Lúc xuống lầu đám người kia còn la lối thức ăn nhà này muốn độc chết người, làm Lý Hà Hoa tức giận muốn đánh người.

Trương Thiết Sơn nắm tay thành quyền, ánh mắt âm u không nói năng gì lặng lẽ ra ngoài.

Lý Hà Hoa cũng không để ý, chỉ một lòng duy trì trật tự, chờ đến khi vất vả lắm tửu lâu mới khôi phục lại, có nhiều người vốn muốn đến tửu lâu ăn cơm mà chưa vào cửa đã đi rồi, hiển nhiên là tin lời ba người kia nói.

Lý Hà Hoa mang Đại Hà Tiểu Viễn quét dọn phòng bao hỗn loạn, sau đó tiếp tục trở lại trông quầy, ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng.

Lúc này Trương Thiết Sơn từ bên ngoài trở về, Lý Hà Hoa nghi hoặc: "Chàng đi đâu mà lâu vậy? Không phải chàng đi xử lý ba tên kia đấy chứ?"

Trương Thiết Sơn lắc đầu: "Không có, trước mắt nhiều người như vậy sao ta có thể động thủ chứ? Ta chỉ đi dò hỏi đại phu một chút."


Lý Hà Hoa gật gật, chỉ cần không phải đi xử lý người thì tốt, bây giờ mà xử lý bọn họ không phải là càng bị hoài nghi hơn sao.

Lý Hà Hoa nói: "Xem ra những người đó là muốn bêu xấu thanh danh tửu lâu của chúng ta chứ không phải muốn tiền."

Trương Thiết Sơn gật gật đầu: "Những người này là có chuẩn bị mà đến, ta đoán là người cùng ngành làm, là chúng ta cản trở việc kinh doanh của bọn họ."

Suy nghĩ của Trương Thiết Sơn giống với nàng, chỉ là biết vậy thì sao, có thể làm thế nào chứ? Người ta thật sự ăn đau bụng, hơn nữa cũng không có chứng cứ chứng minh do người khác sai bảo.

Chưa kể bây giờ điều nàng càng lo lắng hơn là nếu ba người kia tiếp tục tới như họ nói, vậy thì thật sự không xong, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ đến được, chỉ cần bọn họ đến cửa la hét một lúc thì mục đích đã đạt được.


Lý Hà Hoa xoa mặt: "Trương Thiết Sơn, lần này có thể không xong rồi."

Thấy Lý Hà Hoa phiền não như vậy, trong lòng Trương Thiết Sơn rất xót, xoa mặt nàng nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao đâu, việc này nàng đừng nhọc lòng, giao cho ta đi, ta đảm bảo ngày mai sẽ giải quyết xong chuyện này."

Ngày mai? Đùa cái gì vậy, chuyện lần này thật sự làm người ta bất lực, sao có thể giải quyết xong chứ? Bây giờ ngay cả ai là người sai sử cũng không biết.

Lý Hà Hoa vội truy vấn: "Chàng giải quyết như thế nào?"

Trương Thiết Sơn lộ ra một nụ cười đạm bạc: "Trước hết đừng hỏi, cứ giao cho ta được không?" Đại khái do Trương Thiết Sơn khiến cho người khác có cảm giác vô cùng tín nhiệm, hơn nữa những chuyện hắn đáp ứng với nàng chưa từng làm nàng thất vọng, cho nên Lý Hà Hoa theo bản năng tin tưởng hắn gật gật đầu: "Được rồi, nhưng mà bản thân chàng phải chú ý an toàn, không được làm xằng bậy."


Trương Thiết Sơn cười vỗ vỗ đầu nàng: "Ta sao lại xằng bậy, đừng lo lắng vô cớ." Lý Hà Hoa đành phải tâm sự nặng nề nhưng không hỏi, đưa Trương Thiết Sơn ba mươi lượng bạc, làm gì cũng không thể thiếu tiền được.

Trương Thiết Sơn không từ chối nhận lấy. Tuy rằng mọi người đều tin tưởng tửu lâu không sao, nhưng cũng vì chuyện này mà lo lắng sốt ruột, thậm chí Đại Hà còn lỡ tay làm vỡ cái đĩa, hiển nhiên là do thất thần.

Lý Hà Hoa đành phải ra mặt đảm bảo với mọi người là không có việc gì, mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết, cổ vũ mọi người làm việc cho tốt, tâm trạng mọi người lúc này mới đỡ hơn một chút.

Nhưng mà việc kinh doanh của tửu lâu vẫn bị ảnh hưởng, rõ ràng là không bận rộn như vừa rồi, canh giờ sau buổi trưa mọi người xong việc có thể nghỉ ngơi, nhưng mọi người nghỉ ngơi đều không mấy vui vẻ.
Đối với loại tình huống này, tạm thời Lý Hà Hoa cũng không còn cách nào, chỉ có thể hy vọng qua hai ngày nữa mọi người sẽ quên đi, kinh doanh một lần nữa lại tốt lên.

Vì cổ vũ sĩ khí mọi người trong tửu lâu, Lý Hà Hoa treo lên một nụ cười rạng rỡ, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện