Sử dụng sưu hồn thuật, Trương Mặc Sênh cũng đã biết chủ đề Mỹ Vị đấu lần này là gì.
Tiêu Hàm Huân lựa chọn thịt sống! Quách Vân Hưng có trình độ thế nào, trang chủ biết rất rõ. Hà huống, Tiêu Hàm Huân thì lại càng không biết tí gì về nữ công gia chánh, chưa từng cầm cả con dao, rán quả trứng cũng không nổi.
Người như vậy, đương nhiên không thể nào giúp đức lang quân của mình nghĩ ra cách xử lý thịt sống.
Ít nhất, về lý là thế.
Tiêu Hàm Huân là người xảo trá, tuyệt nhiên sẽ không làm chuyện mà y thị không nắm chắc.
Đầu đề này của mụ ta cũng có cạm bẫy.
Theo kế hoạch của Tiêu Hàm Huân, ả nhờ biểu huynh tuyển một số tiên quả đã tu luyện thành người đến, lấy “thịt quả” đó để thi. Thịt quả, chỉ cần không cố tình chọn loại có độc... đương nhiên có thể ăn sống.
Một chiêu chơi chữ này, quả thực bình thường sẽ vạn vô nhất thất.
Song... hết lần này đến lần khác, nửa đường lại nhảy ra một tên Nguyễn Đông Thanh.
Nếu không phải gã xuất hiện, cố tình thi tài phẩm vị ở Quảng Lăng, thì có lẽ Trương Mặc Sênh còn lang bạt chán chê bên ngoài cũng chưa chịu về Ngũ Vị sơn.
Âm mưu của Tiêu Hàm Huân cũng tám chín phần mười sẽ không bị cậu ta can thiệp.
Càng đáng sợ hơn... Nguyễn Đông Thanh giống như đã sớm biết ả ta sẽ chọn thịt sống làm tiêu đề, thế nên mới cho Trương Mặc Sênh ăn thử thịt cá sống.
Trương Mặc Sênh càng nghĩ càng sợ. Lại thêm Trương Thất cứ luôn miệng lải nhải: “không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên”, bây giờ Tiểu Thực Thần lại càng thêm kiên định Nguyễn Đông Thanh tất nhiên là một vị cường giả tuyệt thế, vì nhiều nguyên nhân mới ra tay giúp đỡ Mỹ Vị sơn trang một lần.
Ngoại trừ trạm gác chân núi do Khổ Phong kiểm soát, Hàm Phong và Cam Phong vẫn còn giữ thái độ trung lập. Có Trương Mặc Sênh dẫn đường, Hồng Đô tiên phong, chẳng mấy chốc năm người đã lên đỉnh núi, tìm được phong chủ Cam Phong Hứa Mộng Dao.
Hứa Mộng Dao là một phụ nữ, nhìn áng chừng chắc cũng hơn Đông Thanh một hai tuổi, tóc cắt ngắn, người hơi đậm một chút. Vừa thấy năm người, cô ta đã lao tới, ôm chặt lấy Trương Mặc Sênh mà nhấc bổng lên:
“Mặc Sênh, về rồi à? Mau lại đây cho cô xem có gầy đi không nào.”
Tiểu Thực Thần vội vàng giãy ra, nói:
“Cô à, sơn trang sắp đổi sang họ Tiêu rồi, sao cô vẫn bình chân như vại thế?”
“Nhóc con mày lại còn dạy cô đấy hả?”
Hứa Mộng Dao lấy hai ngón tay gõ trán Trương Mặc Sênh, đoạn cười tít cả mắt, lại bảo:
“Thằng nhóc như mày nổi tiếng là hấp tấp láu táu mà bình chân như vại thế này, chắc hẳn là có đối sách rồi. Cô mày đi rước phiền vào thân làm gì cho mệt xác?”
“Ặc... cháu... dễ đọc vị thế à?”
“Còn phải nói?”
Hứa Mộng Dao bấy giờ mới nhìn sang bốn người, hành lễ:
“Bốn vị thứ lỗi, lâu lắm thằng cháu trời đánh này mới chịu về nhà, khiến tiểu nữ cao hứng quá mà thất lễ.”
“Hứa phong chủ khách khí. Dám hỏi muốn đến chủ trang phải đi thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh xem như là trưởng đoàn, trước tiên bước lên trả lễ, sau lại hỏi cách đến chủ trang – Thực Thần Cư. Hứa Mộng Dao nhìn Trương Mặc Sênh, thấy cậu ta gật đầu, lúc này mới mở lời:
“Bốn vị xin mời đi theo ta.”
Kế, cô ta dẫn mọi người đi qua một rừng mía, lên tận đỉnh núi, đoạn chỏ ra xa:
“Nơi đây chính là Thực Thần Cư.”
Nguyễn Đông Thanh nhìn theo tay Hứa Mộng Dao, chỉ thấy quả nhiên từ đỉnh Cam Phong hướng về lòng núi có một đoạn dốc thoai thoải, dẫn xuống một vùng lòng chảo sâu độ mười trượng. Từ dưới chân núi nhìn lên, lòng chảo này hoàn toàn bị năm đỉnh núi che khuất, thành thử Ngũ Vị sơn mới nhìn như là năm đỉnh núi tách biệt tạo thành.
Vùng lòng chảo trồng đầy gia vị, gia súc thả rong thành từng đàn đông đảo. Có trâu bò đầu có bốn sức, có ngựa dê sau lưng có cánh, lại có cả gà vịt bốn chân, kỳ hình quái trạng.
Trung tâm cánh đồng bát ngát là một tòa nhà xây theo lối tứ hợp, chính giữa có dựng một ngôi lầu bốn tầng, xem ra ắt hẳn chính là Thực Thần Cư – chủ trang của Mỹ Vị sơn trang.
Hứa Mộng Dao quay lại Cam Phong, Trương Mặc Sênh thì dẫn nhóm Đông Thanh thẳng tiến về phía chủ trang.
oOo
Trang chủ Mỹ Vị sơn trang là một trung niên để râu dê, mặc áo trắng, trông cũng có vẻ bình dị dễ gần.
Lúc năm người tiến vào, lão chính đang ngồi khoanh chân trên một khúc cây, hai mắt nhắm nghiền, ngũ tâm hướng thiên, giống như đang đả tọa. Xung quanh trang chủ, mèo nằm phểnh, chó vẫy đuôi, chim chóc ngủ gà ngủ gật ngay trên đầu, trên vai lão.
“Tiên sinh thứ lỗi. Trang chủ này của bọn ta hơi ham ngủ.”
Trương Mặc Sênh lên tiếng xin lỗi trước, sau đó tiến lại gần, ghé miệng vào tai lão trung niên mà nói:
“Huyền ca ca, nhớ muội không?”
“Tiểu Tuệ! Đừng! Đừng có lấy hắn!”
Trang chủ Mỹ Vị sơn trang – Trương Huyền chợt mở to mắt, hai tay vươn ra phía trước giống như muốn níu lại người nào đó, miệng kêu lên thất thanh.
“Nghĩa phụ, tiểu Tuệ của người lấy chồng đã được trăm mấy chục năm rồi. Chắt của người ta cũng bằng tuổi thằng nghĩa tử hiếu thảo ngoan ngoãn, điển trai thông minh của ngài rồi.”
Trương Huyền nhận ra người lên tiếng là ai, trong chớp mắt đã sầm mặt, quắc mắt lên:
“Thằng nghịch tử! Tao để mày đến Phần Thiên Cốc học khống hỏa, mày lại ngang nhiên bỏ trốn đi biệt! Bây giờ còn dám vác mặt về đây gặp tao? Cút đi! Cút ngay! Sau này không có bố con gì nữa hết.”
Trương Mặc Sênh chỉ thấy sống mũi cay cay, vỗ vai:
“Ông già, diễn tệ quá. Nói trắng ra là ông không muốn thằng này vướng vào cái chuyện tranh quyền đoạt lợi này đúng không? Tiếc thật. Lúc về thằng này đã đánh cho cái đám chó canh cổng của con mụ họ Tiêu một trận. Ông có đuổi người ta cũng chưa chắc đã để thằng này đi đâu.”
“Ngươi... ài... cần gì phải khổ thế.”
Trương Huyền lắc đầu.
Kỳ thực, Trương Mặc Sênh cũng muốn làm một đứa con ngoan, nghe lời lắm. Nếu như Phần Thiên Cốc mà tử tế, chịu để yên cho cậu chàng đến học thì Trương Mặc Sênh cũng chẳng hơi đâu lại chuồn đi mất làm gì. Thế nhưng, khi vừa đến Phần Thiên Cốc, tàn hồn của Trương Thất đã báo cho cậu ta biết sơn cốc này có nguy hiểm, bảo Trương Mặc Sênh nên cao chạy xa bay càng sớm càng tốt.
Thế nên, chỉ được mấy ngày, Trương Mặc Sênh đã kêu gào đồ ăn của Phần Thiên Cốc làm quá kém, giữa đêm khuya lợi dụng sự che chở của tàn hồn, khăn gói quả mướp chuồn khỏi Phần Thiên Cốc. Dọc đường bị đối phương phát hiện, cũng may có tàn hồn của Trương Thất bảo vệ, cậu ta mới trốn đi được.
Cậu ta không dám trở về, bèn lang bạt các nước mở lôi đài đấu phẩm vị, muốn nếm thử hết của ngon món lạ khắp sáu nước để trù nghệ tiến thêm một bước, rồi mới quang vinh về sơn trang.
Chẳng ngờ...
Núi Ngũ Vị lại xảy ra chuyện thế này.
Trương Huyền lắc đầu, nói:
“Thôi. Thôi. Đã về rồi thì hai cha con ta cùng đánh trận này vậy. Cực chẳng đã thì rời khỏi sơn trang. Trời đất bao la, có tài thì sợ gì không có miếng cơm?”
“Thôi đi ông già, không cần dùng cái văn an ủi trẻ con như thế. Với tính cách của Tiêu Hàm Huân há lại có chuyện để hai chúng ta sống sót mà rời khỏi Ngũ Vị sơn? Hoặc là đánh một trận, hoặc là chết thôi.”
Trương Mặc Sênh vừa nói dứt câu, lại ngờ ngợ nhận thấy câu nói của Trương Huyền có gì đó không đúng. Cậu chàng lập tức liên lạc với tàn hồn của Trương Thất.
Câu trả lời mà Trương Mặc Sênh nhận được khiến cậu ta nổi giận.
“Tiêu Hàm Huân! Con tiện nhân này dám hủy hoại vị giác của cha?”
Tính cách Trương Huyền ra sao, thân là con nuôi của lão, Trương Mặc Sênh rõ hơn ai hết. Dứt khoát, quả đoán, can đảm.
Vốn dĩ, Trương Huyền không hề có ý định tham gia Mỹ Vị đấu, xem như là nhận mệnh. Mãi cho đến khi Trương Mặc Sênh cương quyết không rời núi, cũng không còn đường lui, lão mới quả quyết muốn liều một phen, hai cha con cùng lên đấu.
Hành vi này không giống bình thường...
Trương Mặc Sênh nhờ Trương Thất kiểm tra, lúc này mới phát hiện, toàn bộ kinh lạc đại huyệt trên lưỡi của Trương Huyền đã bị phá hủy.
Chớ nói là nêm nếu đun nấu, cho dù nước muối và nước trắng lão cũng chẳng phân biệt được nữa.
Trương Mặc Sênh không ngờ Tiêu Hàm Huân đã dùng một chiêu thịt sống này, về cơ bản nếu không tính Nguyễn Đông Thanh xuất hiện, thì mười thành chắc thắng. Thế nhưng ả vẫn phá hủy vị giác của Trương Huyền.
Tiểu Thực Thần phẫn nộ.
Đối với người làm bếp mà nói, so với chết và phế bỏ tu vi, chỉ có hai hình phạt đáng sợ nhất là chặt tay và cắt lưỡi.
Trong đó, cắt lưỡi đáng sợ hơn chặt tay.
Dù sao, Trương Thất năm xưa vốn là một người tàn phế hai tay, nấu ăn hoàn toàn là dựa vào sử dụng chân khí cách không ngự vật, một người mà giống như có cả ngàn cánh tay. Bởi vậy mới có ngoại hiệu là Thiên Thủ Thần Trù.
Đương nhiên...
Không phải ai cũng có thể giống như Trương Thất.
Nhưng cho dù không thể dùng cách không ngự vật nấu ăn, thì khẩu vị tinh tế hơn người còn đó. Làm cố vấn cho tửu lầu cũng là một nghề không tệ.
Cho dù lại lui một bước, làm một người thường, thì ăn ngon uống tốt cũng vẫn là một cái thú nhân sinh.
Mà cắt lưỡi... thì trái lại... ngay cả đồ ngon cũng không nếm được nữa.
“Cha cứ yên tâm ngồi yên đó. Lần này hài nhi nhất định sẽ khiến hai vợ chồng Khổ Phong thân bại danh liệt. Những gì cha phải trả, chúng ắt phải hoàn lại gấp trăm lần.”
“Thằng ngố. Mày biết đề thi là cái gì không? Dựa vào mình mày... chẳng nhẽ muốn kẻ tàn phế như ta người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh mới vừa lòng?”
Trương Huyền chính đang than vãn, lại đột nhiên phát hiện ngoài cửa có người, mới hắng giọng mắng:
“Thằng nhóc này! Bên ngoài có khách sao không nói sớm?”
Nói đoạn, lão đứng dậy, phủi áo, nói:
“Thất lễ rồi các vị. Tại hạ là trang chủ Mỹ Vị sơn trang, Trương Huyền.”
“Trang chủ và công tử lâu ngày không gặp, chịu nhiều gian truân, có nhiều lời muốn nói là chuyện bình thường. Mấy người bọn ta đứng đây làm kỳ đà cản mũi, khiến cha con hai vị phân tâm đứt gánh, thất lễ là chúng ta mới phải. Tại hạ Nguyễn Đông Thanh, người ải Quan Lâm, kính chào trang chủ. Lần này mang công vụ tại thân, đến đây muốn mời một người xuống núi hỗ trợ.”
Nguyễn Đông Thanh vừa nói, vừa đưa phong thư của Vũ Tùng Lâm cho lão.
Trương Huyền đọc qua thư, bỗng nhiên giật mình, ngước nhìn lên, hỏi:
“Dám... dám hỏi... tiên sinh và vị Bích Mặc tiên sinh có quan hệ gì?”
“Nói ra xấu hổ. Tại hạ... chính là Bích Mặc tiên sinh.”
Nguyễn Đông Thanh cười.
Tiêu Hàm Huân lựa chọn thịt sống! Quách Vân Hưng có trình độ thế nào, trang chủ biết rất rõ. Hà huống, Tiêu Hàm Huân thì lại càng không biết tí gì về nữ công gia chánh, chưa từng cầm cả con dao, rán quả trứng cũng không nổi.
Người như vậy, đương nhiên không thể nào giúp đức lang quân của mình nghĩ ra cách xử lý thịt sống.
Ít nhất, về lý là thế.
Tiêu Hàm Huân là người xảo trá, tuyệt nhiên sẽ không làm chuyện mà y thị không nắm chắc.
Đầu đề này của mụ ta cũng có cạm bẫy.
Theo kế hoạch của Tiêu Hàm Huân, ả nhờ biểu huynh tuyển một số tiên quả đã tu luyện thành người đến, lấy “thịt quả” đó để thi. Thịt quả, chỉ cần không cố tình chọn loại có độc... đương nhiên có thể ăn sống.
Một chiêu chơi chữ này, quả thực bình thường sẽ vạn vô nhất thất.
Song... hết lần này đến lần khác, nửa đường lại nhảy ra một tên Nguyễn Đông Thanh.
Nếu không phải gã xuất hiện, cố tình thi tài phẩm vị ở Quảng Lăng, thì có lẽ Trương Mặc Sênh còn lang bạt chán chê bên ngoài cũng chưa chịu về Ngũ Vị sơn.
Âm mưu của Tiêu Hàm Huân cũng tám chín phần mười sẽ không bị cậu ta can thiệp.
Càng đáng sợ hơn... Nguyễn Đông Thanh giống như đã sớm biết ả ta sẽ chọn thịt sống làm tiêu đề, thế nên mới cho Trương Mặc Sênh ăn thử thịt cá sống.
Trương Mặc Sênh càng nghĩ càng sợ. Lại thêm Trương Thất cứ luôn miệng lải nhải: “không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên”, bây giờ Tiểu Thực Thần lại càng thêm kiên định Nguyễn Đông Thanh tất nhiên là một vị cường giả tuyệt thế, vì nhiều nguyên nhân mới ra tay giúp đỡ Mỹ Vị sơn trang một lần.
Ngoại trừ trạm gác chân núi do Khổ Phong kiểm soát, Hàm Phong và Cam Phong vẫn còn giữ thái độ trung lập. Có Trương Mặc Sênh dẫn đường, Hồng Đô tiên phong, chẳng mấy chốc năm người đã lên đỉnh núi, tìm được phong chủ Cam Phong Hứa Mộng Dao.
Hứa Mộng Dao là một phụ nữ, nhìn áng chừng chắc cũng hơn Đông Thanh một hai tuổi, tóc cắt ngắn, người hơi đậm một chút. Vừa thấy năm người, cô ta đã lao tới, ôm chặt lấy Trương Mặc Sênh mà nhấc bổng lên:
“Mặc Sênh, về rồi à? Mau lại đây cho cô xem có gầy đi không nào.”
Tiểu Thực Thần vội vàng giãy ra, nói:
“Cô à, sơn trang sắp đổi sang họ Tiêu rồi, sao cô vẫn bình chân như vại thế?”
“Nhóc con mày lại còn dạy cô đấy hả?”
Hứa Mộng Dao lấy hai ngón tay gõ trán Trương Mặc Sênh, đoạn cười tít cả mắt, lại bảo:
“Thằng nhóc như mày nổi tiếng là hấp tấp láu táu mà bình chân như vại thế này, chắc hẳn là có đối sách rồi. Cô mày đi rước phiền vào thân làm gì cho mệt xác?”
“Ặc... cháu... dễ đọc vị thế à?”
“Còn phải nói?”
Hứa Mộng Dao bấy giờ mới nhìn sang bốn người, hành lễ:
“Bốn vị thứ lỗi, lâu lắm thằng cháu trời đánh này mới chịu về nhà, khiến tiểu nữ cao hứng quá mà thất lễ.”
“Hứa phong chủ khách khí. Dám hỏi muốn đến chủ trang phải đi thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh xem như là trưởng đoàn, trước tiên bước lên trả lễ, sau lại hỏi cách đến chủ trang – Thực Thần Cư. Hứa Mộng Dao nhìn Trương Mặc Sênh, thấy cậu ta gật đầu, lúc này mới mở lời:
“Bốn vị xin mời đi theo ta.”
Kế, cô ta dẫn mọi người đi qua một rừng mía, lên tận đỉnh núi, đoạn chỏ ra xa:
“Nơi đây chính là Thực Thần Cư.”
Nguyễn Đông Thanh nhìn theo tay Hứa Mộng Dao, chỉ thấy quả nhiên từ đỉnh Cam Phong hướng về lòng núi có một đoạn dốc thoai thoải, dẫn xuống một vùng lòng chảo sâu độ mười trượng. Từ dưới chân núi nhìn lên, lòng chảo này hoàn toàn bị năm đỉnh núi che khuất, thành thử Ngũ Vị sơn mới nhìn như là năm đỉnh núi tách biệt tạo thành.
Vùng lòng chảo trồng đầy gia vị, gia súc thả rong thành từng đàn đông đảo. Có trâu bò đầu có bốn sức, có ngựa dê sau lưng có cánh, lại có cả gà vịt bốn chân, kỳ hình quái trạng.
Trung tâm cánh đồng bát ngát là một tòa nhà xây theo lối tứ hợp, chính giữa có dựng một ngôi lầu bốn tầng, xem ra ắt hẳn chính là Thực Thần Cư – chủ trang của Mỹ Vị sơn trang.
Hứa Mộng Dao quay lại Cam Phong, Trương Mặc Sênh thì dẫn nhóm Đông Thanh thẳng tiến về phía chủ trang.
oOo
Trang chủ Mỹ Vị sơn trang là một trung niên để râu dê, mặc áo trắng, trông cũng có vẻ bình dị dễ gần.
Lúc năm người tiến vào, lão chính đang ngồi khoanh chân trên một khúc cây, hai mắt nhắm nghiền, ngũ tâm hướng thiên, giống như đang đả tọa. Xung quanh trang chủ, mèo nằm phểnh, chó vẫy đuôi, chim chóc ngủ gà ngủ gật ngay trên đầu, trên vai lão.
“Tiên sinh thứ lỗi. Trang chủ này của bọn ta hơi ham ngủ.”
Trương Mặc Sênh lên tiếng xin lỗi trước, sau đó tiến lại gần, ghé miệng vào tai lão trung niên mà nói:
“Huyền ca ca, nhớ muội không?”
“Tiểu Tuệ! Đừng! Đừng có lấy hắn!”
Trang chủ Mỹ Vị sơn trang – Trương Huyền chợt mở to mắt, hai tay vươn ra phía trước giống như muốn níu lại người nào đó, miệng kêu lên thất thanh.
“Nghĩa phụ, tiểu Tuệ của người lấy chồng đã được trăm mấy chục năm rồi. Chắt của người ta cũng bằng tuổi thằng nghĩa tử hiếu thảo ngoan ngoãn, điển trai thông minh của ngài rồi.”
Trương Huyền nhận ra người lên tiếng là ai, trong chớp mắt đã sầm mặt, quắc mắt lên:
“Thằng nghịch tử! Tao để mày đến Phần Thiên Cốc học khống hỏa, mày lại ngang nhiên bỏ trốn đi biệt! Bây giờ còn dám vác mặt về đây gặp tao? Cút đi! Cút ngay! Sau này không có bố con gì nữa hết.”
Trương Mặc Sênh chỉ thấy sống mũi cay cay, vỗ vai:
“Ông già, diễn tệ quá. Nói trắng ra là ông không muốn thằng này vướng vào cái chuyện tranh quyền đoạt lợi này đúng không? Tiếc thật. Lúc về thằng này đã đánh cho cái đám chó canh cổng của con mụ họ Tiêu một trận. Ông có đuổi người ta cũng chưa chắc đã để thằng này đi đâu.”
“Ngươi... ài... cần gì phải khổ thế.”
Trương Huyền lắc đầu.
Kỳ thực, Trương Mặc Sênh cũng muốn làm một đứa con ngoan, nghe lời lắm. Nếu như Phần Thiên Cốc mà tử tế, chịu để yên cho cậu chàng đến học thì Trương Mặc Sênh cũng chẳng hơi đâu lại chuồn đi mất làm gì. Thế nhưng, khi vừa đến Phần Thiên Cốc, tàn hồn của Trương Thất đã báo cho cậu ta biết sơn cốc này có nguy hiểm, bảo Trương Mặc Sênh nên cao chạy xa bay càng sớm càng tốt.
Thế nên, chỉ được mấy ngày, Trương Mặc Sênh đã kêu gào đồ ăn của Phần Thiên Cốc làm quá kém, giữa đêm khuya lợi dụng sự che chở của tàn hồn, khăn gói quả mướp chuồn khỏi Phần Thiên Cốc. Dọc đường bị đối phương phát hiện, cũng may có tàn hồn của Trương Thất bảo vệ, cậu ta mới trốn đi được.
Cậu ta không dám trở về, bèn lang bạt các nước mở lôi đài đấu phẩm vị, muốn nếm thử hết của ngon món lạ khắp sáu nước để trù nghệ tiến thêm một bước, rồi mới quang vinh về sơn trang.
Chẳng ngờ...
Núi Ngũ Vị lại xảy ra chuyện thế này.
Trương Huyền lắc đầu, nói:
“Thôi. Thôi. Đã về rồi thì hai cha con ta cùng đánh trận này vậy. Cực chẳng đã thì rời khỏi sơn trang. Trời đất bao la, có tài thì sợ gì không có miếng cơm?”
“Thôi đi ông già, không cần dùng cái văn an ủi trẻ con như thế. Với tính cách của Tiêu Hàm Huân há lại có chuyện để hai chúng ta sống sót mà rời khỏi Ngũ Vị sơn? Hoặc là đánh một trận, hoặc là chết thôi.”
Trương Mặc Sênh vừa nói dứt câu, lại ngờ ngợ nhận thấy câu nói của Trương Huyền có gì đó không đúng. Cậu chàng lập tức liên lạc với tàn hồn của Trương Thất.
Câu trả lời mà Trương Mặc Sênh nhận được khiến cậu ta nổi giận.
“Tiêu Hàm Huân! Con tiện nhân này dám hủy hoại vị giác của cha?”
Tính cách Trương Huyền ra sao, thân là con nuôi của lão, Trương Mặc Sênh rõ hơn ai hết. Dứt khoát, quả đoán, can đảm.
Vốn dĩ, Trương Huyền không hề có ý định tham gia Mỹ Vị đấu, xem như là nhận mệnh. Mãi cho đến khi Trương Mặc Sênh cương quyết không rời núi, cũng không còn đường lui, lão mới quả quyết muốn liều một phen, hai cha con cùng lên đấu.
Hành vi này không giống bình thường...
Trương Mặc Sênh nhờ Trương Thất kiểm tra, lúc này mới phát hiện, toàn bộ kinh lạc đại huyệt trên lưỡi của Trương Huyền đã bị phá hủy.
Chớ nói là nêm nếu đun nấu, cho dù nước muối và nước trắng lão cũng chẳng phân biệt được nữa.
Trương Mặc Sênh không ngờ Tiêu Hàm Huân đã dùng một chiêu thịt sống này, về cơ bản nếu không tính Nguyễn Đông Thanh xuất hiện, thì mười thành chắc thắng. Thế nhưng ả vẫn phá hủy vị giác của Trương Huyền.
Tiểu Thực Thần phẫn nộ.
Đối với người làm bếp mà nói, so với chết và phế bỏ tu vi, chỉ có hai hình phạt đáng sợ nhất là chặt tay và cắt lưỡi.
Trong đó, cắt lưỡi đáng sợ hơn chặt tay.
Dù sao, Trương Thất năm xưa vốn là một người tàn phế hai tay, nấu ăn hoàn toàn là dựa vào sử dụng chân khí cách không ngự vật, một người mà giống như có cả ngàn cánh tay. Bởi vậy mới có ngoại hiệu là Thiên Thủ Thần Trù.
Đương nhiên...
Không phải ai cũng có thể giống như Trương Thất.
Nhưng cho dù không thể dùng cách không ngự vật nấu ăn, thì khẩu vị tinh tế hơn người còn đó. Làm cố vấn cho tửu lầu cũng là một nghề không tệ.
Cho dù lại lui một bước, làm một người thường, thì ăn ngon uống tốt cũng vẫn là một cái thú nhân sinh.
Mà cắt lưỡi... thì trái lại... ngay cả đồ ngon cũng không nếm được nữa.
“Cha cứ yên tâm ngồi yên đó. Lần này hài nhi nhất định sẽ khiến hai vợ chồng Khổ Phong thân bại danh liệt. Những gì cha phải trả, chúng ắt phải hoàn lại gấp trăm lần.”
“Thằng ngố. Mày biết đề thi là cái gì không? Dựa vào mình mày... chẳng nhẽ muốn kẻ tàn phế như ta người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh mới vừa lòng?”
Trương Huyền chính đang than vãn, lại đột nhiên phát hiện ngoài cửa có người, mới hắng giọng mắng:
“Thằng nhóc này! Bên ngoài có khách sao không nói sớm?”
Nói đoạn, lão đứng dậy, phủi áo, nói:
“Thất lễ rồi các vị. Tại hạ là trang chủ Mỹ Vị sơn trang, Trương Huyền.”
“Trang chủ và công tử lâu ngày không gặp, chịu nhiều gian truân, có nhiều lời muốn nói là chuyện bình thường. Mấy người bọn ta đứng đây làm kỳ đà cản mũi, khiến cha con hai vị phân tâm đứt gánh, thất lễ là chúng ta mới phải. Tại hạ Nguyễn Đông Thanh, người ải Quan Lâm, kính chào trang chủ. Lần này mang công vụ tại thân, đến đây muốn mời một người xuống núi hỗ trợ.”
Nguyễn Đông Thanh vừa nói, vừa đưa phong thư của Vũ Tùng Lâm cho lão.
Trương Huyền đọc qua thư, bỗng nhiên giật mình, ngước nhìn lên, hỏi:
“Dám... dám hỏi... tiên sinh và vị Bích Mặc tiên sinh có quan hệ gì?”
“Nói ra xấu hổ. Tại hạ... chính là Bích Mặc tiên sinh.”
Nguyễn Đông Thanh cười.
Danh sách chương