nguyễn Đông Thanh lúc này mặt nhăn như khỉ, đen sạm như đít nồi, trong lòng liên tục chửi:

“Đấy! Biết ngay mà! Lại còn can hệ đến đấu tranh quyền lực trong gia tộc. Redflag! Cái này chắc chắn là Redflag! Đụng vào là chết! Ân oán của gia tộc tu luyện, hà cớ gì lại muốn lôi một tên người phàm như ta vào? Sẽ chết đấy! Mấy người thổi một cái là ta chết đấy bà cố nội à!!!”

Tất nhiên, hắn không dám nói thế trước mặt Tạ Thiên Hoa.

Đệ tử này không thể thu!

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, nói:

“Cô nương, chẳng nhẽ cô không nhìn ra tại hạ chỉ là một tên người phàm trói gà không chặt hay sao?”

“Tiên sinh… xin nhận tiểu nữ đi.”

“Chuyện này… cô nương, xin đừng làm khó tại hạ.”

“Nếu tiên sinh không nhận, hôm nay tiểu nữ thà quỳ đến chết ở dây, cũng không muốn bị bắt về như cá nằm trên thớt!”



Nguyễn Đông Thanh thấy mình nói lè lưỡi mà cô gái kia vẫn cứ cương quyết đòi nhận hắn làm sư phụ, vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng mạnh mẽ nhất vẫn là sự sợ hãi.

Lúc này, hắn chỉ muốn quỳ mẹ xuống đất, lạy lục:

“Con xin mẹ, con lạy mẹ, mẹ đi cho con nhờ, mẹ cứ ở đây con suy tim tổn thọ mà chết mất.”

Thế nhưng, nếu có điều gì Nguyễn Đông Thanh học được khi đi làm, thì đó là nhiều khi không thể quá quỵ lụy. Bằng không, người ta lấn được một bước, thể nào cũng có bước thứ hai, thứ ba.

Ở cái thế giới nơi con người có thể nhổ núi chặn sông này, khéo người ta lấn mới đến bước thứ một rưỡi là mộ của Nguyễn Đông Thanh cỏ mọc cao chín thước luôn rồi.

Hai bên cứ thế giằng co, kẻ thì từ chối, người thì cầu xin, mãi đến khi cái người sống ở gian phòng phía tây hắng giọng một cái, nói:

“Được rồi. Em gái này đang bị thương, sao cứ phải đuổi đi như vậy? Cô nương, nếu không chê nhà cỏ vách đất, thì có thể vào đây ở với tôi mấy ngày. Đều là phận nữ nhi, chắc hẳn là không ngại chứ?”

Sau đó, cửa gian phòng phía tây cũng bật mở.

Một cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tóc cắt ngang vai, mình mặc váy đỏ nhẹ nhàng bước ra. Theo sau nàng ta, có một con chó và một con mèo.

Con chó gầy giơ xương, đen trùi trũi. Con mèo béo núc ních, trắng phau phau. Hai con vật vừa đi vừa nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng chắc chắn không ngả nghiêng vì cùng một nguyên do.

Nguyễn Đông Thanh nói:

“Chuyện ở lại thì đâu có gì. Nhưng chuyện nhận làm đệ tử thì nhất quyết không được!”

“Để sau đi được không? Cái đồ đầu gỗ. Bây giờ là lúc nói chuyện đó à? Em có hơi đói. Anh dẫn Cải Thảo và Đá Nhỏ vào thành mua đồ đi. Đừng có ăn mãi đồ trong viện, ngán muốn chết đi được.”

Cô gái phì cười, sau đó bảo hai con vật đi theo Nguyễn Đông Thanh.

Một chó, một mèo cực kì linh tính, cứ như nghe hiểu tiếng người. Con chó đen chạy đến, cắn vào gấu quần Nguyễn Đông Thanh. Mèo trắng thì nhẹ nhàng đi tới, trèo vào ngồi trong giỏ đi chợ, đuổi thế nào cũng không ra.

Cuối cùng, Nguyễn Đông Thanh đành phải xách cái giỏ có nguyên con mèo ú nu ngồi chồm hỗm bên trong lên.

Vừa làm, anh chàng vừa càu nhàu:

“Tại sao cứ giao hai con này cho anh?”

“Ai đặt tên cho bọn nó? Đã thế tên còn xấu muốn chết đi được!”

Cô nàng áo đỏ vừa dứt câu, cả Đá Nhỏ và Cải Thảo đều đồng thanh kêu lên một tiếng, tỏ vẻ đồng tình. Nguyễn Đông Thanh bèn bĩu môi, nói:

“Mấy người thì biết gì? Đấy là lấy ý văn của một nhà văn lớn, biệt hiệu của anh hùng đại hiệp cả đấy.”

Cô gái áo đỏ cười khanh khách, bảo:

“Được rồi. Được rồi. Biết là anh có văn hóa rồi. Đi vui vẻ nhé anh hàng xóm mù chữ.”

“Cứ chờ đấy mà xem! Thế nào cuối năm nay tôi cũng học được cái chữ này cho cô biết mặt thằng này nhé cô hàng xóm!”

Nguyễn Đông Thanh muốn vung cái giỏ đi chợ, nhưng con Cải Thảo nặng quá, nên chỉ có thể dứ dứ nắm đấm lên. Cô gái áo đỏ chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh chàng nữa, đến chỗ Tạ Thiên Hoa đỡ cô nàng dậy, sau đó hai người đi vào trong gian phòng phía tây.

Ầm!

Cửa đóng lại.

Nguyễn Đông Thanh hít sâu một hơi, sau đó cười:

“Được rồi. Đá Nhỏ, Cải Thảo, vào thành một chuyến nào. Hôm nay tao kể cho chúng mày nghe tiếp chuyện Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện