Sau khi Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng từ biệt sư tôn, liền tạm thời rời khỏi Vô Cực Tông. Tô Tử Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: "Tần thiếu chủ là dự định bá đạo một lần, trực tiếp đưa nhị sư tỷ nàng trở về?"
Tần Mặc Hàm nghe nàng nói, khóe mắt mang theo một tia cười: "Nếu ta thật sự bá đạo, ta cũng nên muốn nàng rồi."
Tô Tử Ngưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi đỏ lên, lập tức hừ nhẹ nói: "Đúng, nàng cũng không bá đạo, không phải vậy trước đó ta tức giận rời đi, nàng trực tiếp ép ta ở lại, ta cũng sẽ không hao tổn tinh thần hồi lâu."
Tần Mặc Hàm trên khuôn mặt thanh lãnh hiện ra một cỗ nhu hòa, trong mắt cũng có chút áy náy, thấp giọng nói: "Ừ, là ta không tốt, không đủ bá đạo quyết đoán, để nàng một phen khổ sở. Ngày sau nếu nàng lại tức giận, ta tất nhiên bá đạo chút."
"Nàng ngày sau còn muốn chọc ta tức giận?" Tô Tử Ngưng nhìn nàng dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nhịn không được đùa nàng.
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Ta không phải thánh nhân, luôn có lúc làm không tốt, sẽ khiến cho nàng tức giận. Thế nhưng ta sẽ cẩn thận chút không để cho nàng giận, mà nếu nàng giận rồi, dù cho ta bối rối không dám bá đạo, nàng cũng không được phép rời khỏi ta."
Tô Tử Ngưng trong lòng ngọt ngào, nghiêng đầu sang chỗ khác, lôi kéo tay Tần Mặc Hàm bước nhanh về phía trước: "Cái này cần phải xem biểu hiện của nàng, bất quá, hiện tại chúng ta cần nghĩ cách đối phó đám người Lam Hiên kia."
Hai nàng lưu lại khách điếm gần Vô Cực Tông, cùng nhau thương lượng đối sách. Mà sáng hôm sau, Vô Trần Tử đã rộng phát thư mời, nội dung là chuyện xử trí Nhạc Phồn – đệ tử nhập thất Vô Cực Tông cấu kết cùng Ma tộc, sẽ tại mùng bốn tháng này công khai giải quyết.
Tần Mặc Hàm cũng cho người đưa tin đến Hoành Châu, nói Bắc Xuyên Tần gia đã đồng ý phái người chủ sự ra mặt. Lần này sự tình vô cùng hệ trọng, hành vi của Ma tộc đã khiến cho toàn Tu Chân giới bao trùm bầu không khí hoảng loạn, các tông môn gia tộc đều hết sức khẩn trương tham gia nghị sự, mà chuyện xử lý Nhạc Phồn, bọn họ cũng sẽ không chút nào nhẹ tay.
Lạc Uyên cũng không nhiều trì hoãn, cách ngày diễn ra nghị sự ba hôm, Lạc Uyên liền đem toàn bộ hành tung của Sóc Nhật nói cho hai người Tần Mặc Hàm biết, hắn vốn định trực tiếp bắt lấy Sóc Nhật để xử lý, thế nhưng bọn người Vô Trần Tử cùng Lam Hiên hết sức đề phòng, hắn cũng không thể làm gì, bây giờ giao cho các nàng lại thuận tiện hơn rất nhiều.
Lạc Uyên cũng đưa cho hai nàng bản đồ Lạc Nhật Phong, trên có đánh dấu truyền tống trận, lộ tuyến, còn có vị trí đệ tử thủ vệ đều rất rõ ràng.
Tô Tử Ngưng đại khái xem xét, Sóc Nhật bây giờ cùng Lam Hiên ở chung một sân viện, cách trăm bước là nơi ở của Nhan Tiếu – đệ tử Chủ Phong, lại cách sân viện của trưởng lão không xa, đích xác không thể yên lặng tiến vào bắt lấy hắn.
"Mặc Hàm, nàng tính thế nào?"
Tần Mặc Hàm suy nghĩ một lát: "Chỉ có thể đợi ngày cuối cùng, nửa đêm động thủ."
"Ừ, mà tốt nhất đừng kinh động Lam Hiên, nếu không bứt dây động rừng, sợ rằng hắn lại chạy thoát." Loại ngụy quân tử vì truy cầu danh lợi mà không tiếc thủ đoạn, giết hắn chính là nhân từ nhất, nếu có thể vạch trần bộ mặt thật của hắn ở trước Tu Chân giới, để hắn thanh danh mất sạch, biến thành kẻ phản đồ người người phỉ nhổ tru sát, mới gọi là trừng phạt! So với Lâm Thôi Diêm, Tô Tử Ngưng càng hận Lam Hiên, nàng tuyệt sẽ không lưu tình.
"Ta hiểu rõ, ta để Tần Phóng dẫn người canh giữ ở đường lên núi Vô Cực Tông, hắn nhất định chạy không thoát."
Đêm trước ngày diễn ra nghị sự, Vô Cực Tông lại trộm nghênh đón hai người, chính là Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng. Hai người bây giờ đều đã Kết Đan, đối với khống chế linh lực lại không chỉ là Kim Đan kỳ có thể làm được, cộng thêm bản đồ mà sư tôn đưa cho, gần như một đường thuận lợi tiến vào Lạc Nhật Phong.
Dựa theo tin tức của Lạc Uyên, Sóc Nhật mỗi đêm đều sẽ đến tĩnh tọa tại Linh Trận cách nơi ở không xa, thẳng cho đến giờ hợi mới trở về. Bởi vì hắn lập công lớn, Lam Hiên mới hào phóng xin cho hắn một chỗ trong Tụ Linh Trận, hắn dĩ nhiên không nỡ lãng phí.
Xung quanh Linh Trận cũng không có người trông coi, bởi vì bản thân trận pháp đã là một nơi phòng hộ tốt nhất, ngược lại cho các nàng cơ hội để ra tay. Sau khi dò xét được vị trí Linh Trận, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng che giấu khí tức, lặng yên tiến vào bên trong. Rất nhanh các nàng đã phát hiện nơi Sóc Nhật đang nhắm mắt tu luyện, hai nàng liếc nhau, yên tĩnh tra xét trận pháp vận chuyển.
Bất quá thời gian nửa chung trà nhỏ, Tần Mặc Hàm đánh ra pháp ấn, trong tay cấp tốc triệu hồi một chuỗi linh lực phức tạp, quỷ mị vờn quanh trận pháp. Ngay sau đó trận pháp khẽ run lên, kết giới sụp đổ, Sóc Nhật liền kinh hoảng mở mắt ra! Hắn vừa nhìn thấy Tần Mặc Hàm đứng cách khoảng bốn bước chân, lập tức hoảng loạn muốn kêu lên, không ngờ một thân ảnh màu đỏ nhanh như chớp xẹt tới, đem mọi thanh âm của hắn đều bót nghẹt ở cuống họng, đôi mắt hắn đột nhiên co rụt, cả người mềm nhũn ngã xuống, co quắp trên mặt đất.
Hai người không chút nào trì hoãn, lập tức mang người lặng lẽ rời đi, lúc gần đi đem trận pháp kia khôi phục như lúc ban đầu. Tần Mặc Hàm bây giờ trận pháp tạo nghệ không thua Nguyên Anh tu sĩ, phục hồi như cũ một cái trận pháp dễ như trở bàn tay. Tô Tử Ngưng cùng nàng bắt đi Sóc Nhật, như tới lui ở chỗ không người, mà lúc này Lam Hiên vô cùng hưng phấn, vội vàng chờ đến sáng ngày mai nghị sự bắt đầu, cũng không có phát giác Sóc Nhật đã sớm biến mất khỏi viện tử.
Dĩnh Thành vốn xưa này trầm tĩnh, mà mùng bốn tháng chín lần này liền nghênh đón sự náo nhiệt trước nay chưa từng có. Từ sáng tinh mơ, các gia tộc thế lực đã ầm ĩ đặt chân đến ngoại thành, nơi truyền tống trận linh lực không ngừng chuyển động, một đoàn người đến từ các đại gia tộc tông môn đều hướng Vô Cực Tông đi đến.
Nghị sự lần này được tổ chức tại Vô Cực Điện ở Lạc Nhật Phong, ngoại trừ Lạc Uyên, Vô Trần Tử cùng toàn bộ phong chủ trưởng lão đều bận rộn bố trí trên dưới đại điện, lần này những người đến đều không phải nhân vật đơn giản, mà Bắc Xuyên Tần gia vạn năm nay vốn được xem là thống soái của Tu Chân giới, một mực vẫn không xen vào chuyện bên ngoài, vậy mà lại cử người chủ sự tiến đến, đã là chuyện động trời cỡ nào.
Bọn hắn trước định tổ chức nghị sự tại Hoành Châu, nhưng sự việc của Nhạc Phồn không ngờ gây chấn động Tu Chân giới, từ một sự tình nhỏ bé giờ đã dẫn đến sự vào cuộc của toàn bộ các thế lực gia tộc, tính chất đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Việc bố trí chỗ ngồi tuyệt đối không thể nửa phần sai lầm, đó đều là những nhân vật có quyền lực nhất Tu Chân giới, niềm kiêu ngạo của bọn họ cũng lớn bằng trời, thứ tự chỗ ngồi trước sau không thể sơ suất được. Những thứ khác không nói, vị trí chủ tọa liền là của Tần gia cùng Văn Nhân gia, tuyệt không ai dám động, còn lại đều dựa theo bảng xếp hạng để an bài.
Lam Hiên nhìn thấy Vô Trần Tử, vội cung kính thi lễ một cái: "Tông chủ."
Vô Trần Tử nhướng mày, đối với việc Lam Hiên đem chuyện Nhạc Phồn truyền ra bên ngoài, hắn dĩ nhiên biết rõ, trong lòng cũng có chút phiền chán. Nếu không phải Lam Hiên cùng hắn phân tích một phen, nói lần này Vô Cực Tông mượn chuyện thanh lý phản đồ, triệu mở đại hội, có thể tăng thêm cực lớn uy vọng cho tông môn, đồng thời còn có thể cùng các nhân vật quyền lực khắp Tu Chân giới gần gũi kết giao. Càng quan trọng hơn, nếu như xử trí Nhạc Phồn, Lạc Uyên thân là sư tôn cũng khó tránh liên quan, hắn quản giáo bất lực, lại muốn bao che một tội nhân của Tu Chân giới, làm sao còn tư cách chưởng quản Tử Vân Các, có thể nói một mũi tên bắn rơi hai con nhạn.
"Ừ, sự tình đều chuẩn bị xong?" Vô Trần Tử nhìn một chút nơi bố trí chỗ ngồi, không lạnh không nhạt nói.
Lam Hiên cười lấy lòng: "Tông chủ yên tâm, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cho dù Lạc...sư phụ bênh vực đến cỡ nào, cũng sẽ lực bất tòng tâm, người làm sao có thể ở trước mặt toàn thể anh hùng thiên hạ mà bao che phản đồ?"
Vô Trần Tử nhẹ gật đầu, vuốt vuốt râu mép, lườm hắn một cái: "Hi vọng như thế, bất quá Lam sư điệt, gây chuyện một lần là đủ lắm rồi, ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai."
Lam Hiên cúi đầu chắp tay, khóe miệng ý cười hơi cứng, trong con ngươi nổi lên lãnh ý: "Vâng, Lam Hiên không dám."
Mắt thấy đại hội sắp bắt đầu, Lam Hiên mới nghĩ đến tựa hồ một mực không thấy Sóc Nhật, hắn ở xung quanh tìm kiếm một vòng vẫn không thấy được bóng dáng đối phương. Lam Hiên lông mày vặn thành một đoàn, gọi mấy đệ tử áo trắng tới: "Đi tìm Sóc Nhật, bảo hắn lập tức tới gặp ta."
"Vâng." Mấy đệ tử áo trắng tiếp lời liền đi tìm.
Mà giờ khắc này đã có một số khách mời tiến vào, đệ tử phụ trách nghênh tiếp bắt đầu cao giọng xướng: "Vạn Kiếm Tông thiếu tông chủ, Mộ Dung gia đại thiếu gia đến!"
"Bách Mạch Tông phó tông chủ đến!"
"Lạc gia tam thiếu gia đến!"
Lam Hiên giờ phút này cũng không lo được tức giận, vội vàng theo Vô Trần Tử cùng một chỗ nghênh đón. Trong lòng của hắn đã sớm có dự định, Vô Cực Tông bây giờ đều nhanh bị xóa tên khỏi Ngũ Đại Tông, ngoài Vô Trần Tử và Lạc Uyên cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm, đều chỉ mới dừng lại ở cảnh giới Phân Thần. Nếu không nhờ trong số các vị trưởng lão đời thứ nhất, có một vị Tiên Thiên chi cảnh, sợ rằng tông môn đã triệt để xuống dốc. Thế nhưng hiện nay hắn bị Lạc Uyên chán ghét, lưu lại Vô Cực Tông dĩ nhiên không có tiền đồ, nếu như dịp này có thể được những nhà khác nhìn trúng, lại là một cơ hội tuyệt hảo.
Một đám người khách khí hàn huyên, Lam Hiên cũng liền đi theo bồi chuyện lấy lòng, biểu hiện mười phần nịnh nọt, khiến cho mấy người Lạc Nhật Phong sắc mặt đều có chút âm trầm.
"Lam Hiên, đi xem việc chuẩn bị yến hội đã hoàn hảo chưa, đừng để lúc đó xảy ra sơ suất, nơi này có Nhan Tiếu là được rồi."
Lam Hiên âm thầm siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn thức thời đáp: "Vâng, tông chủ."
"Lạc thiếu gia, Nghiêm tông chủ, Vạn thiếu tông chủ, đây là Nhan Tiếu đại đệ tử của ta, các vị đường xa mà đến, ta chiếu cố không chu toàn, tạm thời để đệ tử của ta bồi các vị, ta đã chuẩn bị Thất phẩm Long viên trà, mời các vị chậm rãi dùng."
"Tông chủ khách khí, ngài tùy ý, không cần chào hỏi chúng ta." Nghiêm Mục cười khách sáo nói, ngay sau đó ánh mắt đảo xung quanh: "Không biết, người chủ sự của Tần gia đã đến hay chưa?"
Vạn Khôn cùng Lạc Trầm sau khi nghe xong cũng là liếc nhau, nhìn xem Vô Trần Tử.
Vô Trần Tử lắc đầu: "Chưa từng, nghị sự cũng sắp bắt đầu, các vị mời."
Vô Trần Tử rời đi liền lập tức căn dặn nhị đồ đệ: "Phái người trên đường nhìn xem, Tần gia cùng Văn Nhân gia đã đến chưa."
"Vâng, sư tôn."
Trải qua một phen đón tiếp, các gia tộc tông môn đều đến đủ, toàn bộ đạo trường trước Vô Cực Điện chật ních người ngồi, mà trước mắt chỉ còn hai vị trí là trống không, theo thứ tự phải trái là Tần gia cùng Văn Nhân gia.
Vô Trần Tử nhíu mày, nhìn xem hai ghế chủ tọa còn bỏ trống, trong mắt có chút nôn nóng. Mà phía dưới cũng rì rầm to nhỏ bàn luận, đối hai vị trí trống không kia liên tục chỉ trỏ, Lạc Trầm sắc mặt hiển nhiên không dễ nhìn, hắn thân là Đệ Tam Đại gia tộc, vậy mà trước giờ cũng chưa từng thấy người chủ sự hai nhà kia lộ diện, chẳng lẽ là xem đám người bọn hắn không ra gì.
Vạn Khôn cười cười, ngẩng đầu nhìn Vô Trần Tử: "Tông chủ chẳng lẽ quên mời hai nhà, đều nhanh đến canh giờ, còn không thấy bóng dáng."
Lạc Trầm cười đến trào phúng: "Vạn huynh trí nhớ không tốt rồi, chúng ta đến đây là để thương nghị chuyện đối phó Ma tộc, mà Tần gia cùng Văn Nhân gia đều là thống lĩnh của Tu Chân giới, lại thế nào không biết rõ tình hình? Chuyện trọng yếu đến mức này, vậy mà hai gia tộc có uy vọng lớn nhất lại như thế xem thường, chính là không có lòng thành rồi...."
"Tần gia đến!" Đệ tử đón khách cao giọng hô, vừa lúc làm át đi câu nói cuối cùng của Lạc Trầm, khiến cho hắn có chút mất mặt, thần sắc càng trở nên khó coi.
Vô Trần Tử liền vội vàng đứng lên bước nhanh tới, thấy ở trên đường đi tới mấy vị mặc huyền sắc cẩm bào, vai trái thêu đồ văn trắng như tuyết, ba nam tử đi đầu, hai vị Nguyên Anh, một vị Phân Thần, để Vô Trần Tử không dám thất lễ, cười nói: "Không biết tới là vị chủ sự nào của Tần gia..."
Nam tử đi đầu chính là Tần Chính Tiêu, là huyết mạch gần nhất với dòng chính Tần gia, so Tần Chỉ Đình nhỏ gần trăm tuổi, cũng là một vị thiên phú trác tuyệt hiếm thấy của Tần gia. Tần Chính Tiêu ngũ quan mười phần ôn nhuận, dáng vẻ thư sinh, mi thanh mục tú, khẽ cười nói: "Vô Cực tông chủ, lần này chúng ta theo bồi Tần thiếu chủ đến, bởi vì trên đường gặp phải chuyện vô cùng khẩn yếu, cho nên mới chậm trễ, mong ngài cùng các vị ở đây thứ lỗi, xin đừng hiểu lầm Tần gia không có lòng thành mà sinh hiềm khích." Nói xong, hắn như cũ ý cười hòa thuận vui vẻ, ôn hòa nhìn xem mấy người Vạn Khôn cùng Lạc Trầm.
Lời nói tuy là đáp lại Vô Trần Tử, nhưng ánh mắt Tần Chính Tiêu lại không hề rời khỏi hai người kia. Vô Trần Tử có chút xấu hổ, Lạc Trầm không thể làm gì khác hơn: "Đã là có nguyên nhân, chúng ta lại như thế nào trách móc, chỉ là không biết người thừa kế Tần gia, Tần thiếu chủ là vị nào, để chúng ta mở mang tầm mắt một phen."
"Không vội, đợi lát nữa Lạc thiếu gia liền biết. Thiếu chủ nhà ta bận rộn cũng chính là việc liên quan đến vấn đề Vô Cực Tông phải xử lý hôm nay. Ngược lại Văn Nhân gia có phải hay không phát hiện Ma tộc, cho nên chậm trễ. Không phải vậy, các vị ấy xuất phát sớm hơn chúng ta, lúc này hẳn là nên đến rồi."
Vô Trần Tử nghe đến sắc mặt biến hóa, có liên quan đến bọn hắn sao? Tần thiếu chủ như thế nào lại đối chuyện này cảm thấy hứng thú.
Tần Chính Tiêu cũng không nói gì thêm, dẫn theo mấy người ung dung ngồi xuống, lưu lại chủ vị, nhìn xem một đám người bên dưới lần nữa bàn tán ồn ào.
Vừa mới lắng lại không lâu, phía dưới lại bắt đầu sôi nổi nghị luận, ngay lúc này thì Văn Nhân gia đến.
Vài trăm ánh mắt lập tức quét đến phía hành lang, tiếng ồn liền im bật, tới một nhóm người chính là Văn Nhân Thu, thế nhưng ba người đi đầu ngoại trừ Văn Nhân Thu còn có hai vị nữ tử. Văn Nhân Thu mặc một thân áo bào màu đen kim văn, mặt mày lạnh lùng, khí thế khiếp người. Mà cách hắn hai bước về phía tay trái là một vị nữ tử mặc cẩm y màu trắng trên có thêu hoa văn bạch hạc, ngũ quan thanh nhã xinh đẹp, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng. Sóng vai cùng nàng là một vị nữ tử mặc một thân váy dài đỏ rực nhiệt liệt, mười phần diễm lệ quyến rũ, vô cùng chói mắt. Hai nàng đi song song cùng Văn Nhân Thu, khí thế không cường ngạnh, nhưng cũng không chút nào bị đè xuống, ngược lại để hàng trăm ánh mắt vốn đang nhìn về Văn Nhân Thu, lại rơi hết vào hai nàng.
Cái này... Một đám người đưa mắt nhìn nhau, mà những người ngồi bên dưới, ngoại trừ mấy người Tần gia trong mắt tràn đầy vui vẻ, Lam Hiên cùng Lâm gia, Tô gia cùng nhau biến sắc mặt!
Tần Mặc Hàm nghe nàng nói, khóe mắt mang theo một tia cười: "Nếu ta thật sự bá đạo, ta cũng nên muốn nàng rồi."
Tô Tử Ngưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi đỏ lên, lập tức hừ nhẹ nói: "Đúng, nàng cũng không bá đạo, không phải vậy trước đó ta tức giận rời đi, nàng trực tiếp ép ta ở lại, ta cũng sẽ không hao tổn tinh thần hồi lâu."
Tần Mặc Hàm trên khuôn mặt thanh lãnh hiện ra một cỗ nhu hòa, trong mắt cũng có chút áy náy, thấp giọng nói: "Ừ, là ta không tốt, không đủ bá đạo quyết đoán, để nàng một phen khổ sở. Ngày sau nếu nàng lại tức giận, ta tất nhiên bá đạo chút."
"Nàng ngày sau còn muốn chọc ta tức giận?" Tô Tử Ngưng nhìn nàng dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nhịn không được đùa nàng.
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Ta không phải thánh nhân, luôn có lúc làm không tốt, sẽ khiến cho nàng tức giận. Thế nhưng ta sẽ cẩn thận chút không để cho nàng giận, mà nếu nàng giận rồi, dù cho ta bối rối không dám bá đạo, nàng cũng không được phép rời khỏi ta."
Tô Tử Ngưng trong lòng ngọt ngào, nghiêng đầu sang chỗ khác, lôi kéo tay Tần Mặc Hàm bước nhanh về phía trước: "Cái này cần phải xem biểu hiện của nàng, bất quá, hiện tại chúng ta cần nghĩ cách đối phó đám người Lam Hiên kia."
Hai nàng lưu lại khách điếm gần Vô Cực Tông, cùng nhau thương lượng đối sách. Mà sáng hôm sau, Vô Trần Tử đã rộng phát thư mời, nội dung là chuyện xử trí Nhạc Phồn – đệ tử nhập thất Vô Cực Tông cấu kết cùng Ma tộc, sẽ tại mùng bốn tháng này công khai giải quyết.
Tần Mặc Hàm cũng cho người đưa tin đến Hoành Châu, nói Bắc Xuyên Tần gia đã đồng ý phái người chủ sự ra mặt. Lần này sự tình vô cùng hệ trọng, hành vi của Ma tộc đã khiến cho toàn Tu Chân giới bao trùm bầu không khí hoảng loạn, các tông môn gia tộc đều hết sức khẩn trương tham gia nghị sự, mà chuyện xử lý Nhạc Phồn, bọn họ cũng sẽ không chút nào nhẹ tay.
Lạc Uyên cũng không nhiều trì hoãn, cách ngày diễn ra nghị sự ba hôm, Lạc Uyên liền đem toàn bộ hành tung của Sóc Nhật nói cho hai người Tần Mặc Hàm biết, hắn vốn định trực tiếp bắt lấy Sóc Nhật để xử lý, thế nhưng bọn người Vô Trần Tử cùng Lam Hiên hết sức đề phòng, hắn cũng không thể làm gì, bây giờ giao cho các nàng lại thuận tiện hơn rất nhiều.
Lạc Uyên cũng đưa cho hai nàng bản đồ Lạc Nhật Phong, trên có đánh dấu truyền tống trận, lộ tuyến, còn có vị trí đệ tử thủ vệ đều rất rõ ràng.
Tô Tử Ngưng đại khái xem xét, Sóc Nhật bây giờ cùng Lam Hiên ở chung một sân viện, cách trăm bước là nơi ở của Nhan Tiếu – đệ tử Chủ Phong, lại cách sân viện của trưởng lão không xa, đích xác không thể yên lặng tiến vào bắt lấy hắn.
"Mặc Hàm, nàng tính thế nào?"
Tần Mặc Hàm suy nghĩ một lát: "Chỉ có thể đợi ngày cuối cùng, nửa đêm động thủ."
"Ừ, mà tốt nhất đừng kinh động Lam Hiên, nếu không bứt dây động rừng, sợ rằng hắn lại chạy thoát." Loại ngụy quân tử vì truy cầu danh lợi mà không tiếc thủ đoạn, giết hắn chính là nhân từ nhất, nếu có thể vạch trần bộ mặt thật của hắn ở trước Tu Chân giới, để hắn thanh danh mất sạch, biến thành kẻ phản đồ người người phỉ nhổ tru sát, mới gọi là trừng phạt! So với Lâm Thôi Diêm, Tô Tử Ngưng càng hận Lam Hiên, nàng tuyệt sẽ không lưu tình.
"Ta hiểu rõ, ta để Tần Phóng dẫn người canh giữ ở đường lên núi Vô Cực Tông, hắn nhất định chạy không thoát."
Đêm trước ngày diễn ra nghị sự, Vô Cực Tông lại trộm nghênh đón hai người, chính là Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng. Hai người bây giờ đều đã Kết Đan, đối với khống chế linh lực lại không chỉ là Kim Đan kỳ có thể làm được, cộng thêm bản đồ mà sư tôn đưa cho, gần như một đường thuận lợi tiến vào Lạc Nhật Phong.
Dựa theo tin tức của Lạc Uyên, Sóc Nhật mỗi đêm đều sẽ đến tĩnh tọa tại Linh Trận cách nơi ở không xa, thẳng cho đến giờ hợi mới trở về. Bởi vì hắn lập công lớn, Lam Hiên mới hào phóng xin cho hắn một chỗ trong Tụ Linh Trận, hắn dĩ nhiên không nỡ lãng phí.
Xung quanh Linh Trận cũng không có người trông coi, bởi vì bản thân trận pháp đã là một nơi phòng hộ tốt nhất, ngược lại cho các nàng cơ hội để ra tay. Sau khi dò xét được vị trí Linh Trận, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng che giấu khí tức, lặng yên tiến vào bên trong. Rất nhanh các nàng đã phát hiện nơi Sóc Nhật đang nhắm mắt tu luyện, hai nàng liếc nhau, yên tĩnh tra xét trận pháp vận chuyển.
Bất quá thời gian nửa chung trà nhỏ, Tần Mặc Hàm đánh ra pháp ấn, trong tay cấp tốc triệu hồi một chuỗi linh lực phức tạp, quỷ mị vờn quanh trận pháp. Ngay sau đó trận pháp khẽ run lên, kết giới sụp đổ, Sóc Nhật liền kinh hoảng mở mắt ra! Hắn vừa nhìn thấy Tần Mặc Hàm đứng cách khoảng bốn bước chân, lập tức hoảng loạn muốn kêu lên, không ngờ một thân ảnh màu đỏ nhanh như chớp xẹt tới, đem mọi thanh âm của hắn đều bót nghẹt ở cuống họng, đôi mắt hắn đột nhiên co rụt, cả người mềm nhũn ngã xuống, co quắp trên mặt đất.
Hai người không chút nào trì hoãn, lập tức mang người lặng lẽ rời đi, lúc gần đi đem trận pháp kia khôi phục như lúc ban đầu. Tần Mặc Hàm bây giờ trận pháp tạo nghệ không thua Nguyên Anh tu sĩ, phục hồi như cũ một cái trận pháp dễ như trở bàn tay. Tô Tử Ngưng cùng nàng bắt đi Sóc Nhật, như tới lui ở chỗ không người, mà lúc này Lam Hiên vô cùng hưng phấn, vội vàng chờ đến sáng ngày mai nghị sự bắt đầu, cũng không có phát giác Sóc Nhật đã sớm biến mất khỏi viện tử.
Dĩnh Thành vốn xưa này trầm tĩnh, mà mùng bốn tháng chín lần này liền nghênh đón sự náo nhiệt trước nay chưa từng có. Từ sáng tinh mơ, các gia tộc thế lực đã ầm ĩ đặt chân đến ngoại thành, nơi truyền tống trận linh lực không ngừng chuyển động, một đoàn người đến từ các đại gia tộc tông môn đều hướng Vô Cực Tông đi đến.
Nghị sự lần này được tổ chức tại Vô Cực Điện ở Lạc Nhật Phong, ngoại trừ Lạc Uyên, Vô Trần Tử cùng toàn bộ phong chủ trưởng lão đều bận rộn bố trí trên dưới đại điện, lần này những người đến đều không phải nhân vật đơn giản, mà Bắc Xuyên Tần gia vạn năm nay vốn được xem là thống soái của Tu Chân giới, một mực vẫn không xen vào chuyện bên ngoài, vậy mà lại cử người chủ sự tiến đến, đã là chuyện động trời cỡ nào.
Bọn hắn trước định tổ chức nghị sự tại Hoành Châu, nhưng sự việc của Nhạc Phồn không ngờ gây chấn động Tu Chân giới, từ một sự tình nhỏ bé giờ đã dẫn đến sự vào cuộc của toàn bộ các thế lực gia tộc, tính chất đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Việc bố trí chỗ ngồi tuyệt đối không thể nửa phần sai lầm, đó đều là những nhân vật có quyền lực nhất Tu Chân giới, niềm kiêu ngạo của bọn họ cũng lớn bằng trời, thứ tự chỗ ngồi trước sau không thể sơ suất được. Những thứ khác không nói, vị trí chủ tọa liền là của Tần gia cùng Văn Nhân gia, tuyệt không ai dám động, còn lại đều dựa theo bảng xếp hạng để an bài.
Lam Hiên nhìn thấy Vô Trần Tử, vội cung kính thi lễ một cái: "Tông chủ."
Vô Trần Tử nhướng mày, đối với việc Lam Hiên đem chuyện Nhạc Phồn truyền ra bên ngoài, hắn dĩ nhiên biết rõ, trong lòng cũng có chút phiền chán. Nếu không phải Lam Hiên cùng hắn phân tích một phen, nói lần này Vô Cực Tông mượn chuyện thanh lý phản đồ, triệu mở đại hội, có thể tăng thêm cực lớn uy vọng cho tông môn, đồng thời còn có thể cùng các nhân vật quyền lực khắp Tu Chân giới gần gũi kết giao. Càng quan trọng hơn, nếu như xử trí Nhạc Phồn, Lạc Uyên thân là sư tôn cũng khó tránh liên quan, hắn quản giáo bất lực, lại muốn bao che một tội nhân của Tu Chân giới, làm sao còn tư cách chưởng quản Tử Vân Các, có thể nói một mũi tên bắn rơi hai con nhạn.
"Ừ, sự tình đều chuẩn bị xong?" Vô Trần Tử nhìn một chút nơi bố trí chỗ ngồi, không lạnh không nhạt nói.
Lam Hiên cười lấy lòng: "Tông chủ yên tâm, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cho dù Lạc...sư phụ bênh vực đến cỡ nào, cũng sẽ lực bất tòng tâm, người làm sao có thể ở trước mặt toàn thể anh hùng thiên hạ mà bao che phản đồ?"
Vô Trần Tử nhẹ gật đầu, vuốt vuốt râu mép, lườm hắn một cái: "Hi vọng như thế, bất quá Lam sư điệt, gây chuyện một lần là đủ lắm rồi, ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai."
Lam Hiên cúi đầu chắp tay, khóe miệng ý cười hơi cứng, trong con ngươi nổi lên lãnh ý: "Vâng, Lam Hiên không dám."
Mắt thấy đại hội sắp bắt đầu, Lam Hiên mới nghĩ đến tựa hồ một mực không thấy Sóc Nhật, hắn ở xung quanh tìm kiếm một vòng vẫn không thấy được bóng dáng đối phương. Lam Hiên lông mày vặn thành một đoàn, gọi mấy đệ tử áo trắng tới: "Đi tìm Sóc Nhật, bảo hắn lập tức tới gặp ta."
"Vâng." Mấy đệ tử áo trắng tiếp lời liền đi tìm.
Mà giờ khắc này đã có một số khách mời tiến vào, đệ tử phụ trách nghênh tiếp bắt đầu cao giọng xướng: "Vạn Kiếm Tông thiếu tông chủ, Mộ Dung gia đại thiếu gia đến!"
"Bách Mạch Tông phó tông chủ đến!"
"Lạc gia tam thiếu gia đến!"
Lam Hiên giờ phút này cũng không lo được tức giận, vội vàng theo Vô Trần Tử cùng một chỗ nghênh đón. Trong lòng của hắn đã sớm có dự định, Vô Cực Tông bây giờ đều nhanh bị xóa tên khỏi Ngũ Đại Tông, ngoài Vô Trần Tử và Lạc Uyên cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm, đều chỉ mới dừng lại ở cảnh giới Phân Thần. Nếu không nhờ trong số các vị trưởng lão đời thứ nhất, có một vị Tiên Thiên chi cảnh, sợ rằng tông môn đã triệt để xuống dốc. Thế nhưng hiện nay hắn bị Lạc Uyên chán ghét, lưu lại Vô Cực Tông dĩ nhiên không có tiền đồ, nếu như dịp này có thể được những nhà khác nhìn trúng, lại là một cơ hội tuyệt hảo.
Một đám người khách khí hàn huyên, Lam Hiên cũng liền đi theo bồi chuyện lấy lòng, biểu hiện mười phần nịnh nọt, khiến cho mấy người Lạc Nhật Phong sắc mặt đều có chút âm trầm.
"Lam Hiên, đi xem việc chuẩn bị yến hội đã hoàn hảo chưa, đừng để lúc đó xảy ra sơ suất, nơi này có Nhan Tiếu là được rồi."
Lam Hiên âm thầm siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn thức thời đáp: "Vâng, tông chủ."
"Lạc thiếu gia, Nghiêm tông chủ, Vạn thiếu tông chủ, đây là Nhan Tiếu đại đệ tử của ta, các vị đường xa mà đến, ta chiếu cố không chu toàn, tạm thời để đệ tử của ta bồi các vị, ta đã chuẩn bị Thất phẩm Long viên trà, mời các vị chậm rãi dùng."
"Tông chủ khách khí, ngài tùy ý, không cần chào hỏi chúng ta." Nghiêm Mục cười khách sáo nói, ngay sau đó ánh mắt đảo xung quanh: "Không biết, người chủ sự của Tần gia đã đến hay chưa?"
Vạn Khôn cùng Lạc Trầm sau khi nghe xong cũng là liếc nhau, nhìn xem Vô Trần Tử.
Vô Trần Tử lắc đầu: "Chưa từng, nghị sự cũng sắp bắt đầu, các vị mời."
Vô Trần Tử rời đi liền lập tức căn dặn nhị đồ đệ: "Phái người trên đường nhìn xem, Tần gia cùng Văn Nhân gia đã đến chưa."
"Vâng, sư tôn."
Trải qua một phen đón tiếp, các gia tộc tông môn đều đến đủ, toàn bộ đạo trường trước Vô Cực Điện chật ních người ngồi, mà trước mắt chỉ còn hai vị trí là trống không, theo thứ tự phải trái là Tần gia cùng Văn Nhân gia.
Vô Trần Tử nhíu mày, nhìn xem hai ghế chủ tọa còn bỏ trống, trong mắt có chút nôn nóng. Mà phía dưới cũng rì rầm to nhỏ bàn luận, đối hai vị trí trống không kia liên tục chỉ trỏ, Lạc Trầm sắc mặt hiển nhiên không dễ nhìn, hắn thân là Đệ Tam Đại gia tộc, vậy mà trước giờ cũng chưa từng thấy người chủ sự hai nhà kia lộ diện, chẳng lẽ là xem đám người bọn hắn không ra gì.
Vạn Khôn cười cười, ngẩng đầu nhìn Vô Trần Tử: "Tông chủ chẳng lẽ quên mời hai nhà, đều nhanh đến canh giờ, còn không thấy bóng dáng."
Lạc Trầm cười đến trào phúng: "Vạn huynh trí nhớ không tốt rồi, chúng ta đến đây là để thương nghị chuyện đối phó Ma tộc, mà Tần gia cùng Văn Nhân gia đều là thống lĩnh của Tu Chân giới, lại thế nào không biết rõ tình hình? Chuyện trọng yếu đến mức này, vậy mà hai gia tộc có uy vọng lớn nhất lại như thế xem thường, chính là không có lòng thành rồi...."
"Tần gia đến!" Đệ tử đón khách cao giọng hô, vừa lúc làm át đi câu nói cuối cùng của Lạc Trầm, khiến cho hắn có chút mất mặt, thần sắc càng trở nên khó coi.
Vô Trần Tử liền vội vàng đứng lên bước nhanh tới, thấy ở trên đường đi tới mấy vị mặc huyền sắc cẩm bào, vai trái thêu đồ văn trắng như tuyết, ba nam tử đi đầu, hai vị Nguyên Anh, một vị Phân Thần, để Vô Trần Tử không dám thất lễ, cười nói: "Không biết tới là vị chủ sự nào của Tần gia..."
Nam tử đi đầu chính là Tần Chính Tiêu, là huyết mạch gần nhất với dòng chính Tần gia, so Tần Chỉ Đình nhỏ gần trăm tuổi, cũng là một vị thiên phú trác tuyệt hiếm thấy của Tần gia. Tần Chính Tiêu ngũ quan mười phần ôn nhuận, dáng vẻ thư sinh, mi thanh mục tú, khẽ cười nói: "Vô Cực tông chủ, lần này chúng ta theo bồi Tần thiếu chủ đến, bởi vì trên đường gặp phải chuyện vô cùng khẩn yếu, cho nên mới chậm trễ, mong ngài cùng các vị ở đây thứ lỗi, xin đừng hiểu lầm Tần gia không có lòng thành mà sinh hiềm khích." Nói xong, hắn như cũ ý cười hòa thuận vui vẻ, ôn hòa nhìn xem mấy người Vạn Khôn cùng Lạc Trầm.
Lời nói tuy là đáp lại Vô Trần Tử, nhưng ánh mắt Tần Chính Tiêu lại không hề rời khỏi hai người kia. Vô Trần Tử có chút xấu hổ, Lạc Trầm không thể làm gì khác hơn: "Đã là có nguyên nhân, chúng ta lại như thế nào trách móc, chỉ là không biết người thừa kế Tần gia, Tần thiếu chủ là vị nào, để chúng ta mở mang tầm mắt một phen."
"Không vội, đợi lát nữa Lạc thiếu gia liền biết. Thiếu chủ nhà ta bận rộn cũng chính là việc liên quan đến vấn đề Vô Cực Tông phải xử lý hôm nay. Ngược lại Văn Nhân gia có phải hay không phát hiện Ma tộc, cho nên chậm trễ. Không phải vậy, các vị ấy xuất phát sớm hơn chúng ta, lúc này hẳn là nên đến rồi."
Vô Trần Tử nghe đến sắc mặt biến hóa, có liên quan đến bọn hắn sao? Tần thiếu chủ như thế nào lại đối chuyện này cảm thấy hứng thú.
Tần Chính Tiêu cũng không nói gì thêm, dẫn theo mấy người ung dung ngồi xuống, lưu lại chủ vị, nhìn xem một đám người bên dưới lần nữa bàn tán ồn ào.
Vừa mới lắng lại không lâu, phía dưới lại bắt đầu sôi nổi nghị luận, ngay lúc này thì Văn Nhân gia đến.
Vài trăm ánh mắt lập tức quét đến phía hành lang, tiếng ồn liền im bật, tới một nhóm người chính là Văn Nhân Thu, thế nhưng ba người đi đầu ngoại trừ Văn Nhân Thu còn có hai vị nữ tử. Văn Nhân Thu mặc một thân áo bào màu đen kim văn, mặt mày lạnh lùng, khí thế khiếp người. Mà cách hắn hai bước về phía tay trái là một vị nữ tử mặc cẩm y màu trắng trên có thêu hoa văn bạch hạc, ngũ quan thanh nhã xinh đẹp, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng. Sóng vai cùng nàng là một vị nữ tử mặc một thân váy dài đỏ rực nhiệt liệt, mười phần diễm lệ quyến rũ, vô cùng chói mắt. Hai nàng đi song song cùng Văn Nhân Thu, khí thế không cường ngạnh, nhưng cũng không chút nào bị đè xuống, ngược lại để hàng trăm ánh mắt vốn đang nhìn về Văn Nhân Thu, lại rơi hết vào hai nàng.
Cái này... Một đám người đưa mắt nhìn nhau, mà những người ngồi bên dưới, ngoại trừ mấy người Tần gia trong mắt tràn đầy vui vẻ, Lam Hiên cùng Lâm gia, Tô gia cùng nhau biến sắc mặt!
Danh sách chương