Sự hủy diệt của Ngọa Hổ bang kích hoạt một hiệu ứng dây chuyền khủng khiếp.

Ngoại trừ ba nhà đã tan tành, tất cả các thế lực ở vùng nam bộ Táng Thi đinh đều tụ họp lại dưới cờ của Huyền Thiên tông và Thanh Hà phái, tuyên chiến với Cốt Sơn. Hơn bốn mươi thế lực thể theo đề nghị của Huyền Thiên tông chọn một cái hồ cạn làm đại bản doanh.

Hồ này gọi là Thiên Giáng hồ, tương truyền là do trận đánh của Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ và Ma Đao Nhậm Ngã Cuồng tạo thành.

Hơn một năm trước, sông Ngân chuyển dòng, nước hồ khô cạn, tạo thành một cái hố trơ trọi.

Từ phía nam Táng Thi đinh muốn đi lên phương bắc, đến Thấp Cương hoặc Hắc Tam Giác thì bắt buộc phải đi qua Thiên Giáng hồ. Thành thử, nơi này trong mắt các thế lực lớn trở thành một cục gân gà to tướng. Chiếm lấy thì chẳng có tài nguyên gì, bỏ qua thì lại sợ bị người khác tranh thủ.

Thế là, ba thế lực Ngọa Hổ bang, Huyền Thiên tông, Thanh Hà phái ký hiệp ước cùng quản lý Thiên Giáng hồ.

Đương nhiên...

Sau khi Ngọa Hổ bang diệt môn, tờ khế ước này cũng bị xé bỏ.

Đại bản doanh của liên minh Nam Bộ.

Tông chủ Huyền Thiên Tông, giáo chủ Thanh hà phái, hơn bốn mươi lãnh đạo của các thế lực lớn nhỏ đều ngoan ngoãn ngồi chiếu dưới, nhường lại nơi cao nhất cho ba người.

Ngồi chính giữa, là một thiếu nữ mắt xếch, mày kiếm, môi mỏng, nhìn từ xa chẳng khác nào một con hồ li gian xảo đang dõi mắt nhìn một đám gà.

Bên tay trái, là một thiếu niên béo mập. Một tay hắn cầm một cái đùi hải thú, một tay nâng bầu rượu, vừa cười ngờ nghệch vừa ăn thùng uống vại, xé từng miếng thịt to, uống từng ngụm rượu lớn, hoàn toàn không để đám tông chủ, bang chủ phía dưới vào mắt.

Ngồi bên phải là một thiếu niên áo xanh, eo đeo miếng ngọc hình cổ cầm, trên môi thường trực một nụ cười như gió xuân.

Kẻ này chính là một trong tứ đại tài tử đời này của Nho Môn – Ban Thục Cầm.

Họ Ban nâng chén rượu, nhấp khẽ một ngụm, đoạn quay sang thiếu nữ ngồi ở giữa mà hỏi:

“Triệu tướng quân, tiếp theo ngài định làm gì?”

Thiếu nữ họ Triệu cười lạnh:

“Lý Thanh Vân giết em trai ta, thù này không thể không báo. Chư vị ở đây nghe rõ, Triệu Kim Sa này lấy danh dự của Triệu thị Đại Hàn để thề, ai đánh phá được Cốt Sơn, lấy được đầu của Xích Đại – Lý Thanh Vân – về đây cho ta, thì Triệu thị sẽ ủng hộ kẻ đó thống trị nam bộ Táng Thi đinh.”

Trận đánh của Lý Thanh Vân ở Ngọa Hổ bang không giấu được người khác.

Giáng Long Thập Bát Chưởng cũng là bộ võ công thuận tay nhất của cậu chàng, thành thử vừa sử ra là không giấu được người ngoài. Nhất là hiện giờ Bình Vân sách còn đang trôi nổi lung tung trên thị trường.

Song, Lý Thanh Vân cũng không có ý cố tình giấu giếm hành tung.

Có Thiên Cơ các, muốn giấu cũng chẳng được.

Cũng vì nguyên do này mà các thế lực như Huyền Thiên tông, Thanh Hà phái hơn nửa tháng nay đều không dám có động tác nào cả.

Mãi đến khi... Triệu thị xuất hiện.

Ban Thục Cầm vỗ tay:

“Triệu tướng quân, Triệu thị các ngài quả nhiên là bạo tay.”

“Trọng thưởng mới có dũng phu, các vị nói có đúng hay không?”

Triệu Kim Sa liếc xéo đám tông chủ, chưởng giáo bên dưới, lạnh nhạt hỏi một câu.

Tông chủ Huyền Thiên tông – Dương Lân Kỵ – vội vàng đáp:

“Huyền Thiên tông nguyện vì Triệu thị máu chảy đầu rơi, không chết không thôi với Cốt Sơn.”

Ngừng một chốc, gã lại tiếp:

“Thế nhưng... đối thủ dù sao cũng là Lão Thụ cổ viện, thần dược thần công vô số. Nếu chỉ dựa vào đám tôm tép bọn tiểu nhân thì quả thật là đi chịu chết, chẳng thể làm được gì.”

Ban Thục Cầm cười, nói:

“Triệu tướng quân, người ta đang đòi tiền viện trợ mới chịu ra tay đấy.”

Triệu Kim Sa gật đầu, nói:

“Chuyện ấy đã hẳn. Triệu thị chúng ta cũng không lương bạc đến nỗi để các vị đi hiến mạng vô ích.”

Dứt lời, y thị ra hiệu cho tên mập đang ăn uống không ngừng bên cạnh.

Gã bấy giờ mới ngừng nhai, lục trong túi ra một cái nhẫn chứa đồ, vung tay ném về phía Dương Lân Kỵ. Tông chủ Huyền Thiên tông đưa tay đón nhẫn, chỉ thấy từ chưởng tâm truyền đến một luồng cự lực, khiến xương cốt của lão cứ thế mà kêu lên kèn kẹt.

Gã béo bẻ cổ, nói:

“Bên trong có năm trăm chiến giáp do Hàn gia và hoàng tộc Đại Yến hợp sức chế tạo. Các ngươi mặc vào, ắt có thể chiến thắng.”

“Thứ này...”

Thần thức Dương Lân Kỵ vừa tiến vào nhẫn chứa đồ, thì đã giật mình hít một hơi dài, ánh mắt kinh ngạc, miệng bật thốt lên. Đầu lĩnh của các thế lực khác trông thấy lão phản ứng như vậy, cũng tò mò nhào tới, lên tiếng hỏi dồn:

“Dương tông chủ, bên trong rốt cuộc là gì?”

“Dương tông chủ, chúng ta bây giờ đã liên minh, cũng coi là người một nhà. Ngài cũng không thể giấu diếm chuyện quan trọng như thế chứ?”

“Đúng vậy. Đúng vậy. Đều là bang phái có chút danh nhỏ ở miền nam, bây giờ Lệ Chi sơn đánh đến tận cửa, chính là lúc đoàn kết đối đầu. Dương tông chủ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đó mà.”

“Dương tông chủ, bổn môn tuy là ít người, song cũng nguyện hi sinh vì nghĩa, đòi lại công đạo giúp cho Triệu tướng quân.”

...

Dương Lân Kỵ thầm cười lạnh, đoạn thản nhiên nói:

“Vậy thì mời các vị cùng chiêm ngưỡng.”

Đoạn, lão vung cánh tay một cái, tức thì trước mắt đám người xuất hiện tám trăm bộ chiến giáp, một chân quỳ xuống, một tay chống gối, động tác chẳng khác gì Hoàng Kim Đại Quân năm nào. Thân giáp tựa hồ như đúc bằng vàng, ánh nắng đậu xuống những tấm kim loại bóng loáng, phản chiếu ra một vùng ánh kim rực rỡ.

Cả đám người đều nhìn ngẩn cả người...

Gã béo vứt cái xương chân trơ trọi đi, mút ngón tay ra chiều tiếc rẻ, rồi mới tiếp:

“Trước mặt các vị chính là thành quả nghiên cứu mấy năm nay của gia chủ Hàn gia – Hàn Phú Quý, phỏng chế theo tàn tích của Hoàng Kim Đại Quân năm nào, tạm gọi là Bình Nam quân.”

Một tên tông chủ liếm môi, ấp úng hỏi:

“Vị... vị tướng quân này. Chẳng nhẽ Hàn gia và Đại Yến đã phỏng chế được lửa bất diệt của Lỗ đại sư?”

“Bình Nam quân... Hàn gia và Đại Yến chẳng nhẽ thật sự muốn tranh thiên hạ?”

Lại có một chưởng giáo thấp giọng lẩm bẩm.

Gã béo cười nhăn nhở, nói:

“Cụ thể ra sao, các ngươi không cần phải để ý, mà lấy thân phận của các ngươi cũng chẳng có tư cách mà bàn ra tán vào. Bản tướng chỉ muốn hỏi hai câu: các ngươi có còn muốn đánh Cốt Sơn hay không? Nếu như có, thì những chiến giáp của Bình Nam quân này các ngươi có mặc vào hay không?”

“Tướng quân nói đùa... Chuyện của đại nhân vật, cái đám đê tiện thấp cổ bé họng như bọn tiểu nhân chúng tôi há dám lạm bàn? Chẳng qua... Táng Thi đinh nằm ở phía nam. Nếu như các vị đại nhân Đại Yến, Hàn gia quả thật muốn bình nam, hi vọng có thể giơ cao đánh khẽ. Bọn tiểu nhân chúng tôi nguyện quy thuận, không cần phải phái Bình Nam quân đến làm gì...”

Dương Lân Kỵ đầu tiên là lườm tên tông chủ không biết tốt xấu vừa lên tiếng một cái, sau đó lại quay đầu, đổi giọng nói chuyện với gã béo.

Tên mập chưa nói chuyện, Ban Thục Cầm đã cười:

“Xem ra Dương tông chủ ngài suy nghĩ rất nhiều, tâm tư cẩn thận, quả thật là danh bất hư truyền.”

Dương Lân Kỵ nói:

“Cầm công tử minh giám, đến con sâu cái kiến còn muốn sống, huống chi là chúng ta?”

Triệu Kim Sa gõ ngón tay lên tay ghế, bình thản nói:

“Chuyện các ngươi có suy nghĩ gì, bản tướng không muốn quản. Chỉ cần các ngươi tiến đánh Cốt Sơn, trả thù cho em trai ta là được. Nếu có công, bản tướng nhất định không để các ngươi chịu thiệt.”

Đầu lĩnh các thế lực mừng rơn, reo hò ầm ĩ, thế nhưng nếu như để ý thật kỹ, sẽ có thể nhìn thấy vẻ toan tính ẩn giấu nơi đáy mắt mỗi người.

“Đều là một đám cáo già.”

Triệu Kim Sa trầm giọng, truyền âm cho Ban Thục Cầm.

Cầm công tử bèn nhoẻn miệng cười, đáp:

“Triệu cô nương nói câu này tại hạ thật không dám gật bừa. Ngài đã muốn đánh Cốt Sơn đến thành viên cuối cùng của liên minh Nam Bộ, chẳng nhẽ còn cấm không cho chư vị tông chủ, chưởng môn nơi đây có chút lòng riêng hay sao? Người ta dù sao cũng là đứng đầu một phương, cho dù thế lực nhỏ như lỗ mũi, thì cũng đã là đầu gà nhiều năm... Trái lại, ở đây tại hạ có một câu thật lòng. Nếu phải nói cáo già, Ban mỗ chỉ sợ tất cả người ở đây cộng lại đều kém Triệu cô nương ba phần.”

Triệu Kim Sa cười khẩy:

“Manh Quỷ Tài Mạc Vấn, Liễu Thần Mưu Thẩm Tư Quân, chỉ sợ có phần ếch ngồi đáy giếng, xứ mù thằng chột làm vua mà thôi. Quần hùng lục quốc ta há lại kém cạnh?”

Ban Thục Cầm thấy y thị chưa gì đã tự cao tài trí ngang bằng Mạc Vấn, Thẩm Tư Quân thì chỉ cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

Triệu Kim Sa thấy gã không tiếp lời mình, cũng không tỏ ra bất mãn, chỉ hỏi:

“Dám hỏi Ban công tử đã có tin tức gì của ba vị tài tử còn lại chưa?”

“Có hơi khó khăn. Tề huynh nói Hữu Tiền Liên Minh mượn cớ Phạt Hải Chi Ước, không chịu cho mượn đường đi qua Thấp Cương. Hoàng huynh ở Hắc Tam Giác quan sát nhiều ngày, cũng không thấy ba tộc Bắc Lĩnh tiết lộ ý định.”

“Vậy còn Sở Họa Vân?”

Ban Thục Cầm thấy Triệu Kim Sa gọi thẳng tên của Sở Họa Vân, không khỏi cau mày một cái.

Nho môn tứ đại tài tử xếp ngang hàng, không phân cao thấp. Ngày thường bốn người có thể nội đấu, thậm chí thư viện sau lưng cũng ủng hộ bọn họ cọ xát lẫn nhau, nhưng lúc có người ngoài thì cũng cần nhất trí đối ngoại.

Điển hình của tư tưởng “anh em tao, tao đánh tao chửi thì được, mày thì không”.

Thành thử...

Triệu Kim Sa thất lễ với Sở Họa Vân, Ban Thục Cầm cũng không vui vẻ gì.

Song, lần hành động này lấy y thị làm chủ, gã có bất mãn cũng chỉ có thể đáp:

“Sở huynh đi Nhất Tuyến Nam Thiên, làm nhiệm vụ của Thư Sơn.”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện