Ta có thể làm sao, nàng nên hiểu được, vô luận trong mộng hay là trong hiện thực, ta đều không nhịn được sự câu dẫn của nàng.

☆☆☆

Cùng Tô Tử Ngưng dính nhau chốc lát, Tần Mặc Hàm lúc này mới đối Văn Nhân Thu gật đầu, nhạt tiếng nói: "Văn Nhân công tử, Vô Tận Hải Vực từ biệt, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi, hạnh ngộ."

Nhắc đến Vô Tận Hải Vực, sắc mặt Văn Nhân Thu có chút chìm, hiển nhiên Tần Mặc Hàm nhắc đến không phải hồi ức tốt đẹp gì, lần hành động kia để Văn Nhân gia hao tổn thảm trọng, liền ngay cả thứ duy nhất có được là phỉ, cũng bị Tần Mặc Hàm lấy hết chỗ tốt.

"Ta cũng không nghĩ tới, bất quá có thể gặp lại Chấp Mặc cô nương, chính là duyên phận." Văn Nhân Thu đối với Tần Mặc Hàm không có một tia hảo cảm, không chỉ vì lần trước giao chiến, so với cách đối đãi cùng Tô Tử Ngưng, thái độ quả thật khác biệt như trời với đất. Tô Tử Ngưng Kết Đan vừa lúc hắn có chuyện tìm Tiêu Hiên, lập tức cũng là phi thường chấn kinh, Tô Tử Ngưng bao nhiêu tuổi hắn không xác định, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua trăm tuổi. Không đến trăm tuổi Kết Đan tu chân giả không phải là không có, thế nhưng chưa từng có ngũ linh căn đạt đến Kết Đan, đừng nói trăm tuổi Kết Đan, cuối cùng cả đời có thể Kết Đan cũng là chỉ ở trong truyền thuyết nghe qua.

Nguyên bản tại Vô Tận Hải Vực, hắn liền đối với Tô Tử Ngưng mười phần hứng thú, giờ phút này càng thêm hiếu kỳ. Hắn cũng không ngây thơ, hắn không tin Tô Tử Ngưng chỉ bằng vào tự thân cố gắng, gò bó theo khuôn phép tu hành liền có thể Kết Đan, ở trên người nàng, tất nhiên có kỳ ngộ! Đương nhiên, hắn cảm thấy mình đối với Tô Tử Ngưng có loại cảm giác rất đặc biệt, dù cho nàng mặt lạnh, chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nhưng lúc Tần Mặc Hàm chưa đến, hắn vẫn cảm thấy rất thích gặp nàng.

Tô Tử Ngưng nghe hắn nói mà rợn cả ngưởi, nàng khẽ liếc mắt nhìn Tần Mặc Hàm một cái, lập tức không chút khách khí nhíu mày nói:"Duyên phận này chúng ta nhận không nổi, lúc trước có thể còn sống trở ra, cũng chỉ vì Mặc Hàm liều mạng đổi lấy. Mà chuyện kia, cũng là do Văn Nhân công tử ban tặng."

Văn Nhân Thu sắc mặt có chút khó coi: "Tuy nói chuyện từ ta mà ra, nhưng ta bỏ lại Thánh Liên, cũng đã dốc hết toàn lực ngăn chặn Thôn Thiên Mãng. Chắc hẳn Tần cô nương cũng không vì ta vô tâm chi thất* mà canh cánh trong lòng."

(*Vô tâm chi thất: nghĩa là gây ra chuyện sai sót vì vô tâm chứ không phải là cố ý).

Tần Mặc Hàm khẽ cười: "Dĩ nhiên, cho nên cùng Văn Nhân công tử trong lúc đó cũng không cần quá nhiều liên lụy. Ta cùng Chấp Mặc đã lâu không gặp, muốn ở riêng một chút, xin lỗi không tiếp được." Dứt lời nàng mang theo Tô Tử Ngưng quay người rời đi.

Văn Nhân Thu ánh mắt vẫn không chuyển mà nhìn theo bóng lưng Tô Tử Ngưng, cuối cùng mới quay lại nói với thuộc hạ bên cạnh: "Trở về báo cho gia chủ, ta còn có việc chưa làm thỏa đáng, trước không trở về, thuận tiện điều tra một chút sự tình vì sao ma tu đột nhiên mai danh ẩn tích."

"Vâng, chủ tử."

Đôi mày kiếm lạnh như băng của hắn giờ phút này hơi vặn lấy, trong ánh mắt hiện lên ủ dột, Chấp Mặc, nếu nàng ấy có thể gia nhập Văn Nhân gia, tất nhiên là một tiềm lực lớn, tuy nói nàng ấy cùng Tần Mặc Hàm quan hệ tốt, thế nhưng rốt cuộc cũng vào ở Tiêu gia, qua một thời gian, cũng không nên cự tuyệt Văn Nhân gia của hắn mới phải. Đại gia tộc đứng thứ hai Tu Chân giới, tuyệt đối là niềm mơ ước của tu tiên giả.

Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử Ngưng trở về tiểu viện, vốn là nơi trước đây hai nàng ước định, mấy người Tần Phóng nhận được tin tức cũng đều chờ tại đó.

"Tiểu chủ tử, Tô cô nương."

Dù cho các nàng rời đi thật lâu, viện này vẫn như cũ được dọn dẹp rất sạch sẽ, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng rất cảm kích Tần Phóng cùng Tần Hạ hai người dụng tâm. Bọn họ cũng rất tinh mắt, thấy Tô Tử Ngưng nắm tay Tần Mặc Hàm cùng nhau trở về, lập tức đồng thời lui ra, để lại không gian riêng cho hai nàng.

Tần Mặc Hàm nhìn xem y phục trên người Tô Tử Ngưng, trong mắt mang theo tia cười: "Nàng làm sao đổi bộ y phục này?"

Sắc mặt Tô Tử Ngưng liền có chút mất tự nhiên, nàng nhưng không muốn thừa nhận là bởi vì đi gặp Tần Mặc Hàm, cho nên mới đổi một thân y phục này. Nàng làm như không có chuyện gì, nói: "Vết tích nơi cổ của ta đã phai nhạt, dĩ nhiên không cần che giấu nữa, suốt ngày một thân huyền bào, cũng không tốt lắm."

Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, lập tức cúi người tới, thấp giọng nói: "Ta xem một chút." Nàng nghiêng đầu tới, nhìn xem nơi cổ Tô Tử Ngưng, ngón tay nhẹ đặt ở cằm của nàng ấy, quan sát tỉ mỉ. Một lát sau, ngón tay tại nơi vết tích mờ nhạt xoay quanh, chậm rãi vuốt ve mấy lần: "Hoàn toàn chính xác không thấy."

Trong lúc nói chuyện, vì đứng quá sát nên hơi thở nóng của Tần Mặc Hàm phả vào cổ Tô Tử Ngưng, khiến cho nàng có chút ngứa, ngón tay vừa lạnh vừa ấm lướt trên da thịt, mang theo cảm giác dị thường, để Tô Tử Ngưng hô hấp có chút loạn, lỗ tai cũng dần dần nóng lên.

Tần Mặc Hàm tới gần, đối với biến hóa rất nhỏ của nàng đều thấy rất rõ ràng, trái tim nhất thời cũng nhảy dựng lên, nàng rất nhớ nàng ấy.

"Tử Ngưng." Tần Mặc Hàm ánh mắt nhẹ nhàng, nhìn xem sườn mặt Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng mấp máy môi, vẫn là nhịn không được nghiêng tới bên nàng.

Hai người gần như dán vào nhau, lúc này Tô Tử Ngưng quay đầu, giữa hai nàng gần đến mức lông mi nhẹ chớp liền có thể đụng tới.

Tô Tử Ngưng có thể cảm giác được khí tức nhu hòa của đối phương rơi vào trên môi nàng, ngứa một chút. Nàng yết hầu ức chế không nổi giật giật, trầm thấp đáp một tiếng: "Ừ." Lập tức nhắm mắt, dán lên hai phiến màu hồng mềm mại kia.

Trong ấn tượng, các nàng đơn giản thân mật như vậy cũng chỉ có mấy lần, đều là dán vào chốc lát liền ngừng lại. Mà giờ khắc này bắt đầu, Tô Tử Ngưng liền không muốn ngừng. Nàng có chút mở mắt, trông thấy đôi mắt Tần Mặc Hàm vẫn đang mở to, còn ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm. Tuy nói Tần Mặc Hàm ngày bình thường sẽ săn sóc che chở cho nàng, đôi lúc cũng sẽ nói những lời âu yếm rất thuận miệng, nhưng Tô Tử Ngưng biết, đối với việc này, Tần Mặc Hàm ngây thơ cực kì.

Trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, cùng nàng so sánh, Tần Mặc Hàm tuổi còn rất trẻ, tự nhiên cảm thấy có chút ủy khuất nàng ấy, chỉ là nàng cũng không phải là người tốt, bây giờ yêu nàng ấy, dù cho trâu già gặm cỏ non, nàng cũng không ngại miệng. Tô Tử Ngưng ngước mắt câu nàng một chút, thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại." Tay trái vòng qua giữ ở phía sau đầu nàng, dịu dàng ngậm lấy môi của nàng, nhẹ nhàng mút vào liếm láp.

Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy bờ môi tê dại, nhịp tim đập quá nhanh, nàng dù không có nói qua yêu đương, nhưng đối với loại thân mật giữa người yêu với nhau cũng nhìn qua không ít, chậm rãi thử đáp lại, Tô Tử Ngưng khẽ hé miệng, cẩn thận vươn ra lưỡi mềm, đẩy ra hàm răng Tần Mặc Hàm.

Đây là Tần Mặc Hàm không ngờ tới, vật nóng hổi mềm mại kia vừa tiến đến, liền đụng phải đầu lưỡi có chút đờ đẫn của nàng, hai người đều khẽ run lên. Bên kia Tô Tử Ngưng mặt cũng đỏ thấu, tư vị này, để nàng có chút khó mà tự kềm chế.

Tần Mặc Hàm biểu hiện rất ngây ngô, Tô Tử Ngưng lại cũng không tốt gì, hai người thử thăm dò quấn quýt lấy nhau, đã quên hô hấp, đã quên xung quanh, chỉ có bên tai đối phương lộ ra tiếng ngâm nhẹ dinh dính lửa nóng, câu hồn nhiếp phách.

Tần Mặc Hàm cảm thấy chân mình có chút run, thẳng đến nhịn không nổi, nàng mới nghiêng đi đầu, ôm Tô Tử Ngưng. Hai người đều là thở dốc không ngừng, bên tai đồng dạng vang lên nhịp tim nhảy động kịch liệt.

Sau khi bình phục hô hấp, Tầm Mặc Hàm mới nén ngượng ngùng nhìn Tô Tử Ngưng, lại có chút si mê. Nàng một mực biết Tô Tử Ngưng khuynh hướng yêu mị, nhưng vẫn kém xa dáng vẻ lúc này, đại khái là nàng ấy mới động tình, sắc mặt vẫn lộ ra đỏ hồng, bên trong cặp mắt hoa đào như có dòng nước lay động, môi đỏ ướt át no đủ, gợi cảm đến không tưởng nổi.

Tần Mặc Hàm ép buộc chính mình không nhìn nữa, sợ mình cầm giữ không được.

Tô Tử Ngưng cười đến câu người, tiến tới bưng lấy mặt của nàng, để nàng nhìn thẳng vào mình: "Nàng làm gì không nhìn ta?"

Tần Mặc Hàm bị ép nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: "Ta không muốn bị nàng câu dẫn."

Tô Tử Ngưng phốc phốc cười ra tiếng, cả người mềm mại không xương dán vào, thổ khí như lan: "Ta chính là muốn câu dẫn nàng, nàng làm sao bây giờ?"

Hai người quần áo đều là mềm mỏng khinh sam, Tô Tử Ngưng sớm cũng không phải là thiếu nữ ngây ngô trước kia còn bị nàng trêu chọc, thân thể này, Tần Mặc Hàm nhớ tinh tường, đã là linh lung tinh tế quyến rũ người, giờ đây lại dán sát vào nhau, xúc cảm mềm mại, để Tần Mặc Hàm không chỗ có thể trốn.

Tần Mặc Hàm nhìn xem nàng, kỳ thật người trước mắt cùng Chấp Mặc trong mộng có chút giống nhau, khí chất phong thái cơ hồ đều như thế. Bất quá nàng duy nhất may mắn chính là, giờ phút này Tô Tử Ngưng đối nàng, là chân chính vui vẻ, trong mắt không có tia bi thương đau nhức giống như Chấp Mặc. Nàng duỗi tay vuốt ve lên mấy sợi tóc mai của Tô Tử Ngưng, trong đôi mắt dâng lên nhu tình. Trên mặt ửng hồng, ý cười thanh nhã ấm áp, mang theo tràn đầy yêu thương, cười nhẹ nói: "Ta có thể làm sao, nàng nên hiểu được, vô luận trong mộng hay là trong hiện thực, ta đều không nhịn được sự câu dẫn của nàng." Dứt lời, nàng ôm Tô Tử Ngưng, cúi đầu hôn đi lên, đem những gì Tô Tử Ngưng vừa đối đãi nàng, gấp bội trả lại.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong phòng nhỏ, chỉ có tiếng hít thở hỗn loạn của hai nàng, tiếng ngâm khẽ trầm thấp, chọc người ấm áp.

Cửu biệt trùng phùng, hai người cấp tốc trở lại tình cảm ấm nồng như lúc ban đầu, trong phòng dán vào nhau thân mật hồi lâu, Tần Mặc Hàm lúc này mới mang theo một mặt ửng đỏ cùng ý cười, bước ra chuẩn bị tự mình xuống bếp, cho ăn no người yêu tham ăn của nàng.

Khi Tần Phóng cùng Tần Hạ trở về, liền nhìn thấy Tô Tử Ngưng đứng tại cửa phòng bếp, trên mặt ý cười xán lạn, thăm dò nhìn bên trong. Hai người liếc nhau, lập tức hiểu rõ, hôm nay bọn hắn có lộc ăn.

Trù nghệ của Tần Mặc Hàm, bọn hắn kỳ thật không có chân chính hưởng qua, dù sao lúc Tô Tử Ngưng không ở bên nàng, nàng ăn ở đều có người Tần gia xử lý, đi ra ngoài lịch luyện cũng không có điều kiện tốt để nấu nướng, nhưng nếm qua thịt rừng dã ngoại do Tần Mặc Hàm xử lý, bọn hắn cũng biết đại khái, tiểu chủ tử trù nghệ cao minh.

Nguyên liệu nấu ăn vẫn là Tần Mặc Hàm trước đó cố ý đi đặt mua, Tu Chân giới ẩm thực dù sao so ra kém thế kỷ hai mươi mốt, khai thác nguyên liệu nấu ăn không nhiều, cho nên cũng chỉ có vài nơi đặc thù mới cung ứng. Bất quá vận khí coi như không tệ, chẳng những tìm được chỗ có rau quả tươi mới, còn mua được một con cá ngân văn.

Giờ phút này Tần Mặc Hàm chính là đang xử lý con cá kia, còn tốt thế giới này mặc dù rất nhiều đồ vật kỳ ảo, thế nhưng con cá này dáng dấp cùng cá ở thế kỉ 21 cũng không sai biệt, xử lý, càng là quen việc dễ làm.

Tô Tử Ngưng ở một bên nhìn Tần Mặc Hàm dứt khoát mổ bụng cạo vảy, rất nhanh, con cá to bự kia bị nàng ấy phiến thành từng lát độ dày mỏng đều nhau, quả thật vô cùng điêu luyện. Nàng nhưng đã nhìn ra, Tần Mặc Hàm không sử dụng linh lực, toàn bộ đều dùng dao làm. Đổi lại nàng, đoán chừng nàng có thể đem thịt cá đều cạo mất không còn gì.

"Mặc Hàm, các nàng ở nơi kia, đều sẽ làm đồ ăn như vậy sao?"

Tần Mặc Hàm có chút bật cười, lắc đầu: "Không phải, bất quá so với nơi này, bên kia con người mười phần chú trọng nhu cầu ăn uống, thậm chí vô cùng thưởng thức các món ăn ngon. Cho nên, rất nhiều người đều biết làm cơm. Bất quá không có thiên phú, làm xong khó mà nuốt xuống, cũng không phải số ít."

Tô Tử Ngưng hơi xúc động: "Ta liền không hiểu, sau khi Tích Cốc không ăn những vật này rất đáng tiếc, nhân sinh há miệng, chỉ dùng để nói chuyện, chẳng phải là lãng phí."

Tần Mặc Hàm buồn cười: "Nàng đại khái chính là người mà chúng ta nơi đó hay nói, ăn hàng."

"Ăn hàng? Ta thế nào cảm giác cái này không giống lời hữu ích."

Nhìn nàng nghiêng đầu nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, Tần Mặc Hàm chỉ là cười, nói khẽ: "Cũng không phải không tốt, nàng nếu là ăn hàng, cũng là đáng yêu lại xinh đẹp ăn hàng."

Tô Tử Ngưng nghe nàng nói liền mặt mày hớn hở, Tần Mặc Hàm thấy vậy trong lòng một mảnh mềm mại, cũng không nói thêm lời, chuyên tâm xử lý cá trong tay. Nơi này gia vị so thế kỷ hai mươi mốt kém hơn rất nhiều, nàng cần thử dùng một vài thứ thay thế.

Tô Tử Ngưng nhìn nàng vén ống tay áo, toàn thân áo trắng không nhiễm trần thế, lại chuyên tâm làm một chuyện mà người tu chân không mấy xem trọng, nhìn nàng dung mạo thanh nhã, khí chất tiên nhân, đứng trong phòng bếp này có chút không hợp, thế nhưng lại để Tô Tử Ngưng say mê đến không gì tả được, thấy thế nào cũng đẹp lạ thường. Nàng dựa vào khung cửa, trong mắt ý cười như muốn tràn ra ngoài, nàng cảm thấy quả thực là kiếp trước tạo hóa, mới có thể gặp được người tốt như Tần Mặc Hàm.

Đến lúc ánh tà dương rơi xuống, Tần Mặc Hàm cuối cùng làm xong cơm, gọi thêm Tần Phóng cùng Tần Hạ, bốn người liền trong sân bắt đầu ăn.

Tô Tử Ngưng rất lâu chưa ăn qua cơm nước nóng hổi, đây lại là Tần Mặc Hàm làm, căn bản dành không được thời gian nói chuyện, Tần Phóng cùng Tần Hạ đồng dạng vùi đầu hết lòng ăn, một bữa cơm hạ xuống, Tần Mặc Hàm ở bên cũng không nói một lời, chỉ là mỉm cười đem canh nóng đưa cho Tô Tử Ngưng.

Đợi đến gió cuốn mây tan ăn xong thức ăn trên bàn, Tô Tử Ngưng mới cười thỏa mãn híp mắt: "Ăn ngon cực kỳ."

Tần Mặc Hàm bật cười lắc đầu, thu thập thỏa đáng về sau, nàng mới mở miệng: "Tử Ngưng, gần nhất Tu Chân giới không yên ổn, nàng có biết không?"

Tô Tử Ngưng sững sờ, nhíu nhíu mày: "Ta vừa xuất quan liền muốn đi tìm nàng, vừa lúc gặp phải Văn Nhân Thu, còn không biết phát sinh cái gì rồi?"

Tần Mặc Hàm mắt nhìn Tần Hạ, Tần Hạ lập tức thay đổi bộ dạng thèm ăn, nghiêm túc đem sự tình nói một lần.

Tô Tử Ngưng sau khi nghe xong, thần sắc có chút lo lắng, nàng trôi qua quá thuận lợi, đều quên lúc này chính là thời điểm tu chân đại lục bắt đầu lâm vào phân tranh. Chỉ là, Ma tộc ra tay có chút không đúng, nàng nhớ kỹ đời trước ma tộc cũng có săn giết tu sĩ, nhưng không có càn quấy khắp nơi đến thế này, càng chưa nghe nói đến chuyện mấy thế lực dòng chính bị lấy tinh huyết, đây là có chuyện gì?

- ------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện