Binh sĩ thủ thành theo đúng lệnh của Phó Kinh Hồng, không dám chậm trễ vội đóng cổng thành lại, các loại trận pháp phòng thủ, công kích lại lập tức được khởi động. Không khí trên tường thành Ngự Long căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đứng trên tường thành, Tạ Thiên Hoa ngoảnh mặt đi, thầm kêu may mắn đã quyết định nhốt Lý Thanh Vân trong phòng không cho ra ngoài. Nếu không, với tính cách của vị đại sư huynh này, không chừng bây giờ đã liều mạng xông ra ngoài thành cứu người.
Kỳ thực cũng không phải cô nàng máu lạnh, không quan tâm sống chết của những tu luyện giả kia. Nếu là trước đây, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nàng ta có thể tự giải thích rằng thế giới tu chân vốn phải vậy, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết. Thế nhưng từ khi đi theo Nguyễn Đông Thanh, lại lâu ngày ở gần Lý Thanh Vân, cô cũng bị ảnh hưởng không ít. Thành thử, lúc này, cô nàng cũng thương cảm đám người xấu số kia.
Thế nhưng Tạ Thiên Hoa cũng không phải là Lý Thanh Vân, để bản thân bị cảm xúc chi phối. Cô nàng hiểu, lúc này xông ra ngoài thành chưa chắc đã cứu được ai, lại còn đặt bản thân vào nguy hiểm. Nếu cái nguy trước mắt còn chưa chắc đã giải quyết được, thì nói chi cái họa lâu dài? Hiện tại, theo như Tạ Thiên Hoa thấy, thì mấu chốt vượt qua nạn sen máu lần này, là tìm hiểu xem tại sao đám ma da trước giờ vốn chỉ là một đám quái vật không có linh trí, hiện giờ tự dưng không những có chân khí, có thể dùng chiêu thức, mà lại còn biết giả chết để bẫy ngược con người. Nếu là trước đây, có khi cô nàng cũng chả bỏ thời gian đi nghĩ việc này, thế nhưng những trải nghiệm dạo thời gian gần đây khiên Tạ Thiên Hoa nghĩ đến một loại khả năng.
“Chả lẽ… chúng cũng có thể tiến hóa?”
Nhưng rồi cô nàng lắc đầu, mấu chốt của tiến hóa theo như sư phụ giải thích cần nhiều hơn rất nhiều thế hệ và khả năng tự sản sinh. Đây có lẽ chỉ là một loại biến dị mà thôi. Thế nhưng, bằng cách nào mà biến dị này có thể xảy ra thì vẫn còn là một ẩn số. Hơn nữa, việc biến dị này lại có thể xảy ra trên toàn bộ đám ma da công thành lúc này thì khiến cô nàng vừa lo lắng sợ hãi, nhưng cũng lại vừa hứng thú tò mò.
Lo lắng sợ hãi là do đám quái vật này nếu có thể mạnh lên nhanh như vậy, nếu không thể giải quyết tận gốc, hậu quả thật không dám nghĩ. Thế nhưng, cô nàng cũng cảm giác, không chừng lúc giải mã được bí mật này thì hiểu biết về môn Sinh học của mình cũng tiến thêm được một bước, thành thử, sao có thể không hứng thú cho được?
Phó Kinh Hồng thì không lắm cảm xúc lẫn lộn như vậy. Hắn ta không biết Tạ Thiên Hoa nghĩ gì, cũng chẳng rảnh đi quan tâm. Sự biến hóa của đám ma da lần này chỉ mang đến cho gã cơn đau đầu. Thành ra khi Tạ Thiên Hoa nói lời cáo lui, hắn ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, đoán chừng cô nàng còn trẻ, chưa trải nhiều sự đời nên cũng chán ghét không muốn nhìn cảnh máu me mà thôi.
Cuộc chiến giữa quân thủ thành Ngự Long và đám quái vật diễn ra thẳng đến khi mặt trời mọc, đám ma da lui xuống nước mới tạm ngưng. Tuy thành Ngự Long vẫn đứng vững, nhưng lượng người chết và bị thương lần này tăng so với các năm trước một lượng không nhỏ. Ngược lại, lượng ma da giết được thấp đến thảm hại. Cứ chiếu theo tình hình hiện tại, thì Phó Kinh Hồng cũng không dám chắc có thể trụ được mấy ngày.
Sau khi hạ lệnh đưa những người bị thương đi chữa trị, Phó Kinh Hồng lập tức triệu tập cuộc họp.
oOo
Tại trong sảnh chính phủ thành chủ, tất cả những người có mặt lúc này mặt đều đen như đít nồi.
Do hai nhà đạo, nho đều đã bỏ đi, trong cuộc họp lần này chỉ còn Phó Kinh Hồng cùng đại diện của phật môn và vu đạo. Tuy Phó Kinh Hồng cũng sai người đi mời ba người Lý Thanh Vân lấy lệ, nhưng kỳ thực, sau khi nhìn phản ứng của Tạ Thiên Hoa trên tường thành đêm qua thì hắn cũng chẳng còn phó thác chút hy vọng nào ở tại ba người họ. Hai người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà theo đánh giá của hắn đều chỉ là thiếu nữ, tu vi có cao mà kinh nghiệm thực chiến chẳng có bao nhiêu lại chẳng thích cảnh máu me thì cũng bằng vô dụng. Lý Thanh Vân tuy một thân công phu kỳ dị, nhưng sau trận đánh với Lâm phu tử thì cũng gãy cả hai tay, chẳng còn tích sự gì nữa.
Đã thế, việc Lâm phu tử gặp nạn còn khiến đám nho môn rút hết quân khỏi thành Ngự Long. Kỳ thực Phó Kinh Hồng cũng chẳng lạ động thái này của nho môn, đằng nào thì đã mất đi kẻ dẫn đầu, miếng bánh nho môn có thể giành chẳng đáng cho họ liều mạng. Nói thật, sau khi chứng kiến cuộc tàn sát đêm qua, nếu hắn ta có thể vứt quách cái thành này mà không lo đầu lìa khỏi cổ thì hắn cũng làm rồi. Ngặt một nỗi, rút đi trái lệnh vua, Hoàng thượng tức giận giáng phạt xuống, thì không những đầu gã rời vị trí, mà chỉ sợ binh lính dưới quyền gã cùng họ hàng gia quyến của họ cũng khó thoát khỏi liên đới. Thành thử, Phó Kinh Hồng cũng chỉ đành ở lại, cố được đến đâu hay đến đó.
Một tên lính chạy vào báo cáo cắt đứt suy nghĩ của Phó Kinh Hồng. Theo như tên lính rỉ tai, Tạ Thiên Hoa không đến, chỉ chuyển lời lại cho hắn là hai chị em họ sẽ xuống nước thăm dò tình hình của yêu quái, nhờ hắn để ý hộ Lý Thanh Vân.
Phó Kinh Hồng có ngạc nhiên thoáng chút, nhưng rất nhanh liền lắc đầu cười khổ. Tuy hành động của Tạ Thiên Hoa nằm ngoài suy đoán của hắn về cô nàng, thế nhưng lúc này hắn cũng chả rảnh để quản. An nguy của cô nàng đã có vị tiền bối kia lo, cũng chả đến phiên hắn phải bận tâm. Còn việc cô nàng có thật sự đi thăm dò yêu quái hay chỉ lấy cớ ra ngoài chơi thì cũng chả phải việc của hắn. Dù gì hắn cũng chẳng hy vọng tình báo Tạ Thiên Hoa có thể mang về lật ngược được thế cuộc để mà đặt niềm tin hay hy vọng vào cô nàng. Việc duy nhất hắn cần quản là bảo đảm Lý Thanh Vân không có chuyện gì, miễn cho vị tiền bối kia quay lại trách móc.
Thế là, Phó Kinh Hồng chỉ gật đầu dặn dò tên lính mấy câu, bảo y cho người đến chiếu cố Lý Thanh Vân rồi cho y lui xuống.
Đoạn, gã nhìn khắp phòng một lượt, hắng giọng nói:
“Không biết các vị có cao kiến gì chăng?”
oOo
Mà cùng lúc cuộc họp đang diễn ra tại phủ thành chủ, thì ở ven dòng sông, có hai thiếu nữ đang đứng.
Tạ Thiên Hoa kiểm tra kỹ lại một lượt hành trang, quần áo, đoạn quay sang nói với Đỗ Thải Hà:
“Sư muội, sẵn sàng chưa?”
Đỗ Thải Hà rút từ trong người ra hai lá bùa, lầm rầm niệm chú mấy câu, chữ viết trên lá bùa liền sáng lên. Nàng đưa cho sư tỷ mình một lá, đoạn cất lá còn lại vào trong người, nói:
“Bùa tỵ thủy của em tác dụng chừng hai canh giờ, em lại đã chuẩn bị hẳn bốn cái dự phòng, hẳn là đủ thời gian cho chị em mình thám thính dưới đáy sông thẳng đến chiều nay.”
Nói rồi, hai thiếu nữ rẽ nước mà bước xuống sông.
Thì ra, đêm qua, sau khi ở tường thành trở về, Tạ Thiên Hoa cùng bàn lại với Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà, quyết định hôm nay hai người họ xuông nước tìm động phủ của yêu quái, tìm hiểu rõ thực hư. Còn Lý Thanh Vân bị thương nên bị ép ở lại phòng.
Cậu chàng sợ hai sư muội nguy hiểm, nhất quyết đòi đi theo, thế là bị hai sư muội trói gô lại như một con lợn, lại nhét giẻ vào mồm không cho y kêu gào, tránh làm mất trật tự quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Mãi đến trước khi hai người rời đi mới rút cái giẻ ra khỏi mồm Lý Thanh Vân. Về phần tính mạng của sư huynh, hai cô nàng thực ra lại không quá lo lắng. Chỉ cần y không tự ra ngoài kiếm chuyện, hẳn là ba vị tiền bối đi cùng cũng không để ai lấy nổi mạng y.
Lý Thanh Vân thấy sự quan tâm của mình bị hai sư muội đối xử như vậy thì khóc không ra nước mắt. Nhưng chân tay y bị trói chặt, mồm lại chả ú ớ được gì, nên đêm hôm đó cũng chỉ đành ấm ức ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau y tỉnh dậy thì hai vị sư muội đã đi mất rồi.
Đương lúc Lý Thanh Vân còn đang băn khoăn không biết làm gì giết thời gian thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa:
“Lý công tử, ngài có cần gì không?”
Lý Thanh Vân mừng húm, vội nói:
“Phiền vị đại ca này vào cởi trói cho tôi!”
oOo
Sau khi thoát khốn, Lý Thanh Vân duỗi chân lắc mình một chút rồi hỏi:
“Đại ca, không biết nhà bếp trong phủ hôm nay nấu món gì?”
Kỳ thực, Lý Thanh Vân vẫn lo cho an nguy của hai vị sư muội, thế nhưng hắn cũng không phải người không hiểu chuyện. Hắn biết hai sư muội muốn tốt cho hắn nên mới không cho đi cùng, lại thêm việc hắn không có bùa tỵ thủy của Đỗ Thải Hà, có chạy theo ra sông cũng chẳng cách nào theo chân được hai vị sư muội. Nên bực mình thì bực thật nhưng nếu đã chẳng làm được gì, thôi thì cứ lo lấp đầy cái bụng đã rồi tính gì thì tính. Biết đâu đi lại trong cái phủ thành chủ này hắn lại nghĩ được ý hay gì thì sao?
Tên lính định bảo Lý Thanh Vân cứ chờ trong phòng để y đi lấy đồ ăn, thế nhưng Lý Thanh Vân nằng nặc đòi đi theo, bảo là muốn đi lại cho giãn gân giãn cốt. Tên lính biết công tử họ Lý này là khách trong phủ, lại thêm sự kiện y đánh bại phu tử đệ tứ cảnh của Nho môn cũng đang là chủ đề nóng của lính lác phủ thành chủ, thành ra cũng không tiện từ chối, đành dẫn y theo.
Đứng trên tường thành, Tạ Thiên Hoa ngoảnh mặt đi, thầm kêu may mắn đã quyết định nhốt Lý Thanh Vân trong phòng không cho ra ngoài. Nếu không, với tính cách của vị đại sư huynh này, không chừng bây giờ đã liều mạng xông ra ngoài thành cứu người.
Kỳ thực cũng không phải cô nàng máu lạnh, không quan tâm sống chết của những tu luyện giả kia. Nếu là trước đây, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nàng ta có thể tự giải thích rằng thế giới tu chân vốn phải vậy, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết. Thế nhưng từ khi đi theo Nguyễn Đông Thanh, lại lâu ngày ở gần Lý Thanh Vân, cô cũng bị ảnh hưởng không ít. Thành thử, lúc này, cô nàng cũng thương cảm đám người xấu số kia.
Thế nhưng Tạ Thiên Hoa cũng không phải là Lý Thanh Vân, để bản thân bị cảm xúc chi phối. Cô nàng hiểu, lúc này xông ra ngoài thành chưa chắc đã cứu được ai, lại còn đặt bản thân vào nguy hiểm. Nếu cái nguy trước mắt còn chưa chắc đã giải quyết được, thì nói chi cái họa lâu dài? Hiện tại, theo như Tạ Thiên Hoa thấy, thì mấu chốt vượt qua nạn sen máu lần này, là tìm hiểu xem tại sao đám ma da trước giờ vốn chỉ là một đám quái vật không có linh trí, hiện giờ tự dưng không những có chân khí, có thể dùng chiêu thức, mà lại còn biết giả chết để bẫy ngược con người. Nếu là trước đây, có khi cô nàng cũng chả bỏ thời gian đi nghĩ việc này, thế nhưng những trải nghiệm dạo thời gian gần đây khiên Tạ Thiên Hoa nghĩ đến một loại khả năng.
“Chả lẽ… chúng cũng có thể tiến hóa?”
Nhưng rồi cô nàng lắc đầu, mấu chốt của tiến hóa theo như sư phụ giải thích cần nhiều hơn rất nhiều thế hệ và khả năng tự sản sinh. Đây có lẽ chỉ là một loại biến dị mà thôi. Thế nhưng, bằng cách nào mà biến dị này có thể xảy ra thì vẫn còn là một ẩn số. Hơn nữa, việc biến dị này lại có thể xảy ra trên toàn bộ đám ma da công thành lúc này thì khiến cô nàng vừa lo lắng sợ hãi, nhưng cũng lại vừa hứng thú tò mò.
Lo lắng sợ hãi là do đám quái vật này nếu có thể mạnh lên nhanh như vậy, nếu không thể giải quyết tận gốc, hậu quả thật không dám nghĩ. Thế nhưng, cô nàng cũng cảm giác, không chừng lúc giải mã được bí mật này thì hiểu biết về môn Sinh học của mình cũng tiến thêm được một bước, thành thử, sao có thể không hứng thú cho được?
Phó Kinh Hồng thì không lắm cảm xúc lẫn lộn như vậy. Hắn ta không biết Tạ Thiên Hoa nghĩ gì, cũng chẳng rảnh đi quan tâm. Sự biến hóa của đám ma da lần này chỉ mang đến cho gã cơn đau đầu. Thành ra khi Tạ Thiên Hoa nói lời cáo lui, hắn ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, đoán chừng cô nàng còn trẻ, chưa trải nhiều sự đời nên cũng chán ghét không muốn nhìn cảnh máu me mà thôi.
Cuộc chiến giữa quân thủ thành Ngự Long và đám quái vật diễn ra thẳng đến khi mặt trời mọc, đám ma da lui xuống nước mới tạm ngưng. Tuy thành Ngự Long vẫn đứng vững, nhưng lượng người chết và bị thương lần này tăng so với các năm trước một lượng không nhỏ. Ngược lại, lượng ma da giết được thấp đến thảm hại. Cứ chiếu theo tình hình hiện tại, thì Phó Kinh Hồng cũng không dám chắc có thể trụ được mấy ngày.
Sau khi hạ lệnh đưa những người bị thương đi chữa trị, Phó Kinh Hồng lập tức triệu tập cuộc họp.
oOo
Tại trong sảnh chính phủ thành chủ, tất cả những người có mặt lúc này mặt đều đen như đít nồi.
Do hai nhà đạo, nho đều đã bỏ đi, trong cuộc họp lần này chỉ còn Phó Kinh Hồng cùng đại diện của phật môn và vu đạo. Tuy Phó Kinh Hồng cũng sai người đi mời ba người Lý Thanh Vân lấy lệ, nhưng kỳ thực, sau khi nhìn phản ứng của Tạ Thiên Hoa trên tường thành đêm qua thì hắn cũng chẳng còn phó thác chút hy vọng nào ở tại ba người họ. Hai người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà theo đánh giá của hắn đều chỉ là thiếu nữ, tu vi có cao mà kinh nghiệm thực chiến chẳng có bao nhiêu lại chẳng thích cảnh máu me thì cũng bằng vô dụng. Lý Thanh Vân tuy một thân công phu kỳ dị, nhưng sau trận đánh với Lâm phu tử thì cũng gãy cả hai tay, chẳng còn tích sự gì nữa.
Đã thế, việc Lâm phu tử gặp nạn còn khiến đám nho môn rút hết quân khỏi thành Ngự Long. Kỳ thực Phó Kinh Hồng cũng chẳng lạ động thái này của nho môn, đằng nào thì đã mất đi kẻ dẫn đầu, miếng bánh nho môn có thể giành chẳng đáng cho họ liều mạng. Nói thật, sau khi chứng kiến cuộc tàn sát đêm qua, nếu hắn ta có thể vứt quách cái thành này mà không lo đầu lìa khỏi cổ thì hắn cũng làm rồi. Ngặt một nỗi, rút đi trái lệnh vua, Hoàng thượng tức giận giáng phạt xuống, thì không những đầu gã rời vị trí, mà chỉ sợ binh lính dưới quyền gã cùng họ hàng gia quyến của họ cũng khó thoát khỏi liên đới. Thành thử, Phó Kinh Hồng cũng chỉ đành ở lại, cố được đến đâu hay đến đó.
Một tên lính chạy vào báo cáo cắt đứt suy nghĩ của Phó Kinh Hồng. Theo như tên lính rỉ tai, Tạ Thiên Hoa không đến, chỉ chuyển lời lại cho hắn là hai chị em họ sẽ xuống nước thăm dò tình hình của yêu quái, nhờ hắn để ý hộ Lý Thanh Vân.
Phó Kinh Hồng có ngạc nhiên thoáng chút, nhưng rất nhanh liền lắc đầu cười khổ. Tuy hành động của Tạ Thiên Hoa nằm ngoài suy đoán của hắn về cô nàng, thế nhưng lúc này hắn cũng chả rảnh để quản. An nguy của cô nàng đã có vị tiền bối kia lo, cũng chả đến phiên hắn phải bận tâm. Còn việc cô nàng có thật sự đi thăm dò yêu quái hay chỉ lấy cớ ra ngoài chơi thì cũng chả phải việc của hắn. Dù gì hắn cũng chẳng hy vọng tình báo Tạ Thiên Hoa có thể mang về lật ngược được thế cuộc để mà đặt niềm tin hay hy vọng vào cô nàng. Việc duy nhất hắn cần quản là bảo đảm Lý Thanh Vân không có chuyện gì, miễn cho vị tiền bối kia quay lại trách móc.
Thế là, Phó Kinh Hồng chỉ gật đầu dặn dò tên lính mấy câu, bảo y cho người đến chiếu cố Lý Thanh Vân rồi cho y lui xuống.
Đoạn, gã nhìn khắp phòng một lượt, hắng giọng nói:
“Không biết các vị có cao kiến gì chăng?”
oOo
Mà cùng lúc cuộc họp đang diễn ra tại phủ thành chủ, thì ở ven dòng sông, có hai thiếu nữ đang đứng.
Tạ Thiên Hoa kiểm tra kỹ lại một lượt hành trang, quần áo, đoạn quay sang nói với Đỗ Thải Hà:
“Sư muội, sẵn sàng chưa?”
Đỗ Thải Hà rút từ trong người ra hai lá bùa, lầm rầm niệm chú mấy câu, chữ viết trên lá bùa liền sáng lên. Nàng đưa cho sư tỷ mình một lá, đoạn cất lá còn lại vào trong người, nói:
“Bùa tỵ thủy của em tác dụng chừng hai canh giờ, em lại đã chuẩn bị hẳn bốn cái dự phòng, hẳn là đủ thời gian cho chị em mình thám thính dưới đáy sông thẳng đến chiều nay.”
Nói rồi, hai thiếu nữ rẽ nước mà bước xuống sông.
Thì ra, đêm qua, sau khi ở tường thành trở về, Tạ Thiên Hoa cùng bàn lại với Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà, quyết định hôm nay hai người họ xuông nước tìm động phủ của yêu quái, tìm hiểu rõ thực hư. Còn Lý Thanh Vân bị thương nên bị ép ở lại phòng.
Cậu chàng sợ hai sư muội nguy hiểm, nhất quyết đòi đi theo, thế là bị hai sư muội trói gô lại như một con lợn, lại nhét giẻ vào mồm không cho y kêu gào, tránh làm mất trật tự quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Mãi đến trước khi hai người rời đi mới rút cái giẻ ra khỏi mồm Lý Thanh Vân. Về phần tính mạng của sư huynh, hai cô nàng thực ra lại không quá lo lắng. Chỉ cần y không tự ra ngoài kiếm chuyện, hẳn là ba vị tiền bối đi cùng cũng không để ai lấy nổi mạng y.
Lý Thanh Vân thấy sự quan tâm của mình bị hai sư muội đối xử như vậy thì khóc không ra nước mắt. Nhưng chân tay y bị trói chặt, mồm lại chả ú ớ được gì, nên đêm hôm đó cũng chỉ đành ấm ức ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau y tỉnh dậy thì hai vị sư muội đã đi mất rồi.
Đương lúc Lý Thanh Vân còn đang băn khoăn không biết làm gì giết thời gian thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa:
“Lý công tử, ngài có cần gì không?”
Lý Thanh Vân mừng húm, vội nói:
“Phiền vị đại ca này vào cởi trói cho tôi!”
oOo
Sau khi thoát khốn, Lý Thanh Vân duỗi chân lắc mình một chút rồi hỏi:
“Đại ca, không biết nhà bếp trong phủ hôm nay nấu món gì?”
Kỳ thực, Lý Thanh Vân vẫn lo cho an nguy của hai vị sư muội, thế nhưng hắn cũng không phải người không hiểu chuyện. Hắn biết hai sư muội muốn tốt cho hắn nên mới không cho đi cùng, lại thêm việc hắn không có bùa tỵ thủy của Đỗ Thải Hà, có chạy theo ra sông cũng chẳng cách nào theo chân được hai vị sư muội. Nên bực mình thì bực thật nhưng nếu đã chẳng làm được gì, thôi thì cứ lo lấp đầy cái bụng đã rồi tính gì thì tính. Biết đâu đi lại trong cái phủ thành chủ này hắn lại nghĩ được ý hay gì thì sao?
Tên lính định bảo Lý Thanh Vân cứ chờ trong phòng để y đi lấy đồ ăn, thế nhưng Lý Thanh Vân nằng nặc đòi đi theo, bảo là muốn đi lại cho giãn gân giãn cốt. Tên lính biết công tử họ Lý này là khách trong phủ, lại thêm sự kiện y đánh bại phu tử đệ tứ cảnh của Nho môn cũng đang là chủ đề nóng của lính lác phủ thành chủ, thành ra cũng không tiện từ chối, đành dẫn y theo.
Danh sách chương