Dương Trí sau khi rời khỏi chính phòng thì đi về phía thư phòng ở hậu viện. Thực ra căn bản Dương Trí cũng không biết phải đi đâu, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để thả lỏng một chút. Đi được nửa đường, Dương Trí chợt nhớ Hành sư gia mấy ngày trước nói sẽ cho hắn mượn mấy quyển sách dược liệu bản lẻ. Dương Trí muốn giúp biểu muội sao chép mấy quyển dược liệu đó, hy vọng nó có thể giúp Mẫn Trúc phần nào trong điều chế dược liệu, cũng coi như bây giờ tìm việc làm cho bản thân để không cho tâm trí suy nghĩ vấn đề tiêu cực thêm. Dương Trí chuyển hướng đi về phía huyện đường tìm Hành sư gia để hỏi xem ông ấy có mang mấy quyển sách kia theo hay không.

Lúc vừa đến cửa nhã gian của Hành dư gia, Dương Trí thế nhưng lại may mắn gặp Hành nhị tiểu thư, Dương Trí thi lễ:" Hành tiểu thư khỏe!"

Hành Cát Tường vội thi lễ lại:" Dương công tử khỏe!"

Dương Trí sau khi chào khuê nữ nhà người ta xong lại không biết nói gì thêm, cũng không tránh đường cho nàng ấy đi. Hành Cát Tường có chút khó xử, hai tay miết miết vạt tay áo, suy nghĩ xem nói lời nào cho người trước mặt nhường đường.

Dương Trí thấy không khí giữa hai người hơi lúng túng thì đưa tay lên miệng giả ho nhẹ một tiếng:" Hành tiểu thư đến gặp Hành sư gia sao?"

Hành Cát Tường gật đầu:" Nhưng cha tiểu nữ đã đi thu thuế thay huyện lệnh đại nhân rồi, nên tiểu nữ đang chuẩn bị về nhà".

Dương Trí gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thế nhưng thân hình vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý định nhường đường. Hành Cát Tường thấy vậy thì bước về phía bên phải một bước, nhường đường cho Dương Trí đi trước.

Dương Trí vội giải thích:" Ta cũng là đến tìm Hành sư gia, nếu người không có trong huyện nha thì ta cũng không vào. Như vậy vừa hay ta tiễn tiểu thư một đoạn".

Hành Cát Tường xua tay:" Dương công tử không cần khách khí, nhà tiểu nữ cách nơi này cũng không xa!"

Dương Trí thấy cũng không tiện giữ người lại nên tranh qua một bên nhường đường:"Vậy ta không làm phiền Hành tiểu thư nữa".

Hành Cát Tường hơi cúi đầu, chân cất bước muốn rời đi thì Dương Trí lại nói:"Không biết Hành tiểu thư tìm Hành sư gia có chuyện gì quan trọng hay không? Nếu tiểu thư cần ta có thể giúp để lại lời nhắn".

Hành Cát Tường xua tay:" Cũng không có gì quan trọng, ta chỉ mang tới cho phụ thân mấy quyển sách người quên ở nhà lúc sáng".

Dương Trí gật đầu:"Ồ! Tiểu thư có thể cảm phiền cho ta hỏi là loại sách gì không?"

"Là sách dược liệu, phụ thân ta nói muốn chuyển cho Lâm đại nhân thì phải" - Hành Cát Tường quả thực không nhớ cha nàng muốn giao sách này cho ai. Nhưng đây là sách quý của cha, có lẽ là muốn giao cho Lâm huyện lệnh đi.

Dương Trí khẽ cười nói:" Ra là sách dược liệu, là ta muốn mượn Hành sư gia. Ta qua đây cũng vì muốn hỏi Hành sư gia mấy cuốn sách đó. Nếu tiểu thư không ngại có thể giao nó cho ta bây giờ được không?"

Hành Cát Tường có chút ngạc nhiên:"Sách là công tử muốn mượn sao? Vậy để tiểu nữ vào thư phòng lấy ra cho công tử, lúc nãy tiểu nữ để ở trên bàn làm việc của cha rồi!"

Dương Trí thi lễ:" Vậy làm phiền tiểu thư".

Hành Cát Tường nhanh chóng tránh lễ của Dương Trí:" Tiểu nữ không dám nhận lễ này, công tử xin chờ một chút". Nói rồi nàng nhanh chóng đi về phía nơi làm việc của cha nàng để lấy sách. Hành Cát Tường vừa đi vừa nghĩ xem Dương Trí sao phải xem sách dược liệu, nàng chưa thấy ai thi khoa cử mà cần học tới cả dược liệu hết. Đồng thời cô nương mười lăm tuổi cũng cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh, nàng cũng không hiểu tại sao... Nhưng mấy lần gặp Dương Trí tim nàng đều đập mạnh tới nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sách vừa đưa tới tay Dương Trí thì Hành Cát Tường vội vã thi lễ rồi xoay người một bước thành hai chạy ra khỏi huyện đường. Dương Trí đứng tại chỗ nhìn người vội vã rời đi kia thì tâm có chút đau, hắn không biết bản thân đã làm gì đã đắc tội tới nàng mà mỗi lần thấy hắn, nàng dường như muốn mau mau tránh xa hắn ra. Thở hắt ra một hơi, Dương Trí cầm mấy quyển sách đi tới thư phòng ở hậu viện.

Hành Cát Tường ra khỏi cổng huyện nha thì hít một hơi thật sâu rồi giảm tốc độ cước bộ, chầm chậm đi về nhà. Nàng hồi tưởng lại lần đầu gặp Dương Trí là khi nàng đưa cơm trưa cho hai đệ đệ ở học đường. Lúc đó nàng vô tình vấp phải hòn đá, chắc chắn là ngã nhoài, thế nhưng may mắn được Dương Trí đỡ nên bình an vô sự. Hành Cát Tường nhớ đến gương mặt của Dương Trí thì mặt bất giác đỏ lên đáng ngờ. Lại nhớ lần thứ hai gặp mặt thì ở tiệm trà, thế này nàng mới biết hắn thế nhưng là công tử nhà giàu. Lần nữa gặp lại là ở huyện nha, Dương Trí không chỉ là công tử nhà giàu mà còn là biểu huynh của mấy vị công tử của nhà Lâm huyện lệnh.

Hành Cát Tường nghĩ đến gia thế cùng năng lực học tập của Dương Trí thì thở dài, nàng chỉ là khuê nữ của một vị sư gia nho nhỏ, còn Dương công tử kia lại là xa xa không thể với tới. Nàng nên tránh xa hắn một chút để không phải suy nghĩ viển vông nữa. Nghĩ quyết tâm là như vậy, nhưng mỗi lần giáp mặt Dương Trí, trái tim nàng lại đập rộn ràng. Càng suy nghĩ Hành Cát Tường càng phát sầu, nàng trách bản thân không có tiền đồ.

Hành Cát Tường đang đứng trước cổng nhà ngẩn người chưa vào thì cửa lại lạch cạch mấy tiếng rồi được mở ra. Nghe thấy tiếng cửa mở Hành Cát Tường hồi hồn nhìn lại thì thấy nương nàng đang đi ra. Hành Cát Tường tiến đến:" Nương, người ra ngoài bây giờ sao?"

Mã thị gật đầu:" Cha con cho người nhắn về là tiểu thư nhà Lâm đại nhân chiều nay sẽ về tới nhà, dặn ta mua chút quà tới tặng cho tiểu cô nương".

Hành Cát Tường gật đầu:" Dạ, vậy nương đi đi thôi, con ở nhà trông nhà được rồi".

Mã thị gật đầu rồi rời đi.

Hành Cát Tường đi vào nhà thì tiếp tục ngồi ở trong phòng nàng thẫn thờ. Nàng lấy từ trong ngăn tủ ra một hà bao, thực ra hà bao là nàng thêu, nhưng vật bên trong mới là điều nàng trân trọng. Hành Cát Tường mở hà bao rồi nhìn túi hương liệu nho nhỏ bên trong, túi hương liệu này thực ra là ở cửa hàng buôn trà nhà Dương gia tặng cho mọi người khi tới mua trà thường xuyên ở chỗ họ, hoàn toàn không có gì đặc biệt hơn. Nhưng điều đặc biệt với nàng là túi hương liệu này là do Dương công tử đưa cho nàng. Ngắm nghía một lúc Hành Cát Tường lại cẩn thận cất hà bao vào ngăn tủ, nàng tự nhủ phải quyết tâm xóa bỏ hình bóng Dương công tử ra khỏi đầu, chỉ nên xem đây là giấc mộng của riêng nàng mà thôi...

...

Dương Trí sau khi nhận sách thì muốn bắt đầu chuyên tâm cho việc sao chép. Thế nhưng hình bóng Hành Cát Tường cứ luôn xuất hiện trong đầu của hắn, làm Dương Trí không tài nào tập trung được. Dương Trí xoa xoa cằm nghĩ, việc của Mẫn Trúc bây giờ cũng coi như tạm ổn rồi, có nên nhắc lại chuyện thú thê của hắn với trưởng bối không? Dương Trí đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì Cẩn Minh tiến vào, thấy biểu ca sách bút trên bàn đã bày ra ngay ngắn thế nhưng lại ngồi ngẩn người, Cẩn Minh cũng không làm phiền tới Dương Trí, chỉ lặng lẽ lấy một quyển sách trên kẹ rồi ngồi xuống bàn bên cạnh yên lặng đọc sách.

Dương Trí sau khi suy tính mọi chuyện rõ ràng trong đầu thì lấy tinh thần chuẩn bị sao chép sách. Dương Trí tay vừa cầm bút thì nghe bên cạnh có tiếng lật sách thật nhẹ, hắn có chút giật mình quay đầu sang:" Là Cẩn Minh à? Đệ tới từ khi nào?"

Cẩn Minh đặt sách xuống:" Đệ tới cũng được một lúc rồi, biểu ca nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy? Huynh suy nghĩ chuyện của Tín Nhất sao?"

Dương Trí khẽ lắc đầu:" Ta đã nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra từ mấy ngày trước rồi, tuy ta có thất vọng nhưng cũng không phải là suy nghĩ chuyện này".

Cẩn Minh có chút khó hiểu:" Vậy chuyện gì khiến biểu suy nghĩ thất thần như vậy?"

Dương Trí không biết nói chuyện này thế nào nên đưa mấy quyển dược liệu của Hành sư gia cho Cẩn Minh:"Đệ xem, đây là ta mượn được từ chỗ Hành sư gia, ta đang định sao chép lại rồi đưa cho biểu muội. Đệ rảnh rỗi thì giúp ta một tay đi".

Cẩn Minh nhận sách từ tay Dương Trí xem xét rồi mỉm cười nói:"Muội muội thế nhưng có tới hơn một nửa số sách ở đây rồi". Rồi lựa ra ba quyển đưa cho Dương Trí:"Ba quyển này thì muội ấy chưa có, một dày hai mỏng. Vậy ta cùng huynh dao chép mỗi người một quyển mỏng, để quyển dày cho hai đứa A Võ cùng A Tuệ  sao chép đi. Cũng coi như hình phạt nhỏ cho bọn chúng.

Dương Trí gật đầu đồng ý, hai người Dương Trí, Cẩn Minh lúc này mỗi người một bàn cùng nhau sao chép dược liệu cho Mẫn Trúc. Cẩn Minh vừa mở giấy ra chuẩn bị gọi Tín Nhị tới mài mực thì chợt nhớ, mọi người thế nhưng quên hai tiểu tử đang bị phạt quỳ tại chính phòng. Nhưng rồi Cẩn Minh lại cười mình suy nghĩ nhiều, chắc chắn nương hắn đã đi cầu tình với cha cho hai tên tiểu gia hỏa đó rồi. Cẩn Minh không nghĩ tới hai đệ đệ nữa mà bắt đầu việc của bản thân.

Thế nên thư phòng tại hậu viện có hai thiếu niên đang hết sức chuyên tâm sao chép sách.

Nhắc tới Trương Võ và Cẩn Tuệ thì đúng như Cẩn Minh nghĩ đến. Dương thị đau lòng hài tử nên đã quay lại gặp Lâm Hải để cầu tình cho chúng. Lâm Hải cũng không phải muốn phạt nặng hai nhi tử nên cũng dựa theo bậc thang của thê tử mà xuống nước. Nhưng cũng bắt hai tên nghịch ngợm chép phạt gia quy một trăm lần.

Hai người Cẩn Tuệ, Trương Võ vừa ra khỏi cửa chính thì Tín Nhị cầm sách đi tới:" Tam thiếu gia, tứ thiếu gia! Đây là sách dược liệu biểu thiếu gia mượn được. Đại thiếu gia sai nô tài tới đưa cho hai vị thiếu gí. Đại thiếu gia nói để hai vị giúp chút sức cho tiểu thư". Đưa sách cùng truyền lời xong thì Tín Nhị thi lễ cáo lui.

Trương Võ, Cẩn Tuệ bốn mắt nhìn nhau đầy bi thương a. Chép phạt gia quy một trăm lần thì thôi đi, sao còn chép sách, mà còn là sách dược liệu! Đây là muốn hành chết hai người bọn họ đi. Sách dược liệu đâu phải chỉ mỗi chữ, còn cả bản vẽ về từng loại dược liệu trong sách nữa. Lần này hai người bọn họ thảm rồi.

Cõi lòng đầy chán nản Trương Võ, Cẩn Tuệ đi về phía thư phòng hậu viện, vừa đi vừa bàn bạc xem nên chép phạt trước hay là sách dược liệu trước. Khi nhìn thấy Dương Trí và Cẩn Minh mỗi người cũng đang cố gắng họa lại từng chi tiết nhỏ trong hai quyển dược liệu khác thì Trương Võ nhịn không được tò mò hỏi Cẩn Minh:" Đại ca, sao chúng ta không mua luôn sách cho xong, lại còn phải mất công tỉ mỉ viết lại từng trang?"

Cẩn Minh ngẩng đầu nhìn Trương Võ:"Sách này là sách quý của nhà Hành sư gia, người ta có lòng cho chúng ta mượn đã là vạn phần cảm ơn. Chúng ta cũng không thể lấy cha ra uy hiếp Hành sư gia bán sách cho chúng ta đúng không?"

Trương Võ gật gật đầu:"Đại ca nói đúng, đệ cùng tam ca sẽ cố gắng viết thật tốt!"

Cẩn Minh chỉ ân một tiếng rồi lại tiếp tục viết viết vẽ vẽ. Nhưng Cẩn Tuệ cũng thắc mắc:"Nhà chúng ta muốn mở cửa hàng dược liệu hay quầy thuốc sao?"

Dương Trí phì cười nói:"Đệ nghĩ đi nơi nào rồi? Là đưa cho Trúc nhi biểu muội thôi".

Cẩn Tuệ hiểu ra liền ứng tiếng:"Đệ biết rồi, đệ cùng tứ đệ liền ngay bây giờ đi chép sách cho muội muội".

Lúc đầu là hai thiếu niên tập trung viết sách thì là một bức tranh cảnh đẹp trầm tĩnh. Bây giờ có thêm hai tiểu thiếu niên nữa thì không khí có phần phấn chấn hơn.

Dương lão gia tử từ xa nhìn mấy người cháu của mình đang nghiêm túc đèn sách thì tâm tình cũng tốt lên không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện