Lúc Tiểu Thạch rời khỏi, có không ít khán giả toan chạy theo y, ngó xem vị ở cổ viện mặt mũi ra làm sao. Ngay cả Hàn Giáng Tuyết cũng có chút đứng ngồi không yên. Ngay khi ấy, giọng Lý Trầm Châu sang sảng vang lên:
“Các vị, chủ nhân của lão Lý này hiện đang dùng thân phận phàm nhân để hành sự. Nếu ai ở đây muốn phạm tới cấm kỵ của chủ nhân, thì cũng phải hỏi nắm đấm của ta có cho phép hay không đã!”
Giọng y không giận mà nghiêm, không to mà vẫn vang vọng. Y chỉ đứng khoanh tay một góc, chả buồn cả thả tu vi ra uy áp, nhưng ánh mắt sáng quắc có thần vẫn đủ khiến không ít người có mặt tại hiện trường thấy lạnh dọc sống lưng.
Thành thử, mọi người ai nấy đều gạt bỏ cái ý định chạy theo Tiểu Thạch qua một bên. Dù gì thì nghe chừng vị ấy cũng sắp đến đây, chờ một chút là được, không cần phải vội vã làm gì để mà thiệt thân.
Về phần Tiểu Thạch, y vừa chạy khỏi hội trường của Thiên Cơ Các chưa lâu thì có tiếng gọi từ phía sau:
“Tiểu huynh đệ, chờ đã, lão phu có chút chuyện cần nhờ vả!”
oOo
Lúc xe bò chở mấy người Nguyễn Đông Thanh vào thành Tây An thì hẵng còn là sáng sớm. Vậy nên, hiển nhiên Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn đang nằm đắp chăn ngáy o o ở trong xe.
Hai cha con Dương Huyền, Trương Mặc Sênh là thổ địa nơi đây, nên rất nhanh chóng chọn được một khách điếm đầy đủ tiện nghi lại giá cả phải chăng. Đoàn người tới nơi, lấy phòng xong xuôi, bò cũng vào chuồng, thì Nguyễn Đông Thanh mới ngáp dài một cái, từ trong xe chui ra ngoài.
Gã ngó trước ngó sau, đoạn vươn vai một cái, lại xoa xoa bụng, quay qua hỏi Tiểu Thực Thần:
“Không biết ở thành Tây An này có món gì ngon?”
Trên đường đến đây, từ miệng cha con Trương Mặc Sênh, gã đã biết Võ Bảng hội tại Huyền Hoàng giới là một sự kiện lớn, tầm cỡ cũng phải tựa như World Cup ở địa cầu. Lại nói, tại thế giới này, những vật như truyền tin, truyền ảnh phù dân đen thấp cổ bé họng nào có chạm được tới? Thành ra, Nguyễn Đông Thanh đoán chừng, trong thời gian Võ Bảng hội diễn ra, chợ cũng chẳng họp. Mà nếu chợ không họp thì hắn cũng chả cần vội vã gì việc mua sắm, thời gian vẫn còn, trước mắt cứ đi đến Võ Bảng hội ngó ba đứa đồ đệ hắn thu một cái cũng hay.
Thế nhưng, các cụ có câu, “có thực mới vực được đạo”. Nguyễn Đông Thanh mới ngủ dậy, đương nhiên là muốn ăn sáng trước rồi mới đến xem Võ Bảng hội. Sẵn tiện có Trương Mặc Sênh vừa là thổ địa, lại sành ăn uống ở đây, hắn chả ngu gì tự đi tìm hiểu.
Cả đoàn vào một quán ăn gần đó ăn sáng, xong xuôi đâu đó thì hai cậu lính và Dương Huyền chọn ở lại khách điếm để nghỉ ngơi, trông đồ, còn Nguyễn Đông Thanh dắt hai người Hồng Đô, Trương Mặc Sênh đi về hướng hội trường của Thiên Cơ Các.
Nhác thấy hội trường của Thiên Cơ Các đằng xa, Trương Mặc Sênh bèn giới thiệu cho Nguyễn Đông Thanh. Gã nhìn theo tay chỉ của cậu thiếu niên, thì thấy một kiến trúc dạng vòm, trông tựa như mấy cái sân vận động mà hắn từng ghé qua, nhưng lớn hơn rất nhiều.
“Diện tích này, chắc cũng gần so sánh được với khuôn viên khu di tích quanh Lăng Bác chứ chẳng đùa!” Nguyễn Đông Thanh nhỏ giọng cảm thán. “Người xây được kiến trúc như này, chắc cũng phải đầu tư không ít công sức, tiền của!”
Tuy hai người Hồng Đô, Trương Mặc Sênh nghe không hiểu Lăng Bác ở đây là lăng mộ của vị đại nhân vật nào, nhưng nghe giọng của Bích Mặc tiên sinh, cũng hiểu được y đang khen hội trường của Thiên Cơ Các xây rộng lớn.
Chính lúc này thì nghe thấy tiếng chó sủa. Ba người ngoảnh đầu nhìn, thì thấy một ông lão đang bế một con chó đen, tiến về phía họ. Đoạn, ông cụ cất tiếng nói:
“Dám hỏi tiên sinh, đây có phải chó của ngài không?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn kỹ con chó ông lão bế, thì quả nhiên là con Đá Nhỏ, bèn đáp:
“Dạ phải. Cụ cho tôi xin lại con cún này!”
Cụ già tiến lên, đặt con chó vào tay Đông Thanh, lại hỏi:
“Không biết lão có thể mời tiên sinh đi nói chuyện một lúc chăng?”
Nguyễn Đông Thanh bụng bảo dạ, dù gì ông cụ này cũng vừa đưa Đá Nhỏ về cho hắn, nếu không phải bằng hữu của Tạ Hàn Thiên thì cũng là người tốt có ơn tìm chó lạc đưa về cho chủ cũ. Lại thêm người ta nãy giờ nói chuyện rất phải phép, gã thấy không tiện từ chối, liền nói:
“Vậy mời cụ dẫn đường!”
oOo
Ông lão dẫn ba người một chó đi đến một góc phố, thì lắc mình một cái, toàn bộ cảnh sắc xung quanh mấy người bỗng dưng biến đổi mờ ảo. Nguyễn Đông Thanh nhìn xung quanh, thấy họ như đang ở trong một cái lồng kính. Gã liếc phía sau thấy cả Hồng Đô và Trương Mặc Sênh đều đang rất cảnh giác nhìn ông lão nọ, nhìn xuống thì lại thấy con Đá Nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm im trong tay mình, thầm tính toán.
Theo như gã thấy, nếu không phải con chó nhà mình dính bả, thì chắc hẳn đối phương không có ý xấu. Lại thêm, y cuốn được cả Hồng Đô vào trong thần thông này, thể hiện hai điều: thứ nhất, đây có lẽ là bày tỏ thiện chí, để hai người kia không vì an nguy của chính gã mà làm liều; thứ hai, Hồng Đô khả năng cao cũng không phải đối thủ của người này.
Nguyễn Đông Thanh không biết tí ti gì về thần thông, nhưng theo hắn nhớ, trong Tây Du Ký, chả phải Tôn Ngộ Không cũng chỉ bị vây khốn bởi các loại thần thông đặc thù hoặc đối thủ mạnh hơn y thôi sao? Nghĩ thông suốt điểm này, nơ-ron thần kinh của gã hoạt động hết công suất, hòng đoán thân phận người trước mặt.
Theo như Nguyễn Đông Thanh suy luận, loại người cả năm rúc ở nhà như gã sẽ không có mấy cường giả có lý do tìm đến. Người ta chủ động đến tìm hắn, hẳn cũng chỉ vì ba đứa đồ đệ mà thôi. Tạ Thiên Hoa đã có Tạ Hàn Thiên, Đỗ Thải Hà thì là cô nhi, vậy cũng chỉ còn thằng nhóc Thanh Vân.
Cường giả mạnh hơn Hồng Đô, lại có uyên nguyên với Lý Thanh Vân, Nguyễn Đông Thanh chỉ biết có một người: Võ Hoàng – Lý Huyền Thiên.
Thế nhưng, cách hành xử của người trước mặt khác hẳn tưởng tượng của gã dựa vào lời kể của mấy đứa đồ đệ. Như vậy có thể nói, nếu không phải là hắn đoán sai thân phận người trước mặt, thì tức là chuyện của thằng nhóc Thanh Vân còn nhiều ẩn tình, chứ không đơn giản như cu cậu nghĩ.
Nói ra thì dài chứ toàn bộ những suy luận này của Nguyễn Đông Thanh chỉ diễn ra trong giây lát. Chỉ thấy ông lão trước mặt chắp tay, cúi nửa người, đoạn nói:
“Tiên sinh, Lý mỗ đa tạ tiên sinh!”
Lời này của ông lão liền khẳng định suy đoán của Nguyễn Đông Thanh, gã vội thả con Đá Nhỏ xuống đất, đoạn tiến lên đỡ lấy y:
“Võ Hoàng điện hạ, tại hạ không tài không đức, không nhận nổi đại lễ này!”
Lý Huyền Thiên thấy đối phương nhận ra mình thì trong lòng thầm nghĩ “quả nhiên”, đoạn đứng thẳng dậy.
Nguyễn Đông Thanh thấy phản ứng của lão thì cũng giật mình. Tuy không phải hắn giả khiêm tốn, thế nhưng trước giờ, hình như những người hắn gặp đều cho là vậy. Thành thử, lần nào gã cũng phải thuyết phục mỏi mồm người ta mới chịu ngưng hành lễ. Nay thấy Võ Hoàng nghe lời mình ngay như vậy hắn thực có chút không quen. Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là không phật ý, ngược lại, hắn ước ai cũng như vị Võ Hoàng trước mắt này, tiết kiệm cho hắn một đống nước bọt cùng câu từ văn hoa.
Lý Huyền Thiên đứng dậy, song lại trầm mặc không nói gì. Đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt và ánh mắt hình viên đạn của Võ Hoàng, Nguyễn Đông Thanh chợt thắc mắc không biết liệu mấy câu nói vừa mới rồi của lão có phải do hắn tưởng tượng ra hay không? Thế nhưng, cứ tôi nhìn ông, ông nhìn tôi thế này thì cũng không ổn lắm, nên gã bèn hỏi dò:
“Võ Hoàng điện hạ, ngài đến tìm tại hạ hôm nay phải chăng là vì chuyện của thằng nhóc Thanh Vân?”
Lý Huyền Thiên chớp chớp mắt, rồi lại nheo mắt lại, đoạn đáp:
“Tiên sinh nói không sai. Hôm nay Lý mỗ đúng là đến để tạ ơn tiên sinh đã cưu mang, chăm sóc khuyển tử bấy lâu nay!”
Lý Huyền Thiên ngưng chốc lát, lấy một vật từ trong người ra, đoạn lại nói:
“Tiên sinh, Lý mỗ cũng mong ngài tiếp tục bảo ban, dạy dỗ khuyển tử. Ở đây có tấm lệnh bài của ta, mong tiên sinh nhận lấy. Sau này, nếu có trường hợp khẩn cấp, tiên sinh có thể đến phủ thành chủ đưa lệnh bài này ra. Thấy lệnh bài như thấy người, các thành chủ sẽ cho phép tiên sinh điều động binh mã trong thành. Lệnh bài dùng được ba lần, tại tất cả thành trấn ở Đại Việt ngoại trừ Đế Đô. Coi như đây là lễ gặp mặt của Lý mỗ với ngài, cũng là hậu chước bảo mệnh cho khuyển tử.”
Lời lão khiêm tốn, giọng lão cũng thành khẩn, thế nhưng khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt nheo nheo thì lại khiến người khác cảm thấy lão có ý khác.
Mặt Nguyễn Đông Thanh giật một cái, đoạn gã liền hỏi:
“Thứ cho tại hạ vô lễ, nhưng dám hỏi Võ Hoàng điện hạ, có phải mắt ngài có tật gì hay chăng?”
Lý Huyền Thiên nghe vậy thì giật mình. Lão trầm mặc một hồi rồi mới đáp:
“Tiên sinh tuệ nhãn hơn người. Quả thật mấy năm nay thị giác Lý mỗ sa sút, không nhìn rõ được sự vật trước mắt.”
Kỳ thực, sau trận đánh với Nghiêm Hàn không lâu thì Lý Huyền Thiên cũng phát hiện thị lực lão không còn như xưa. Tuy nhìn xa thì lão vẫn nhìn được, nhưng muốn nhìn rõ trước mặt thì lão lại phải nheo mắt lại. Cũng vì chuyện này mà khi nhận áp lực từ hoàng đế, lão cũng không phản đối cuộc thi đấu giữa hai con trai mình: Đại Việt sẽ nguy nếu lão không có truyền nhân trước khi mắt hỏng hẳn!
Nguyễn Đông Thanh nghe lão đáp thì gật gù. Sau khi tiếp xúc với Lý Huyền Thiên, gã đã tám chín phần đoán được tại sao thằng nhóc Thanh Vân lại hiểu nhầm cha nó đến vậy.
Lý Huyền Thiên là người khô khan, không biết thể hiện tình cảm. Khuôn mặt của lão dường như cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất: nghiêm nghị. Lại cộng thêm đôi mắt bị viễn thị khiến lão lúc nào cũng phải nheo mắt mới nhìn rõ người trước mặt. Bộ ba hủy diệt này, lại gặp đúng thằng con khờ như Lý Thanh Vân, cha con cu cậu không xảy ra hiểu lầm, Nguyễn Đông Thanh mới lấy làm lạ.
Nghĩ thông suốt, hảo cảm của gã với vị Võ Hoàng trước mặt cũng tăng thêm không ít. Dù gì cha của Đông Thanh khi ở địa cầu cũng là loại người khô khan, ít nói, mà cũng phải ngoài hai mươi, hắn mới nhận ra ông già hắn thương mình thế nào. Thành ra chuyện nhà của cậu đại đồ đệ, gã cũng đồng cảm được.
Nguyễn Đông Thanh bèn tiến lên, đỡ lấy lệnh bài từ trong tay Lý Huyền Thiên, đoạn nói:
“Chuyện của lệnh tôn vốn là chuyện trong bổn sự của tại hạ, điện hạ đừng khách khí!”
Kể cả không có lệnh bài này, Nguyễn Đông Thanh cũng sẽ tiếp tục giúp Lý Thanh Vân. Thế nhưng, gã đương nhiên không ngu gì mà đi từ chối không nhận thêm một vật bảo mệnh.
Lý Huyền Thiên thấy đối phương đã đáp ứng lão, cũng đã thu lại lệnh bài, thì liền thở ra một hơi, đoạn lại nói:
“Việc hôm nay, cũng mong tiên sinh cùng các vị giữ kín, đừng cho ai biết Lý mỗ đã đến đây… đặc biệt là thằng nhóc Thanh Vân!”
Đại Việt không thể không có Võ Hoàng tọa trấn. Nhưng Võ Bảng hội là sự kiện lớn, cao thủ khắp chốn tề tựu, lão cũng không yên tâm để con trai đi một mình. Lại thêm tin tình báo từ Vũ Tùng Lâm cho lão biết, Thanh Vân cũng dự hội lần này. Thành ra, Lý Huyền Thiên quyết định cho người khác đóng giả lão ở nhà, còn bản thân cải trang làm tùy tùng của Lý Thanh Minh. Tại Tây An, lão cũng đã lén đi quan sát Lý Thanh Vân luyện tập. Thành thử, Lý Huyền Thiên biết rõ, chỉ cần thằng con cả của lão tuân thủ đúng giao ước, thì thằng nhóc Vân cũng sẽ chẳng có chuyện gì, nên mới yên tâm chạy theo Tiểu Thạch ra gặp mặt Nguyễn Đông Thanh lúc này.
Nguyễn Đông Thanh cảm thông nhìn lão, rồi cũng gật đầu đáp ứng.
Hai người Hồng Đô và Trương Mặc Sênh thấy Nguyễn Đông Thanh đã đồng ý thì cũng lên tiếng đáp ứng yêu cầu của Võ Hoàng.
Nói chuyện xong xuôi, Lý Huyền Thiên cũng thu lại ảo cảnh của Võ Thánh chi hồn, nói lời từ biệt, rồi lắc mình một cái, liền biến mất.
Mấy người Nguyễn Đông Thanh cũng tiếp tục tiến về hướng hội trường của Thiên Cơ Các.
“Các vị, chủ nhân của lão Lý này hiện đang dùng thân phận phàm nhân để hành sự. Nếu ai ở đây muốn phạm tới cấm kỵ của chủ nhân, thì cũng phải hỏi nắm đấm của ta có cho phép hay không đã!”
Giọng y không giận mà nghiêm, không to mà vẫn vang vọng. Y chỉ đứng khoanh tay một góc, chả buồn cả thả tu vi ra uy áp, nhưng ánh mắt sáng quắc có thần vẫn đủ khiến không ít người có mặt tại hiện trường thấy lạnh dọc sống lưng.
Thành thử, mọi người ai nấy đều gạt bỏ cái ý định chạy theo Tiểu Thạch qua một bên. Dù gì thì nghe chừng vị ấy cũng sắp đến đây, chờ một chút là được, không cần phải vội vã làm gì để mà thiệt thân.
Về phần Tiểu Thạch, y vừa chạy khỏi hội trường của Thiên Cơ Các chưa lâu thì có tiếng gọi từ phía sau:
“Tiểu huynh đệ, chờ đã, lão phu có chút chuyện cần nhờ vả!”
oOo
Lúc xe bò chở mấy người Nguyễn Đông Thanh vào thành Tây An thì hẵng còn là sáng sớm. Vậy nên, hiển nhiên Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn đang nằm đắp chăn ngáy o o ở trong xe.
Hai cha con Dương Huyền, Trương Mặc Sênh là thổ địa nơi đây, nên rất nhanh chóng chọn được một khách điếm đầy đủ tiện nghi lại giá cả phải chăng. Đoàn người tới nơi, lấy phòng xong xuôi, bò cũng vào chuồng, thì Nguyễn Đông Thanh mới ngáp dài một cái, từ trong xe chui ra ngoài.
Gã ngó trước ngó sau, đoạn vươn vai một cái, lại xoa xoa bụng, quay qua hỏi Tiểu Thực Thần:
“Không biết ở thành Tây An này có món gì ngon?”
Trên đường đến đây, từ miệng cha con Trương Mặc Sênh, gã đã biết Võ Bảng hội tại Huyền Hoàng giới là một sự kiện lớn, tầm cỡ cũng phải tựa như World Cup ở địa cầu. Lại nói, tại thế giới này, những vật như truyền tin, truyền ảnh phù dân đen thấp cổ bé họng nào có chạm được tới? Thành ra, Nguyễn Đông Thanh đoán chừng, trong thời gian Võ Bảng hội diễn ra, chợ cũng chẳng họp. Mà nếu chợ không họp thì hắn cũng chả cần vội vã gì việc mua sắm, thời gian vẫn còn, trước mắt cứ đi đến Võ Bảng hội ngó ba đứa đồ đệ hắn thu một cái cũng hay.
Thế nhưng, các cụ có câu, “có thực mới vực được đạo”. Nguyễn Đông Thanh mới ngủ dậy, đương nhiên là muốn ăn sáng trước rồi mới đến xem Võ Bảng hội. Sẵn tiện có Trương Mặc Sênh vừa là thổ địa, lại sành ăn uống ở đây, hắn chả ngu gì tự đi tìm hiểu.
Cả đoàn vào một quán ăn gần đó ăn sáng, xong xuôi đâu đó thì hai cậu lính và Dương Huyền chọn ở lại khách điếm để nghỉ ngơi, trông đồ, còn Nguyễn Đông Thanh dắt hai người Hồng Đô, Trương Mặc Sênh đi về hướng hội trường của Thiên Cơ Các.
Nhác thấy hội trường của Thiên Cơ Các đằng xa, Trương Mặc Sênh bèn giới thiệu cho Nguyễn Đông Thanh. Gã nhìn theo tay chỉ của cậu thiếu niên, thì thấy một kiến trúc dạng vòm, trông tựa như mấy cái sân vận động mà hắn từng ghé qua, nhưng lớn hơn rất nhiều.
“Diện tích này, chắc cũng gần so sánh được với khuôn viên khu di tích quanh Lăng Bác chứ chẳng đùa!” Nguyễn Đông Thanh nhỏ giọng cảm thán. “Người xây được kiến trúc như này, chắc cũng phải đầu tư không ít công sức, tiền của!”
Tuy hai người Hồng Đô, Trương Mặc Sênh nghe không hiểu Lăng Bác ở đây là lăng mộ của vị đại nhân vật nào, nhưng nghe giọng của Bích Mặc tiên sinh, cũng hiểu được y đang khen hội trường của Thiên Cơ Các xây rộng lớn.
Chính lúc này thì nghe thấy tiếng chó sủa. Ba người ngoảnh đầu nhìn, thì thấy một ông lão đang bế một con chó đen, tiến về phía họ. Đoạn, ông cụ cất tiếng nói:
“Dám hỏi tiên sinh, đây có phải chó của ngài không?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn kỹ con chó ông lão bế, thì quả nhiên là con Đá Nhỏ, bèn đáp:
“Dạ phải. Cụ cho tôi xin lại con cún này!”
Cụ già tiến lên, đặt con chó vào tay Đông Thanh, lại hỏi:
“Không biết lão có thể mời tiên sinh đi nói chuyện một lúc chăng?”
Nguyễn Đông Thanh bụng bảo dạ, dù gì ông cụ này cũng vừa đưa Đá Nhỏ về cho hắn, nếu không phải bằng hữu của Tạ Hàn Thiên thì cũng là người tốt có ơn tìm chó lạc đưa về cho chủ cũ. Lại thêm người ta nãy giờ nói chuyện rất phải phép, gã thấy không tiện từ chối, liền nói:
“Vậy mời cụ dẫn đường!”
oOo
Ông lão dẫn ba người một chó đi đến một góc phố, thì lắc mình một cái, toàn bộ cảnh sắc xung quanh mấy người bỗng dưng biến đổi mờ ảo. Nguyễn Đông Thanh nhìn xung quanh, thấy họ như đang ở trong một cái lồng kính. Gã liếc phía sau thấy cả Hồng Đô và Trương Mặc Sênh đều đang rất cảnh giác nhìn ông lão nọ, nhìn xuống thì lại thấy con Đá Nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm im trong tay mình, thầm tính toán.
Theo như gã thấy, nếu không phải con chó nhà mình dính bả, thì chắc hẳn đối phương không có ý xấu. Lại thêm, y cuốn được cả Hồng Đô vào trong thần thông này, thể hiện hai điều: thứ nhất, đây có lẽ là bày tỏ thiện chí, để hai người kia không vì an nguy của chính gã mà làm liều; thứ hai, Hồng Đô khả năng cao cũng không phải đối thủ của người này.
Nguyễn Đông Thanh không biết tí ti gì về thần thông, nhưng theo hắn nhớ, trong Tây Du Ký, chả phải Tôn Ngộ Không cũng chỉ bị vây khốn bởi các loại thần thông đặc thù hoặc đối thủ mạnh hơn y thôi sao? Nghĩ thông suốt điểm này, nơ-ron thần kinh của gã hoạt động hết công suất, hòng đoán thân phận người trước mặt.
Theo như Nguyễn Đông Thanh suy luận, loại người cả năm rúc ở nhà như gã sẽ không có mấy cường giả có lý do tìm đến. Người ta chủ động đến tìm hắn, hẳn cũng chỉ vì ba đứa đồ đệ mà thôi. Tạ Thiên Hoa đã có Tạ Hàn Thiên, Đỗ Thải Hà thì là cô nhi, vậy cũng chỉ còn thằng nhóc Thanh Vân.
Cường giả mạnh hơn Hồng Đô, lại có uyên nguyên với Lý Thanh Vân, Nguyễn Đông Thanh chỉ biết có một người: Võ Hoàng – Lý Huyền Thiên.
Thế nhưng, cách hành xử của người trước mặt khác hẳn tưởng tượng của gã dựa vào lời kể của mấy đứa đồ đệ. Như vậy có thể nói, nếu không phải là hắn đoán sai thân phận người trước mặt, thì tức là chuyện của thằng nhóc Thanh Vân còn nhiều ẩn tình, chứ không đơn giản như cu cậu nghĩ.
Nói ra thì dài chứ toàn bộ những suy luận này của Nguyễn Đông Thanh chỉ diễn ra trong giây lát. Chỉ thấy ông lão trước mặt chắp tay, cúi nửa người, đoạn nói:
“Tiên sinh, Lý mỗ đa tạ tiên sinh!”
Lời này của ông lão liền khẳng định suy đoán của Nguyễn Đông Thanh, gã vội thả con Đá Nhỏ xuống đất, đoạn tiến lên đỡ lấy y:
“Võ Hoàng điện hạ, tại hạ không tài không đức, không nhận nổi đại lễ này!”
Lý Huyền Thiên thấy đối phương nhận ra mình thì trong lòng thầm nghĩ “quả nhiên”, đoạn đứng thẳng dậy.
Nguyễn Đông Thanh thấy phản ứng của lão thì cũng giật mình. Tuy không phải hắn giả khiêm tốn, thế nhưng trước giờ, hình như những người hắn gặp đều cho là vậy. Thành thử, lần nào gã cũng phải thuyết phục mỏi mồm người ta mới chịu ngưng hành lễ. Nay thấy Võ Hoàng nghe lời mình ngay như vậy hắn thực có chút không quen. Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là không phật ý, ngược lại, hắn ước ai cũng như vị Võ Hoàng trước mắt này, tiết kiệm cho hắn một đống nước bọt cùng câu từ văn hoa.
Lý Huyền Thiên đứng dậy, song lại trầm mặc không nói gì. Đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt và ánh mắt hình viên đạn của Võ Hoàng, Nguyễn Đông Thanh chợt thắc mắc không biết liệu mấy câu nói vừa mới rồi của lão có phải do hắn tưởng tượng ra hay không? Thế nhưng, cứ tôi nhìn ông, ông nhìn tôi thế này thì cũng không ổn lắm, nên gã bèn hỏi dò:
“Võ Hoàng điện hạ, ngài đến tìm tại hạ hôm nay phải chăng là vì chuyện của thằng nhóc Thanh Vân?”
Lý Huyền Thiên chớp chớp mắt, rồi lại nheo mắt lại, đoạn đáp:
“Tiên sinh nói không sai. Hôm nay Lý mỗ đúng là đến để tạ ơn tiên sinh đã cưu mang, chăm sóc khuyển tử bấy lâu nay!”
Lý Huyền Thiên ngưng chốc lát, lấy một vật từ trong người ra, đoạn lại nói:
“Tiên sinh, Lý mỗ cũng mong ngài tiếp tục bảo ban, dạy dỗ khuyển tử. Ở đây có tấm lệnh bài của ta, mong tiên sinh nhận lấy. Sau này, nếu có trường hợp khẩn cấp, tiên sinh có thể đến phủ thành chủ đưa lệnh bài này ra. Thấy lệnh bài như thấy người, các thành chủ sẽ cho phép tiên sinh điều động binh mã trong thành. Lệnh bài dùng được ba lần, tại tất cả thành trấn ở Đại Việt ngoại trừ Đế Đô. Coi như đây là lễ gặp mặt của Lý mỗ với ngài, cũng là hậu chước bảo mệnh cho khuyển tử.”
Lời lão khiêm tốn, giọng lão cũng thành khẩn, thế nhưng khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt nheo nheo thì lại khiến người khác cảm thấy lão có ý khác.
Mặt Nguyễn Đông Thanh giật một cái, đoạn gã liền hỏi:
“Thứ cho tại hạ vô lễ, nhưng dám hỏi Võ Hoàng điện hạ, có phải mắt ngài có tật gì hay chăng?”
Lý Huyền Thiên nghe vậy thì giật mình. Lão trầm mặc một hồi rồi mới đáp:
“Tiên sinh tuệ nhãn hơn người. Quả thật mấy năm nay thị giác Lý mỗ sa sút, không nhìn rõ được sự vật trước mắt.”
Kỳ thực, sau trận đánh với Nghiêm Hàn không lâu thì Lý Huyền Thiên cũng phát hiện thị lực lão không còn như xưa. Tuy nhìn xa thì lão vẫn nhìn được, nhưng muốn nhìn rõ trước mặt thì lão lại phải nheo mắt lại. Cũng vì chuyện này mà khi nhận áp lực từ hoàng đế, lão cũng không phản đối cuộc thi đấu giữa hai con trai mình: Đại Việt sẽ nguy nếu lão không có truyền nhân trước khi mắt hỏng hẳn!
Nguyễn Đông Thanh nghe lão đáp thì gật gù. Sau khi tiếp xúc với Lý Huyền Thiên, gã đã tám chín phần đoán được tại sao thằng nhóc Thanh Vân lại hiểu nhầm cha nó đến vậy.
Lý Huyền Thiên là người khô khan, không biết thể hiện tình cảm. Khuôn mặt của lão dường như cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất: nghiêm nghị. Lại cộng thêm đôi mắt bị viễn thị khiến lão lúc nào cũng phải nheo mắt mới nhìn rõ người trước mặt. Bộ ba hủy diệt này, lại gặp đúng thằng con khờ như Lý Thanh Vân, cha con cu cậu không xảy ra hiểu lầm, Nguyễn Đông Thanh mới lấy làm lạ.
Nghĩ thông suốt, hảo cảm của gã với vị Võ Hoàng trước mặt cũng tăng thêm không ít. Dù gì cha của Đông Thanh khi ở địa cầu cũng là loại người khô khan, ít nói, mà cũng phải ngoài hai mươi, hắn mới nhận ra ông già hắn thương mình thế nào. Thành ra chuyện nhà của cậu đại đồ đệ, gã cũng đồng cảm được.
Nguyễn Đông Thanh bèn tiến lên, đỡ lấy lệnh bài từ trong tay Lý Huyền Thiên, đoạn nói:
“Chuyện của lệnh tôn vốn là chuyện trong bổn sự của tại hạ, điện hạ đừng khách khí!”
Kể cả không có lệnh bài này, Nguyễn Đông Thanh cũng sẽ tiếp tục giúp Lý Thanh Vân. Thế nhưng, gã đương nhiên không ngu gì mà đi từ chối không nhận thêm một vật bảo mệnh.
Lý Huyền Thiên thấy đối phương đã đáp ứng lão, cũng đã thu lại lệnh bài, thì liền thở ra một hơi, đoạn lại nói:
“Việc hôm nay, cũng mong tiên sinh cùng các vị giữ kín, đừng cho ai biết Lý mỗ đã đến đây… đặc biệt là thằng nhóc Thanh Vân!”
Đại Việt không thể không có Võ Hoàng tọa trấn. Nhưng Võ Bảng hội là sự kiện lớn, cao thủ khắp chốn tề tựu, lão cũng không yên tâm để con trai đi một mình. Lại thêm tin tình báo từ Vũ Tùng Lâm cho lão biết, Thanh Vân cũng dự hội lần này. Thành ra, Lý Huyền Thiên quyết định cho người khác đóng giả lão ở nhà, còn bản thân cải trang làm tùy tùng của Lý Thanh Minh. Tại Tây An, lão cũng đã lén đi quan sát Lý Thanh Vân luyện tập. Thành thử, Lý Huyền Thiên biết rõ, chỉ cần thằng con cả của lão tuân thủ đúng giao ước, thì thằng nhóc Vân cũng sẽ chẳng có chuyện gì, nên mới yên tâm chạy theo Tiểu Thạch ra gặp mặt Nguyễn Đông Thanh lúc này.
Nguyễn Đông Thanh cảm thông nhìn lão, rồi cũng gật đầu đáp ứng.
Hai người Hồng Đô và Trương Mặc Sênh thấy Nguyễn Đông Thanh đã đồng ý thì cũng lên tiếng đáp ứng yêu cầu của Võ Hoàng.
Nói chuyện xong xuôi, Lý Huyền Thiên cũng thu lại ảo cảnh của Võ Thánh chi hồn, nói lời từ biệt, rồi lắc mình một cái, liền biến mất.
Mấy người Nguyễn Đông Thanh cũng tiếp tục tiến về hướng hội trường của Thiên Cơ Các.
Danh sách chương