“Kỳ thực, phu quân nói không sai. Chị cũng thấy hai đứa hợp nhau lắm đấy!”
Chu Diễm Quỳnh cuối cùng cũng không nhịn được, vừa cười vừa nói.
“Hợp cái gì mà hợp? Rõ ràng là thiên địch (kẻ thù không đội trời chung) với nhau thì có!”
Cả hai người cùng đồng thanh.
“Đấy, xem đi, đến cả tâm ý cũng tương thông kìa! Hai đứa cứ cố chối chứ đây rõ ràng là ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ còn gì, chả lẽ không phải sao?”
Chu Diễm Quỳnh trêu.
“Nhị tẩu, chị đừng nói linh tinh! Cho dù đàn ông trên thế gian này có chết hết, em cũng sẽ không đi yêu một tên ngoại trừ đẹp mã ra không còn điểm gì tốt như hắn!”
“Câu ấy phải tôi nói mới đúng, cho dù phụ nữ trên đời có chết hết, tôi cũng không đi yêu loại con đàn ông như cô! Vợ tôi phải là người nhu mì, nết na, xinh đẹp, nữ tính. Trong bốn cái đó, cô chỉ được cái xi... không, cô không có cái nào cả!”
“Này! Nói lời thật lòng đi! Anh vừa mới rồi định khen tôi xinh đẹp như thiên tiên đúng không?”
Hàn Thu Thủy vừa nói vừa cười một cách bỉ ổi.
“Cái gì mà thiên tiên? Không có! Cô đừng ảo tưởng!”
Dư Tự Lực thẹn quá hóa giận, độp lại ngay tức thì.
“Này, ý gì đấy? Tôi nghe rõ ràng mà! Thật lòng một chút đi! Ít nhất tôi còn công nhận cái túi thịt của anh không đến nỗi xấu đấy, con lợn này!”
“Tôi đang nói lời thật lòng đấy, đồ dữ như hổ báo!”
Chính lúc này, Hồng Đô chợt huých Nguyễn Đông Thanh, lại nói đủ to để hai người Dư Tự Lực cũng nghe thấy:
“Tiên sinh, đây chính là cái gọi là ‘lập flag là để sau này tự vả miệng’ mà Long tiểu công chúa nói đến, phải không?”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghe vậy thì trợn tròn mắt, trong lòng thầm kêu:
“Mẹ nó, đến ‘lập flag’ mà cũng biết rồi?! Rốt cuộc đám nhóc này đọc những gì trên điện thoại thông minh vậy trời?”
Lần thứ n, Nguyễn Đông Thanh nghiêm túc tự kiểm điểm hành động cho đám nhóc mượn điện thoại thông minh. Song, hiện tại tra cứu thông tin trên đó có vai trò không nhỏ trong các chính sách cải tổ của phủ Khai Phong. Thành thử, gã cũng không nghĩ ra được một nguyên do chính đáng để tịch thu lại cái điện thoại, chỉ đành tạm gác chuyện này ra sau đầu.
Về phần hai người Hàn Thu Thủy, đã có tiếp xúc với Long U, đương nhiên là hiểu câu nói kia có ý gì, lại đồng thanh:
“Tuyệt đối không phải!”
“Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra!”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta tằng hắng một tiếng, cắt đứt cuộc cãi vã của cặp đôi oan gia này, lại nói:
“Được rồi, cũng muộn rồi. Nên xuất phát thôi!”
Hai người nghe vậy thì lườm nhau một cái, nhưng cũng dừng chuyện cãi nhau lại. Cả đoàn người vừa xoay người, toan bước vào sân truyền tống thì phía sau có người hô lên:
“Thanh, chú định đi mà không nói lời từ biệt hai anh thật hay sao?!”
Nguyễn Đông Thanh giật mình quay lại, thì thấy hai người Đông Phúc, Trương Dực Đức đang hớt hải chạy đến.
Hắn vội quẳng túi hành lý cho Hồng Đô, tiến lên đỡ lấy hai người họ, hỏi:
“Bác Phúc, bác Đức, sao hai bác biết em sắp đi xa mà tới đây?”
Đông Phúc vừa thở dốc, vừa đáp:
“Chú đó, bao lâu nay che giấu thân phận với hai anh thật khổ! Bây giờ có chuyện lớn cũng lại muốn giấu, còn định lẻn đi không từ mà biệt hay sao?”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì lòng hơi trùng xuống. Khi thấy hai người xuất hiện ở đây, gã đã có dự cảm rồi, nhưng bây giờ được nghe khẳng định cũng vẫn hơi có chút mất mát.
Kỳ thực, hắn cũng không định giấu hai người này cả đời chuyện hắn chính là Bích Mặc tiên sinh trong truyền ngôn. Vốn ban đầu, hắn định đợi khi quen thân nhau rồi thì sẽ nói thật cho họ biết. Thế nhưng, càng để lâu thì lại càng khó mở lời.
Thành Bạch Đế không phải ải Quan Lâm. Ở Quan Lâm, người ta đã biết gã cả năm trời trước khi gã có thêm cái danh “Bích Mặc tiên sinh”, nhưng ở Bạch Đế, tuy ai ai cũng biết đến Bích Mặc tiên sinh, lại chẳng một người thật sự nhìn thấy một Nguyễn Đông Thanh. Đến như nhị ca, nhị tẩu của Hàn Thu Thủy cũng mất bao nhiêu thời gian mới bớt sợ hãi, thẳng cho đến nay vẫn còn cư xử khách sáo, cung kính với gã. Thế cho nên, khi tìm được hai người đối xử với hắn như người bình thường – không kiêng kị sợ sệt, cũng không cung kính khách sáo, Nguyễn Đông Thanh mới tiếc, mới sợ, mới kiếm cớ lần lữa không nói ra sự thật với hai người họ. Hắn sợ một khi họ biết, sẽ cũng nhìn hắn với ánh mắt như hàng xóm láng giềng ở Bạch Đàn cổ viện khi trước. Hoặc chăng, họ sẽ bắt đầu cung kính khách sáo với gã. Càng sợ hơn họ sẽ trách gã lừa gạt họ, rồi cắt đứt quan hệ.
Thế nhưng lần này, hắn kỳ thực đã hạ quyết tâm. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện của đám Lý Thanh Vân, gã sẽ quay về thẳng thắn mọi chuyện với hai người Trương, Đông, rồi tùy họ định đoạt. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính...
Thấy hai người đã biết, Nguyễn Đông Thanh đành cố nặn ra một nụ cười gượng, nói:
“Thì cũng tại em sợ hai bác sẽ thất vọng khi phát hiện, Bích Mặc tiên sinh hóa ra cũng chỉ có vậy...”
Đông Phúc nhìn người đàn ông ăn mặc đơn sơ trước mặt, thở ra một hơi. Lão vẫn còn nhớ như in lúc mình biết chuyện y chính là Bích Mặc tiên sinh...
Ấy là hôm ngay sau khi Nguyễn Đông Thanh vội vàng rời đi cùng tên đạo sĩ lạ mặt. Trương Dực Đức khi ấy đã đi khám đại phu, còn lão có việc cần gặp bà chủ Chu nên mới đi đến quán nước dưới gốc cây Bạch Đàn.
Khi tới nơi thì lão thấy hội trưởng Kim cùng bà chủ Chu đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc, nhìn hai người đều lo lắng ra mặt. Không hiểu sao, linh tính lại mách bảo lão chuyện hai người nói có thể có liên quan đến gã đạo sĩ tối hôm trước. Xuất phát từ lo lắng cho Nguyễn Đông Thanh, Đông Phúc mới tiến lên hỏi thăm bọn họ về tình hình của gã.
Hai người Kim Chính Dương nhìn lão rất lâu, mấy lần muốn nói lại thôi nên chỉ càng khiến Đồng Đình Quang thêm lo lắng. Cuối cùng, sau sự gặng hỏi của gã, Kim đại trang chủ thở ra một hơi, nói:
“Yên tâm, nếu là việc nan giải đến mức có thể làm khó được tiên sinh, mấy người chúng ta có muốn cũng không giúp được gì đâu...”
“Kim lão tiền bối, sao có thể nói vậy?! Cậu Thanh dù gì cũng chỉ là con người, có tài cao đến đâu thì cũng có những chuyện không thể giải quyết một mình. Chúng ta là bằng hữu quen biết, lo lắng giúp đỡ chẳng phải chuyện thường tình sao?”
Kim Chính Dương nghe xong câu này, sửng sốt nhìn lão một lúc, cuối cùng cười lớn, nói:
“Cuối cùng thì lão phu đã hiểu rồi! Hóa ra đây mới là lý do tiên sinh không lộ thân phận ra cho hai cậu!”
Sau đó, lại cũng không thèm giải thích cho hai người Chu, Đông lão cười chuyện gì, chỉ nói:
“Được rồi, nể tình cậu thật lòng lo lắng cho tiên sinh, kể cho cậu cũng được. Nhưng mà, mong rằng sau khi cậu biết hết mọi chuyện, sẽ không phụ tấm lòng của tiên sinh.”
Thế rồi, Đông Phúc nghe được tin sốc nhất cuộc đời mình. So chuyện này với lần lão nghe đại phu nói mình không thể lớn thêm được nữa hay lúc phát hiện ra vợ cũ của lão ngoại tình, loạn luân với anh trai của mụ, quả thực mấy cú sốc kia quá tầm thường, không đáng nói tới. Nếu không phải Chu Diễm Quỳnh cũng khẳng định, lại còn lấy cả lưu ảnh thạch, sổ sách tài liệu ghi chép về Lão Thụ cổ viện ra cho lão xem, khéo Đông Phúc còn tưởng hai người này vào hùa với nhau để lừa mình.
Thế nhưng, một khi mọi sự sáng tỏ, ngẫm lại những chuyện xảy ra trong suốt hơn nửa năm qua, thì Đông Phúc cuối cùng cũng hiểu được những cử chỉ, hành động kỳ lạ của mụ vợ cũ và anh trai ả. Từ việc chấp nhận đền bù êm thấm, đến việc năm lần bảy lượt bày mưu quyến rũ lão sau khi đã ly hôn. Tất cả đều hợp lý, dễ hiểu, nếu như người đàn ông bấy lâu nay trong tối, ngoài sáng đều giúp đỡ lão chính là Bích Mặc tiên sinh.
Ngay trong hôm đó, lão cũng nói cho Trương Dực Đức biết sự thực. Họ Trương đương nhiên ban đầu cũng không tin nổi, cũng phải sau khi kiểm tra kỹ càng những lưu ảnh thạch, những tài liệu tình báo, mới sững sờ chấp nhận sự thật mới này.
Sau đó...
Cả hai người bọn họ đều không biết phải tiếp tục đối mặt với Nguyễn Đông Thanh như thế nào. Tiếp tục vờ như không biết? Hay thẳng thắn với y? Tiếp tục đối xử với y như trước? Hay “biết thân biết phận” mà không nên cố trèo cao, “thấy kẻ sang bắt quàng làm họ”? Hai người cứ thế như kẻ mất hồn suốt mấy ngày, đến chuyện quán ăn cũng không để tâm nổi. Còn may tiểu nhị, đầu bếp ai nấy đều quen tay thạo việc, nên mới không xảy ra chuyện gì. Thậm chí, khi biết tin từ Chu Diễm Quỳnh rằng Nguyễn Đông Thanh chuẩn bị đi xa, chuyến này e rằng có phần hung hiểm, bọn họ cũng không quyết định nổi có nên đi tiễn hay không. Mãi đến sát giờ ngày hôm nay, hai người mới theo cảm tính mà chạy ra đây...
Mãi đến bây giờ, nhìn thấy nét u buồn sâu trong mắt Nguyễn Đông Thanh, Đông Phúc mới “hiểu” điều mà Kim Chính Dương “hiểu ra” khi đó: Bích Mặc tiên sinh địa vị quá cao, tài năng quá xuất chúng, nên mặc dù tiên sinh luôn lấy tấm lòng thành ra đối đãi mọi người, lại chẳng mấy ai dám thật lòng thật dạ đối đãi tiên sinh như anh em trong nhà.
“Hiểu ra” chuyện này, Đồng Đình Quang âm thầm đưa ra một quyết định. Lão vỗ vỗ vai Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Yên tâm. Làm người ai mà chả có bí mật? Đến anh cũng còn những chuyện chưa thẳng thắn với chú cơ mà. Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều. Đợi ngày chú trở về, ba anh em ta làm bữa nhậu, thẳng thắn tất cả với nhau là được!”
Nếu người như Bích Mặc tiên sinh còn không chê hai kẻ bọn hắn là thấp hèn, chịu lấy bối dưới gọi bọn hắn một tiếng “anh”, thì Đông Phúc hắn cũng nên sống sao cho xứng chữ “anh” này. Quản làm gì người ngoài nghĩ gì? Ba người bọn họ thật lòng thật dạ với nhau là được rồi! Trương Dực Đức cũng nói:
“Bọn anh cũng biết chuyện về bốn vị cao đồ rồi. Nếu là trước khi quen biết chú thì anh còn không dám nói, chứ hiện tại anh dám khẳng định, chắc chắn là có kẻ xấu bày mưu hãm hại bốn đứa chúng nó!”
Nghe lời này, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, song tại hiện trường, không một ai thèm để ý tới gã. Trương Dực Đức tiếp tục nói ông ổng:
“Nhưng anh tin ở hiền thì sẽ gặp lành. Chúc chú sớm ngày giải oan cho bốn đứa nhóc, sau đó nhất định phải dẫn chúng nó về cho anh gặp mặt đấy!”
Nguyễn Đông Thanh thấy hai người này tuy biết thân phận mình nhưng vẫn không thay đổi cách cư xử thì như đầy máu sống lại, tươi cười nói:
“Đa tạ cát ngôn của hai bác! Vậy thì thằng em nhất định sẽ cố hết sức. Đợi khi xong việc, nhất định sẽ quay về liên hoan cùng các bác!”
Ở một bên, Kim Chính Dương đứng nhìn cảnh này, vừa vuốt râu vừa gật gù cười hài lòng.
Sau đó, tiễn biệt xong xuôi. Người đi thì vào cửa truyền tống, khởi hành đi xa. Người ở thì ai về chỗ nấy, tiếp tục cuộc sống thường nhật...
Chu Diễm Quỳnh cuối cùng cũng không nhịn được, vừa cười vừa nói.
“Hợp cái gì mà hợp? Rõ ràng là thiên địch (kẻ thù không đội trời chung) với nhau thì có!”
Cả hai người cùng đồng thanh.
“Đấy, xem đi, đến cả tâm ý cũng tương thông kìa! Hai đứa cứ cố chối chứ đây rõ ràng là ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ còn gì, chả lẽ không phải sao?”
Chu Diễm Quỳnh trêu.
“Nhị tẩu, chị đừng nói linh tinh! Cho dù đàn ông trên thế gian này có chết hết, em cũng sẽ không đi yêu một tên ngoại trừ đẹp mã ra không còn điểm gì tốt như hắn!”
“Câu ấy phải tôi nói mới đúng, cho dù phụ nữ trên đời có chết hết, tôi cũng không đi yêu loại con đàn ông như cô! Vợ tôi phải là người nhu mì, nết na, xinh đẹp, nữ tính. Trong bốn cái đó, cô chỉ được cái xi... không, cô không có cái nào cả!”
“Này! Nói lời thật lòng đi! Anh vừa mới rồi định khen tôi xinh đẹp như thiên tiên đúng không?”
Hàn Thu Thủy vừa nói vừa cười một cách bỉ ổi.
“Cái gì mà thiên tiên? Không có! Cô đừng ảo tưởng!”
Dư Tự Lực thẹn quá hóa giận, độp lại ngay tức thì.
“Này, ý gì đấy? Tôi nghe rõ ràng mà! Thật lòng một chút đi! Ít nhất tôi còn công nhận cái túi thịt của anh không đến nỗi xấu đấy, con lợn này!”
“Tôi đang nói lời thật lòng đấy, đồ dữ như hổ báo!”
Chính lúc này, Hồng Đô chợt huých Nguyễn Đông Thanh, lại nói đủ to để hai người Dư Tự Lực cũng nghe thấy:
“Tiên sinh, đây chính là cái gọi là ‘lập flag là để sau này tự vả miệng’ mà Long tiểu công chúa nói đến, phải không?”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghe vậy thì trợn tròn mắt, trong lòng thầm kêu:
“Mẹ nó, đến ‘lập flag’ mà cũng biết rồi?! Rốt cuộc đám nhóc này đọc những gì trên điện thoại thông minh vậy trời?”
Lần thứ n, Nguyễn Đông Thanh nghiêm túc tự kiểm điểm hành động cho đám nhóc mượn điện thoại thông minh. Song, hiện tại tra cứu thông tin trên đó có vai trò không nhỏ trong các chính sách cải tổ của phủ Khai Phong. Thành thử, gã cũng không nghĩ ra được một nguyên do chính đáng để tịch thu lại cái điện thoại, chỉ đành tạm gác chuyện này ra sau đầu.
Về phần hai người Hàn Thu Thủy, đã có tiếp xúc với Long U, đương nhiên là hiểu câu nói kia có ý gì, lại đồng thanh:
“Tuyệt đối không phải!”
“Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra!”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta tằng hắng một tiếng, cắt đứt cuộc cãi vã của cặp đôi oan gia này, lại nói:
“Được rồi, cũng muộn rồi. Nên xuất phát thôi!”
Hai người nghe vậy thì lườm nhau một cái, nhưng cũng dừng chuyện cãi nhau lại. Cả đoàn người vừa xoay người, toan bước vào sân truyền tống thì phía sau có người hô lên:
“Thanh, chú định đi mà không nói lời từ biệt hai anh thật hay sao?!”
Nguyễn Đông Thanh giật mình quay lại, thì thấy hai người Đông Phúc, Trương Dực Đức đang hớt hải chạy đến.
Hắn vội quẳng túi hành lý cho Hồng Đô, tiến lên đỡ lấy hai người họ, hỏi:
“Bác Phúc, bác Đức, sao hai bác biết em sắp đi xa mà tới đây?”
Đông Phúc vừa thở dốc, vừa đáp:
“Chú đó, bao lâu nay che giấu thân phận với hai anh thật khổ! Bây giờ có chuyện lớn cũng lại muốn giấu, còn định lẻn đi không từ mà biệt hay sao?”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì lòng hơi trùng xuống. Khi thấy hai người xuất hiện ở đây, gã đã có dự cảm rồi, nhưng bây giờ được nghe khẳng định cũng vẫn hơi có chút mất mát.
Kỳ thực, hắn cũng không định giấu hai người này cả đời chuyện hắn chính là Bích Mặc tiên sinh trong truyền ngôn. Vốn ban đầu, hắn định đợi khi quen thân nhau rồi thì sẽ nói thật cho họ biết. Thế nhưng, càng để lâu thì lại càng khó mở lời.
Thành Bạch Đế không phải ải Quan Lâm. Ở Quan Lâm, người ta đã biết gã cả năm trời trước khi gã có thêm cái danh “Bích Mặc tiên sinh”, nhưng ở Bạch Đế, tuy ai ai cũng biết đến Bích Mặc tiên sinh, lại chẳng một người thật sự nhìn thấy một Nguyễn Đông Thanh. Đến như nhị ca, nhị tẩu của Hàn Thu Thủy cũng mất bao nhiêu thời gian mới bớt sợ hãi, thẳng cho đến nay vẫn còn cư xử khách sáo, cung kính với gã. Thế cho nên, khi tìm được hai người đối xử với hắn như người bình thường – không kiêng kị sợ sệt, cũng không cung kính khách sáo, Nguyễn Đông Thanh mới tiếc, mới sợ, mới kiếm cớ lần lữa không nói ra sự thật với hai người họ. Hắn sợ một khi họ biết, sẽ cũng nhìn hắn với ánh mắt như hàng xóm láng giềng ở Bạch Đàn cổ viện khi trước. Hoặc chăng, họ sẽ bắt đầu cung kính khách sáo với gã. Càng sợ hơn họ sẽ trách gã lừa gạt họ, rồi cắt đứt quan hệ.
Thế nhưng lần này, hắn kỳ thực đã hạ quyết tâm. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện của đám Lý Thanh Vân, gã sẽ quay về thẳng thắn mọi chuyện với hai người Trương, Đông, rồi tùy họ định đoạt. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính...
Thấy hai người đã biết, Nguyễn Đông Thanh đành cố nặn ra một nụ cười gượng, nói:
“Thì cũng tại em sợ hai bác sẽ thất vọng khi phát hiện, Bích Mặc tiên sinh hóa ra cũng chỉ có vậy...”
Đông Phúc nhìn người đàn ông ăn mặc đơn sơ trước mặt, thở ra một hơi. Lão vẫn còn nhớ như in lúc mình biết chuyện y chính là Bích Mặc tiên sinh...
Ấy là hôm ngay sau khi Nguyễn Đông Thanh vội vàng rời đi cùng tên đạo sĩ lạ mặt. Trương Dực Đức khi ấy đã đi khám đại phu, còn lão có việc cần gặp bà chủ Chu nên mới đi đến quán nước dưới gốc cây Bạch Đàn.
Khi tới nơi thì lão thấy hội trưởng Kim cùng bà chủ Chu đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc, nhìn hai người đều lo lắng ra mặt. Không hiểu sao, linh tính lại mách bảo lão chuyện hai người nói có thể có liên quan đến gã đạo sĩ tối hôm trước. Xuất phát từ lo lắng cho Nguyễn Đông Thanh, Đông Phúc mới tiến lên hỏi thăm bọn họ về tình hình của gã.
Hai người Kim Chính Dương nhìn lão rất lâu, mấy lần muốn nói lại thôi nên chỉ càng khiến Đồng Đình Quang thêm lo lắng. Cuối cùng, sau sự gặng hỏi của gã, Kim đại trang chủ thở ra một hơi, nói:
“Yên tâm, nếu là việc nan giải đến mức có thể làm khó được tiên sinh, mấy người chúng ta có muốn cũng không giúp được gì đâu...”
“Kim lão tiền bối, sao có thể nói vậy?! Cậu Thanh dù gì cũng chỉ là con người, có tài cao đến đâu thì cũng có những chuyện không thể giải quyết một mình. Chúng ta là bằng hữu quen biết, lo lắng giúp đỡ chẳng phải chuyện thường tình sao?”
Kim Chính Dương nghe xong câu này, sửng sốt nhìn lão một lúc, cuối cùng cười lớn, nói:
“Cuối cùng thì lão phu đã hiểu rồi! Hóa ra đây mới là lý do tiên sinh không lộ thân phận ra cho hai cậu!”
Sau đó, lại cũng không thèm giải thích cho hai người Chu, Đông lão cười chuyện gì, chỉ nói:
“Được rồi, nể tình cậu thật lòng lo lắng cho tiên sinh, kể cho cậu cũng được. Nhưng mà, mong rằng sau khi cậu biết hết mọi chuyện, sẽ không phụ tấm lòng của tiên sinh.”
Thế rồi, Đông Phúc nghe được tin sốc nhất cuộc đời mình. So chuyện này với lần lão nghe đại phu nói mình không thể lớn thêm được nữa hay lúc phát hiện ra vợ cũ của lão ngoại tình, loạn luân với anh trai của mụ, quả thực mấy cú sốc kia quá tầm thường, không đáng nói tới. Nếu không phải Chu Diễm Quỳnh cũng khẳng định, lại còn lấy cả lưu ảnh thạch, sổ sách tài liệu ghi chép về Lão Thụ cổ viện ra cho lão xem, khéo Đông Phúc còn tưởng hai người này vào hùa với nhau để lừa mình.
Thế nhưng, một khi mọi sự sáng tỏ, ngẫm lại những chuyện xảy ra trong suốt hơn nửa năm qua, thì Đông Phúc cuối cùng cũng hiểu được những cử chỉ, hành động kỳ lạ của mụ vợ cũ và anh trai ả. Từ việc chấp nhận đền bù êm thấm, đến việc năm lần bảy lượt bày mưu quyến rũ lão sau khi đã ly hôn. Tất cả đều hợp lý, dễ hiểu, nếu như người đàn ông bấy lâu nay trong tối, ngoài sáng đều giúp đỡ lão chính là Bích Mặc tiên sinh.
Ngay trong hôm đó, lão cũng nói cho Trương Dực Đức biết sự thực. Họ Trương đương nhiên ban đầu cũng không tin nổi, cũng phải sau khi kiểm tra kỹ càng những lưu ảnh thạch, những tài liệu tình báo, mới sững sờ chấp nhận sự thật mới này.
Sau đó...
Cả hai người bọn họ đều không biết phải tiếp tục đối mặt với Nguyễn Đông Thanh như thế nào. Tiếp tục vờ như không biết? Hay thẳng thắn với y? Tiếp tục đối xử với y như trước? Hay “biết thân biết phận” mà không nên cố trèo cao, “thấy kẻ sang bắt quàng làm họ”? Hai người cứ thế như kẻ mất hồn suốt mấy ngày, đến chuyện quán ăn cũng không để tâm nổi. Còn may tiểu nhị, đầu bếp ai nấy đều quen tay thạo việc, nên mới không xảy ra chuyện gì. Thậm chí, khi biết tin từ Chu Diễm Quỳnh rằng Nguyễn Đông Thanh chuẩn bị đi xa, chuyến này e rằng có phần hung hiểm, bọn họ cũng không quyết định nổi có nên đi tiễn hay không. Mãi đến sát giờ ngày hôm nay, hai người mới theo cảm tính mà chạy ra đây...
Mãi đến bây giờ, nhìn thấy nét u buồn sâu trong mắt Nguyễn Đông Thanh, Đông Phúc mới “hiểu” điều mà Kim Chính Dương “hiểu ra” khi đó: Bích Mặc tiên sinh địa vị quá cao, tài năng quá xuất chúng, nên mặc dù tiên sinh luôn lấy tấm lòng thành ra đối đãi mọi người, lại chẳng mấy ai dám thật lòng thật dạ đối đãi tiên sinh như anh em trong nhà.
“Hiểu ra” chuyện này, Đồng Đình Quang âm thầm đưa ra một quyết định. Lão vỗ vỗ vai Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Yên tâm. Làm người ai mà chả có bí mật? Đến anh cũng còn những chuyện chưa thẳng thắn với chú cơ mà. Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều. Đợi ngày chú trở về, ba anh em ta làm bữa nhậu, thẳng thắn tất cả với nhau là được!”
Nếu người như Bích Mặc tiên sinh còn không chê hai kẻ bọn hắn là thấp hèn, chịu lấy bối dưới gọi bọn hắn một tiếng “anh”, thì Đông Phúc hắn cũng nên sống sao cho xứng chữ “anh” này. Quản làm gì người ngoài nghĩ gì? Ba người bọn họ thật lòng thật dạ với nhau là được rồi! Trương Dực Đức cũng nói:
“Bọn anh cũng biết chuyện về bốn vị cao đồ rồi. Nếu là trước khi quen biết chú thì anh còn không dám nói, chứ hiện tại anh dám khẳng định, chắc chắn là có kẻ xấu bày mưu hãm hại bốn đứa chúng nó!”
Nghe lời này, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, song tại hiện trường, không một ai thèm để ý tới gã. Trương Dực Đức tiếp tục nói ông ổng:
“Nhưng anh tin ở hiền thì sẽ gặp lành. Chúc chú sớm ngày giải oan cho bốn đứa nhóc, sau đó nhất định phải dẫn chúng nó về cho anh gặp mặt đấy!”
Nguyễn Đông Thanh thấy hai người này tuy biết thân phận mình nhưng vẫn không thay đổi cách cư xử thì như đầy máu sống lại, tươi cười nói:
“Đa tạ cát ngôn của hai bác! Vậy thì thằng em nhất định sẽ cố hết sức. Đợi khi xong việc, nhất định sẽ quay về liên hoan cùng các bác!”
Ở một bên, Kim Chính Dương đứng nhìn cảnh này, vừa vuốt râu vừa gật gù cười hài lòng.
Sau đó, tiễn biệt xong xuôi. Người đi thì vào cửa truyền tống, khởi hành đi xa. Người ở thì ai về chỗ nấy, tiếp tục cuộc sống thường nhật...
Danh sách chương