Trái tim Nguyễn Đông Thanh nhảy một cái. Dù gì đây cũng không phải ngày đầu hắn đến Huyền Hoàng giới. Tuy thi thoảng, khi không để ý, hắn có thể quên mà hớ mồm – như lần trò chuyện với Tạ Thiên Hoa khi cô nàng mới đến tiểu viện ngày đầu, nhưng bình thường, hắn vẫn hiểu hai từ “Long – Phượng” ở thế giới này không phải là nói chơi. Lại thêm thái độ của Vũ Tùng Lâm và việc đối phương đến từ vùng biển phía Đông. Ba điều này khiến gã đoán chừng, vị mới tới này tám chín phần là người của Long tộc.
Nguyễn Đông Thanh thầm tính toán, cả năm trời hắn ru rú ở nhà, mới đây mới đi phượt một chuyến. Nếu không phải vì chuyến đi vừa rồi bản thân gây ra chuyện gì thì chắc nguyên do người ta tìm đến tận nơi, chỉ mặt gọi tên hắn, cũng chỉ còn ba đứa học trò hắn thu.
Đỗ Thải Hà là cô nhi không nói, chả lẽ hai chú cháu nhà họ Tạ có dây mơ rễ má gì với Long tộc? Hay là thằng nhóc Thanh Vân biểu hiện quá nổi bật ở Võ Bảng hội, đã gây chú ý? “Dám hỏi tướng quân, không biết vị khách này có nói lý do tìm tại hạ hay chăng?”
Nguyễn Đông Thanh lên tiếng hỏi dò.
“Vị ấy không nói.”
Vũ Tùng Lâm gãi đầu gãi tai, áy náy nói.
Nguyễn Đông Thanh lắc lắc đầu. Hắn cũng không trách Vũ Tùng Lâm. Nhìn dáng vẻ của lão nãy giờ như ngồi trên lửa, đoán chừng đối phương cũng gây không ít áp lực cho lão. Việc lão vẫn hỏi ý kiến lại từ tốn chờ hắn quyết định mà không gô cổ hắn giải thẳng đến trước mặt vị khách kia theo như Đông Thanh thấy đã là giữ lễ và cho một kẻ vừa là cấp dưới lão, lại còn chỉ là phàm phu tục tử như hắn nhiều mặt mũi lắm rồi.
“Vậy mời tướng quân dẫn đường!”
Nguyễn Đông Thanh không nghĩ ra đối phương muốn gì ở mình, vậy nên liền không nghĩ nữa. Tính gã ghét sự phiền phức, nên thường tìm cách tránh chúng như tránh tà. Nhưng một khi đã không cách nào tránh thoát, thì gã lại rất gàn. Nếu không còn đường lùi, thì tâm thái của gã đích thị gói gọn trong mấy câu: địch đến thì tướng chặn, nước dâng thì xây bờ, tùy cơ ứng biến, chết thì chôn, nông thôn lại đẻ.
Vũ Tùng Lâm một đường dẫn Nguyễn Đông Thanh đến tiểu viện dùng làm nhà khách của phủ thành chủ, mất chừng già nửa khắc, hai người đã tới nơi.
Lão cho lính gác cửa vào báo trước, rồi mới dẫn Nguyễn Đông Thanh đến phòng tiếp khách của tiểu viện.
oOo
Diện mạo của Long Thanh Y làm Nguyễn Đông Thanh thoáng giật mình. Nhìn thái độ của Vũ Tùng Lâm, hắn cứ ngỡ người ta là một ông bác có tuổi, nào ngờ, người bước ra là một thiếu nữ thướt tha.
Tuy gã cũng biết tuổi tác ở Huyền Hoàng giới không thể luôn dựa diện mạo để nhận biết, nhưng nếu chỉ theo như bề ngoài mà đoán, thì vị Long Thanh Y này tuổi cũng chả hơn Tạ Thiên Hoa là bao.
Hai phía chào nhau, rồi chủ khách ngồi xuống, còn Vũ Tùng Lâm thì liền lui đi trước. Nguyễn Đông Thanh không thích vòng vo, bèn hỏi:
“Không biết tiên tử tìm tại hạ có gì dạy bảo?”
“Nào dám nói chi dạy bảo? Tiểu nữ nghe danh tiên sinh đã lâu, chỉ cầu một lần gặp mặt. Nhân tiện đi xứ Lục Trúc Hải mới tiện đường ghé chơi ải Quan Lâm mà thôi.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì thầm chửi một tiếng “văn mẫu” ở trong lòng, nhưng vẫn cười nói:
“Tiên tử quá lời, tại hạ chỉ là kẻ phàm phu tục tử chốn sơn dã, nào có gì đặc biệt đáng để ngài ngưỡng mộ?”
“Tiên sinh đừng khiêm tốn! Bản lĩnh của tiên sinh, người của Huyền Hoàng giới mấy ai mà chưa nghe qua?” Ngưng một chút, mới lại nói, “Thế nhưng quả thực, tiểu nữ lần này cầu kiến ngài, ngoại trừ việc riêng là vấn an tiên sinh, còn có công vụ trên người.”
Nguyễn Đông Thanh thầm kêu “quả nhiên” thì lại nghe nàng ta nói:
“Không biết tiên sinh có nhớ, độ một tuần trước ngài đi qua Thủy Thượng Quan, có mua và ăn thịt một con cá?”
Nguyễn Đông Thanh cau mày:
“Đúng là có chuyện này...”
“Không dám giấu tiên sinh, con cá ngài ăn hôm đó, kỳ thực là hầu tước mới được phong của Long tộc. Do hôm trước nhận sắc phong vui mừng mà quá chén, nên trên đường đi nhậm chức mới không may sa lưới bị bắt lên. Đến khi quân đội của Long tộc chạy được đến nơi thì ngài ấy đã không may bị tiên sinh ăn mất.”
Kỳ thực lời này của nàng ta cũng có mấy phần sự thật. Con cá mà Nguyễn Đông Thanh mua, lại còn đãi hai cha con Trương Mặc Sênh tận mấy bữa, quả thực là hầu tước mới được phong thời gian gần đây của Long tộc. Thế nhưng, y là vì bị Bích Mặc tiên sinh ăn, nên mới được truy phong hầu tước, cốt là để Long tộc kiếm cớ chạy đến ải Quan Lâm thăm dò nông sâu của vị ở cổ viện, chứ nào có chuyện say rượu quá chén rồi bị bắt như Long Thanh Y nói?
Nguyễn Đông Thanh nghe lời này thì trong lòng liền gào thét:
“Mẹ nó chứ! Chả lẽ mình thật sự bị sao quả tạ chiếu thẳng vào đầu à? Chứ không thì tại sao chỉ ra ngoài đi phượt có đúng một lần, liền dính vào bao nhiêu rắc rối như vậy?”
Gã lại trộm nghĩ, “chả có nhẽ đây là Long tộc đang kiếm cớ thăm dò nhà mình vì biểu hiện của thằng nhóc Thanh Vân?”
Nghĩ theo hướng này, Nguyễn Đông Thanh liền thấy cũng không phải là không thể. Dù gì, việc con cá hắn mua bừa ở Thủy Thượng Quan lại là hầu tước của Long tộc chẳng khác nào có người tự dưng bảo với hắn, trong mấy con gà hắn mua của chị hàng gà hồi tháng trước có một con kê tinh trà trộn vào!
Nghĩ vậy, gã liền hỏi dò:
“Vậy xin hỏi tiên tử, vị hầu tước này tên tuổi ra sao?”
“Ngài ấy tục danh Xích Hài, sau khi nhận phong được ban họ Lý, liền đổi tên thành Lý Xích.” (1)
“Vậy không biết Lý huynh quê quán ở đâu? Sau khi nhậm chức công việc chính được sắp xếp khi sinh tiền vốn là gì?”
“Tiên sinh đây là không tin lời tiểu nữ sao?”
Long Thanh Y thấy thái độ của hắn như vậy thì liền hỏi.
“Nào dám! Tại hạ lỡ ăn nhầm Lý huynh, nay thấy áy náy, muốn làm giỗ cho Lý huynh hàng năm, nhưng không biết phải khấn gì cho phải phép nên hỏi thôi. Mong tiên tử đừng hiểu nhầm.”
Nguyễn Đông Thanh tuy EQ một chữ số, chả đọc vị nổi ai, nhưng y cũng vẫn biết, khi người ta nói dối thì sẽ nói quá nhanh hoặc quá chậm, hoặc có thể để lộ sơ hở gì đó. Vậy nên gã liền hỏi một loạt các câu hỏi, những mong Long Thanh Y sẽ nói hớ gì đó.
Còn về việc tại sao hắn dám lên tiếng chất vấn Long Thanh Y lúc này, đương nhiên là vì hắn đoán chừng, nếu Long tộc muốn lấy mạng một tên phàm nhân như hắn, thì cũng chả cần mất công vòng vo tam quốc, xử lý cồng kềnh đến như vậy. Lại thêm, gã biết mình có vài cái cọc chèo quan hệ với chú cháu nhà họ Tạ, cha con nhà Võ Hoàng, Mỹ Vị sơn trang, rồi còn cả Vũ Tùng Lâm. Có câu, “vuốt mặt thì cũng phải nể mũi”, chỉ cần hắn không quá mức quá phận, hẳn người ta cũng không dễ gì đòi mạng hắn như hồi còn thân cô thế cô. Nếu tính mạng đã không lo, thì liền dễ nói.
Long Thanh Y nghe gã nói vậy thì cười nhẹ một cái, đoạn đáp:
“Tiên sinh quả có tấm lòng thương sinh! Vậy tiểu nữ cũng không giấu giếm. Hầu gia quê ở vùng cửa biển, cách Thủy Thượng Quan không xa, trong gia đình vốn có mười bảy anh chị em. Thế nhưng trong trận chiến giữa hai tộc Thuồng Luồng và Xi Vẫn (2), toàn bộ anh em nhà hầu gia không may qua đời.
“Hầu gia từ đó làng bạt khắp chốn, cuối cùng đầu nhập vào làm quân của Đông Hải tổng binh, Long Hạo. Nhờ tài trí hơn người, lại dũng cảm gan dạ, ngài ấy mới được tổng binh cất nhắc, đề cử với Long Vương.
“Sau hai năm lập nhiều chiến công, ngài ấy mới được phong hầu tước, lại được điều về quê cũ nhậm chức. Ai ngờ chưa kịp vinh quy bái tổ thì đã...”
Long Thanh Y nói liền một hồi, đến đây lại đưa tay lên lau mắt. Nàng ta đoán chừng Bích Mặc tiên sinh đang dùng thân phận phàm nhân hành sự, chắc cũng không tiện vạch trần nàng nói dối. Vậy là liền bịa hẳn ra một câu chuyện mùi mẫn, nửa giả nửa thật. Chỉ có điều, phần “thật” ở đây là lấy cảm hứng từ chính số phận của nàng ta chứ chả phải vị “hầu tước” xấu số kia.
Long Thanh Y vốn tên Giao Thanh Y, là người của tộc Thuồng Luồng, cả nhà mất trong trận chiến với tộc Xi Vẫn. Nàng lang bạt khắp chốn, cuối cùng may mắn được Long Hạo nhận làm con nuôi. Về sau cha nuôi lại tiến cử nàng với Long Vương. Nhờ nàng tài trí hơn người, cuối cùng được phong làm quân sư của Long tộc, lại được ban họ Long (3).
Quả đúng như Long Thanh Y dự đoán, Nguyễn Đông Thanh nghe đến nhập tâm, á khẩu. Gã đương nhiên không nhìn ra nổi sơ hở gì, thậm chí còn bắt đầu bán tín bán nghi câu chuyện nàng ta kể. Người ta thường nói, lời nói dối dựa trên sự thật sẽ dễ lừa người hơn là vì vậy. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này đành ậm ừ hỏi:
“Vậy tiên tử hôm nay tới đây là để hỏi tội tại hạ sao?”
Long Thanh Y liền đáp:
“Tiên sinh hiểu lầm ý tiểu nữ rồi. Việc hầu tước của Long tộc ta uống say bị bắt là ngài ấy tắc trách, nào dám nói tới chuyện hỏi tội tiên sinh? Chỉ là, dù gì ngài ấy cũng là hầu tước của Long tộc, nếu tiên sinh còn chưa ăn hết, thì tiểu nữ muốn xin lại di hài của hầu gia!”
Nguyễn Đông Thanh ngớ người. Người của Long tộc lại dễ nói chuyện như vậy? Nãy giờ hắn cũng đã bị câu chuyện mùi mẫn của Long Thanh Y làm cho mủi lòng. Lại nói, nếu đúng là hắn đã ăn nhầm hầu tước của người ta, thì cũng có chút áy náy. Gã bèn nói:
“Việc này không khó. Thế nhưng thi thể của Lý hầu gia hiện không ở trên người tại hạ. Phiền tiên tử đợi chốc lát, tại hạ sẽ nhờ người mang đến ngay!”
Gã lại nghĩ, yêu cầu của người ta chỉ có vậy mà mình lại bắt họ chờ, nghe có chút chống chế, nhỡ để bị hiểu lầm thì cũng không tốt, liền nói thêm:
“Không biết tiên tử còn gì khác phân phó?”
Long Thanh Y nhoẻn miệng cười, đang định nói gì đó thì phía bên ngoài có tiếng ồn ào truyền vào.
[Chú thích:
1 & 3: Xích Hài hiểu nôm na là “con cá hồi đỏ”. Tại Huyền Hoàng giới, chỉ Long tộc được mang họ Long. Khi Long Vương phong hầu cho các loài tôm, cua, cá vốn không có họ với rồng thì ban họ Lý (trong Lý Ngư – cá chép, do cá chép hóa rồng đó). Các loài họ nhà rồng như Thuồng Luồng (còn gọi là Giao Long), Nhai Xải, Xi Vẫn, ..v..v... cũng tính là quý tộc nhưng có họ riêng. Còn được ban họ Long tương đương với gia nhập Hoàng thất, nên chỉ ban cho những người lập được đại công với Long tộc.
2: Xi Vẫn, theo thuyết Long sinh cửu tử thì là con của Rồng và Cá Chép.]
Ngày mai có đăng chương.
8/3 này sẽ đăng tổng cộng 11 chương, coi như quà của nhóm tác cho các độc giả nữ và bơm máu, cổ vũ tinh thần cho các bạn đọc là đấng mày râu đi mua quà cho các chị các mẹ!
Nguyễn Đông Thanh thầm tính toán, cả năm trời hắn ru rú ở nhà, mới đây mới đi phượt một chuyến. Nếu không phải vì chuyến đi vừa rồi bản thân gây ra chuyện gì thì chắc nguyên do người ta tìm đến tận nơi, chỉ mặt gọi tên hắn, cũng chỉ còn ba đứa học trò hắn thu.
Đỗ Thải Hà là cô nhi không nói, chả lẽ hai chú cháu nhà họ Tạ có dây mơ rễ má gì với Long tộc? Hay là thằng nhóc Thanh Vân biểu hiện quá nổi bật ở Võ Bảng hội, đã gây chú ý? “Dám hỏi tướng quân, không biết vị khách này có nói lý do tìm tại hạ hay chăng?”
Nguyễn Đông Thanh lên tiếng hỏi dò.
“Vị ấy không nói.”
Vũ Tùng Lâm gãi đầu gãi tai, áy náy nói.
Nguyễn Đông Thanh lắc lắc đầu. Hắn cũng không trách Vũ Tùng Lâm. Nhìn dáng vẻ của lão nãy giờ như ngồi trên lửa, đoán chừng đối phương cũng gây không ít áp lực cho lão. Việc lão vẫn hỏi ý kiến lại từ tốn chờ hắn quyết định mà không gô cổ hắn giải thẳng đến trước mặt vị khách kia theo như Đông Thanh thấy đã là giữ lễ và cho một kẻ vừa là cấp dưới lão, lại còn chỉ là phàm phu tục tử như hắn nhiều mặt mũi lắm rồi.
“Vậy mời tướng quân dẫn đường!”
Nguyễn Đông Thanh không nghĩ ra đối phương muốn gì ở mình, vậy nên liền không nghĩ nữa. Tính gã ghét sự phiền phức, nên thường tìm cách tránh chúng như tránh tà. Nhưng một khi đã không cách nào tránh thoát, thì gã lại rất gàn. Nếu không còn đường lùi, thì tâm thái của gã đích thị gói gọn trong mấy câu: địch đến thì tướng chặn, nước dâng thì xây bờ, tùy cơ ứng biến, chết thì chôn, nông thôn lại đẻ.
Vũ Tùng Lâm một đường dẫn Nguyễn Đông Thanh đến tiểu viện dùng làm nhà khách của phủ thành chủ, mất chừng già nửa khắc, hai người đã tới nơi.
Lão cho lính gác cửa vào báo trước, rồi mới dẫn Nguyễn Đông Thanh đến phòng tiếp khách của tiểu viện.
oOo
Diện mạo của Long Thanh Y làm Nguyễn Đông Thanh thoáng giật mình. Nhìn thái độ của Vũ Tùng Lâm, hắn cứ ngỡ người ta là một ông bác có tuổi, nào ngờ, người bước ra là một thiếu nữ thướt tha.
Tuy gã cũng biết tuổi tác ở Huyền Hoàng giới không thể luôn dựa diện mạo để nhận biết, nhưng nếu chỉ theo như bề ngoài mà đoán, thì vị Long Thanh Y này tuổi cũng chả hơn Tạ Thiên Hoa là bao.
Hai phía chào nhau, rồi chủ khách ngồi xuống, còn Vũ Tùng Lâm thì liền lui đi trước. Nguyễn Đông Thanh không thích vòng vo, bèn hỏi:
“Không biết tiên tử tìm tại hạ có gì dạy bảo?”
“Nào dám nói chi dạy bảo? Tiểu nữ nghe danh tiên sinh đã lâu, chỉ cầu một lần gặp mặt. Nhân tiện đi xứ Lục Trúc Hải mới tiện đường ghé chơi ải Quan Lâm mà thôi.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì thầm chửi một tiếng “văn mẫu” ở trong lòng, nhưng vẫn cười nói:
“Tiên tử quá lời, tại hạ chỉ là kẻ phàm phu tục tử chốn sơn dã, nào có gì đặc biệt đáng để ngài ngưỡng mộ?”
“Tiên sinh đừng khiêm tốn! Bản lĩnh của tiên sinh, người của Huyền Hoàng giới mấy ai mà chưa nghe qua?” Ngưng một chút, mới lại nói, “Thế nhưng quả thực, tiểu nữ lần này cầu kiến ngài, ngoại trừ việc riêng là vấn an tiên sinh, còn có công vụ trên người.”
Nguyễn Đông Thanh thầm kêu “quả nhiên” thì lại nghe nàng ta nói:
“Không biết tiên sinh có nhớ, độ một tuần trước ngài đi qua Thủy Thượng Quan, có mua và ăn thịt một con cá?”
Nguyễn Đông Thanh cau mày:
“Đúng là có chuyện này...”
“Không dám giấu tiên sinh, con cá ngài ăn hôm đó, kỳ thực là hầu tước mới được phong của Long tộc. Do hôm trước nhận sắc phong vui mừng mà quá chén, nên trên đường đi nhậm chức mới không may sa lưới bị bắt lên. Đến khi quân đội của Long tộc chạy được đến nơi thì ngài ấy đã không may bị tiên sinh ăn mất.”
Kỳ thực lời này của nàng ta cũng có mấy phần sự thật. Con cá mà Nguyễn Đông Thanh mua, lại còn đãi hai cha con Trương Mặc Sênh tận mấy bữa, quả thực là hầu tước mới được phong thời gian gần đây của Long tộc. Thế nhưng, y là vì bị Bích Mặc tiên sinh ăn, nên mới được truy phong hầu tước, cốt là để Long tộc kiếm cớ chạy đến ải Quan Lâm thăm dò nông sâu của vị ở cổ viện, chứ nào có chuyện say rượu quá chén rồi bị bắt như Long Thanh Y nói?
Nguyễn Đông Thanh nghe lời này thì trong lòng liền gào thét:
“Mẹ nó chứ! Chả lẽ mình thật sự bị sao quả tạ chiếu thẳng vào đầu à? Chứ không thì tại sao chỉ ra ngoài đi phượt có đúng một lần, liền dính vào bao nhiêu rắc rối như vậy?”
Gã lại trộm nghĩ, “chả có nhẽ đây là Long tộc đang kiếm cớ thăm dò nhà mình vì biểu hiện của thằng nhóc Thanh Vân?”
Nghĩ theo hướng này, Nguyễn Đông Thanh liền thấy cũng không phải là không thể. Dù gì, việc con cá hắn mua bừa ở Thủy Thượng Quan lại là hầu tước của Long tộc chẳng khác nào có người tự dưng bảo với hắn, trong mấy con gà hắn mua của chị hàng gà hồi tháng trước có một con kê tinh trà trộn vào!
Nghĩ vậy, gã liền hỏi dò:
“Vậy xin hỏi tiên tử, vị hầu tước này tên tuổi ra sao?”
“Ngài ấy tục danh Xích Hài, sau khi nhận phong được ban họ Lý, liền đổi tên thành Lý Xích.” (1)
“Vậy không biết Lý huynh quê quán ở đâu? Sau khi nhậm chức công việc chính được sắp xếp khi sinh tiền vốn là gì?”
“Tiên sinh đây là không tin lời tiểu nữ sao?”
Long Thanh Y thấy thái độ của hắn như vậy thì liền hỏi.
“Nào dám! Tại hạ lỡ ăn nhầm Lý huynh, nay thấy áy náy, muốn làm giỗ cho Lý huynh hàng năm, nhưng không biết phải khấn gì cho phải phép nên hỏi thôi. Mong tiên tử đừng hiểu nhầm.”
Nguyễn Đông Thanh tuy EQ một chữ số, chả đọc vị nổi ai, nhưng y cũng vẫn biết, khi người ta nói dối thì sẽ nói quá nhanh hoặc quá chậm, hoặc có thể để lộ sơ hở gì đó. Vậy nên gã liền hỏi một loạt các câu hỏi, những mong Long Thanh Y sẽ nói hớ gì đó.
Còn về việc tại sao hắn dám lên tiếng chất vấn Long Thanh Y lúc này, đương nhiên là vì hắn đoán chừng, nếu Long tộc muốn lấy mạng một tên phàm nhân như hắn, thì cũng chả cần mất công vòng vo tam quốc, xử lý cồng kềnh đến như vậy. Lại thêm, gã biết mình có vài cái cọc chèo quan hệ với chú cháu nhà họ Tạ, cha con nhà Võ Hoàng, Mỹ Vị sơn trang, rồi còn cả Vũ Tùng Lâm. Có câu, “vuốt mặt thì cũng phải nể mũi”, chỉ cần hắn không quá mức quá phận, hẳn người ta cũng không dễ gì đòi mạng hắn như hồi còn thân cô thế cô. Nếu tính mạng đã không lo, thì liền dễ nói.
Long Thanh Y nghe gã nói vậy thì cười nhẹ một cái, đoạn đáp:
“Tiên sinh quả có tấm lòng thương sinh! Vậy tiểu nữ cũng không giấu giếm. Hầu gia quê ở vùng cửa biển, cách Thủy Thượng Quan không xa, trong gia đình vốn có mười bảy anh chị em. Thế nhưng trong trận chiến giữa hai tộc Thuồng Luồng và Xi Vẫn (2), toàn bộ anh em nhà hầu gia không may qua đời.
“Hầu gia từ đó làng bạt khắp chốn, cuối cùng đầu nhập vào làm quân của Đông Hải tổng binh, Long Hạo. Nhờ tài trí hơn người, lại dũng cảm gan dạ, ngài ấy mới được tổng binh cất nhắc, đề cử với Long Vương.
“Sau hai năm lập nhiều chiến công, ngài ấy mới được phong hầu tước, lại được điều về quê cũ nhậm chức. Ai ngờ chưa kịp vinh quy bái tổ thì đã...”
Long Thanh Y nói liền một hồi, đến đây lại đưa tay lên lau mắt. Nàng ta đoán chừng Bích Mặc tiên sinh đang dùng thân phận phàm nhân hành sự, chắc cũng không tiện vạch trần nàng nói dối. Vậy là liền bịa hẳn ra một câu chuyện mùi mẫn, nửa giả nửa thật. Chỉ có điều, phần “thật” ở đây là lấy cảm hứng từ chính số phận của nàng ta chứ chả phải vị “hầu tước” xấu số kia.
Long Thanh Y vốn tên Giao Thanh Y, là người của tộc Thuồng Luồng, cả nhà mất trong trận chiến với tộc Xi Vẫn. Nàng lang bạt khắp chốn, cuối cùng may mắn được Long Hạo nhận làm con nuôi. Về sau cha nuôi lại tiến cử nàng với Long Vương. Nhờ nàng tài trí hơn người, cuối cùng được phong làm quân sư của Long tộc, lại được ban họ Long (3).
Quả đúng như Long Thanh Y dự đoán, Nguyễn Đông Thanh nghe đến nhập tâm, á khẩu. Gã đương nhiên không nhìn ra nổi sơ hở gì, thậm chí còn bắt đầu bán tín bán nghi câu chuyện nàng ta kể. Người ta thường nói, lời nói dối dựa trên sự thật sẽ dễ lừa người hơn là vì vậy. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này đành ậm ừ hỏi:
“Vậy tiên tử hôm nay tới đây là để hỏi tội tại hạ sao?”
Long Thanh Y liền đáp:
“Tiên sinh hiểu lầm ý tiểu nữ rồi. Việc hầu tước của Long tộc ta uống say bị bắt là ngài ấy tắc trách, nào dám nói tới chuyện hỏi tội tiên sinh? Chỉ là, dù gì ngài ấy cũng là hầu tước của Long tộc, nếu tiên sinh còn chưa ăn hết, thì tiểu nữ muốn xin lại di hài của hầu gia!”
Nguyễn Đông Thanh ngớ người. Người của Long tộc lại dễ nói chuyện như vậy? Nãy giờ hắn cũng đã bị câu chuyện mùi mẫn của Long Thanh Y làm cho mủi lòng. Lại nói, nếu đúng là hắn đã ăn nhầm hầu tước của người ta, thì cũng có chút áy náy. Gã bèn nói:
“Việc này không khó. Thế nhưng thi thể của Lý hầu gia hiện không ở trên người tại hạ. Phiền tiên tử đợi chốc lát, tại hạ sẽ nhờ người mang đến ngay!”
Gã lại nghĩ, yêu cầu của người ta chỉ có vậy mà mình lại bắt họ chờ, nghe có chút chống chế, nhỡ để bị hiểu lầm thì cũng không tốt, liền nói thêm:
“Không biết tiên tử còn gì khác phân phó?”
Long Thanh Y nhoẻn miệng cười, đang định nói gì đó thì phía bên ngoài có tiếng ồn ào truyền vào.
[Chú thích:
1 & 3: Xích Hài hiểu nôm na là “con cá hồi đỏ”. Tại Huyền Hoàng giới, chỉ Long tộc được mang họ Long. Khi Long Vương phong hầu cho các loài tôm, cua, cá vốn không có họ với rồng thì ban họ Lý (trong Lý Ngư – cá chép, do cá chép hóa rồng đó). Các loài họ nhà rồng như Thuồng Luồng (còn gọi là Giao Long), Nhai Xải, Xi Vẫn, ..v..v... cũng tính là quý tộc nhưng có họ riêng. Còn được ban họ Long tương đương với gia nhập Hoàng thất, nên chỉ ban cho những người lập được đại công với Long tộc.
2: Xi Vẫn, theo thuyết Long sinh cửu tử thì là con của Rồng và Cá Chép.]
Ngày mai có đăng chương.
8/3 này sẽ đăng tổng cộng 11 chương, coi như quà của nhóm tác cho các độc giả nữ và bơm máu, cổ vũ tinh thần cho các bạn đọc là đấng mày râu đi mua quà cho các chị các mẹ!
Danh sách chương