Sáng sớm hôm nay Trần thị khẩn trương dậy rất sớm, Mẫn Trúc mấy ngày nay bận nên cũng không rõ ràng chuyện gì khiến Trần thị dậy sớm như vậy, nên nàng lên tiếng khuyên nhủ:" Nhị cữu mẫu, mới đầu giờ mẹo, người nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi".
Trần thị cười nói:" Không có việc gì, con lo đi luyện quyền đi, ta đi dạo trong hoa viên một chút rồi xuống nhà bếp xem Lưu đầu bếp nấu bữa sáng". Trần thị nghĩ việc chưa thành nên cũng không nói rõ ràng với Mẫn Trúc, tránh cho sau này làm ảnh hưởng tới khuê nữ nhà người ta.
Mẫn Trúc thấy Trần thì tinh thần rất tốt nên cũng không khuyên thêm, nàng vội ra hoa viên luyện quyền cùng các ca ca.
Trần thị nhìn vạt sáng phía đông đang hiện lên một chút sắc hồng buổi sớm mà lòng cũng hân hoan. Ngô thị hôm nay cũng dậy rất sớm, khi bà đi tới trước cửa viện Mẫn Trúc đã thấy Trần thị ở đó, bà lên tiếng:" Con cũng không ngủ được sao?"
Trần thị từ trong thất thần bừng tỉnh, nàng cười nhẹ nhàng, sau đó bước đến thay chỗ cho Hạ Trà dìu Ngô thị:" Con dâu là lần đầu xem mắt nàng dâu giúp cho A Trí, trong lòng con có chút thấp thỏm nên không ngủ được".
Ngô thị cười cười nói:" Con cũng thật lạ! Con dâu ra mắt cha mẹ chồng mới thấp thỏm, con thì lại ngược lại".
Trần thị cũng hơi xấu hổ," nhưng nàng là lần đầu tiên chính thức nhìn nhận khuê nữ nhà người ta như con dâu mà gặp mặt. Đây lại là Dương Trí hắn ưng thuận, nàng có chút thấp thỏm thì cũng hợp lí mà". Nhưng nghĩ là nghĩ vậy chứ nói thêm nữa thì cũng thật không hay nên Trần thị im lặng.
Ngô thị vỗ vỗ lên tay nhị nàng dâu trấn an: " A Trí xưa nay là đứa bé quy củ, hiểu chuyện, cô nương mà nó coi trọng hẳn là không kém".
Trần thị gật đầu:" Dạ, con dâu cũng nhờ lời cát ngôn của nương".
Ngô thị cùng Trần thị câu được câu không nói chuyện rồi đi về phía nhà bếp. Đã nói mời khách đến thưởng thức món bánh mới lạ nên cũng cần chuẩn bị một chút. Lại nói hôm qua tuần phủ phu nhân người ta tặng lễ, hôm nay Ngô thị có ý đưa chút món ăn mới mẻ tặng qua coi như cảm tạ trước, sau lại đến thăm hỏi thì có vẻ thân thiết hơn. Vậy nên bà bà ( mẹ chồng) cùng nàng dâu hai người tuy không cùng mục đích nhưng lại có chung nhận thức. Món bánh hôm nay nhà Mẫn Trúc làm là bánh trứng: nguyên liệu khá đơn giản là bột mì, đường, trứng và sữa dê. Nhưng thay vì hấp thì Mẫn Trúc đem nướng, nên hương vị và độ dai của bánh cũng khác hoàn toàn. Vả lại trước giờ mọi người cũng không ai làm bánh như thế, nếu Mẫn Trúc có mang đi hấp thì cũng hoàn toàn là một loại bánh mới lạ với người ở nơi này.
....
Mẫn Trúc hôm nay như thường lệ tới nhã gian ven hồ ở tuần phủ học cầm, chỉ khác là hôm nay có thêm tỷ muội Tố Thục, Tố Linh.
Phó thị cũng không chỉ qua loa tắc trách, hôm qua bà đã cho người bày thêm hai bàn cầm. Nhã gian cũng không phải quá nhỏ, nên thêm hai bàn dài nữa cũng không hề chật hẹp.
Mẫn Trúc tới đã thấy tỷ muội Bùi gia, nàng mỉm cười chào hai người rồi tính ngồi vào chỗ của mình. Tố Linh thấy Mẫn Trúc muốn ngồi bàn cạnh bàn sư phó thì cụ mặt, đang tính chạy tới giành chỗ thì Tố Thục bấm mạnh vào cánh tay nàng ta. Tố Linh đau tới mức kêu thành tiếng:" Ai da, tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy? Tính phế tay của muội sao?"
Tố Thục cũng biết mình lỡ tay, nhưng muội muội nàng không đánh đã tố cáo, Tố Thục cũng vội đến nghẹn đỏ mặt. Tố Thục oán giận nghĩ " sao mình lại có muội muội ngu như vậy? Thật mất hết mặt mũi".
Mẫn Trúc nhìn qua chỗ hai người nói:" Hai vị tỷ tỷ ngồi xuống đi thôi, sư phó tới bây giờ đó".
Tố Thục cười dịu dàng nói:" Đa tạ Lâm muội nhắc nhở". Sau đó nàng ấn Tố Linh ngồi xuống bàn sau Mẫn Trúc, nàng ta thì ngồi ở bàn xa nhất.
Nhưng Tố Linh nào chịu yên, ngày hôm qua không vì cái tiểu quê mùa Lâm gia kia, nàng làm sao mà phải bị cấm túc.
Tố Thục chưa kịp ngồi xuống đã thấy Tố Linh đứng bật dậy, chạy tới chỗ Mẫn Trúc dùng sức kéo nàng (MT) ra khỏi chỗ ngồi. Mẫn Trúc bị kéo bất ngờ nên không kịp phản ứng, lại thêm nàng nhỏ hơn Tố Linh nên theo quán tính, Mẫn Trúc té bổ nhào xuống đất. Không may là tay Mẫn Trúc lúc đó theo phản xạ muốn níu thứ gì đó để giữ vững thân thể nên bị dây đàn cứa đứt khá sâu. Toàn thân bổ nhào về phía trước, đầu va thẳng vào thành gỗ mạnh tới mức phát ra âm thanh "cốp", hiển nhiên là sưng không nhỏ rồi.
Tố Linh chỉ là muốn tranh chỗ để trút cơn giận, chính bản thân không ngờ mình lại dùng sức lớn như vậy. Nên khi nhìn Mẫn Trúc tay ứa máu, ngã nhoài ra đất nàng ta cũng chỉ trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Mẫn Trúc.
Tố Thục nhìn một chuỗi sự việc vừa xảy ra mà đầu to ra gấp đôi. Nhìn xem, muội muội của nàng vừa làm ra chuyện tốt gì nữa này? Nàng ta vội vã chạy đến đỡ Mẫn Trúc, nhưng chưa kịp đụng tới người thì Thu Trà từ cửa ào vào:" Tiểu thư!!!! Người có sao không? Để nô tỳ đỡ người dậy. Trời ơi! Tay của tiểu thư!"
Mẫn Trúc bị đập đầu giờ vẫn còn choáng váng, nàng khẽ nói:" Đừng la nữa, đầu muội đau quá".
Thu Trà hoảng tới phát khóc, vừa đỡ Mẫn Trúc vừa nhỏ giọng tự trách:" Đều là lỗi của nô tỳ, nếu nô tỳ chạy nhanh hơn một chút thì kịp về đỡ thay tiểu thư rồi".
Đúng lúc này Mộc Vãn Thanh bước vào, nhìn tay Mẫn Trúc mà nàng cũng phát hoảng. Nhưng hơn mười năm ở trong cung cũng không phải nói chơi. Mộc Vãn Thanh bước tới, nàng ngồi xuống cẩn thận đỡ Mẫn Trúc vào trong lòng mình rồi phân phó với Thu Trà:" Ngươi chạy ngay tới chỗ phu nhân báo tin để phu nhân cho mời đại phu". Thu Trà thưa vâng rồi cắm đầu chạy.
Mộc Vãn Thanh nhẹ nhàng xem vết đứt trên tay Mẫn Trúc, nàng(MVT) lấy khăn tay sạch của mình băng lại vết thương trên tay tiểu cô nương, Mộc Vãn Thanh thở phào nhẹ nhõm " cũng may tuy bị cứa có chút sâu nhưng không ảnh hưởng đến gân tay, nếu không thì sau này không thể gảy đàn được nữa.
Mẫn Trúc bị choáng váng nên hai mắt nhắm nghiền, mặt mày tái xanh. Mộc Vãn Thanh nhìn mà đau lòng. Một tháng nay sư trò hai người bầu bạn, tuy không phải là như người nhà nhưng làm gì có ai không thích tiểu cô nương khả ái, lại có thái độ học tập nghiêm túc cơ chứ. Nay tự nhiên học trò của mình vô duyên vô cớ té ngã đến choáng váng, thử hỏi có ai không lo lắng, không tức giận? Mộc Vãn Thanh nhăn mày nhìn tỷ muội bùi gia hỏi:" Là chuyện gì đã xảy ra?"
Tố Linh sợ hãi lùi về sau lưng Tố Thục. Nhưng căn bản Tố Thục còn có tâm tư với Triệu Vân Chính, nếu nàng ta nhận thay muội muội không phải là để lại ấn tượng xấu cho Triệu gia? Tố Thục suy nghĩ từ nãy tới giờ, bây giờ nàng ta nảy ra một chủ ý, nàng ta vội vã quỳ xuống:" Xin sư phó tha lỗi cho muội muội, muội muội còn nhỏ nên vui đùa có chút mạnh tay. Muội ấy tuyệt không phải cố ý".
Mộc Vãn Thanh nghiêm giọng nói:" Vui đùa? Là kiểu vui đùa như thế nào? Nói ta nghe thử một chút. Hai người là ngày đầu tiên đến đây, đã không hòa ái với đồng học còn gây thương tích cho người ta. Ta thật không đủ bản lãnh để dạy cái gì cho hai người, mời về cho".
Tố Thục rơm rớm nước mắt:" Thưa sư phó, làm tỷ tỷ không ngăn muội muội là lỗi của ta, nhưng xin sư phó vì một tấm lòng theo cầu học người, xin người suy nghĩ lại. Van xin người".
Tố Thục và Tố Linh thực sự không phải là mỹ nhân. Nhưng Tố Thục biết làm thế nào để lấy lòng thương hại từ người khác. Như bây giờ chẳng hạn, Mẫn Trúc vẫn đang choáng váng nằm trong lòng Mộc Vãn Thanh nhưng người ngoài từ xa nhìn vào thì Tố Thục bộ dáng đau lòng muốn khóc mà không dám khóc, Tố Linh đứng phía sau cúi đầu nắm chặt vạt áo. Quả thực như hai tỷ muội họ có nỗi pan thấu trời xanh vậy.
Mộc Vãn Thanh nhìn cảnh tượng này mà chán nản. Một phủ thành cách xa kinh thành cả ngàn dặm mà nàng còn phải xem hai cái tiểu cô nương diễn tuồng. Mộc sư phó thở hắt ra nói:" Để cho Triệu phu nhân định đoạt chuyện này đi. Các người cũng tìm lời mà xin lỗi Mẫn Trúc đi. Thật là con nhà không có gia giáo".
Trần thị cười nói:" Không có việc gì, con lo đi luyện quyền đi, ta đi dạo trong hoa viên một chút rồi xuống nhà bếp xem Lưu đầu bếp nấu bữa sáng". Trần thị nghĩ việc chưa thành nên cũng không nói rõ ràng với Mẫn Trúc, tránh cho sau này làm ảnh hưởng tới khuê nữ nhà người ta.
Mẫn Trúc thấy Trần thì tinh thần rất tốt nên cũng không khuyên thêm, nàng vội ra hoa viên luyện quyền cùng các ca ca.
Trần thị nhìn vạt sáng phía đông đang hiện lên một chút sắc hồng buổi sớm mà lòng cũng hân hoan. Ngô thị hôm nay cũng dậy rất sớm, khi bà đi tới trước cửa viện Mẫn Trúc đã thấy Trần thị ở đó, bà lên tiếng:" Con cũng không ngủ được sao?"
Trần thị từ trong thất thần bừng tỉnh, nàng cười nhẹ nhàng, sau đó bước đến thay chỗ cho Hạ Trà dìu Ngô thị:" Con dâu là lần đầu xem mắt nàng dâu giúp cho A Trí, trong lòng con có chút thấp thỏm nên không ngủ được".
Ngô thị cười cười nói:" Con cũng thật lạ! Con dâu ra mắt cha mẹ chồng mới thấp thỏm, con thì lại ngược lại".
Trần thị cũng hơi xấu hổ," nhưng nàng là lần đầu tiên chính thức nhìn nhận khuê nữ nhà người ta như con dâu mà gặp mặt. Đây lại là Dương Trí hắn ưng thuận, nàng có chút thấp thỏm thì cũng hợp lí mà". Nhưng nghĩ là nghĩ vậy chứ nói thêm nữa thì cũng thật không hay nên Trần thị im lặng.
Ngô thị vỗ vỗ lên tay nhị nàng dâu trấn an: " A Trí xưa nay là đứa bé quy củ, hiểu chuyện, cô nương mà nó coi trọng hẳn là không kém".
Trần thị gật đầu:" Dạ, con dâu cũng nhờ lời cát ngôn của nương".
Ngô thị cùng Trần thị câu được câu không nói chuyện rồi đi về phía nhà bếp. Đã nói mời khách đến thưởng thức món bánh mới lạ nên cũng cần chuẩn bị một chút. Lại nói hôm qua tuần phủ phu nhân người ta tặng lễ, hôm nay Ngô thị có ý đưa chút món ăn mới mẻ tặng qua coi như cảm tạ trước, sau lại đến thăm hỏi thì có vẻ thân thiết hơn. Vậy nên bà bà ( mẹ chồng) cùng nàng dâu hai người tuy không cùng mục đích nhưng lại có chung nhận thức. Món bánh hôm nay nhà Mẫn Trúc làm là bánh trứng: nguyên liệu khá đơn giản là bột mì, đường, trứng và sữa dê. Nhưng thay vì hấp thì Mẫn Trúc đem nướng, nên hương vị và độ dai của bánh cũng khác hoàn toàn. Vả lại trước giờ mọi người cũng không ai làm bánh như thế, nếu Mẫn Trúc có mang đi hấp thì cũng hoàn toàn là một loại bánh mới lạ với người ở nơi này.
....
Mẫn Trúc hôm nay như thường lệ tới nhã gian ven hồ ở tuần phủ học cầm, chỉ khác là hôm nay có thêm tỷ muội Tố Thục, Tố Linh.
Phó thị cũng không chỉ qua loa tắc trách, hôm qua bà đã cho người bày thêm hai bàn cầm. Nhã gian cũng không phải quá nhỏ, nên thêm hai bàn dài nữa cũng không hề chật hẹp.
Mẫn Trúc tới đã thấy tỷ muội Bùi gia, nàng mỉm cười chào hai người rồi tính ngồi vào chỗ của mình. Tố Linh thấy Mẫn Trúc muốn ngồi bàn cạnh bàn sư phó thì cụ mặt, đang tính chạy tới giành chỗ thì Tố Thục bấm mạnh vào cánh tay nàng ta. Tố Linh đau tới mức kêu thành tiếng:" Ai da, tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy? Tính phế tay của muội sao?"
Tố Thục cũng biết mình lỡ tay, nhưng muội muội nàng không đánh đã tố cáo, Tố Thục cũng vội đến nghẹn đỏ mặt. Tố Thục oán giận nghĩ " sao mình lại có muội muội ngu như vậy? Thật mất hết mặt mũi".
Mẫn Trúc nhìn qua chỗ hai người nói:" Hai vị tỷ tỷ ngồi xuống đi thôi, sư phó tới bây giờ đó".
Tố Thục cười dịu dàng nói:" Đa tạ Lâm muội nhắc nhở". Sau đó nàng ấn Tố Linh ngồi xuống bàn sau Mẫn Trúc, nàng ta thì ngồi ở bàn xa nhất.
Nhưng Tố Linh nào chịu yên, ngày hôm qua không vì cái tiểu quê mùa Lâm gia kia, nàng làm sao mà phải bị cấm túc.
Tố Thục chưa kịp ngồi xuống đã thấy Tố Linh đứng bật dậy, chạy tới chỗ Mẫn Trúc dùng sức kéo nàng (MT) ra khỏi chỗ ngồi. Mẫn Trúc bị kéo bất ngờ nên không kịp phản ứng, lại thêm nàng nhỏ hơn Tố Linh nên theo quán tính, Mẫn Trúc té bổ nhào xuống đất. Không may là tay Mẫn Trúc lúc đó theo phản xạ muốn níu thứ gì đó để giữ vững thân thể nên bị dây đàn cứa đứt khá sâu. Toàn thân bổ nhào về phía trước, đầu va thẳng vào thành gỗ mạnh tới mức phát ra âm thanh "cốp", hiển nhiên là sưng không nhỏ rồi.
Tố Linh chỉ là muốn tranh chỗ để trút cơn giận, chính bản thân không ngờ mình lại dùng sức lớn như vậy. Nên khi nhìn Mẫn Trúc tay ứa máu, ngã nhoài ra đất nàng ta cũng chỉ trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Mẫn Trúc.
Tố Thục nhìn một chuỗi sự việc vừa xảy ra mà đầu to ra gấp đôi. Nhìn xem, muội muội của nàng vừa làm ra chuyện tốt gì nữa này? Nàng ta vội vã chạy đến đỡ Mẫn Trúc, nhưng chưa kịp đụng tới người thì Thu Trà từ cửa ào vào:" Tiểu thư!!!! Người có sao không? Để nô tỳ đỡ người dậy. Trời ơi! Tay của tiểu thư!"
Mẫn Trúc bị đập đầu giờ vẫn còn choáng váng, nàng khẽ nói:" Đừng la nữa, đầu muội đau quá".
Thu Trà hoảng tới phát khóc, vừa đỡ Mẫn Trúc vừa nhỏ giọng tự trách:" Đều là lỗi của nô tỳ, nếu nô tỳ chạy nhanh hơn một chút thì kịp về đỡ thay tiểu thư rồi".
Đúng lúc này Mộc Vãn Thanh bước vào, nhìn tay Mẫn Trúc mà nàng cũng phát hoảng. Nhưng hơn mười năm ở trong cung cũng không phải nói chơi. Mộc Vãn Thanh bước tới, nàng ngồi xuống cẩn thận đỡ Mẫn Trúc vào trong lòng mình rồi phân phó với Thu Trà:" Ngươi chạy ngay tới chỗ phu nhân báo tin để phu nhân cho mời đại phu". Thu Trà thưa vâng rồi cắm đầu chạy.
Mộc Vãn Thanh nhẹ nhàng xem vết đứt trên tay Mẫn Trúc, nàng(MVT) lấy khăn tay sạch của mình băng lại vết thương trên tay tiểu cô nương, Mộc Vãn Thanh thở phào nhẹ nhõm " cũng may tuy bị cứa có chút sâu nhưng không ảnh hưởng đến gân tay, nếu không thì sau này không thể gảy đàn được nữa.
Mẫn Trúc bị choáng váng nên hai mắt nhắm nghiền, mặt mày tái xanh. Mộc Vãn Thanh nhìn mà đau lòng. Một tháng nay sư trò hai người bầu bạn, tuy không phải là như người nhà nhưng làm gì có ai không thích tiểu cô nương khả ái, lại có thái độ học tập nghiêm túc cơ chứ. Nay tự nhiên học trò của mình vô duyên vô cớ té ngã đến choáng váng, thử hỏi có ai không lo lắng, không tức giận? Mộc Vãn Thanh nhăn mày nhìn tỷ muội bùi gia hỏi:" Là chuyện gì đã xảy ra?"
Tố Linh sợ hãi lùi về sau lưng Tố Thục. Nhưng căn bản Tố Thục còn có tâm tư với Triệu Vân Chính, nếu nàng ta nhận thay muội muội không phải là để lại ấn tượng xấu cho Triệu gia? Tố Thục suy nghĩ từ nãy tới giờ, bây giờ nàng ta nảy ra một chủ ý, nàng ta vội vã quỳ xuống:" Xin sư phó tha lỗi cho muội muội, muội muội còn nhỏ nên vui đùa có chút mạnh tay. Muội ấy tuyệt không phải cố ý".
Mộc Vãn Thanh nghiêm giọng nói:" Vui đùa? Là kiểu vui đùa như thế nào? Nói ta nghe thử một chút. Hai người là ngày đầu tiên đến đây, đã không hòa ái với đồng học còn gây thương tích cho người ta. Ta thật không đủ bản lãnh để dạy cái gì cho hai người, mời về cho".
Tố Thục rơm rớm nước mắt:" Thưa sư phó, làm tỷ tỷ không ngăn muội muội là lỗi của ta, nhưng xin sư phó vì một tấm lòng theo cầu học người, xin người suy nghĩ lại. Van xin người".
Tố Thục và Tố Linh thực sự không phải là mỹ nhân. Nhưng Tố Thục biết làm thế nào để lấy lòng thương hại từ người khác. Như bây giờ chẳng hạn, Mẫn Trúc vẫn đang choáng váng nằm trong lòng Mộc Vãn Thanh nhưng người ngoài từ xa nhìn vào thì Tố Thục bộ dáng đau lòng muốn khóc mà không dám khóc, Tố Linh đứng phía sau cúi đầu nắm chặt vạt áo. Quả thực như hai tỷ muội họ có nỗi pan thấu trời xanh vậy.
Mộc Vãn Thanh nhìn cảnh tượng này mà chán nản. Một phủ thành cách xa kinh thành cả ngàn dặm mà nàng còn phải xem hai cái tiểu cô nương diễn tuồng. Mộc sư phó thở hắt ra nói:" Để cho Triệu phu nhân định đoạt chuyện này đi. Các người cũng tìm lời mà xin lỗi Mẫn Trúc đi. Thật là con nhà không có gia giáo".
Danh sách chương