Trương Thiết Sơn đem Thư Lâm ôm đến bàn đu dây ngồi, lại không giống lần trước vòng về phía sau đẩy bàn đu dây cho hắn, mà là ngồi xổm xuống trước mặt hắn, sờ sờ đầu hắn, sau đó nói với hắn cái gì đó.

Khoảng cách quá xa, Lý Hà Hoa không nghe được Trương Thiết Sơn đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng nhóc con, hôm nay dường như Thư Lâm không có tinh thần, đầu vẫn tuôn cúi thấp, đối với lời nói của Trương Thiết Sơn không có bất kỳ phản ứng gì.

Tuy rằng trước kia Thư Lâm cũng chưa bao giờ lộ ra bộ dáng phấn khởi, nhưng không biết vì điều gì, Lý Hà Hoa vẫn cảm thấy hôm nay dường như nhóc con không mấy vui vẻ.

Thư Lâm làm sao vậy? Lý Hà Hoa rất muốn đi đến hỏi đứa nhỏ kia một câu, nhưng mà Trương Thiết Sơn còn đang ở đó, cho nên nàng chỉ có thể chịu đựng.


Trong Lòng không khỏi chờ mong Trương Thiết Sơn có thể giống gần trước đi vào nhà không ra nữa, như vậy nàng sẽ có cơ hội cùng tiểu bảo bối trò chuyện.

Không biết hôm nay có phải vận khí đặc biệt tốt, ông trời phá lệ ưu ái trợ giúp nàng, khiến cho nàng tâm tưởng sự thành, Trương Thiết Sơn thật sự đứng lên, sau khi xoa xoa đầu đứa nhỏ liền xoay người đi về nhà.

Trong lòng Lý Hà Hoa miễn bàn cũng biết cao hứng cỡ nào, kiềm chế tâm tình, quan sát một lúc, thấy Trương Thiết Sơn thật sự không trở ra, lúc này mới từ sau thân cây đi ra tiến thẳng đến trước mặt Thư Lâm.

"Hì! Bảo bối, ta tới thăm ngươi nè." Lý Hà | Hoa ngồi xổm trước mặt bé con nói.

Vốn dĩ nàng cho rằng nhóc con này sẽ không phản ứng, kết quả ngoài dự đoán, sau khi hắn nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía Lý Hà Hoa, mắt to đen lúng liếng nhìn không chớp.


Không biết vì sao Lý Hà Hoa không khỏi cảm thấy giờ phút này đứa nhỏ như là gặp kinh hỉ, tuy rằng kỳ thật mặt của hắn cũng không có biểu tình gì, không chừng là nàng ảo tưởng quá mức thôi.

Lý Hà Hoa lắc đầu xua đuổi ý tưởng không thể nào hiểu được trong đầu, nhìn vào đôi mắt của Thư Lâm, cất giọng mềm nhẹ: "Bảo bối, ngươi còn nhớ ta không?"

Nhóc con mở to đôi mắt đen lúng liếng lẳng lặng mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia nhanh chóng làm lòng Hà Hoa mềm đi.

Lý Hà Hoa mỉm cười với hắn: "Bảo bối, nhất định là ngươi nhớ ra ta đúng không? Ta chính là người thường xuyên mang đồ ăn ngon cho người đó, nếu ngươi không nhớ rõ ta thì cũng sẽ nhớ món ăn ngon đi?"

Nói xong Lý Hà Hoa từ trong rổ lấy ra chồng bánh rán cùng kẹo hồ lô hôm nay định mang cho Thư Lâm: "Bảo bối, hôm nay ta không chỉ mang cho ngươi kẹo hồ lô, còn cố ý làm cho ngươi một ít bánh rán, món này ăn rất ngon, nhất định ngươi sẽ thích ăn, có muốn nếm thử hay không?"


Lý Hà Hoa đem bao giấy dầu mở ra, từ bên trong lấy ra một cái bánh rán đưa đến bên miệng đứa nhỏ, vô cùng chờ mong phản ứng của hắn, hy vọng nhóc con có thể ăn giống như lần trước.

Thư Lâm vẫn như cũ mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, bánh rán trên tay cũng không hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Lý Hà Hoa không thể không một lần nữa giơ giơ lên bánh rán trong tay, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bảo bối, nhìn nè. Đây là bánh rán nhân đậu đỏ rưới mật ong đấy, ngươi mau nếm thử xem."

Lúc này đứa nhỏ rốt cuộc cũng có phản ứng, tầm mắt từ trên mặt nàng chậm rãi dời tới bánh rán ở bên miệng, nhìn chằm chằm một lát, dưới ánh mắt kinh hỉ của Lý Hà Hoa, miệng nhỏ mở ra nhẹ nhàng mà cắn.

Nhóc con lại một lần nữa ăn đồ ăn nàng đút.

Lần trước Lý Hà Hoa vẫn chưa xác định có phải Thư Lâm thực sự không bài xích nàng như vậy hay không, trong lòng còn sợ hãi là hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, kết quả hôm nay nhóc con cũng ăn, việc này chứng minh hắn thật sự không bài xích nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện