“Ai?”

Ất Giáp nhị tướng là kẻ đầu tiên phản ứng lại. Một kẻ giơ song tiên thủ thế, một tên vác rìu nhìn quanh tìm kiếm đối thủ.

Tầng mây trên bầu trời bị chém ra làm hai, một thiếu niên ung dung xuất hiện trong mắt mấy chục người của Băng Hà tông. Chiến giáp sáng loáng, đeo mặt nạ có sừng trâu màu đen, chân đạp trên hai con dao to bản sáng loáng.

Hai tên Ất Giáp nhị tướng nhìn khí độ của thiếu niên trước mặt mà giật mình cả kinh, chân hơi bước lùi về phía sau một bước.

Thế nhưng, lúc định thần nhìn kỹ, phát hiện tu vi thực sự của đối phương chỉ có tam cảnh. Giáp tướng bèn bĩu môi, chỉ roi sắt lên trời mà nói:

“Còn tưởng là nhân vật lợi hại thế nào, hóa ra lại là một thằng nhãi ranh tam cảnh vắt mũi chưa sạch.”

Ất tướng vung rìu cười hềnh hệch:

“Thằng nhóc, biết khôn thì xuống đây dập đầu xin tha, nhỡ đâu bọn ông thấy vui lại mở lòng từ bi, tha cho một mạng mà về với mẹ cũng không chừng.”

Hà Vĩnh Tuyên thì không lỗ mãng như hai tên này. Lão nhìn chằm chằm vào người trên bầu trời, cẩn thận lên tiếng thăm dò:

“Các hạ là ai? Vì sao lại xông vào trọng địa của tông môn chúng ta?”

“Lệ Chi sơn – Hắc Tứ.”

Trương Mặc Sênh nhìn quanh một lượt, phát hiện ngoại trừ tay tông chủ tu vi ngũ cảnh, hai gã Ất Giáp tu vi tứ cảnh ra, chiến lực tổng quát của Băng Hà tông cũng không gọi là cao. Phần lớn bang chúng chỉ có tu vi nhị cảnh, tam cảnh đã có thể gọi là phượng mao lân giác, tinh anh trong tinh anh.

Cậu chàng lại dời mắt về phía Hà Vĩnh Tuyên.

Lão này tu vi là thấp nhất ở đây, chỉ miễn cưỡng đạt tới nhị cảnh, hơn nữa khí tức phù phiếm, Hiển nhiên, ngay cả tu vi nhị cảnh hiện giờ của Hà Vĩnh Tuyên cũng phải dựa vào ngoại lực mới có.

Thế nhưng, chỉ nhìn chỗ ngồi cũng thấy lão có địa vị không thấp ở Băng Hà tông.

Song, cứ nghe cách song phương nói chuyện thì rõ ràng lão tông chủ của Băng Hà tông không ưa gì Hà Vĩnh Tuyên.

Một kẻ tu vi thấp kém, lại không được lòng tông chủ. Trương Mặc Sênh quả thực lấy làm tò mò, không biết lão làm thế nào mới có thể leo lên hàng trưởng lão, ngồi ngang hàng với hai tay Ất Giáp nhị tướng.

Tông chủ Băng Hà tông nghe cậu chàng tự xưng là người của Lệ Chi sơn, cười lạnh một tiếng:

“Bản tông chủ chưa tìm đến các người thì thôi, một thằng nhóc tu vi vẻn vẹn tam cảnh như ngươi lại dám chạy đến tận đây vuốt râu hùm. Chẳng nhẽ là khinh song chưởng của lão phu không lợi hại?”

Tuy chỉ có một mình Trương Mặc Sênh xuất hiện, song lão cũng không phải kẻ đần.

Lão không tin Lệ Chi sơn dám cử một kẻ tu vi vẻn vẹn tam cảnh một mình đến đây chịu chết.

Trương Mặc Sênh nhếch mép, cười lạnh, đưa tay ra hiệu.

Lập tức, từ sau những tảng đá, binh sĩ cậu chàng dẫn theo chậm rãi bước ra, trường thương lăm lăm chĩa về phía đệ tử của Băng Hà tông, vây chặt bọn hắn trong khoảng đất trống giữa cánh đồng đá. Hoàn Nhan Vân Mộng ngồi vắt vẻo trên một tảng đá, Thanh Phong Phá Không chùy liên tục bay lên rồi lại hạ xuống, nếu không nhìn kỹ chắc còn tưởng trẻ con nhà ai chạy đến chơi bóng.

Tông chủ Băng Hà tông rụt cổ, phát hiện trên thân cô bé nhìn như chỉ tám chín tuổi kia đang tỏa ra một luồng khí tức hư vô mờ ảo, hiển nhiên là đã đạp vào Vụ Hải. Lão từ từ ngoái đầu nhìn về phía Trương Mặc Sênh, cất giọng rụt rè:

“Thiếu hiệp, thực ra chuyện này đều là hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm? Hiểu nhầm thế nào?”

Trương Mặc Sênh khoanh tay, cười khẩy một tiếng, hỏi.

Gã tông chủ kia vội đẩy Hà Vĩnh Tuyên ra trước, nói liến thoắng:

“Đều do hắn. Thiếu hiệp không biết thôi, kẻ này chính là tai mắt của Huyền Thiên tông. Chính bọn hắn ép chúng ta phải đối đầu với quý vị. Thiếu hiệp nói mà xem, chúng ta không phải đối thủ của Huyền Thiên tông, đâu còn cách nào khác đâu?”

Hà Vĩnh Tuyên trợn mắt, kinh ngạc nhìn về phía tông chủ. Không rõ lão cảm thấy sững sờ vì bị phản bội, hay vì lão tông chủ sớm đã biết thân phận của lão nữa.

Lại nghe tay tông chủ ỉ ôi bán thảm:

“Thiếu hiệp à, thực ra tiểu nhân vô cùng ngưỡng mộ các vị anh hùng Lệ Chi sơn, lòng thành kính quả thật là tràn đầy như hồ, cuồn cuộn không ngừng như nước sông Ngân. Chỉ tiếc là tiểu lão nhiều bệnh vặt một chút, không xứng với các vị anh hùng, chỉ sợ bái sơn xin gia nhập lại làm bẩn thanh danh của Lệ Chi sơn. Các đệ tử, bản tông chủ nói có đúng không?”

Đám “đệ tử” của Băng Hà tông tuy là hung ác, song chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp. Bấy giờ bị kị binh được tam tộc Hắc Tam Giác huấn luyện kỹ càng nhìn chằm chằm, sớm đã hồn vía lên mây. Vừa nghe được tông chủ nhà mình có ý định nịnh hót đối phương, cả đám lập tức gật đầu như hái sao, đứa nào đứa đấy mở hết hỏa lực sử dụng công phu bợ đít. Lời nói bẩn thỉu đê tiện đến nỗi kị binh Lệ Chi sơn nghe còn thấy ngại hộ.

Trương Mặc Sênh cười lạnh, nói:

“Được rồi. Thấy các ngươi đã ‘có lòng’ như thế, bản thiếu gia cũng không phải không thể cho các ngươi một cơ hội. Nhưng mà, muốn giành được cơ hội này thì phải xem thành ý của các ngươi. Tông chủ, phiền ngài lấy cái đầu của Hà Vĩnh Tuyên xuống đây cho bản thiếu xem, rốt cuộc tai mắt của Huyền Thiên tông nặng mấy cân mấy lạng.”

Hà Vĩnh Tuyên nghe mà rùng mình kinh sợ, nhưng chưa kịp ú ớ một câu, chân khí của tông chủ Băng Hà tông đã lướt qua, chém rụng đầu của lão xuống.

Vết thương ở cổ Hà Vĩnh Tuyên chớp mắt đã bị chân khí lạnh lẽo đông lại, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra được.

Tông chủ Băng Hà tông hai tay nâng cái đầu người dâng lên cho Trương Mặc Sênh nhìn. Đương nhiên, ý định đánh lén cũng thoáng xẹt qua đầu, nhưng rất nhanh lão đã dằn ý nghĩ này xuống.

Theo tông chủ Băng Hà tông thấy, kẻ dẫn đầu của đạo quân này chắc hẳn là cô bé tu vi Vụ Hải ngồi sau, Trương Mặc Sênh chẳng qua là kẻ phát ngôn mà thôi. Quan hệ song phương nói ngắn gọn thì chẳng khác nào hoàng thượng và thái giám.

Nếu lão là Hoàn Nhan Vân Mộng, thì đừng nói là một, cho dù là chín họ của Trương Mặc Sênh bị bắt làm con tin lão cũng kệ xác.

Trương Mặc Sênh kiểm tra xong, gật đầu, lại nói:

“Bản thiếu có thể cho các ngươi một cơ hội. Ngươi, còn có tên cầm song tiên và tay sử chiến phủ kia nữa, cùng lên đánh với ta một trận. Chỉ cần các ngươi thắng, ta đảm bảo hôm nay sẽ lui quân. Thế nào?”

“Lời ấy là thật?”

Mắt tông chủ Băng Hà tông sáng rỡ lên, vội vàng hỏi lại một lần.

Điều kiện của Trương Mặc Sênh đối với lão, đối với Băng Hà tông mà nói quả thật chẳng khác nào bánh trên trời rơi xuống. Trừ phi Hoàn Nhan Vân Mộng chính miệng xác nhận thì lão mới dám tin là thật.

Trương Mặc Sênh gật đầu, thản nhiên:

“Hắc Tứ ta đây một lời hứa ngàn vàng.”

Lão tông chủ nghe xong, chần chờ một thoáng, lại nhìn về phía Hoàn Nhan Vân Mộng. Cô nàng thoáng ngẩng đầu, vừa nhìn đã đoán được lão đang hiểu nhầm chuyện gì. Thế là, cô nàng cười nhạt, nhún vai:

“Đúng như y nói.”

Gã tông chủ mừng húm, nói:

“Hắc Tứ thiếu gia quả nhiên là có lòng từ bi hỉ sả, cứ thế mà tha cho chúng ta như vậy. Băng Hà tông nhất định nhớ kỹ ơn này.”

Nói đoạn, lão ngoái đầu về phía Ất tướng:

“Nhà ngươi mau lên đây hầu thiếu gia một phen. Nhớ là phải cẩn thận, chớ có đả thương người đấy.”

Ất tướng múa rìu, vỗ ngực:

“Chuyện ấy cứ để tại hạ.”

Song phương nhường ra một chỗ thoáng đãng làm võ đài, để hai người bọn họ động thủ. Ất tướng tay nắm chặt cây rìu chiến vừa dài vừa nặng, nhổ toẹt bãi nước bọt xuống nước, cười nhe hàm răng vàng khè ra đầy vẻ lấy lòng:

“Thiếu gia, tại hạ chuẩn bị đánh đây. Thiếu gia nhớ phải chuẩn bị tinh thần, xuống tấn cẩn thận đối phó đấy nhé.”

Dứt lời, gã bèn giơ rìu cao quá đầu, lạch bà lạch bạch chạy về phía đối thủ.

Trương Mặc Sênh cười lạnh, chỉ ngón tay về phía trước.

Lại nghe “xoẹt” một tiếng, một ánh đao lạnh lẽo chớp lên, cái đầu của Ất tướng đã rơi xuống đất.

Tấm thân vạm vỡ không còn cái gì điều khiển, cứ thế đổ ập xuống nằm bất động. Máu từ cái cổ cụt lủn đổ ra ồng ộc, chảy lênh láng dưới nền đất.

Im lặng...

Im lặng đến đáng sợ...

“Đệ tử” Băng Hà tông nhìn nhau, đều phát giác ra được vẻ giật mình ẩn sâu trong đáy mắt đối phương.

Vượt cấp chiến đấu, bọn họ đã từng thấy.

Nhưng vượt cấp, còn thuấn sát đối phương như vậy, thì quả thật cả đời bọn hắn chưa thấy lần nào.

Chừng vài giây sau, tiếng kêu thất thanh của Giáp tướng mới vang lên, choán đầy không gian của Loạn Thạch cốc:

“Thằng chó đẻ, quân trời đánh, trả mạng em ta lại đây!”

Hai mắt Giáp tướng đỏ hồng, quát to một tiếng, hùng hổ múa song tiên kín người, lao về phía Trương Mặc Sênh.

Lại một chiêu...

Roi sắt đứt lìa, cả thân xác to oạch của Giáp tướng cũng bị một đao này xả làm đôi. Hai nửa thân thể đổ ra hai bên, máu nóng phun xối xả, tràng cảnh tanh tưởi dã man tột độ.

Trương Mặc Sênh để phi đao bay về, đưa tay áo lau máu còn dính bên trên, lạnh lùng nhìn về phía tông chủ Băng Hà tông:

“Còn lại mình lão thôi đấy, lão súc sinh. Mau động thủ đi, bản thiếu còn phải về nấu cơm.”

Lúc này, tông chủ Băng Hà tông sớm đã bị chiến tích của Trương Mặc Sênh làm kinh sợ, đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Hai trưởng lão thiện chiến lão tỉ mỉ bồi dưỡng cứ thế mà chết.

Bị một thiếu niên tóc đỏ, đeo mặt nạ miểu sát.

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện