"Đệ chỉ cần vứt bỏ thành kiến hảo hảo quan sát tẩu tử đệ thì sẽ phát hiện nàng thật sự rất tốt, ca cũng không cần đệ miễn cưỡng chấp nhận nàng, chỉ cần đệ vứt bỏ thành kiến trước, nghiêm túc mà quan sát tẩu tử đệ bây giờ rốt cuộc là tốt hay xấu là được, vì ca và vì chất tử của đệ, có thể không?"

Hắn không thể đem chuyện Lý Hà Hoa thay đổi linh hồn nói ra, việc này tuyệt đối không thể để người khác biết, trên đời này không phải ai cũng có thể tiếp thu dị loại, hắn không thể lấy an toàn của nàng ra mạo hiểm, cho nên hắn chỉ có thể nói nàng đã biết sai, hạ quyết tâm sửa đổi.

Tuy rằng vẫn phải để nàng chịu tội danh này, có chút ủy khuất nàng nhưng cũng không còn biện pháp khác. Thanh Sơn từ nhỏ đã đi theo hắn, hắn biết đệ ấy kỳ thật là người lương thiện, trước đó đối với Cao Cao bài xích như vậy là bởi vì Lý Hà Hoa trước khia quả thật khiến người khác chán ghét, nhưng chỉ cần Thanh Sơn thấy nàng bây giờ tốt, để Thanh Sơn biết tâm ý của hắn đối với nàng, Thanh Sơn sẽ nguyện ý vì hắn cùng Thư Lâm một lần nữa quan sát kỹ nàng, sau đó tiếp nhận nàng.


Hắn tin tưởng đệ đệ mình.

Mà Thanh sơn so với nương còn dễ thuyết phục hơn, cho nên hắn định thuyết phục Thanh Sơn trước, chỉ cần Thanh Sơn một lần nữa chấp nhận nàng, tâm thái nương hắn sẽ thay đổi.

Nương hắn là người không có chủ kiến, thích theo số đông, nói đơn giản một chút chính là chưa bao giờ tự mình kiên trì chuyện gì đó, sẽ theo người chung quanh thay đổi mà thay đổi theo, chỉ cần người trong nhà đều thích Lý Hà Hoa, như vậy nương tuyệt đối sẽ không kiên trì lâu, đến sau cùng tuyệt đối sẽ chậm rãi phát hiện nàng tốt, sau đó chậm rãi thay đổi thái độ.

Đây cũng là nguyên nhân hắn vì sao dám cùng Lý Hà Hoa cam đoan hắn sẽ giải quyết, bởi vì hắn quá hiểu nương cùng đệ đệ mình, trong đầu đã sớm nghĩ kỹ biện pháp rồi, nếu nương hắn thật sự là một lão thái thái ngoan cố cường thế thì hắn quả thật không dám cam đoan.


Quả nhiên sau khi Trương Thiết Sơn nói xong, Trương Thanh Sơn lâm vào trầm tư.

Thông qua mấy ngày này ở chung, hắn không chỉ nhìn ra nàng bây giờ trở nên rất ôn nhu rất cần mẫn, lại còn nhìn ra được nàng xem Thư Lâm như bảo bối, Thư Lâm cũng đặc biệt ỷ lại vào nàng, một khắc cũng không muốn xa nàng, nhìn đến nỗi người làm nhị thúc là hắn còn ghen ghét.

Hắn không ngốc, hắn biết nàng đối tốt với Thư Lâm tuyệt đối không phải giả vờ, nếu không Thư Lâm sẽ không thích nàng như vậy, cho nên bây giờ nàng tốt tám chín phần là xuất phát từ nội tâm.

Huống chi nàng có tiền như vậy, cũng không cần giả vờ cho bọn họ xem. Trương Thanh Sơn bắt đầu nghĩ nếu đúng như ca hắn nói, rằng Thư Lâm không muốn rời khỏi nàng mà ca hắn cũng thích nàng, muốn cưới nàng về. Nếu hắn tiếp tục chán ghét nàng đối với nàng không tốt, nàng sẽ không gả cho ca hắn, ca hắn sẽ khổ sở, Thư Lâm cũng sẽ không chịu nổi.


Hơn nữa dù sao nàng cũng là mẫu thân thân sinh của Thư Lâm, nếu ca hắn cưới người khác, mẹ kế làm sao có thể thật sự đối tốt với Thư Lâm? Tình huống như vậy hắn có thể ích kỷ không cho nàng cơ hội sao? Hình như không thể!? Trong đầu Trương Thanh Sơn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhìn ca hắn cùng chất tử hắn, gật gật đầu: "Đã biết, ca, đệ nguyện ý bỏ qua chuyện lúc trước, nếu bây giờ nàng thật sự tốt, đệ sẽ đại nhân không chấp tiểu nhân tha thứ cho sai lầm trước kia của nàng, một lần nữa tiếp thu tẩu tử này."

Trương Thiết Sơn như dự liệu mà cười, xoa xoa đầu đệ đệ nhà mình: "Hảo, đại ca đa tạ đệ."

Trương Thanh Sơn được cảm tạ thì có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, quẫn bách cầm lấy vải vóc nói: "Được rồi, đệ không nói nữa, đệ ra ngoài làm việc." Nói xong liền nhanh chóng vọt ra ngoài cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện