Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
“Nương, người mau đứng dậy đi! Người làm cái gì vậy chứ? Đã nói với người rồi không nên đến đây gây phiền toái thêm cho đại ca, vừa không nhìn một chút, người đã chạy đến đây rồi!”
Tạ Khánh Thu cùng vợ hắn chạy tới, gạt mọi người đang xem náo nhiệt ra rồi chạy qua đỡ bà ta, cười với Tạ Khánh Phong nói: “Đại ca, huynh đừng tức giận, là do Nương quá sốt ruột, huynh cũng biết bây giờ đệ trôi qua không tốt lắm, cũng không phải đệ để Nương đến đây. Lúc trước có lỗi đã trách nhầm huynh, đệ không muốn gây thêm phiền toái cho huynh.”
Tạ Khánh Thu nói dối một đống, thật ra ở nhà Trương bà tử đã bàn bạc cùng bọn họ rồi, bà ta đến náo loạn trước, sau đó hai người bọn họ nhân kẻ hở thì chen vào diễn trò cùng bà ta, mặt trắng mặt đỏ cùng diễn, cũng không tin không moi được bạc từ Tạ Khánh Phong!
Chẳng những Tạ Khánh Phong hoài nghi lời nói của Tạ Khánh Thu, ngay cả người ngoài cũng đều không tin, lúc nào Tạ Khánh Thu này biết giữ mặt mũi rồi? Trước đó không lâu, hắn còn ở trước mặt người khác nói xấu Tạ Khánh Phong, nói Tạ Khánh Phong không biết giúp đỡ huynh đệ bất hiếu với mẹ ruột, bộ dạng hận không thể đem tất cả gia tài của Tạ Khánh Phong chuyển đến trong nhà mình, nhưng bây giờ lại nói không muốn gây thêm phiền toái, trừ phi đầu óc hắn ta bị lừa đá mới có thể nghĩ được như vậy sao!
Gương mặt Tạ Khánh Phong căng chặt nói: “Đã là như thế, ngươi đưa người trở về đi!”
Tạ Khánh Thu vừa nghe liền câm nín, trong lòng chửi đại ca mình thật không biết tiến thoái, chính mình đều đã chịu thua cúi đầu như vậy rồi, làm sao hắn một chút cũng không suy nghĩ đã đuổi bọn họ ra ngoài rồi! Mới kiếm được chút tiền đã lên mặt rồi!
Vợ Khánh Thu nói: “Đại ca, lần này nhị đệ của huynh đã biết hối cải rồi, mỗi ngày đều có người ép hắn trả nợ, hắn cũng không mượn tiền của huynh, nói không muốn gây thêm phiền toái cho huynh. Nhưng bây giờ hắn thật sự cùng đường rồi, nếu huynh không giúp hắn một tay thì lần này nói không chừng hắn phải chết. Bây giờ huynh sống tốt như vậy thì giúp chúng ta một tay cũng đâu có sao, đến lúc đó ngày ngày chúng ta thắp hương cho huynh!”
Tạ Khánh Phong nghiêm mặt nói: “Ta lại không chết, thắp hương cái gì? Các ngươi mau đi đi, cho dù ta có tiền cũng không phải gió lớn thổi đến, Tạ Khánh Thu hắn tự làm tự chịu, nếu hắn không dấu diếm thay Trương Thủy Đào thì chuyện gì cũng không có? Đây chính là chuyện liên quan đến khẩu phần lương thực của người trong thôn! Dù ta muốn giúp hắn, hắn cũng sẽ không nhớ lâu, sau này còn có thể gây ra chuyện ác gì nữa, đến lúc đó ta thật có lỗi với các hương thân trong thôn!”
Những người đứng ở cửa nhìn, vừa nghe lập tức rối rít phụ họa, nếu là chuyện khác mà Tạ Khánh Phong không giúp đỡ, chỉ sợ biết huynh đệ bọn họ bất hòa, thì dù biết Tạ Khánh Thu không phải hạng tốt lành gì nhưng nhìn hắn ta đáng thương như vậy, trong lòng bọn họ đều sẽ cảm thấy Tạ Khánh Phong từ chối thì lòng dạ có chút ác độc, nhưng liên quan đến chuyện đốt lúa mạch, mọi người lập tức cùng chung mối thù.
Trương bà tử vừa thấy Tạ Khánh Phong cứng mềm không ăn, lập tức lớn tiếng khóc thét, giọng the thé nói: “Tạ Khánh Phong, đồ hỗn trướng này! Đệ đệ ngươi lần này đã chịu thua trước ngươi rồi, vợ đệ đệ ngươi cũng đã xuống giọng cầu xin ngươi, ngươi còn nhẫn tâm như vậy. Tâm địa của ngươi thật sắt đá, thiệt thòi cho ta lúc đầu liều chết sinh ra ngươi, lúc ấy ta đã cảm thấy ngươi không phải đồ tốt lành gì, thật sự đúng là không phải thứ tốt! Ta không sống nữa, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này!”
Trương bà tử nói xong lao qua muốn đụng đầu về hướng Tạ Khánh Phong, Tạ Khánh Thu lại tức giận cũng không thể tránh sang bên cạnh, nếu tránh thì Trương bà tử chắc chắn sẽ té ngã trên mặt đất, hắn ta chỉ có thể đưa tay kéo hai bả vai Trương bà tử, sau đó buông tay trốn sang một bên. Nhưng hắn ta mới buông lỏng tay, Trương bà tử liền xông qua.
Lôi kéo như vậy mấy lần, Tạ Khánh Thu cũng thấy có chút phiền.
Tạ Khánh Thu cùng vợ lại đi đến khuyên can, tuy nhiên hắn ta giả bộ như không lôi kéo được Trương bà tử.
“Tạ Khánh Phong, nếu ngươi không trả nợ thay cho đệ đệ ngươi thì mỗi ngày ta đều đến nhà ngươi náo loạn, náo đến nhà ngươi không được sống yên ổn, ta xem người vợ kia của ngươi có thể an ổn sinh con được không!” Trương bà tử đâm vài lần thấy mệt mỏi, bị Tạ Khánh Thu giữ thở ra nặng nề, ánh mắt u ám nhìn Tạ Khánh Phong.
Tạ Khánh Phong tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh, Nương tốt của hắn lại nguyền rủa vợ hắn!
Lúc này người xem náo nhiệt cũng nhiều hơn, tất cả mọi người đều chỉ trích Trương bà tử, nói bà ta quá thiên vị lòng dạ quá ác độc, tại sao có thể nguyền rửa cháu mình như vậy chứ? Trương bà tử cũng không đợi Tạ Khánh Phong nói chuyện, đột nhiên sải bước chạy nhanh vào trong nhà, chỉ thấy Ngọc Nương đứng ở phía sau cửa, nâng cao bụng, mặc trên người mảnh y phục bằng vải bông, cổ tay đặt trên bụng to còn lấp lánh ánh kim quang, bà ta càng tức giận hơn, đi qua một phát túm được tóc Ngọc Nương, nói với Tạ Khánh phong nói: “Ngươi mau lấy tiền cho đệ đệ ngươi! Nếu không ngươi sẽ không còn vợ cùng hài tử!”
Ngọc Nương bị đau kêu lên một tiếng, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, vịn bụng của mình.
Tạ Khánh Phong thật không nghĩ đến Nương mình có thể làm như vậy, nghe được tiếng kêu củaNgọc Nương hai mắt hắn đều đỏ, muốn tiến lên một bước về phía trước nhưng Trương bà tử lại uy hiếp hắn.
Lúc này mấy người Tiêu Lê Hoa nghe được tin tức cũng đến, vừa thấy tình hình này đều bị hù dọa, nghĩ Trương bà tử này điên rồi, bà ta cho rằng bà ta làm như vậy sau này sẽ không có gì sao?
Hai vợ chồng Tạ Khánh Thu nhanh chóng khuyên Trương bà tử, nói với Tạ Khánh Phong nói: “Đại ca, nếu không huynh nghe lời của Nương đi, đại tẩu quan trọng hơn.”
Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Khánh Phong: “Trước tiên đưa bạc ra, Ngọc Nương cùng hài tử trọng yếu hơn!” Trong lòng nàng nghĩ không chừng tiền này bọn hắn cầm không được! Trương bà tử nắm tóc Ngọc Nương bộ dạng cũng kích thích đến nàng, nghĩ đến đời trước mình bị chịu tội, trong lòng nàng Trương bà tử ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Tự nhiên Tạ Khánh Phong sẽ không tiếc bạc, đáp ứng cho bạc, Tạ Khánh Phong nói muốn đi vào nhà cầm bạc, Trương bà tử cũng không yên tâm, để cho hai vợ chồng Tạ Khánh Thu đi vào cầm. Lập tức đi vào trong nhà đi, tốc độ nhanh đến nỗi khiến tất cả mọi người đều khinh bỉ. Ngay vào lúc hai người bọn họ còn chưa đi vào trong nhà thì chợt nghe Ngọc Nương hét thảm một tiếng, hù dọa hai người đều dừng chân. Tạ Khánh Phong không kịp suy nghĩ, nhanh chóng xông vào.
Ngọc Nương cảm giác mình bụng rất đau, có thứ gì đó chảy xuống, nàng vừa đau vừa sợ hãi thét chói tai.
Trương bà tử cũng sợ hết hồn, nhìn Ngọc Nương, lúc này Tạ Khánh Phong đã tiến vào, nắm chặt cổ tay bà ta hất qua bên cạnh, ôm Ngọc Nương vào trong ngực. Trương bà tử ngã trên mặt đất. Bà ta còn chưa kịp đứng lên, phía ngoài đã chạy vào không ít người, có người giẫm trên tay bà vài dấu chân, đau đến nổi bà ta kêu gào.
Ngọc Nương bị kinh sợ sinh non, có điều hữu kinh vô hiểm sinh hạ một đứa con trai.
Trương bà tử một phen náo loạn như vậy khiến mọi người trong thôn đều phỉ nhổ, Tạ Khánh Phong hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bà ta, Trương bà tử vẫn không biết hối cải, đòi hỏi tiền dưỡng lão, có điều lúc đầu Tạ Khánh Phong ra ở riêng hầu như trắng tay, bà ta cũng không có tư cách yêu cầu tiền dưỡng lão. Bởi vì đã sớm ở riêng rồi, Tạ Khánh Phong cũng không cần giúp Tạ Khánh Thu trả nợ, người trong thôn cũng tỏ vẻ chỉ cần Tạ Khánh Thu trả nợ, nên tính toán của Trương bà tử đều thất bại. Bởi vì bọn họ vô sỉ, các thôn dân đòi nợ càng hung dữ hơn. Đối với một nhà bọn họ không chút hòa nhã.
Cuối cùng Tạ Khánh Thu bọn họ chịu không nỗi những ngày tháng này, nhà mẹ đẻ vợ Khánh Thu xảy ra chuyện, ca ca cùng nhi tử cùng chết, đại tẩu nhanh chóng tái giá, chỉ còn lại hai lão nhân gia, liền nhớ đến nữ nhi, biết chuyện nơi này của nữ nhi liền bảo bọn hắn đi đến nhà bọn họ ở. Vợ chồng hai người bán toàn bộ đất cùng nhà cửa đi, lại lấy tiền dành dụm của Trương bà tử cùng bọn họ lấy ra,vợ Khánh Thu đi về nhà mẹ đẻ mượn tiền, cuối cùng đem trả hết những khoản còn thiếu, sau đó cả nhà rời khỏi thôn Hạ Cầu đến nhà mẹ đẻ vợ Khánh Thu ở, bởi vậy Trương bà tử trở thành gánh nặng.
Người thôn Hạ Cầu có thể nghe được tin tức của bọn hắn, tin tức cuối cùng là Trương bà tử chết, nghe đến đây đều nói ác giả ác báo.
Đây đều là chuyện sau này.
Tạ Khánh Phong và Ngọc Nương trải qua mạo hiểm như vậy, cuối cùng sinh hạ được con trai, đều yêu như châu như bảo, nửa tháng trôi qua đứa nhỏ này từ khỉ con da đỏ biến thành em bé tuyết trắng, ai gặp mặt cũng đều khen lớn lên thật đẹp mắt, khiến hai vợ chồng đều rất vui mừng.
Tiêu Lê Hoa cũng rất thích nhi tử của Ngọc Nương, trong lòng suy nghĩ chính mình có phải cũng nên sinh thêm một đứa bé hay không, tốt nhất là nữ nhi, dĩ nhiên nhi tử cũng được.
Tạ Hữu Thuận biết tính toán của Tiêu Lê Hoa thì rất mừng, hắn đã sớm muốn sinh thêm một khuê nữ rồi, hai vợ chồng vì mục đích này đều bắt đầu cố gắng. Khí sắc của Tiêu Lê Hoa càng ngày càng tốt, trong lòng Tạ Hữu Thuận vui vẻ nên trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười. Người ngoài nhìn thấy đều hâm mộ đỏ mắt, quả thật hai vợ chồng này trôi qua mỹ mãn quá rồi.
Cát Tường cũng nhìn thấy, trong lòng vừa đau lại vừa khó chịu, mấy ngày nay nàng cùng nam nhân mình trôi qua không tốt, nàng ta cũng biết nguyên nhân là do hài tử, nhưng chuyện này nàng cũng không thể thay đổi được, nàng lại chạy về nhà mẹ đẻ tố khổ.
Uông thị cũng không thể giúp gì, chỉ có thể khuyên nàng ta đối xử tốt với Bạch Đại một chút, trong lòng nghĩ đến Như Ý cũng đã tới Cao gia một thời gian, không biết bụng đã có động tĩnh gì hay chưa, phải mau chóng sinh hạ nhi tử mới có thể đứng vững gót chân a.
Cát Tường nói: “Nương, nếu không con đi thăm muội muội một chút, nếu vẫn chưa có động tĩnh thì phải đi cùng muội ấy lạy Tống Tử nương nương, thân thể muội ấy tốt, nhất định có thể rất nhanh sẽ mang thai.”
Cát Tường cũng rất chú ý Như Ý, Như Ý sống tốt, Tạ gia bọn họ mới trôi qua tốt, nam nhân của nàng mới không dám sinh tâm tư khác khi nàng ta không sinh được nhi tử.
Uông thị lập tức gật đầu nói: “Vậy con tìm thời gian đi thăm muội muội của con đi.”
“Nương, hình như hôm nay Trương gia muốn đi vào trong trấn, còn liền đi hôm nay luôn!”
Cát Tường nói, thật ra nàng ta rất muốn đi đến Cao gia, muốn xin muội muội chút thuốc bồi bổ thân thể, lang trung chỉ nói thân thể mình khó mang thai, cũng không nói nhất định không thể mang thai, nàng ta không thể từ bỏ! Ngồi xe trâu đi, khi trở về có thể ngồi xe ngựa trở lại, còn có thể mang về không ít đồ, rất có mặt mũi.
Uông thị nói: “Cũng được, vậy con đi đi.”
Lập tức Cát Tường rời đi, về nhà nói với nam nhân một tiếng, sau đó đi đến Trương gia, ngồi xe trâu đi lên trên trấn, đến Cao gia, nàng ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi qua, trước kia mỗi lần người gác cổng nhìn thấy nàng ta đều cười nịnh bợ nàng ta, cũng bởi vì nàng ta là tỷ tỷ của Như Ý, Như Ý là di nương được sủng ái trong phủ. Nhưng hôm nay, không biết làm sao người gác cổng kia nhìn thấy nàng ta giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt đều thay đổi, trong lòng nàng ta cảm thấy kỳ quái, đây là tại sao?
Beta: Tiểu Tuyền
“Nương, người mau đứng dậy đi! Người làm cái gì vậy chứ? Đã nói với người rồi không nên đến đây gây phiền toái thêm cho đại ca, vừa không nhìn một chút, người đã chạy đến đây rồi!”
Tạ Khánh Thu cùng vợ hắn chạy tới, gạt mọi người đang xem náo nhiệt ra rồi chạy qua đỡ bà ta, cười với Tạ Khánh Phong nói: “Đại ca, huynh đừng tức giận, là do Nương quá sốt ruột, huynh cũng biết bây giờ đệ trôi qua không tốt lắm, cũng không phải đệ để Nương đến đây. Lúc trước có lỗi đã trách nhầm huynh, đệ không muốn gây thêm phiền toái cho huynh.”
Tạ Khánh Thu nói dối một đống, thật ra ở nhà Trương bà tử đã bàn bạc cùng bọn họ rồi, bà ta đến náo loạn trước, sau đó hai người bọn họ nhân kẻ hở thì chen vào diễn trò cùng bà ta, mặt trắng mặt đỏ cùng diễn, cũng không tin không moi được bạc từ Tạ Khánh Phong!
Chẳng những Tạ Khánh Phong hoài nghi lời nói của Tạ Khánh Thu, ngay cả người ngoài cũng đều không tin, lúc nào Tạ Khánh Thu này biết giữ mặt mũi rồi? Trước đó không lâu, hắn còn ở trước mặt người khác nói xấu Tạ Khánh Phong, nói Tạ Khánh Phong không biết giúp đỡ huynh đệ bất hiếu với mẹ ruột, bộ dạng hận không thể đem tất cả gia tài của Tạ Khánh Phong chuyển đến trong nhà mình, nhưng bây giờ lại nói không muốn gây thêm phiền toái, trừ phi đầu óc hắn ta bị lừa đá mới có thể nghĩ được như vậy sao!
Gương mặt Tạ Khánh Phong căng chặt nói: “Đã là như thế, ngươi đưa người trở về đi!”
Tạ Khánh Thu vừa nghe liền câm nín, trong lòng chửi đại ca mình thật không biết tiến thoái, chính mình đều đã chịu thua cúi đầu như vậy rồi, làm sao hắn một chút cũng không suy nghĩ đã đuổi bọn họ ra ngoài rồi! Mới kiếm được chút tiền đã lên mặt rồi!
Vợ Khánh Thu nói: “Đại ca, lần này nhị đệ của huynh đã biết hối cải rồi, mỗi ngày đều có người ép hắn trả nợ, hắn cũng không mượn tiền của huynh, nói không muốn gây thêm phiền toái cho huynh. Nhưng bây giờ hắn thật sự cùng đường rồi, nếu huynh không giúp hắn một tay thì lần này nói không chừng hắn phải chết. Bây giờ huynh sống tốt như vậy thì giúp chúng ta một tay cũng đâu có sao, đến lúc đó ngày ngày chúng ta thắp hương cho huynh!”
Tạ Khánh Phong nghiêm mặt nói: “Ta lại không chết, thắp hương cái gì? Các ngươi mau đi đi, cho dù ta có tiền cũng không phải gió lớn thổi đến, Tạ Khánh Thu hắn tự làm tự chịu, nếu hắn không dấu diếm thay Trương Thủy Đào thì chuyện gì cũng không có? Đây chính là chuyện liên quan đến khẩu phần lương thực của người trong thôn! Dù ta muốn giúp hắn, hắn cũng sẽ không nhớ lâu, sau này còn có thể gây ra chuyện ác gì nữa, đến lúc đó ta thật có lỗi với các hương thân trong thôn!”
Những người đứng ở cửa nhìn, vừa nghe lập tức rối rít phụ họa, nếu là chuyện khác mà Tạ Khánh Phong không giúp đỡ, chỉ sợ biết huynh đệ bọn họ bất hòa, thì dù biết Tạ Khánh Thu không phải hạng tốt lành gì nhưng nhìn hắn ta đáng thương như vậy, trong lòng bọn họ đều sẽ cảm thấy Tạ Khánh Phong từ chối thì lòng dạ có chút ác độc, nhưng liên quan đến chuyện đốt lúa mạch, mọi người lập tức cùng chung mối thù.
Trương bà tử vừa thấy Tạ Khánh Phong cứng mềm không ăn, lập tức lớn tiếng khóc thét, giọng the thé nói: “Tạ Khánh Phong, đồ hỗn trướng này! Đệ đệ ngươi lần này đã chịu thua trước ngươi rồi, vợ đệ đệ ngươi cũng đã xuống giọng cầu xin ngươi, ngươi còn nhẫn tâm như vậy. Tâm địa của ngươi thật sắt đá, thiệt thòi cho ta lúc đầu liều chết sinh ra ngươi, lúc ấy ta đã cảm thấy ngươi không phải đồ tốt lành gì, thật sự đúng là không phải thứ tốt! Ta không sống nữa, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này!”
Trương bà tử nói xong lao qua muốn đụng đầu về hướng Tạ Khánh Phong, Tạ Khánh Thu lại tức giận cũng không thể tránh sang bên cạnh, nếu tránh thì Trương bà tử chắc chắn sẽ té ngã trên mặt đất, hắn ta chỉ có thể đưa tay kéo hai bả vai Trương bà tử, sau đó buông tay trốn sang một bên. Nhưng hắn ta mới buông lỏng tay, Trương bà tử liền xông qua.
Lôi kéo như vậy mấy lần, Tạ Khánh Thu cũng thấy có chút phiền.
Tạ Khánh Thu cùng vợ lại đi đến khuyên can, tuy nhiên hắn ta giả bộ như không lôi kéo được Trương bà tử.
“Tạ Khánh Phong, nếu ngươi không trả nợ thay cho đệ đệ ngươi thì mỗi ngày ta đều đến nhà ngươi náo loạn, náo đến nhà ngươi không được sống yên ổn, ta xem người vợ kia của ngươi có thể an ổn sinh con được không!” Trương bà tử đâm vài lần thấy mệt mỏi, bị Tạ Khánh Thu giữ thở ra nặng nề, ánh mắt u ám nhìn Tạ Khánh Phong.
Tạ Khánh Phong tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh, Nương tốt của hắn lại nguyền rủa vợ hắn!
Lúc này người xem náo nhiệt cũng nhiều hơn, tất cả mọi người đều chỉ trích Trương bà tử, nói bà ta quá thiên vị lòng dạ quá ác độc, tại sao có thể nguyền rửa cháu mình như vậy chứ? Trương bà tử cũng không đợi Tạ Khánh Phong nói chuyện, đột nhiên sải bước chạy nhanh vào trong nhà, chỉ thấy Ngọc Nương đứng ở phía sau cửa, nâng cao bụng, mặc trên người mảnh y phục bằng vải bông, cổ tay đặt trên bụng to còn lấp lánh ánh kim quang, bà ta càng tức giận hơn, đi qua một phát túm được tóc Ngọc Nương, nói với Tạ Khánh phong nói: “Ngươi mau lấy tiền cho đệ đệ ngươi! Nếu không ngươi sẽ không còn vợ cùng hài tử!”
Ngọc Nương bị đau kêu lên một tiếng, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, vịn bụng của mình.
Tạ Khánh Phong thật không nghĩ đến Nương mình có thể làm như vậy, nghe được tiếng kêu củaNgọc Nương hai mắt hắn đều đỏ, muốn tiến lên một bước về phía trước nhưng Trương bà tử lại uy hiếp hắn.
Lúc này mấy người Tiêu Lê Hoa nghe được tin tức cũng đến, vừa thấy tình hình này đều bị hù dọa, nghĩ Trương bà tử này điên rồi, bà ta cho rằng bà ta làm như vậy sau này sẽ không có gì sao?
Hai vợ chồng Tạ Khánh Thu nhanh chóng khuyên Trương bà tử, nói với Tạ Khánh Phong nói: “Đại ca, nếu không huynh nghe lời của Nương đi, đại tẩu quan trọng hơn.”
Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Khánh Phong: “Trước tiên đưa bạc ra, Ngọc Nương cùng hài tử trọng yếu hơn!” Trong lòng nàng nghĩ không chừng tiền này bọn hắn cầm không được! Trương bà tử nắm tóc Ngọc Nương bộ dạng cũng kích thích đến nàng, nghĩ đến đời trước mình bị chịu tội, trong lòng nàng Trương bà tử ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Tự nhiên Tạ Khánh Phong sẽ không tiếc bạc, đáp ứng cho bạc, Tạ Khánh Phong nói muốn đi vào nhà cầm bạc, Trương bà tử cũng không yên tâm, để cho hai vợ chồng Tạ Khánh Thu đi vào cầm. Lập tức đi vào trong nhà đi, tốc độ nhanh đến nỗi khiến tất cả mọi người đều khinh bỉ. Ngay vào lúc hai người bọn họ còn chưa đi vào trong nhà thì chợt nghe Ngọc Nương hét thảm một tiếng, hù dọa hai người đều dừng chân. Tạ Khánh Phong không kịp suy nghĩ, nhanh chóng xông vào.
Ngọc Nương cảm giác mình bụng rất đau, có thứ gì đó chảy xuống, nàng vừa đau vừa sợ hãi thét chói tai.
Trương bà tử cũng sợ hết hồn, nhìn Ngọc Nương, lúc này Tạ Khánh Phong đã tiến vào, nắm chặt cổ tay bà ta hất qua bên cạnh, ôm Ngọc Nương vào trong ngực. Trương bà tử ngã trên mặt đất. Bà ta còn chưa kịp đứng lên, phía ngoài đã chạy vào không ít người, có người giẫm trên tay bà vài dấu chân, đau đến nổi bà ta kêu gào.
Ngọc Nương bị kinh sợ sinh non, có điều hữu kinh vô hiểm sinh hạ một đứa con trai.
Trương bà tử một phen náo loạn như vậy khiến mọi người trong thôn đều phỉ nhổ, Tạ Khánh Phong hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bà ta, Trương bà tử vẫn không biết hối cải, đòi hỏi tiền dưỡng lão, có điều lúc đầu Tạ Khánh Phong ra ở riêng hầu như trắng tay, bà ta cũng không có tư cách yêu cầu tiền dưỡng lão. Bởi vì đã sớm ở riêng rồi, Tạ Khánh Phong cũng không cần giúp Tạ Khánh Thu trả nợ, người trong thôn cũng tỏ vẻ chỉ cần Tạ Khánh Thu trả nợ, nên tính toán của Trương bà tử đều thất bại. Bởi vì bọn họ vô sỉ, các thôn dân đòi nợ càng hung dữ hơn. Đối với một nhà bọn họ không chút hòa nhã.
Cuối cùng Tạ Khánh Thu bọn họ chịu không nỗi những ngày tháng này, nhà mẹ đẻ vợ Khánh Thu xảy ra chuyện, ca ca cùng nhi tử cùng chết, đại tẩu nhanh chóng tái giá, chỉ còn lại hai lão nhân gia, liền nhớ đến nữ nhi, biết chuyện nơi này của nữ nhi liền bảo bọn hắn đi đến nhà bọn họ ở. Vợ chồng hai người bán toàn bộ đất cùng nhà cửa đi, lại lấy tiền dành dụm của Trương bà tử cùng bọn họ lấy ra,vợ Khánh Thu đi về nhà mẹ đẻ mượn tiền, cuối cùng đem trả hết những khoản còn thiếu, sau đó cả nhà rời khỏi thôn Hạ Cầu đến nhà mẹ đẻ vợ Khánh Thu ở, bởi vậy Trương bà tử trở thành gánh nặng.
Người thôn Hạ Cầu có thể nghe được tin tức của bọn hắn, tin tức cuối cùng là Trương bà tử chết, nghe đến đây đều nói ác giả ác báo.
Đây đều là chuyện sau này.
Tạ Khánh Phong và Ngọc Nương trải qua mạo hiểm như vậy, cuối cùng sinh hạ được con trai, đều yêu như châu như bảo, nửa tháng trôi qua đứa nhỏ này từ khỉ con da đỏ biến thành em bé tuyết trắng, ai gặp mặt cũng đều khen lớn lên thật đẹp mắt, khiến hai vợ chồng đều rất vui mừng.
Tiêu Lê Hoa cũng rất thích nhi tử của Ngọc Nương, trong lòng suy nghĩ chính mình có phải cũng nên sinh thêm một đứa bé hay không, tốt nhất là nữ nhi, dĩ nhiên nhi tử cũng được.
Tạ Hữu Thuận biết tính toán của Tiêu Lê Hoa thì rất mừng, hắn đã sớm muốn sinh thêm một khuê nữ rồi, hai vợ chồng vì mục đích này đều bắt đầu cố gắng. Khí sắc của Tiêu Lê Hoa càng ngày càng tốt, trong lòng Tạ Hữu Thuận vui vẻ nên trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười. Người ngoài nhìn thấy đều hâm mộ đỏ mắt, quả thật hai vợ chồng này trôi qua mỹ mãn quá rồi.
Cát Tường cũng nhìn thấy, trong lòng vừa đau lại vừa khó chịu, mấy ngày nay nàng cùng nam nhân mình trôi qua không tốt, nàng ta cũng biết nguyên nhân là do hài tử, nhưng chuyện này nàng cũng không thể thay đổi được, nàng lại chạy về nhà mẹ đẻ tố khổ.
Uông thị cũng không thể giúp gì, chỉ có thể khuyên nàng ta đối xử tốt với Bạch Đại một chút, trong lòng nghĩ đến Như Ý cũng đã tới Cao gia một thời gian, không biết bụng đã có động tĩnh gì hay chưa, phải mau chóng sinh hạ nhi tử mới có thể đứng vững gót chân a.
Cát Tường nói: “Nương, nếu không con đi thăm muội muội một chút, nếu vẫn chưa có động tĩnh thì phải đi cùng muội ấy lạy Tống Tử nương nương, thân thể muội ấy tốt, nhất định có thể rất nhanh sẽ mang thai.”
Cát Tường cũng rất chú ý Như Ý, Như Ý sống tốt, Tạ gia bọn họ mới trôi qua tốt, nam nhân của nàng mới không dám sinh tâm tư khác khi nàng ta không sinh được nhi tử.
Uông thị lập tức gật đầu nói: “Vậy con tìm thời gian đi thăm muội muội của con đi.”
“Nương, hình như hôm nay Trương gia muốn đi vào trong trấn, còn liền đi hôm nay luôn!”
Cát Tường nói, thật ra nàng ta rất muốn đi đến Cao gia, muốn xin muội muội chút thuốc bồi bổ thân thể, lang trung chỉ nói thân thể mình khó mang thai, cũng không nói nhất định không thể mang thai, nàng ta không thể từ bỏ! Ngồi xe trâu đi, khi trở về có thể ngồi xe ngựa trở lại, còn có thể mang về không ít đồ, rất có mặt mũi.
Uông thị nói: “Cũng được, vậy con đi đi.”
Lập tức Cát Tường rời đi, về nhà nói với nam nhân một tiếng, sau đó đi đến Trương gia, ngồi xe trâu đi lên trên trấn, đến Cao gia, nàng ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi qua, trước kia mỗi lần người gác cổng nhìn thấy nàng ta đều cười nịnh bợ nàng ta, cũng bởi vì nàng ta là tỷ tỷ của Như Ý, Như Ý là di nương được sủng ái trong phủ. Nhưng hôm nay, không biết làm sao người gác cổng kia nhìn thấy nàng ta giống như nhìn thấy quỷ, sắc mặt đều thay đổi, trong lòng nàng ta cảm thấy kỳ quái, đây là tại sao?
Danh sách chương