"Thương thế trên người chàng còn chưa khỏi, không an tĩnh ở nhà dưỡng thương mà còn chạy lung tung? Tự ta đưa Thư Lâm đi được, chàng về nhà đi."

Trương Thiết Sơn lại nói: "Vết thương của ta ta tự biết, không sao đâu, đưa Thư Lâm đi học chỉ là đi đường một chút thôi, ta đợi ở nhà cũng không thoải mái, nàng để ta đi cùng nàng đi." Nói xong nhận lấy hộp thức ăn trong tay Lý Hà Hoa.

Lý Hà Hoa không còn cách nào với hắn, hơn nữa đi đường một chút quả thật cũng không sao nên liền đáp ứng.

Vì thế Lý Hà Hoa nắm tay Thư Lâm đi phía trước, Trương Thiết Sơn xách theo hộp đồ ăn che chở phía sau hai mẫu tử.

Tới học quán, từ xa đã nhìn thấy Cố Chi Cẩn đang đứng ở cửa đón học trò, bên cạnh còn có tiểu gia hỏa Cố Cẩm Chiêu.

Cố Cẩm Chiêu mắt sắc, liếc cái đã nhìn thấy bọn họ, tức khắc cái gì cũng không màng, kinh hỉ vọt tới, miệng gọi to: "A.. Thư Lâm, ngươi về rồi."


Lời còn chưa nói xong đã bổ nhào tới trước mặt, hùng hổ ôm lấy Thư Lâm, còn bế Thư Lâm lên xoay vài vòng, đáng thương cho Thư Lâm lúc bị buông xuống đầu óc đã choáng váng.

Cố Chi Cẩn cũng bước nhanh tới sờ sờ đầu Thư Lâm, ánh mắt mang theo sự vui mừng rõ ràng, nhìn Lý Hà Hoa nói: "Các ngươi đã trở lại? Việc trong nhà đã giải quyết xong chưa?"

Lý Hà Hoa gật đầu đáp: "Đã xử lý xong rồi nên mới mang Thư Lâm về đi học đây."

Cố Chi Cẩn bất động thanh sắc đánh giá Lý Hà Hoa từ trên xuống dưới, thấy bản thân nàng cũng không việc gì, trừ bỏ gầy thêm một chút thì tinh thần vẫn không tồi, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, do dự một chút nói: "Ừm .... Sau này nếu có việc gì mà cần ta hỗ trợ thì không cần khách khí, dù sao thì ta.... ta cũng là lão sư của Thư Lâm."

Nàng cùng Thư Lâm biến mất nhiều ngày như vậy, chỉ nói trong nhà có việc, cụ thể là chuyện gì hắn cũng không biết, trong lòng vẫn luôn không buông bỏ được, càng ngày càng nôn nóng, khi thấy bọn họ trở lại tâm hắn mới quay về chỗ cũ, nhưng hắn không muốn lại một lần nữa trông đợi mà không biết gì.


Lý Hà Hoa chỉ nghĩ hắn đang khách khí, cảm tạ nói: "Cố phu tử, cảm ơn ngài. Chuyện này thật không có gì, lần sau nếu có chuyện tuyệt đối sẽ không khách khí với ngài." Cố Chi Cẩn mím môi, gật gật đầu, lúc này đúng ra nên mang theo Thư Lâm cáo từ đi vào, nhưng kỳ lạ là hắn không quá muốn đi vào, nghĩ nghĩ liền nói: "Việc buôn bán của ngươi thì sao? Còn bán không?"

Lý Hà Hoa đang muốn nói đến chuyện của tửu lâu, liền bị Trương Thiết Sơn giành trước một bước. Hắn đột nhiên từ xa phía sau đi lên đứng bên cạnh Lý Hà Hoa nói: "Sạp không bán nữa, sau này sẽ mở tửu lâu, tửu lâu hai ngày sau sẽ khai trương, đến lúc đó Cố phu tử nếu rảnh có thể đến ủng hộ."

Lời nói Trương Thiết Sơn rõ ràng chia ba người thành hai phe, hắn cùng Lý Hà Hoa là người một nhà, cùng người ngoài là Cố Chi Cẩn khách sáo hàn huyên. Ở đây ngoài hai đứa nhỏ thì hai người lớn đều nghe hiểu ý tứ của hắn.


Lý Hà Hoa mất tự nhiên, lời này của Trương Thiết Sơn rõ ràng ngoài công khai quan hệ hai người bọn họ ra, còn có cảm giác trình diễn ân ái quen thuộc, đối với lão sư của Thư Lâm mà như vậy thật khiến người khác nóng mặt.

Đồng tử Cố Chi Cẩn hơi co lại, ý cười nơi khóe miệng thiếu chút nữa không kiên trì được, hắn nhìn về phía Lý Hà Hoa và Trương Thiết Sơn, phát hiện khoảng cách hai người rất gần, gần đến cơ hồ không có khoảng cách, không giống như trước đây ở cách xa xa. Vừa nhìn đã thấy thay đổi rất lớn.

Nháy mắt trái tim như có gió lạnh thổi vào, lần đầu tiên Cố Chi Cẩn cảm thấy chân tay luống cuống không biết nên nói gì.

Khóe miệng Trương Thiết Sơn cong lên một cái, đột nhiên giữ chặt tay Lý Hà Hoa nói với Cố Chi Cẩn: "Cố phu tử, vậy Thư Lâm phiền người, chúng ta về trước, chờ tan học ta cùng nương hắn đến đón hắn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện