Vừa bay, Hoàn Nhan Vân Mộng vừa nói cho bốn người Lý Thanh Vân về nội tình của Ngọa Hổ bang.

Ba ngàn năm trước, có một thợ thuyền nức tiếng là đệ nhất thiên hạ, xưng là Lỗ Minh Không. Mục tiêu cả đời của ông ta là sáng tạo ra một loại thuyền đặc biệt có thể xuyên qua bão táp của Phong Bạo Hải, xông vào lãnh địa của Hải Thú, tìm hiểu thực hư về kẻ địch lớn nhất của nhân loại.

Thế nhưng, đóng tàu là hành động đốt tiền, càng đừng nói là thí nghiệm công nghệ chưa từng có trên đời. Lỗ Minh Không dù có là đại sư tay nghề độc bộ thiên hạ, thì cũng bị hai chữ “kim tiền” làm khó làm dễ. Về sau, lúc tuổi đã xế chiều, Lỗ Minh Không đạt thành một thỏa thuận nào đó với hoàng thất Đại Hoàng.

Về sau...

Đại Hoàng phát động binh biến, liên hợp với Đại Sở, Đại Tề thừa dịp các nước bị Hải Thú làm cho khốn đốn xua quân bắc phạt.

Trận chiến này, Đại Sở sử dụng Thạch Hóa hương, chất độc đã bị liệt vào hàng cấm dược từ đó về sau.

Đại Hoàng cũng không chịu kém.

Quân đội Đại Hoàng ra trận đều mặc một loại áo giáp đặc biệt. Thân cao đến một trượng, đầu ngón tay đều có thể phóng lửa, giáp tay có thể tạo thành lưỡi kiếm cháy hừng hực. Hơn nữa, loại áo giáp này không cần chân khí, một người bình thường mặc vào cũng có thể đánh được ngang cơ với binh sĩ tinh nhuệ.

Vì áo giáp lấp lánh ánh kim, lại thêm quốc hiệu của Đại Hoàng, nên người đời xưng đội quân này là Hoàng Kim Đại Quân.

Sau khi trận chiến kết thúc, liên minh ba nước Đại Hoàng thua trận đầu hàng. Người ta bắt đầu nghiên cứu tìm tòi, phát hiện thỏa thuận của Đại Hoàng và Lỗ Minh Không. Lập tức, mũi kiếm của thiên hạ đều chỉ về phía người thợ thuyền, cho rằng bí mật của ngọn lửa không tắt – nguồn năng lượng duy trì áo giáp của Hoàng Kim Đại Quân – nằm trong tay lão.

Thế nhưng...

Lúc đó, Lỗ Minh Không đã biến mất từ lâu.

Nhiều năm sau, Huyền Hoàng giới lại xuất hiện nửa cuốn sách ghi lại toàn bộ kiến thức của Lỗ Minh Không, được gọi là Lỗ Tử Tàn Quyển. Người đời đồn đoán, bí mật của lửa không tắt, con thuyền xuyên qua được bão tố của biển Phong Bạo, áo giáp Hoàng Kim Đại Quân đều nằm trong nửa quyển sau.

Thế là, Huyền Hoàng giới vừa hòa bình sau lần đâm lưng lại nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

Hoàn Nhan Vân Mộng kể đến đây, lại nói:

“Lỗ Tử Tàn Quyển thất lạc nhiều năm, hơn trăm năm trước thì xuất hiện ở Táng Thi đinh, cuối cùng lọt vào tay một tên thợ mộc. Dựa vào kiến thức trong sách, gã phát minh ra một loại thuyền dùng Hải Thú làm sức kéo, có thể thỏa sức di chuyển trong thủy đạo Táng Thi đinh mà không sợ bị công kích. Kẻ này dựa vào kỹ thuật đóng thuyền độc bộ thiên hạ, lại sẵn có tu vi đã vào Vụ Hải, bèn dùng tiền tài tụ chúng, dần dần thành lập Ngọa Hổ bang.

“Bọn hắn lấy chuyện làm ăn trên sông nước làm huyết mạch, cứ năm mươi dặm lại đặt một bến đò, sắp đặt năm mươi hộ vệ. Nhất Phẩm phường, Hắc Tam Giác bọn em vì tiện cũng thường xuyên chiếu cố chuyện làm ăn của Ngọa Hổ bang. Thành thử, cứ thế kéo dài, Ngọa Hổ bang đã phát triển thành một bang hội khổng lồ. Chỉ riêng trưởng lão Vụ Hải đã có sáu người, bang chúng tinh anh tu vi trên tứ cảnh có tám trăm người, loại phổ thông thì khoảng sáu bảy ngàn gì đó. Luận quy mô, có thể nói là mười ba bang còn lại hợp nhất cũng chưa chắc đã lớn mạnh bằng.”

Hoàn Nhan Vân Mộng kể đến đây, Đỗ Thải Hà bèn nói xen vào:

“Ý của cô nàng là anh Xích Đại ngáo ngơ, đường quang không đi lại đâm đầu vào bụi rậm đấy.”

Tạ Thiên Hoa cũng gật đầu:

“Phương lược thì tốt, chỉ là quá chủ quan, không tìm hiểu kỹ đã lập mưu, thành ra cưỡi hổ khó xuống.”

Lý Thanh Vân ho khan một tiếng, không phản bác.

oOo

Tổng đàn Ngọa Hổ bang đặt ở nơi giao hội của chín dòng sông nhỏ, tục truyền gọi là Cửu Đầu Long.

Nơi này hai bên là vách núi cheo leo dựng đứng, chín dòng nước chập vào nhau, sau đó xuyên qua thung lũng hẹp, rồi lại tõe ra đổ về phía đông. Từ trên cao nhìn xuống, trông thật giống như là hai cái nơ.

Dọc theo vách núi, có thể trông thấy không thiếu kiến trúc bằng gỗ, nối với nhau bằng các hành lang hở, trên có mái che. Chốc chốc, lại trông thấy một ánh sáng di chuyển tới lui xuyên qua những tòa nhà gỗ, hiển nhiên chính là đệ tử Ngọa Hổ bang đang đi tuần đêm.

Bên dưới, giữa hai khe núi, nơi chín dòng sông giao hội, là một pháo đài lớn.

Các căn phòng, tháp cao, lầu các xếp chồng lên nhau, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy hổ lốn hỗn loạn, chắp chắp vá vá. Cả tòa pháo đài đặt trên một cái nền cao đến sáu trượng, trên dùng xích sắt đóng vào vách đá, dưới lấy cột lớn chống xuống lòng sông. Dưới gầm là chỗ chín con sông giao thoa, thoáng đãng cao ráo, hiển nhiên là để thuyền bè có chỗ đi qua.

Dù đã là ban đêm, nhưng vẫn có thể trông thấy bên dưới gầm pháo đài vẫn có đèn đuốc sáng rực, tàu thuyền qua lại vẫn đông đúc. Đệ tử Ngọa Hổ bang hoặc đi lại hai bên dòng nước, hoặc là tới lui ở rìa đại bản doanh, bận bịu tựa một tổ kiến đang kiếm ăn.

Một tên đệ tử ngáp dài một cái, nhìn bầu trời, đoạn quay sang nói với người bạn:

“Đêm nay các lão gia chè chén lâu quá nhỉ? Cũng gần sáng rồi đấy...”

Đồng bọn nói:

“Nghe nói hôm nay Lệ Chi sơn phản kích, tiêu diệt Băng Hà tông, Bái Nguyệt giáo. Đám người Huyền Thiên tông, Thanh Hà phái nghe xong tím mặt, vội vàng kéo nhau lại, hẳn là đang bàn cách đối phó.”

Tên đầu tiên bĩu môi:

“Chuyện ấy thì có can chi đến chúng ta? Băng Hà tông, Bái Nguyệt giáo gì đó đều chưa thần phục Ngọa Hổ bang, chết thì chết thôi.”

“Nhà ngươi biết một mà chẳng biết hai. Các vị lão gia đoán chừng Lệ Chi sơn muốn dùng thuật hợp tung, tức là liên minh một bên, kiềm chế một phe, đối đầu một phe, lấy đó phá thế cân bằng. Hai phe Thanh Hà phái, Huyền Thiên tông hẳn là sẽ có một bị nhắm vào, một chịu áp chế. Mà Ngọa Hổ bang chúng ta, chắc chắn là đối tượng kết minh rồi. Bằng không vì sao không có bang phái nào bị Lệ Chi sơn tiến đánh?”

“Nghe nhà ngươi nói cũng có lý. Thế nhưng đây rõ ràng là kế li gián, muốn ba nhà chúng ta cắn xé lẫn nhau. Các vị lão gia mặc kệ sao?”

“Trời. Sao ngu thế? Chuyện đến ngươi cũng nhận ra, các vị lão gia há lại không nhìn thấu? Hừ hừ... bọn hắn đến cầu chúng ta kết minh, đương nhiên phải thể hiện thành ý. Chỗ tốt đương nhiên chúng ta sẽ lấy. Còn về phần có đối đầu với hai nhà kia hay không, bọn hắn quản được sao? Cùng lắm là đánh nhau vài trận lấy lệ là được...

“Của trên trời rơi xuống, ai không hưởng thì là kẻ ngu.”

Hai tên đệ tử vừa bưng rượu, vừa cười hềnh hệch.

Tên đầu tiên đã ngà ngà say, mắt mờ tịt. Gã theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn trời, muốn xem mặt trăng hôm nay tròn méo sáng mờ ra sao.

Chính lúc này, gã trợn tròn mắt, miệng há hốc...

Tên đồng bọn thấy thế, cười phá, nói:

“Chú mày há hoác mồm ra thế để nhét nguyên quả trứng vịt vào à?”

Kẻ đầu tiên lắc đầu, chỉ lên trời, lắp bắp:

“Địch... có địch đến đánh!”

Bấy giờ, trên không trung, ánh trăng sắp tàn bàng bạc rọi lên bóng lưng của một đội quân y giáp chỉnh tề, sát ý bốc lên ngùn ngụt.

Kẻ mặc giáp, đeo mặt nạ đỏ chót hình hổ cao giọng quát:

“Xích Đại của Lệ Chi sơn đến diệt Ngọa Hổ bang, kẻ muốn sống mau rời khỏi đây. Nếu đến lúc mặt trời lên còn chưa chịu đi thì đừng trách ta không báo trước.”

Tiếng nói không mang theo chân khí, nhưng lại âm vang vô cùng, truyền khắp cả pháo đài. Các thuyền hàng bên dưới đang trả tiền qua cửa cũng giật mình, cả kinh chèo ngược ra ngoài, người nào người nấy đều ôm đầu nằm sát xuống sàn thuyền, tỏ ý không muốn tham dự vào chuyện thị phi lần này.

Lời đe dọa đầy thách thức của Lý Thanh Vân chẳng mấy chốc đã truyền đến nơi bang chủ Ngọa Hổ bang và đám trưởng lão, khách khanh đang yến ẩm chúc mừng.

Không cần chờ lâu, một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc đã cất lên, đáp lại lời khiêu chiến của Lý Thanh Vân:

“Giỏi cho một Lệ Chi sơn! Các ngươi thế mà dám đến vuốt râu hùm Ngọa Hổ bang, thật sự cho rằng đôi thiết quyền của Tư Không Vô Địch này là hư danh đấy phỏng?”

Lời vừa cất lên, đám đệ tử phổ thông rải rác khắp pháo đài đã nhao nhao hô vang, kẻ thì gõ chiêng nổi trống, đứa thì phất cờ múa phướn trợ uy. Liền đó, từ trung tâm của tòa kiến trúc hỗn tạp, một trung niên đầu trọc, chòm râu hai màu trắng đen xen kẽ bay vút lên không trung. Lão dộng đôi quyền sáo vào nhau, mắt trợn lên nhìn chằm chằm về phía đối thủ.

Sau đó, đám trưởng lão, hộ pháp cũng lục tục lao lên bầu trời, sau lưng là tám trăm đệ tử tinh anh của Ngọa Hổ bang. Những tên này kẻ cầm giáo mác, đứa cầm đao kiếm, quả thật là đủ cả mười tám ban võ nghệ, không gì mà không có.

So với quân kị của Bắc Lĩnh tam tộc trang bị đồng đều từ vũ khí đến giáp trụ, quân đội của Ngọa Hổ bang quả thật là cho người ta một cảm giác “trăm hoa đua nở”.

Ba trăm năm mươi đấu tám trăm.

Tư Không Vô Địch nhìn lướt qua một lượt, đoạn cười phá lên:

“Vị Manh Quỷ Tài gì đó của Lệ Chi sơn các ngươi có phải hữu danh vô thực hay không? Lĩnh quân chỉ có một kẻ đạp vào Vụ Hải, lính dưới trướng cũng chỉ có chưa đến hai thành tu vi đạt tới tứ cảnh. Còn dám đấu với Ngọa Hổ bang chúng ta?”

Đám trưởng lão, hộ pháp cũng nhao nhao hưởng ứng.

Kẻ thì chê cười, người thì mỉa mai, cái mặt kiêu căng hoàn toàn không để đội quân của Cốt Sơn vào mắt.

Lại nghe Tư Không Vô Địch nói:

“Chim khôn chọn cành mà đậu, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Mạc Vấn đã coi các vị như giày rách, các vị cần gì phải bán mạng vô ích? Chi bằng gia nhập vào Ngọa Hổ bang chúng ta, sau này ăn ngon uống sướng, xưng bá một vùng, sống ngày tiêu dao tự tại, há không tốt thay?”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện