Lam Hiên khẩn trương nuốt nước bọt, mở miệng nói: "Tần thiếu chủ, năm đó đúng là ta đã hướng Lâm gia vạch trần ngài không phải Lâm Khinh Trần, thế nhưng bởi vì ta hiểu lầm ngài đoạt xá, Lâm Khinh Trần là sư muội ta, đổi lại là ai biết được người thân thiết bên mình bị đoạt xá đều sẽ không nhịn được. Bây giờ chân tướng rõ ràng, ta xin nhận lỗi với ngài, có điều Lâm Khinh Trần đích xác là chết trong tay hai vị...." Hắn dừng một chút, vẻ mặt bi thương nói: "Ngài tội gì bôi nhọ ta, không chịu buông xuống thù xưa!"
Đệ tử Lâm gia nghe hắn nói, lập tức trợn trắng mắt nhìn Tần Mặc Hàm, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể oán hận cắn răng.
Lam Hiên ngụ ý là Tần Mặc Hàm ghi hận trong lòng, ý đồ trả thù xưa nên vu khống hắn, bất quá Tần Mặc Hàm hiển nhiên không để trong lòng, chỉ là không nói một lời lạnh lẽo nhìn Lam Hiên, khiến hắn cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.
Văn Nhân Thu một mực không có mở miệng, giờ phút này thấy Tô Tử Ngưng không chút nào che giấu chán ghét Lam Hiên, thản nhiên nói: "Tần thiếu chủ không đến mức như thế không có độ lượng, huống hồ đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới trả thù, chẳng phải là trò cười."
Một câu nói kia khiến sắc mặt Lam Hiên càng thêm tái xám, run giọng nói: "Nàng bất quá là muốn cứu sư tỷ nàng, năm đó Nhạc Phồn đối nàng tốt bao nhiêu, Tử Vân Phong ai chẳng biết."
Hơi kinh ngạc Văn Nhân Thu mở miệng hát đệm, Tô Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lập tức đi thẳng tới bên người Sóc Nhật, tùy ý nói: "Tạm thời không nói đến chuyện Nhạc Phồn, ta trước chứng thực một phen, xem bộ mặt thật của ngươi là gì." Vừa dứt lời, trong tay nàng triệu ra một đoàn linh lực đánh thẳng vào giữa đầu Sóc Nhật, dĩ nhiên là trực tiếp sưu hồn!
Lam Hiên lập tức xuất thủ ném đến một đạo kim sắc linh lực, nghiến răng nói: "Không hỏi đúng sai liền sưu hồn, Tô Tử Ngưng, ngươi quá độc ác!"
Văn Nhân Thu lông mày nhíu lại, vừa định ra tay trợ giúp Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm đã cấp tốc xuất ra linh kiếm, thân kiếm đen nhánh tỏa ra luồng ánh sáng bạc, nhanh như chớp bắn thẳng về phía Lam Hiên. Lam Hiên hốt hoảng tránh né nhưng không kịp, bên hông liền bị vạch phá một đạo vết máu. Thanh hắc kiếm xoay tròn một vòng rồi quay trở lại trong tay Tần Mặc Hàm, rung rung chấn động.
Tần Mặc Hàm con ngươi ngưng tụ, vận đủ linh lực cầm kiếm, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, thanh hắc kiếm kia tránh thoát không được, liền trầm thấp kêu lên, mũi kiếm trực chỉ Tô Tử Ngưng, dĩ nhiên là muốn đối nàng động thủ.
Tần Mặc Hàm khẽ giật mình, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong tay linh lực lần nữa tuôn ra, trực tiếp đem kiếm thu về, trên mặt vẫn như cũ phong khinh vân đạm.
Đám người bên dưới trợn mắt há mồm nhìn Tô Tử Ngưng không chút lưu tình ra tay, lại kinh ngạc nhìn đến Tần Mặc Hàm một chiêu liền đả thương Lam Hiên, phải biết Lam Hiên đã là Kim Đan kỳ hơn trăm năm, điều này nói rõ, Tầm Mặc Hàm cũng đã Kết Đan rồi!
Lam Hiên không thể tin được, đau đớn mà ôm lấy vết thương, con ngươi nổi lên gân máu nhìn xem Tần Mặc Hàm, tại sao có thể như vậy, Tần Mặc Hàm tại sao phải hủy hắn!
Mà lúc này Sóc Nhật cả người không ngừng run rẩy, Tô Tử Ngưng đời trước cũng sống qua nhiều năm như vậy, sưu hồn thuật đã sớm thần sầu quỷ khóc, rất nhanh đã đem một đoàn ánh sáng từ người Sóc Nhật cưỡng ép rút ra, nhưng còn chưa kịp bắt lấy, hồn phách kia đã tỏa ra nồng đậm ma khí, khiến cho tất cả người ở đại điện đều trừng lớn mắt không thể tin nổi. Vô Trần Tử sắc mặt trắng bệch, đó là ma tu!.....Vô Cực Tông vậy mà thu nhận một ma tu làm đệ tử áo trắng! Hắn trước đây chỉ nghĩ rằng Lam Hiên quen biết ám đan sư mới có được Xích Huyết Đan, không ngờ lại là cùng ma tu!
"Ngươi còn gì có thể nói sao? Lam Hiên." Tô Tử Ngưng cười lạnh nhìn hắn đang tuyệt vọng quỳ ở dưới đất.
"Ngươi tên nghiệp chướng này, vậy mà cùng Ma tộc cấu kết, tội ác tày trời!" Vô Trần Tử một chưởng đánh hắn ngã lăn trên mặt đất, giận dữ hét.
Lam Hiên lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối bời, con ngươi đỏ bừng nhìn Tần Mặc Hàm: "Tại sao phải cản đường của ta, ngươi vui vẻ làm thiếu chủ Tần gia không tốt sao? Ha ha ha ha!"
Hắn mạnh mẽ đứng lên, gần như đã hoàn toàn mất lý trí mà cười điên dại. Tô Tử Ngưng phát giác không ổn, lông mày nhíu chặt, cấp tốc đến hộ bên người Tần Mặc Hàm, một chưởng đem Lam Hiên đánh lùi mấy bước, vội vàng nói: "Mau bắt hắn lại!"
Tần Chính Tiêu cũng phát hiện không đúng, giờ khắc này toàn thân Lam Hiên tỏa ra một đoàn linh lực mãnh liệt, không ngừng khuấy động, từng sợi hắc khí vờn quanh, đem y phục của hắn thổi tung lên, mà sắc mặt của hắn cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
"Hắn... Hắn nhập ma!"
Tô Tử Ngưng lôi kéo Tần Mặc Hàm nhanh chóng lùi về phía sau: "Chẳng những nhập ma, hắn muốn tự bạo!"
Vừa dứt lời, Lam Hiên lập tức điên cuồng hướng Tần Mặc Hàm bổ nhào qua, Tần Chính Tiêu cùng nam nhân áo xám trong nháy mắt liền động thủ. Chỉ là một đám người sợ chết xung quanh đều chạy tán loạn, trong lúc nhất thời toàn bộ xuất ra phi kiếm, vội vàng chạy thoát thân.
Mà Lạc Uyên cũng liền di chuyển tức thời đến, hiệp trợ hai người Tần Chính Tiêu cản lại Lam Hiên, hai vị Phân Thần, một vị Nguyên Anh điên cuồng xuất ra linh lực áp chế Lam Hiên, ý đồ ngăn cản hắn tự bạo.
Thế nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ tẩu hỏa nhập ma, linh lực không thua kém gì Kim Đan đỉnh phong, thêm vào tự bạo đã bắt đầu, kịch liệt ngưng lại linh lực, sức mạnh có thể sánh ngang với Phân Thần, nếu không thể áp chế được hắn, một khi hắn bạo phát liền ngay cả Phân Thần hai người đều phải trọng thương, mà Nguyên Anh như Tần Viễn khả năng liền mất mạng.
Tần Mặc Hàm lúc này vô cùng khó xử, Tần Chính Tiêu, Lạc Uyên, còn có Tần Viễn, ai xảy ra chuyện nàng đều không cách nào chịu nổi tổn thất, mà những người khác đều đã sớm rút khỏi đại điện mấy dặm rồi, cũng không có người dám tiến lên hỗ trợ.
Nơi đó bốn người một phen mãnh liệt giằng co, Lam Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, điên cuồng gào thét, linh lực cuồn cuộn khuấy động, hắn bạo phát đã là điều không thể tránh khỏi.
Tô Tử Ngưng quyết định thật nhanh, vội vã cùng Tần Mặc Hàm nói vài câu, Tần Mặc Hàm sắc mặt khẽ biến, gấp giọng nói: "Ta không cho phép!"
"Tần Phóng, tranh thủ thời gian mang tiểu chủ nhân các ngươi đi!" Tô Tử Ngưng cũng mặc kệ, vừa dứt lời một đoàn linh lực trực tiếp ngăn chặn hai tay Tần Mặc Hàm, lại tế ra Càn Khôn Phiến đem nàng khóa lại, đợi đến khi hai người Tần Phóng đem nàng lùi lại đủ xa, Tô Tử Ngưng lập tức thôi động Càn Khôn Phiến hướng bên kia nhào tới.
"Đem hắn đá xa một chút, bố kết giới!" Nàng một đạo linh lực hung hăng nện ở trên người Lam Hiên, Lạc Uyên cùng Tần Chính Tiêu cũng là phản ứng cực nhanh, trực tiếp đem người vỗ ra, linh lực cấp tốc thu trở về, Lam Hiên lúc này không bị áp chế nữa, giống như một tượng gỗ rách nát bay ra mấy trượng, ở trên không trung liền bạo phát, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tạo ra một trận linh lực kinh khủng phá vỡ không gian, nghiền nát bốn phía.
Toàn bộ trận pháp che chắn Vô Cực Điện đều bị hủy diệt, trên đạo trường gạch đá bùn cát tung tóe đầy trời, toàn bộ đạo trường không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trở thành một vùng phế tích hoang tàn. Văn Nhân Thu con ngươi thít chặt, nhìn đến sững sờ, mà Tần Mặc Hàm đứng ở bên cũng đã sắc mặt trắng bệch, lập tức thoát khỏi hai người Tần Phóng, thôi thúc linh lực chạy trở về đạo trường, trong nháy mắt liền biến mất ở bên trong bụi khói dày đặc.
Tần Chính Tiêu, Lạc Uyên cùng Tần Viễn khắp người dính đầy bụi đất, mặc dù có chút nội thương, nhưng bởi vì lúc Lam Hiên bạo phát, linh lực cuồn cuộn kia bị Càn Khôn Phiến cản lại, nên bọn hắn mới có thể nhặt về được một mạng. Tô Tử Ngưng đứng gần Lam Hiên nhất, dĩ nhiên tình hình tệ vô cùng, mặc dù Lạc Uyên kịp thời xuất ra mười phần linh lực che lấy nàng, nhưng nàng trực tiếp dùng Tiên Khí chống đỡ Kim Đan tự bạo, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, lúc này nàng nửa quỳ dưới đất nôn ra mấy ngụm máu, cả buổi cũng không thấy nhúc nhích gì.
"Tiểu nha đầu, con..." Lạc Uyên vội vàng chạy đến, vừa muốn dìu nàng, lại bị Tần Mặc Hàm đưa tay đem người ôm vào trong ngực.
Tro bụi mịt mù bắt đầu chậm rãi rơi xuống tán đi, Tần Chính Tiêu cùng Lạc Uyên nghe được Tần Mặc Hàm phá lệ áp chế hô hấp, lập tức không dám nói tiếp nữa, bởi vì chỉ bằng vào tiếng hít thở cùng cỗ lãnh khí tỏa ra từ người nàng, bọn hắn cũng biết Tần Mặc Hàm hết sức tức giận. Tần Viễn cũng là bị thương không nhẹ, miễn cưỡng đứng người lên, liền được mấy người Tần Chính Tiêu đỡ lấy.
"Sư tôn, Tần thúc, Tần Viễn các người đều không sao chứ." Tần Mặc Hàm tiếng nói bình tĩnh nhưng đã là kéo căng đến cực hạn.
Tần Chính Tiêu vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì... Có chút ít tổn thương, không có trở ngại, không có trở ngại."
Đám người tránh thoát lúc nãy lần lượt kéo trở về, đều tranh thủ thời gian hỏi thăm thương thế những người ở đây, Văn Nhân Thu nhìn xem Tô Tử Ngưng mệt mỏi nằm trong ngực Tần Mặc Hàm, trầm giọng nói: "Nàng hẳn là bị phản phệ, đây là Cửu Chuyển Đan của Văn Nhân gia, đối với thương tích do phản phệ rất có hiệu quả."
Tần Mặc Hàm cúi đầu nhìn Tô Tử Ngưng, nàng ấy giờ phút này suy yếu chôn ở trong ngực nàng, khóe miệng mím thật chặt, thế nhưng trong ngực truyền tới cảm giác ẩm ướt nóng hổi nhắc nhở nàng, Tô Tử Ngưng còn đang thổ huyết. Cửu Chuyển Đan nàng đã từng nghe nói qua, đích xác rất có tác dụng đối với thương tích dạng này, vì vậy nhẹ gật đầu, sau đó ra hiệu cho Tần Phóng, mới khách khí nói: "Đa tạ Văn Nhân công tử." Tranh thủ thời gian tiếp nhận đan dược cho Tô Tử Ngưng ăn vào, dù nàng không nguyện nhận ân tình của Văn Nhân Thu, cũng không có cách nào nhìn Tô Tử Ngưng tiếp tục đau đớn như vậy, thống khổ do phản phệ gây ra nghiêm trọng gấp bội phần so với nội thương bình thường.
"Đây là bát giai La Ngọc Quả cấp tám, thiếu chủ nhà ta đáp tạ Văn Nhân công tử hào hiệp tặng thuốc." Tần Phóng xuất ra một cái chiếc hộp màu đỏ đưa cho Văn Nhân Thu. Bát giai La Ngọc Quả mức độ trân quý không thua gì Cửu Chuyển Đan, đám người đang vây xem xung quanh thấy vậy đều âm thầm líu lưỡi, quả nhiên là hai đại gia tộc lớn nhất Tu Chân giới, tài nguyên tột bậc.
Văn Nhân Thu nhìn mấy lần, vốn là muốn cự tuyệt, thế nhưng bát giai La Ngọc Quả thật sự mê người, nghĩ nghĩ, liền khách khí phân phó người bên cạnh tiếp.
Vô Trần Tử nhìn xem Vô Cực Điện đã trở thành đống hoang tàn, trong lòng đau nhức: "Tên nghiệp chướng kia, vậy mà... Vậy mà."
Tự bạo là một phương thức mười phần thảm liệt, chỉ cần nghe đến cũng khiến bất kỳ ai ở Tu Chân giới mặt điều biến sắc, uy lực của nó cơ bản có thể vượt hai cảnh giới trực tiếp nghiền nát hết thảy xung quanh. Một khi tự bạo, nguyên thần cùng hồn phách đều bị phá hủy, từ nay tan thành mây khói, vĩnh viễn không luân hồi. Cho nên đã rất nhiều năm trôi qua, chưa từng có ai dám tự bạo, không phải vậy hôm nay Vô Cực Điện liền đã kịp phòng bị rồi, không ai ngờ được tính cách Lam Hiên lại cực đoan đến bực này.
Tần Mặc Hàm dùng linh lực mang theo Cửu Chuyển Đan chăm chú tu dưỡng thân thể cho Tô Tử Ngưng, mà một đám người xung quanh từ trong hoảng loạn đã dần lấy lại tinh thần, liền nhìn không chuyển mắt vị cô nương đang nằm trong lồng ngực Tần thiếu chủ. Năm đó nghe nói trên người Tô Tử Ngưng có Tiên Khí, thế nhưng cho tới bây giờ chưa ai chân chính được thấy qua, giờ phút này trong mắt cực nóng hâm mộ, ghen ghét, đủ loại màu sắc hình dạng đều có.
Người trong ngực rốt cục chậm rãi tỉnh lại, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, Tần Mặc Hàm bận bịu thuận lưng cho nàng, thế nhưng cỗ lãnh khí trên thân vẫn không hề giảm đi. Tô Tử Ngưng được Tầm Mặc Hàm ôn nhu chiếu cố, thế nhưng cảm giác được nàng ấy im ắng tức giận. Trong lòng vừa ngọt vừa lo lắng, làm nũng đưa tay khinh khinh lôi kéo ống tay áo người kia.
Tần Mặc Hàm cúi đầu nhìn nàng, mấp máy môi, nói thật nhỏ: "Lấy lòng cũng vô dụng, ta rất tức giận, chờ một chút xem ta thu thập nàng." Lời nói tuy là có chút hung dữ, nhưng ngữ khí lại tràn đầy đau lòng.
Tô Tử Ngưng trầm thấp ho khan vài tiếng, buồn cười tựa ở trong ngực nàng. Tần Mặc Hàm không thể làm gì, ngẩng đầu nhìn Lạc Uyên: "Sư phụ, đồ nhi trước mang Tử Ngưng đi về phòng nghỉ ngơi, chuyện còn lại nhờ người cùng Tần thúc tạm thời xử lý, đồ nhi rất nhanh sẽ quay lại."
"Ừm, được."
Tần Mặc Hàm trực tiếp đem Tô Tử Ngưng bế lên, những người xung quanh lập tức tránh ra một lối, chỉ là người Tô gia vẫn không di chuyển, ngược lại muốn nói lại thôi mà nhìn xem Tô Tử Ngưng.
Tần Mặc Hàm sắc mặt lạnh lùng, hơi lườm bọn hắn, lại quét mắt nhìn một vòng xung quanh, đạm nhạt nói: "Những gì đã xảy ra hôm nay, hẳn là các vị ở đây đều thấy rõ, hy vọng tâm tư các vị có thể phân minh một chút. Năm đó chuyện các vị vì Tiên Khí mà truy sát Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm ta tạm thời không truy cứu, thế nhưng ngày sau nếu ta phát hiện có người ngấp nghé thứ không thuộc về hắn, Bắc Xuyên Tần gia cùng hắn không chết không thôi!"
Tô Nhạc sắc mặt xanh trắng đan xen, nhưng vẫn là cười nói: "Tần thiếu chủ, Tử Ngưng là người kế thừa dòng chính Tô gia, có thể được Tần gia che chở, Tô mỗ vô cùng cảm kích, năm đó Tử Ngưng không hiểu chuyện gây họa, những năm này, mẫu thân nàng luôn mong nhớ nàng, ta muốn..."
"Tô gia chủ, Tử Ngưng có phải nữ nhi Tô gia hay không, ngài tất nhiên hiểu rõ nhất. Từ nay về sau, nàng là người Tần gia ta, cùng Tô gia không có bất kỳ cái gì liên quan, không biết Tô gia chủ đã nghe rõ ràng chưa." Tần Mặc Hàm lửa giận bốc lên, cũng không cho hắn lưu chút mặt mũi.
Tô Hạo Nhiên thấy phụ thân mình bị Tần Mặc Hàm nói đến mất hết thể diện, lại nghĩ đến Tiên Khí trong tay Tô Tử Ngưng, nhịn không được mở miệng nói: "Tần thiếu chủ, đây là chuyện riêng của Tô gia, dù cho Bắc Xuyên Tần gia địa vị độc tôn cũng không có quyền xen vào. Tô Tử Ngưng có phải người Tô gia hay không, các vị ở Dĩnh Thành đều biết rõ, nàng sống tại Tô gia từ nhỏ đến lớn, đột nhiên mất tích một thời gian, bây giờ liền không phải người Tô gia? Huống hồ năm đó nàng đột nhiên lấy đi Tụ Hồn Đăng, lại ra tay giết không ít đệ tử trong tộc, chỉ trách Tô gia ta thế yếu, chỉ có thể nén giận mà thôi."
"Hạo nhi, ngậm miệng!" Tô Nhạc sắc mặt kinh sợ, vội vàng quát nhi tử dừng lại, mặc dù từng câu từng chữ Tô Hạo Nhiên nói đều là tâm khảm trong lòng hắn.
Tần Mặc Hàm thấy sắc mặc Tô Tử Ngưng ngày càng tái nhợt, biểu hiện kìm nén vô cùng, hiển nhiên là nàng ấy đang tức giận. Nàng giữ lấy những ngón tay đang co chặt của người trong ngực, khẽ trấn an nàng ấy, sau đó chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt băng lãnh nhìn hai cha con Tô Nhạc.
"Thật sao? Vậy bây giờ Tô gia muốn như thế nào?"
Tô Nhạc cắn răng, nhìn xem Tô Tử Ngưng: "Tụ Hồn Đăng cứu được Tần thiếu chủ, Tô gia vinh hạnh đến cực điểm, nhưng hiện tại hi vọng có thể nguyên xi hoàn trả, mà Tử Ngưng là Tô gia sinh dưỡng, sống chết đều là người Tô gia, hi vọng để Tô Nhạc mang nàng về nhà gặp mẫu thân nàng, hướng tổ tông thỉnh tội."
Tần Mặc Hàm nghe bỗng nhiên nở nụ cười: "Ý của Tô gia chủ chính là đem Tử Ngưng giao cho các người, kia Tiên Khí cũng là của Tô gia đúng không?"
"Không phải... Chuyện này... "
"Không cần giải thích, năm đó các người như thế nào đối đãi Tử Ngưng, các người lòng dạ biết rõ. Tô gia chủ không phải luôn hoài nghi Tử Ngưng không phải thân sinh của ngài sao, vậy ta cho ngài biết, đích xác không phải, ngài trở về tranh thủ hỏi Tô phu nhân một chút đi. Tô gia các người vậy mà muốn nuốt chửng Tiên Khí, không sợ mắc nghẹn sao?"
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn, Tần thúc, Tần Viễn: Hù chết bảo bảo
Hắc Kiếm: Đừng cản ta, đừng cản ta, kia là đại ma đầu, để ta cho nàng một kiếm!
Tần Mặc Hàm: Đó là thiếu phu nhân của ngươi!
Mặt đen: Chủ nhân, người thay đổi, ngay cả nàng cũng dám ngủ! Ai da, Ai da, ta phải báo thù báo thù....
Tần Mặc Hàm:...
Đệ tử Lâm gia nghe hắn nói, lập tức trợn trắng mắt nhìn Tần Mặc Hàm, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể oán hận cắn răng.
Lam Hiên ngụ ý là Tần Mặc Hàm ghi hận trong lòng, ý đồ trả thù xưa nên vu khống hắn, bất quá Tần Mặc Hàm hiển nhiên không để trong lòng, chỉ là không nói một lời lạnh lẽo nhìn Lam Hiên, khiến hắn cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.
Văn Nhân Thu một mực không có mở miệng, giờ phút này thấy Tô Tử Ngưng không chút nào che giấu chán ghét Lam Hiên, thản nhiên nói: "Tần thiếu chủ không đến mức như thế không có độ lượng, huống hồ đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới trả thù, chẳng phải là trò cười."
Một câu nói kia khiến sắc mặt Lam Hiên càng thêm tái xám, run giọng nói: "Nàng bất quá là muốn cứu sư tỷ nàng, năm đó Nhạc Phồn đối nàng tốt bao nhiêu, Tử Vân Phong ai chẳng biết."
Hơi kinh ngạc Văn Nhân Thu mở miệng hát đệm, Tô Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lập tức đi thẳng tới bên người Sóc Nhật, tùy ý nói: "Tạm thời không nói đến chuyện Nhạc Phồn, ta trước chứng thực một phen, xem bộ mặt thật của ngươi là gì." Vừa dứt lời, trong tay nàng triệu ra một đoàn linh lực đánh thẳng vào giữa đầu Sóc Nhật, dĩ nhiên là trực tiếp sưu hồn!
Lam Hiên lập tức xuất thủ ném đến một đạo kim sắc linh lực, nghiến răng nói: "Không hỏi đúng sai liền sưu hồn, Tô Tử Ngưng, ngươi quá độc ác!"
Văn Nhân Thu lông mày nhíu lại, vừa định ra tay trợ giúp Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm đã cấp tốc xuất ra linh kiếm, thân kiếm đen nhánh tỏa ra luồng ánh sáng bạc, nhanh như chớp bắn thẳng về phía Lam Hiên. Lam Hiên hốt hoảng tránh né nhưng không kịp, bên hông liền bị vạch phá một đạo vết máu. Thanh hắc kiếm xoay tròn một vòng rồi quay trở lại trong tay Tần Mặc Hàm, rung rung chấn động.
Tần Mặc Hàm con ngươi ngưng tụ, vận đủ linh lực cầm kiếm, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, thanh hắc kiếm kia tránh thoát không được, liền trầm thấp kêu lên, mũi kiếm trực chỉ Tô Tử Ngưng, dĩ nhiên là muốn đối nàng động thủ.
Tần Mặc Hàm khẽ giật mình, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong tay linh lực lần nữa tuôn ra, trực tiếp đem kiếm thu về, trên mặt vẫn như cũ phong khinh vân đạm.
Đám người bên dưới trợn mắt há mồm nhìn Tô Tử Ngưng không chút lưu tình ra tay, lại kinh ngạc nhìn đến Tần Mặc Hàm một chiêu liền đả thương Lam Hiên, phải biết Lam Hiên đã là Kim Đan kỳ hơn trăm năm, điều này nói rõ, Tầm Mặc Hàm cũng đã Kết Đan rồi!
Lam Hiên không thể tin được, đau đớn mà ôm lấy vết thương, con ngươi nổi lên gân máu nhìn xem Tần Mặc Hàm, tại sao có thể như vậy, Tần Mặc Hàm tại sao phải hủy hắn!
Mà lúc này Sóc Nhật cả người không ngừng run rẩy, Tô Tử Ngưng đời trước cũng sống qua nhiều năm như vậy, sưu hồn thuật đã sớm thần sầu quỷ khóc, rất nhanh đã đem một đoàn ánh sáng từ người Sóc Nhật cưỡng ép rút ra, nhưng còn chưa kịp bắt lấy, hồn phách kia đã tỏa ra nồng đậm ma khí, khiến cho tất cả người ở đại điện đều trừng lớn mắt không thể tin nổi. Vô Trần Tử sắc mặt trắng bệch, đó là ma tu!.....Vô Cực Tông vậy mà thu nhận một ma tu làm đệ tử áo trắng! Hắn trước đây chỉ nghĩ rằng Lam Hiên quen biết ám đan sư mới có được Xích Huyết Đan, không ngờ lại là cùng ma tu!
"Ngươi còn gì có thể nói sao? Lam Hiên." Tô Tử Ngưng cười lạnh nhìn hắn đang tuyệt vọng quỳ ở dưới đất.
"Ngươi tên nghiệp chướng này, vậy mà cùng Ma tộc cấu kết, tội ác tày trời!" Vô Trần Tử một chưởng đánh hắn ngã lăn trên mặt đất, giận dữ hét.
Lam Hiên lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối bời, con ngươi đỏ bừng nhìn Tần Mặc Hàm: "Tại sao phải cản đường của ta, ngươi vui vẻ làm thiếu chủ Tần gia không tốt sao? Ha ha ha ha!"
Hắn mạnh mẽ đứng lên, gần như đã hoàn toàn mất lý trí mà cười điên dại. Tô Tử Ngưng phát giác không ổn, lông mày nhíu chặt, cấp tốc đến hộ bên người Tần Mặc Hàm, một chưởng đem Lam Hiên đánh lùi mấy bước, vội vàng nói: "Mau bắt hắn lại!"
Tần Chính Tiêu cũng phát hiện không đúng, giờ khắc này toàn thân Lam Hiên tỏa ra một đoàn linh lực mãnh liệt, không ngừng khuấy động, từng sợi hắc khí vờn quanh, đem y phục của hắn thổi tung lên, mà sắc mặt của hắn cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
"Hắn... Hắn nhập ma!"
Tô Tử Ngưng lôi kéo Tần Mặc Hàm nhanh chóng lùi về phía sau: "Chẳng những nhập ma, hắn muốn tự bạo!"
Vừa dứt lời, Lam Hiên lập tức điên cuồng hướng Tần Mặc Hàm bổ nhào qua, Tần Chính Tiêu cùng nam nhân áo xám trong nháy mắt liền động thủ. Chỉ là một đám người sợ chết xung quanh đều chạy tán loạn, trong lúc nhất thời toàn bộ xuất ra phi kiếm, vội vàng chạy thoát thân.
Mà Lạc Uyên cũng liền di chuyển tức thời đến, hiệp trợ hai người Tần Chính Tiêu cản lại Lam Hiên, hai vị Phân Thần, một vị Nguyên Anh điên cuồng xuất ra linh lực áp chế Lam Hiên, ý đồ ngăn cản hắn tự bạo.
Thế nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ tẩu hỏa nhập ma, linh lực không thua kém gì Kim Đan đỉnh phong, thêm vào tự bạo đã bắt đầu, kịch liệt ngưng lại linh lực, sức mạnh có thể sánh ngang với Phân Thần, nếu không thể áp chế được hắn, một khi hắn bạo phát liền ngay cả Phân Thần hai người đều phải trọng thương, mà Nguyên Anh như Tần Viễn khả năng liền mất mạng.
Tần Mặc Hàm lúc này vô cùng khó xử, Tần Chính Tiêu, Lạc Uyên, còn có Tần Viễn, ai xảy ra chuyện nàng đều không cách nào chịu nổi tổn thất, mà những người khác đều đã sớm rút khỏi đại điện mấy dặm rồi, cũng không có người dám tiến lên hỗ trợ.
Nơi đó bốn người một phen mãnh liệt giằng co, Lam Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, điên cuồng gào thét, linh lực cuồn cuộn khuấy động, hắn bạo phát đã là điều không thể tránh khỏi.
Tô Tử Ngưng quyết định thật nhanh, vội vã cùng Tần Mặc Hàm nói vài câu, Tần Mặc Hàm sắc mặt khẽ biến, gấp giọng nói: "Ta không cho phép!"
"Tần Phóng, tranh thủ thời gian mang tiểu chủ nhân các ngươi đi!" Tô Tử Ngưng cũng mặc kệ, vừa dứt lời một đoàn linh lực trực tiếp ngăn chặn hai tay Tần Mặc Hàm, lại tế ra Càn Khôn Phiến đem nàng khóa lại, đợi đến khi hai người Tần Phóng đem nàng lùi lại đủ xa, Tô Tử Ngưng lập tức thôi động Càn Khôn Phiến hướng bên kia nhào tới.
"Đem hắn đá xa một chút, bố kết giới!" Nàng một đạo linh lực hung hăng nện ở trên người Lam Hiên, Lạc Uyên cùng Tần Chính Tiêu cũng là phản ứng cực nhanh, trực tiếp đem người vỗ ra, linh lực cấp tốc thu trở về, Lam Hiên lúc này không bị áp chế nữa, giống như một tượng gỗ rách nát bay ra mấy trượng, ở trên không trung liền bạo phát, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tạo ra một trận linh lực kinh khủng phá vỡ không gian, nghiền nát bốn phía.
Toàn bộ trận pháp che chắn Vô Cực Điện đều bị hủy diệt, trên đạo trường gạch đá bùn cát tung tóe đầy trời, toàn bộ đạo trường không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trở thành một vùng phế tích hoang tàn. Văn Nhân Thu con ngươi thít chặt, nhìn đến sững sờ, mà Tần Mặc Hàm đứng ở bên cũng đã sắc mặt trắng bệch, lập tức thoát khỏi hai người Tần Phóng, thôi thúc linh lực chạy trở về đạo trường, trong nháy mắt liền biến mất ở bên trong bụi khói dày đặc.
Tần Chính Tiêu, Lạc Uyên cùng Tần Viễn khắp người dính đầy bụi đất, mặc dù có chút nội thương, nhưng bởi vì lúc Lam Hiên bạo phát, linh lực cuồn cuộn kia bị Càn Khôn Phiến cản lại, nên bọn hắn mới có thể nhặt về được một mạng. Tô Tử Ngưng đứng gần Lam Hiên nhất, dĩ nhiên tình hình tệ vô cùng, mặc dù Lạc Uyên kịp thời xuất ra mười phần linh lực che lấy nàng, nhưng nàng trực tiếp dùng Tiên Khí chống đỡ Kim Đan tự bạo, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, lúc này nàng nửa quỳ dưới đất nôn ra mấy ngụm máu, cả buổi cũng không thấy nhúc nhích gì.
"Tiểu nha đầu, con..." Lạc Uyên vội vàng chạy đến, vừa muốn dìu nàng, lại bị Tần Mặc Hàm đưa tay đem người ôm vào trong ngực.
Tro bụi mịt mù bắt đầu chậm rãi rơi xuống tán đi, Tần Chính Tiêu cùng Lạc Uyên nghe được Tần Mặc Hàm phá lệ áp chế hô hấp, lập tức không dám nói tiếp nữa, bởi vì chỉ bằng vào tiếng hít thở cùng cỗ lãnh khí tỏa ra từ người nàng, bọn hắn cũng biết Tần Mặc Hàm hết sức tức giận. Tần Viễn cũng là bị thương không nhẹ, miễn cưỡng đứng người lên, liền được mấy người Tần Chính Tiêu đỡ lấy.
"Sư tôn, Tần thúc, Tần Viễn các người đều không sao chứ." Tần Mặc Hàm tiếng nói bình tĩnh nhưng đã là kéo căng đến cực hạn.
Tần Chính Tiêu vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì... Có chút ít tổn thương, không có trở ngại, không có trở ngại."
Đám người tránh thoát lúc nãy lần lượt kéo trở về, đều tranh thủ thời gian hỏi thăm thương thế những người ở đây, Văn Nhân Thu nhìn xem Tô Tử Ngưng mệt mỏi nằm trong ngực Tần Mặc Hàm, trầm giọng nói: "Nàng hẳn là bị phản phệ, đây là Cửu Chuyển Đan của Văn Nhân gia, đối với thương tích do phản phệ rất có hiệu quả."
Tần Mặc Hàm cúi đầu nhìn Tô Tử Ngưng, nàng ấy giờ phút này suy yếu chôn ở trong ngực nàng, khóe miệng mím thật chặt, thế nhưng trong ngực truyền tới cảm giác ẩm ướt nóng hổi nhắc nhở nàng, Tô Tử Ngưng còn đang thổ huyết. Cửu Chuyển Đan nàng đã từng nghe nói qua, đích xác rất có tác dụng đối với thương tích dạng này, vì vậy nhẹ gật đầu, sau đó ra hiệu cho Tần Phóng, mới khách khí nói: "Đa tạ Văn Nhân công tử." Tranh thủ thời gian tiếp nhận đan dược cho Tô Tử Ngưng ăn vào, dù nàng không nguyện nhận ân tình của Văn Nhân Thu, cũng không có cách nào nhìn Tô Tử Ngưng tiếp tục đau đớn như vậy, thống khổ do phản phệ gây ra nghiêm trọng gấp bội phần so với nội thương bình thường.
"Đây là bát giai La Ngọc Quả cấp tám, thiếu chủ nhà ta đáp tạ Văn Nhân công tử hào hiệp tặng thuốc." Tần Phóng xuất ra một cái chiếc hộp màu đỏ đưa cho Văn Nhân Thu. Bát giai La Ngọc Quả mức độ trân quý không thua gì Cửu Chuyển Đan, đám người đang vây xem xung quanh thấy vậy đều âm thầm líu lưỡi, quả nhiên là hai đại gia tộc lớn nhất Tu Chân giới, tài nguyên tột bậc.
Văn Nhân Thu nhìn mấy lần, vốn là muốn cự tuyệt, thế nhưng bát giai La Ngọc Quả thật sự mê người, nghĩ nghĩ, liền khách khí phân phó người bên cạnh tiếp.
Vô Trần Tử nhìn xem Vô Cực Điện đã trở thành đống hoang tàn, trong lòng đau nhức: "Tên nghiệp chướng kia, vậy mà... Vậy mà."
Tự bạo là một phương thức mười phần thảm liệt, chỉ cần nghe đến cũng khiến bất kỳ ai ở Tu Chân giới mặt điều biến sắc, uy lực của nó cơ bản có thể vượt hai cảnh giới trực tiếp nghiền nát hết thảy xung quanh. Một khi tự bạo, nguyên thần cùng hồn phách đều bị phá hủy, từ nay tan thành mây khói, vĩnh viễn không luân hồi. Cho nên đã rất nhiều năm trôi qua, chưa từng có ai dám tự bạo, không phải vậy hôm nay Vô Cực Điện liền đã kịp phòng bị rồi, không ai ngờ được tính cách Lam Hiên lại cực đoan đến bực này.
Tần Mặc Hàm dùng linh lực mang theo Cửu Chuyển Đan chăm chú tu dưỡng thân thể cho Tô Tử Ngưng, mà một đám người xung quanh từ trong hoảng loạn đã dần lấy lại tinh thần, liền nhìn không chuyển mắt vị cô nương đang nằm trong lồng ngực Tần thiếu chủ. Năm đó nghe nói trên người Tô Tử Ngưng có Tiên Khí, thế nhưng cho tới bây giờ chưa ai chân chính được thấy qua, giờ phút này trong mắt cực nóng hâm mộ, ghen ghét, đủ loại màu sắc hình dạng đều có.
Người trong ngực rốt cục chậm rãi tỉnh lại, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, Tần Mặc Hàm bận bịu thuận lưng cho nàng, thế nhưng cỗ lãnh khí trên thân vẫn không hề giảm đi. Tô Tử Ngưng được Tầm Mặc Hàm ôn nhu chiếu cố, thế nhưng cảm giác được nàng ấy im ắng tức giận. Trong lòng vừa ngọt vừa lo lắng, làm nũng đưa tay khinh khinh lôi kéo ống tay áo người kia.
Tần Mặc Hàm cúi đầu nhìn nàng, mấp máy môi, nói thật nhỏ: "Lấy lòng cũng vô dụng, ta rất tức giận, chờ một chút xem ta thu thập nàng." Lời nói tuy là có chút hung dữ, nhưng ngữ khí lại tràn đầy đau lòng.
Tô Tử Ngưng trầm thấp ho khan vài tiếng, buồn cười tựa ở trong ngực nàng. Tần Mặc Hàm không thể làm gì, ngẩng đầu nhìn Lạc Uyên: "Sư phụ, đồ nhi trước mang Tử Ngưng đi về phòng nghỉ ngơi, chuyện còn lại nhờ người cùng Tần thúc tạm thời xử lý, đồ nhi rất nhanh sẽ quay lại."
"Ừm, được."
Tần Mặc Hàm trực tiếp đem Tô Tử Ngưng bế lên, những người xung quanh lập tức tránh ra một lối, chỉ là người Tô gia vẫn không di chuyển, ngược lại muốn nói lại thôi mà nhìn xem Tô Tử Ngưng.
Tần Mặc Hàm sắc mặt lạnh lùng, hơi lườm bọn hắn, lại quét mắt nhìn một vòng xung quanh, đạm nhạt nói: "Những gì đã xảy ra hôm nay, hẳn là các vị ở đây đều thấy rõ, hy vọng tâm tư các vị có thể phân minh một chút. Năm đó chuyện các vị vì Tiên Khí mà truy sát Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm ta tạm thời không truy cứu, thế nhưng ngày sau nếu ta phát hiện có người ngấp nghé thứ không thuộc về hắn, Bắc Xuyên Tần gia cùng hắn không chết không thôi!"
Tô Nhạc sắc mặt xanh trắng đan xen, nhưng vẫn là cười nói: "Tần thiếu chủ, Tử Ngưng là người kế thừa dòng chính Tô gia, có thể được Tần gia che chở, Tô mỗ vô cùng cảm kích, năm đó Tử Ngưng không hiểu chuyện gây họa, những năm này, mẫu thân nàng luôn mong nhớ nàng, ta muốn..."
"Tô gia chủ, Tử Ngưng có phải nữ nhi Tô gia hay không, ngài tất nhiên hiểu rõ nhất. Từ nay về sau, nàng là người Tần gia ta, cùng Tô gia không có bất kỳ cái gì liên quan, không biết Tô gia chủ đã nghe rõ ràng chưa." Tần Mặc Hàm lửa giận bốc lên, cũng không cho hắn lưu chút mặt mũi.
Tô Hạo Nhiên thấy phụ thân mình bị Tần Mặc Hàm nói đến mất hết thể diện, lại nghĩ đến Tiên Khí trong tay Tô Tử Ngưng, nhịn không được mở miệng nói: "Tần thiếu chủ, đây là chuyện riêng của Tô gia, dù cho Bắc Xuyên Tần gia địa vị độc tôn cũng không có quyền xen vào. Tô Tử Ngưng có phải người Tô gia hay không, các vị ở Dĩnh Thành đều biết rõ, nàng sống tại Tô gia từ nhỏ đến lớn, đột nhiên mất tích một thời gian, bây giờ liền không phải người Tô gia? Huống hồ năm đó nàng đột nhiên lấy đi Tụ Hồn Đăng, lại ra tay giết không ít đệ tử trong tộc, chỉ trách Tô gia ta thế yếu, chỉ có thể nén giận mà thôi."
"Hạo nhi, ngậm miệng!" Tô Nhạc sắc mặt kinh sợ, vội vàng quát nhi tử dừng lại, mặc dù từng câu từng chữ Tô Hạo Nhiên nói đều là tâm khảm trong lòng hắn.
Tần Mặc Hàm thấy sắc mặc Tô Tử Ngưng ngày càng tái nhợt, biểu hiện kìm nén vô cùng, hiển nhiên là nàng ấy đang tức giận. Nàng giữ lấy những ngón tay đang co chặt của người trong ngực, khẽ trấn an nàng ấy, sau đó chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt băng lãnh nhìn hai cha con Tô Nhạc.
"Thật sao? Vậy bây giờ Tô gia muốn như thế nào?"
Tô Nhạc cắn răng, nhìn xem Tô Tử Ngưng: "Tụ Hồn Đăng cứu được Tần thiếu chủ, Tô gia vinh hạnh đến cực điểm, nhưng hiện tại hi vọng có thể nguyên xi hoàn trả, mà Tử Ngưng là Tô gia sinh dưỡng, sống chết đều là người Tô gia, hi vọng để Tô Nhạc mang nàng về nhà gặp mẫu thân nàng, hướng tổ tông thỉnh tội."
Tần Mặc Hàm nghe bỗng nhiên nở nụ cười: "Ý của Tô gia chủ chính là đem Tử Ngưng giao cho các người, kia Tiên Khí cũng là của Tô gia đúng không?"
"Không phải... Chuyện này... "
"Không cần giải thích, năm đó các người như thế nào đối đãi Tử Ngưng, các người lòng dạ biết rõ. Tô gia chủ không phải luôn hoài nghi Tử Ngưng không phải thân sinh của ngài sao, vậy ta cho ngài biết, đích xác không phải, ngài trở về tranh thủ hỏi Tô phu nhân một chút đi. Tô gia các người vậy mà muốn nuốt chửng Tiên Khí, không sợ mắc nghẹn sao?"
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn, Tần thúc, Tần Viễn: Hù chết bảo bảo
Hắc Kiếm: Đừng cản ta, đừng cản ta, kia là đại ma đầu, để ta cho nàng một kiếm!
Tần Mặc Hàm: Đó là thiếu phu nhân của ngươi!
Mặt đen: Chủ nhân, người thay đổi, ngay cả nàng cũng dám ngủ! Ai da, Ai da, ta phải báo thù báo thù....
Tần Mặc Hàm:...
Danh sách chương