Nhìn thân ảnh Ngưu Hổ dần dần đi xa, Phong Tịnh Minh cười châm biếm nhìn Tô Niệm Niệm nói: “Ta là loại tiểu nhân dễ đối phó lắm sao?”

Tô Niệm Niệm hiện tại bắt đầu bình tĩnh lại, trong nháy mắt lá gan rút nhỏ nhiều lần. Nàng nhìn bộ dáng của Phong Tịnh Minh, biết mình tựa hồ đã chọc giận tới hắn, vì thế bày vẻ mặt chân chó cười cười nói: “Trang chủ bớt giận, ta làm vậy chỉ là lập uy ở trước mặt tiểu đệ thôi . . . . .” .

Trang chủ thản nhiên nói: “Tiểu đệ của ngươi hình như rất tốt với ngươi nhỉ.” .

“Ngưu Hổ là người đặc biệt chất phác, đối với ai cũng đều tốt cả.” .

Phong Tịnh Minh đứng tại chỗ trầm tư, không nói lời nào. .

Tô Niệm Niệm hỏi: “Trang chủ a, đêm hôm khuya khoắt ngài đột nhiên giá lâm phòng bếp, chẳng lẽ là vì say mê bươm bướm đêm, định vịnh thơ sao?”

Trang chủ đáp: “Ngươi tựa hồ quên mất một việc?”

Tô Niệm Niệm vẫy vẫy tay nói: “Ta chẳng phải từng nói với ngươi , ta bị mất trí nhớ , mất trí nhớ chính là cái gì cũng đều quên hết, đâu phải chỉ có một chuyện thôi đâu.”

“Là chuyện sau khi ngươi bị mất trí nhớ .” .

“Ách, ách, để cho ta nhớ lại coi. . . . . .” Tô Niệm Niệm gõ đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ lắc đầu, không biết.

Phong Tịnh Minh đành phải nhắc nhở nàng: “Khế ước bán thân của ngươi, còn chưa đưa cho ta.” .

Dựa vào cái gì a, ta biết chắc không phải là chuyện gì tốt mà! Tô Niệm Niệm biết trong lòng lão đại rất không vui, nghĩ tới việc này trong lòng nàng liền nén giận, không đến vài ngày đã bị tư bản gán nợ còn bị người đuổi theo đòi bằng chứng, việc này người nào gặp thì cũng chẳng cao hứng nổi. Nhưng là khổ sở thì khổ sở, người trước mắt này nàng vẫn không thể trêu vào, đành phải nói: “Ta không đem theo bên người, ngày mai ta giao cho ngươi có được không?” .

“Cũng tốt, ngày mai ngươi đến thư phòng của ta đưa đi.”

Tô Niệm Niệm nhìn bản khế ước bán thân đến ngây người, Ngưu Hổ bu lại, nhìn khế ước bán thân nói: “Tô cô nương, ngươi đang nhìn cái gì, mà *nhập thần như thế?”

*say mê, chăm chú

Tô Niệm Niệm lấy tay chống đầu giận dữ nói: “Ngưu Hổ a, chẳng lẽ ngươi chưa ký khế ước bán thân làm người hầu bao giờ sao?” .

Ngưu Hổ nở nụ cười hàm hậu, đáp: “Mọi thế hệ trong nhà ta đều làm nô ở Phong Tam sơn trang, ký khế ước bán thân làm cái gì.”

Tô Niệm Niệm nghe hắn nói như thế, đột nhiên khổ sở đứng lên:“Nhiều thế hệ làm nô ư, đây chẳng phải rất thảm sao?” .

“Không có a, mọi người đều tốt với ta lắm.” .

Tô Niệm Niệm đối với cái người này không thèm cãi lại, dù sao thời đại bất đồng a, nơi này người thường đối việc làm hạ nhân tựa hồ không có gì bài xích, nhất là thói quen của người làm đầy tớ như hắn. Nhưng Tô Niệm Niệm nàng là linh hồn thế kỷ hai mươimốt xuyên tới đây a, không thể để bản thân bị đẩy vào vòng lẫn quẫn này được. Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe ra một chủ ý, dù sao Ngưu Hổ cũng không cần ký khế ước làm người hầu, hơn nữa hắn ký hay không ký đều là kết quả như nhau, như vậy. . . . . . Nghĩ đến đây, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một hộp mực dung để đóng dấu, cầm tay phải của Ngưu Hổ lên nói: “Ngưu Hổ đại ca, cho ta mượn ngón tay của ngươi dùng một chút.”Nói xong, đem ngón cái của hắn dính vào mực đóng dấu, nhanh chóng điểm lên trên khế ước bán thân kia. .

Ngưu Hổ mặc dù vẫn như cũ không biết giấy kia viết cái gì, nhưng tin tưởng Tô Niệm Niệm sẽ không hại hắn, bởi vậy cũng không ngăn cản, cười hì hì liền đem tay đè lên. .

Phong Tịnh Minh đang thưởng thức một bức tranh hoa và chim, thì Tô Niệm Niệm cầm khế ước bán mình kích động chạy đến. Nói tên Phong Tịnh Minh này thật đúng là người giả vờ giả vịt a, một phòng bày đặt trang trí thi họa học đòi văn vẻ, Tô Niệm Niệm đánh giá thư phòng của hắn một chút, khinh thường hừ một hơi, sau đó nhìn Phong Tịnh Minh nói: ” Phong Tịnh Minh, ta đã đem khế ước bán thân đến rồi!” .

Phong Tịnh Minh đem ánh mắt nhìn bức tranh hoa và chim dời đi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, cái nhìn này, Tô Niệm Niệm đột nhiên cảm giác lạnh cả sống lưng, vì thế cung kính khom người, kêu một tiếng“Trang chủ” . .

“Tại sao tới trễ như vậy?” .

“Ta. . . . . . Ta phải hoàn thành một số việc được giao rồi mới tới được. . . . . .” Đương nhiên nàng không dám nói cho hắn biết chính mình ngủ thẳng cẳng cho tới khi mặt trời chiếu tới mông mới rời giường.

Nói bậy, mọi việc của ngươi chẳng phải Ngưu Hổ đều giúp ngươi làm sao. Phong Tịnh Minh cũng không ngốc, thản nhiên liếc mắt Tô Niệm Niệm nhìn một cái, nói: “Như vậy, trước tiên ngồi xuống uống chén trà đi.” .

“éc, a?” Tô Niệm Niệm mắt choáng váng, trong hồ lô của tiểu tử này có chủ ý gì a? Nàng không tin hắn có thể có hảo tâm như vậy, rõ ràng là kêu nàng đến đưa khế ước bán thân, một chút nữa, chẳng may hắn lại muốn làm một động tác võ thuật đẹp mắt nào để chỉnh nàng thì sao? Mặc kệ như thế nào, dù sao nên cách tên càng xa càng tốt, nghĩ đến đây, nàng cười cười nói: “Ta. . . . . . Nô tỳ nào dám a, nô tỳ là tới đưa khế ước bán thân, chưởng môn công việc của ngài rất là bận bịu, nên nô tỳ đưa xong lập tức lui ra,. . . . . .” Nói xong, Tô Niệm Niệm lấy ra khế ước bán thân đi tới gần đặt trên bàn của hắn, cười hắc hắc, lòng bàn chân xoay lại đã muốn chuồn đi. .

Mới vừa đi tới cửa, thanh âm không lớn nhưng lại rất có lực uy hiếp của Phong Tịnh Minh vang lên: “Trở lại.” .

Tô Niệm Niệm lập tức xoay người, nói: “Trang chủ ngài còn việc gì cần phân phó?” .

“Vừa vặn ta đang sở hữu một bức tranh tuyệt thế, bây giờ ngươi có thể cùng ta giám định và thưởng thức nó được không?”

Dựa vào cái gì, lão nương nhẫn( nhẫn nhịn)! Tô Niệm Niệm quay trở lại đến trước bàn học của hắn, nhìn nhìn bức họa trên bàn kia, cười nói: ” Con vịt này thật khá ! Nhưng sao tác giả của bức tranh này lại vẽ cái đuôi dài như vậy a?” .

Phong Tịnh Minh kinh ngạc nhìn nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không biết ai là tác giả của bức tranh này à?” .

Muốn khảo nghiệm trình độ văn hóa của ta sao? Ngượng ngùng, lão nương dầu gì cũng đã tốt nghiệp đại học khoa chính quy nha. Tô Niệm Niệm nằm úp sấp xuống, cẩn thận nhìn đi nhìn lại chữ viết ở cuối góc bức tranh, ngẩng đầu đáp: “Ta biết, là Tứ tuyết a, tên của vị hoạ sĩ này thật có cá tính a. . . . . .”

Phong Tịnh Minh ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi có thể lui xuống được rồi .”

Ngươi có thể lui xuống được rồi? Ta thèm vào, đuổi cái gì mà đuổi! Tô Niệm Niệm nhún vai, nhấc chân rời đi.

“Đứng lại.” Giọng nói âm hồn bất tán lại vang lên.

Tô Niệm Niệm nổi khùng, xoay người xoa thắt lưng, cả giận nói:“Trang chủ ngài có thể nói tất cả lời của mình trong một lần duy nhất được không, tiểu nhân bề bộn còn nhiều việc chưa làm lắm!”

Phong Tịnh Minh đem khế ước bán thân kia ra cho nàng xem, nói:“Cho dù là đồ giả, ngươi cũng nên tìm ngón tay nào đó nhỏ một chút chứ?”

Tô Niệm Niệm: “. . . . . .=.=”

Tô Niệm Niệm lúc này thật sự là hối hận không kịp a, lúc trước một lòng nghĩ tìm cách nào để có thể lừa gạt hắn, lại quên mất, không chú ý tới kích thước ngón tay a, ai, kẻ thông minh có thể nghĩ đến nghìn cách nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt a. . . . . . .

Nhìn vẻ mặt lộ ra biểu tình “Việc này không thể cho qua” của Phong Tịnh Minh, Tô Niệm Niệm lau mồ hôi hột, cười nói: “Cái kia, trang chủ, ta lấy nhầm rồi, đây là bản nháp của ta, khế ước chân chính ngày mai ta mới đưa cho ngài được.”

“Không cần.” Phong Tịnh Minh nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, liền không còn bóng dáng.

Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên người, giật mình một cái, tiếp đó Phong Tịnh Minh hiện ra trước mặt nàng, chỉ cách nàng một bước ngắn, trong tay giơ ra khế ước bán thân kia, bất đồng là, lần này ở bên cạnh dấu ấn của ngón cái kia có thêm một cái dấu ấn của ngón út.

Tô Niệm Niệm mặt mày choáng váng, giơ tay lên cầm lấy xem, bên cạnh đầu ngón tay cái quả nhiên có một mảnh mực đóng dấu, nàng mở to hai mắt không thể tin được nhìn Phong Tịnh Minh, ông trời a, hắn còn là người sao. . . . . .

Phong Tịnh Minh nhìn biểu tình ngu ngốc của nàng, tựa hồ tâm tình tốt lắm, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi còn có việc mà?”

Tô Niệm Niệm ôm đầu, sợ sệt kêu một tiếng“Quỷ a. . . . . .” , sau đó chạy trốn không còn bóng dáng.

Nhìn bóng lưng biến mất của Tô Niệm Niệm, sự nghi ngờ trong mắt Phong Tịnh Minh càng sâu.

Lúc này, Trữ Bích Huyền đi tới, hỏi: “Sao rồi?”

Phong Tịnh Minh cau mày nói: “Ta mời nàng thưởng thức bức tranh, nàng nhìn chim công trở thành con vịt, gọi Tây tuyết thành Tứ tuyết.”

Trữ Bích Huyền lắc đầu cười nói: ” Công tử Tây Tuyết nếu biết nàng xưng hô hắn như thế, chắc không thể không nổi điên giận dữ. Lúc trước nghe giang hồ đồn rằng nàng rất yêu thích bức tranh hoa điểu (hoa và chim), hơn nữa đặc biệt thích bức tranh của công tử Tây Tuyết, nay lại. . . . . . Nhưng mặc dù nàng có thật sự mất trí nhớ, thì bản tính trời sinh cũng không đến mức thay đổi hoàn toàn vậy chứ? Huống hồ, ngay cả chữ viết cũng không hiểu ?”

Phong Tịnh Minh gật đầu nói: “Ta cũng lo lắng điều này.”

Trong lòng hai người điều tự hiểu mà không nói ra. Nếu như Tô Niệm Niệm thực sự mất trí nhớ, như vậy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nếu nàng nói dối, thì khi nàng xem bức tranh của công tử Tây Tuyết sao lại tỏ ra thờ ơ như vậy, một chút cũng không giống giả vờ. . . . . . Nếu nàng thật có thể ngụy trang đến tự nhiên như thế, thì, tâm cơ của người này thật đúng là không đơn giản . . . . . . Nghĩ đến đây, trong lòng hai người Phong, Trữ đều nghi ngờ, hết sức bất an, không dám xem thường nàng nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện