Tần Mặc Hàm vừa bước vào sân, liền nhìn thấy một nam tử khoảng hai mươi tuổi mặc đạo phục màu trắng, đúng lúc này hắn đang cầm trên tay một cái hộp nhỏ, bên trong hé ra một vật tròn đỏ thẫm. Nhận ra có người đến gần, hắn lập tức khép hộp lại, đôi lông mày nhíu chặt, nhìn vào trong ánh mắt hắn, Tần Mặc Hàm thấy được một chút hoảng hốt cùng tức giận.

Sóc Nhật thấy người tiến vào mặc một thân áo ngoài màu xanh biếc, bên trong mặc áo màu trắng, dung mạo thanh khiết, vẻ mặt hơi có chút lãnh đạm, tuy lạ mắt nhưng cũng không khó khăn để hắn đoán được thân phận của nàng. Vội vàng thu cái hộp vào ống tay áo, hắn cung kính nói: "Đệ tử tiếp kiến sư thúc, người là Khinh Trần sư thúc?"

Tần Mặc Hàm đáp lễ lại, nhẹ giọng nói: "Ừ, ngươi chính là Sóc Nhật?" . Đọc‎ 𝙩𝘳𝐮yệ𝓷‎ ch𝐮ẩ𝓷‎ khô𝓷g‎ q𝐮ả𝓷g‎ cáo‎ ⩵‎ 𝑻𝘳ùm‎ 𝑻𝘳𝐮yệ𝓷.𝒱N‎ ⩵

"Là đệ tử, có phải còn có việc gì đệ tử chưa chuẩn bị thỏa đáng giúp sư thúc?" Sóc Nhật là đệ tử của Đại sư huynh Hứa Mục, vì vậy rất có địa vị trong số những đệ tử áo trắng nơi đây.

Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Chuẩn bị rất thỏa đáng, ta chỉ muốn tìm ngươi nhờ tra một người."

Một lúc sau Tần Mặc Hàm rời khỏi sân viện của Sóc Nhật, đôi lông mày nàng hơi nhíu lại, trong lòng có chút mất mát, quả nhiên Chấp Mặc còn chưa thật sự tin tưởng nàng, nàng nên đi nơi nào tìm nàng ấy đây?

Tuy nói Tần Mặc Hàm trong lòng sầu lo, nhưng nàng cũng hiểu rõ, trước tiên nàng cần đứng vững ở thế giới này, rồi mới có năng lực tiếp tục đi tìm Tô Tử Ngưng, mới có thể ở phía trước che chở cho nàng ấy thoát khỏi những kiếp nạn kia. Tâm tình không yên nên nàng cũng không chú ý tới lúc nàng rời đi, Sóc Nhật nhìn ánh mắt của nàng, có chút hoang mang thấp thỏm.

Vị tiểu sư thúc này hẳn là không nhìn thấy đi, nàng vừa mới tới, cũng không nhận biết Xích Huyết Đan mới phải. Nắm chặt bàn tay lại, Sóc Nhật thở phào một hơi.

Sau một quãng thời gian, Tần Mặc hàm cơ hồ trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài tu luyện, mỗi ngày đều nghiêm túc đến ba nơi, Chủ Phong, Tử Trúc Lâm, sân nhỏ của nàng. Nhạc Phồn đối với vị sư muội này ấn tượng rất tốt, tuy rằng không nhiều lời, nhìn như tâm cao khí ngạo, nhưng cũng là khiêm tốn hữu lễ cực kì. Không biết vì sao sư tôn đối nàng hơi khó khăn một chút, cũng không cho bọn họ dạy nàng nhập môn tâm pháp, trái lại lệnh cho nàng ấy rèn luyện thể trạng, mỗi ngày không được phép dùng linh lực gánh nước, bắt buộc đứng trung bình tấn vài canh giờ, ngoài ra còn phải đi Tử Trúc Lâm chém Tử Trúc vô cùng cứng rắn.

Những thứ này vốn đều là luyện tập cơ bản dành cho đệ tử áo xám có linh căn kém, nhằm bù đắp linh lực bị thiếu hụt. Nhưng Lâm Khinh Trần chính là được bồi dưỡng chu đáo từ nhỏ, đã đạt Trúc Cơ kỳ, làm sao còn phải tốn thời gian đi rèn luyện những thứ kia.

Tần Mặc Hàm cũng phát hiện nàng mỗi ngày đều tu luyện giống như đệ tử áo xám, có điều nàng cũng không hỏi gì thêm, bởi vì nàng phát hiện làm những thứ này cũng không phải là vô dụng. Cho dù lúc đó không thể sử dụng linh lực, nhưng trải qua rèn luyện cường độ cao, trở về ngồi thiền vận chuyển linh lực, cảm giác như có một dòng nước lũ cuồn cuộn tràn vào đường sông đang bị tắt nghẽn khô hạn, thoải mái trôi chảy, cực kỳ thư thích. Thân thể quá mức mệt mỏi khiến cho nàng khi ngồi thiền tu luyện hết sức dễ dàng buông xuống tâm tư, nguyên bản nàng chính là tâm tư an tĩnh như mặt hồ trong vắt không gợn sóng, vì vậy hiệu quả hết sức tốt.

Huống hồ nàng bây giờ ngoài trừ tu luyện cái gì cũng không muốn suy nghĩ, làm xong một ngày sinh hoạt, nàng liền yên lặng ngồi ở trên đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ, ngẫm nghĩ những điều nghe được ở Chủ Phong, điều gì không hiểu liền ghi lại, đợi ngày mai đi hỏi Trưởng lão. Lại dựa theo ký ức Lâm Khinh Trần, mỗi ngày học tập một chút tu chân pháp môn. Nàng có được tu vi Trúc Cơ nhưng lại không nắm giữ được cách vận dụng linh lực, vì lẽ đó mấy ngày này cho nàng một cơ hội tuyệt hảo.

Tình trạng như vậy kéo dài hơn nửa tháng, cảm giác tồn tại càng ngày càng chân thật. Lúc này Lam Hiên cũng tỏ ra thân tình với nàng, đôi khi tới lui thăm hỏi, thường xuyên an ủi động viên nàng.

"Huynh thật không hiểu ý của sư tôn, muội vốn là Nhập thất đệ tử, lẽ ra được ban thưởng một quyển pháp quyết tương xứng với linh căn, cũng không cần tiến hành những việc huấn luyện thân thể tầm thường kia. Mà nửa năm sau chính là ngày đệ tử trong Tông môn phân thắng bại, nếu sư muội bị bại dưới tay đệ tử áo trắng, vậy cũng...." Lam Hiên nhìn Tầm Mặc Hàm đang kiên trì chém Tử Trúc, tỏ vẻ thương cảm cho nàng.

Tầm Mặc Hàm ngừng lại, mỉm cười: "Dụng ý của sư tôn, ta không dám phỏng đoán, nhưng nhất định là vì muốn tốt cho ta. Tam sư huynh, ngươi không cần như vậy, đi về trước đi, ta còn có ba cây còn chưa chém xong."

Lam Hiên nhìn nàng nửa ngày không chém được bao nhiêu, an ủi nàng một phen liền rời đi. Xem ra hắn lo xa rồi, vị tiểu sư muội này đối hắn không có tính uy hiếp. Tuy sư tôn nói rằng, Lâm Khinh Trần là đệ tử cuối cùng người nhận, bởi vậy kiện pháp khi kia rốt cuộc đến lúc chọn chủ cần cả bốn người tham gia, nhưng rất hiển nhiên vị tiểu sư muội này không được rồi, tu vi cũng kém, sư tôn sẽ không thiên vị cho nàng.

Tần Mặc Hàm đối với chuyện này không biết gì cả, vì lẽ đó không hiểu Lam Hiên tại sao phải hao tổn tâm lực lượn quanh nàng, bây giờ thấy hắn đi rồi, lúc này mới vung lên đao đột nhiên chém ở trên cây trúc, một đạo ánh sáng vừa lóe lên, trong nháy mắt một loạt cây Tử Trúc cứng như đá ầm ầm ngã xuống đất.

Nhạc Phồn đang báo cáo chuyện trong ngoài Tử Vân Phong cho Lạc Uyên nghe, Lạc Uyên giống như vô ý hỏi: "Nha đầu Lâm gia kia có phải là đang oán trách ta gần chết rồi không?"

Nhạc Phồn sững sờ, lập tức nở nụ cười, Lạc Uyên sư tôn đúng là có điểm kỳ quái, sau đó nghiêm mặt đáp: "Muội ấy có oán hận người hay không đệ tử không rõ, nhưng vị tiểu sư muội này trước sau đều vô cùng bình tĩnh, nhìn không thấy cảm xúc có gì biến hóa. Mỗi ngày cực kỳ đúng giờ, không sai một khắc nào, sau khi gánh đầy ba vại nước liền đến Chủ Phong nghe thuyết pháp, lại đúng giờ trở về lấp kín ba vại nước khác, tiếp theo đến sau núi chém Tử Trúc, trở về kiên trì đứng trung bình tấn, nhưng mà đệ tử có điều không hiểu?"

Lạc Uyên trong mắt mang ý cười, lấp lóe tinh quang, nghe đồ đệ vừa hỏi như vậy, lập tức tràn đầy phấn khởi: "Chuyện gì?"

"Hơn nửa tháng qua sư muội tiến bộ rất nhanh, thời gian gánh nước giảm gần một nửa, thời gian đứng trung bình tấn kéo dài thêm một nửa, tuy nhiên thời gian chém Tử Trúc đều không sai biệt lắm."

"Như vậy sao?" Lạc Uyên nhíu nhíu mày, kỳ thực hai việc trước tiến bộ cũng không có gì khó, là người chỉ cần cố gắng luyện tập đều sẽ tiến bộ, thế nhưng luyện tập chém Tử Trúc tại Tử Vân Phong, đối với việc cảm thụ và khống chế linh lực không ngừng tăng lên, mới có thể chuẩn xác ở Tử Vân Phong giữa tầng linh khí hỗn loạn tìm được khe hở, do đó chém ngã được Tử Trúc. Việc rèn luyện này không phải quá khó, nhưng hơn một nửa người tu hành đều không thể tiến xa.

Nhìn thấy sư tôn có chút sầu lo, Nhạc Phồn lắc đầu: "Sư tôn người đã quên, nàng ấy dĩ nhiên Trúc Cơ, làm sao có khả năng trong nửa tháng không có một chút tiến bộ."

Lạc Uyên đôi mắt sáng ngời, vuốt vuốt râu mép nở nụ cười: "Tiểu nha đầu kia lười biếng rồi, ta phải đi xem thử, còn phải phạt một chút mới được, hừ."

Hiện tại Nhạc Phồn xem như đã hiểu rõ, sư tôn của mình thật sự rất yêu thích tiểu sư muội, chỉ là trước đây từng bị Lâm gia lừa dối nên giận cá chém thớt, rõ ràng trong lòng khen ngợi tán thưởng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ lạnh nhạt làm khó dễ nàng ấy.

Đương nhiên Tần Mặc Hàm không ngờ tới Lạc Uyên sẽ nhàn hạ thoải mái như vậy, buổi sáng sau khi nghe giảng đạo xong liền chuẩn bị trở về Tử Vân Phong.

Hai nữ đệ tử cùng nghe trưởng lão Lạc Nhật Phong giảng bài, thấy Tần Mặc Hàm sau khi hướng về trưởng lão thỉnh giáo liền thi lễ rời đi, giễu cợt một tiếng: "Thật là biết giả vờ giả vịt, cho rằng như vậy, các sư thúc sư bá sẽ đối với nàng ta ấn tượng tốt sao? Bày ra một bộ dáng thanh cao, đối người đều là lạnh lùng nhưng sau lưng lại nịnh nọt sư thúc sư bá. Người tu hành mà trong lòng bày mưu tính kế như vậy, khó đạt thành tựu."

Tần Mặc Hàm không điếc, hai nữ tử kia cũng không có ý định che giấu, liền nghe được vô cùng rõ ràng. Chỉ có đều nàng cũng không để ý, không nhanh không chậm đi tới trước truyền tống trận, ở Chủ Phong có quy định không cho phép đệ tử ngự kiếm, bởi vậy rời khỏi núi nàng mới ngự kiếm bay đi.

Nàng đối với ngự kiếm thuật đã điều khiển rất thành thạo, trên đường trở về chính là nơi nàng mỗi ngày luyện tập, dựa theo thói quen nàng đi dạo một vòng, ở trong rừng cây đại thụ cao vút liên tục đảo quanh các tàng cây, tốc độ phi thường nhanh. Hành động như thể tìm đường chết khiến các đệ tử khác nhìn thấy, tất nhiên đều thất kinh chảy mồ hôi lạnh khắp người, dù sao với bậc này tốc độ lên xuống, đối với việc khống chế linh lực yêu cầu cực cao. Đừng tưởng rằng thật sự đem linh lực cùng kiếm hòa làm một thể thì sẽ không va vào cây, phần lớn đệ tử mới tập ngự kiếm thường xuyên bị té gãy chân.

Lúc Tần Mặc Hàm bay ngang qua luyện võ trường phía tây rừng trúc Lạc Nhật Phong, tình cờ nghe được một giọng nam truyền tới: "Thế nào, Chấp Mặc, có muốn hay không đáp ứng làm đạo lữ của huynh, huynh đảm bảo muội ở Lạc Nhật Phong này sẽ không bị ai ăn hiếp."

Tần Mặc Hàm mơ hồ nghe hai chữ Chấp mặc, lập tức giật mình, dưới chân phi kiếm run lên suýt chút nữa rơi xuống. Nàng ổn định tinh thần, quay đầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy một nữ tử mặc một thân y phục màu xám đơn giản, nữ tử trực tiếp phất ống tay áo qua mặt nam nhân kia. Tần Mặc Hàm chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nữ tử nhưng cảm giác rất quen thuộc, đây chính là người nàng ngày đêm tưởng nhớ, Tô Tử Ngưng!

Nam nhân bị cự tuyệt thẳng thừng, lập tức vẻ mặt hèn mọn cười nói: "Không sao, rất có tư vị, nhìn muội một bộ dáng yêu tinh câu hồn người, lại cứ tỏ ra đơn thuần đáng yêu, bây giờ lại có chút vị cay, thật là làm cho huynh động lòng không ngớt. Đi theo huynh, chúng ta cùng nhau song tu, huynh không chỉ giúp muội thăng cấp trong tu luyện, còn sẽ bảo hộ che chở, muội không cần lo bị người bắt nạt, ý muội thế nào? Chấp Mặc?" Nói xong hắn trực tiếp đưa tay kéo ống tay áo Tô Tử Ngưng.

Tần Mặc Hàm nhìn thấy, trong mắt như có hàn băng ngưng tụ, cau mày, chân bỗng nhiên giẫm mạnh, phi kiếm giống như là mất khống chế trực tiếp hướng nam nhân kia đâm đến. Nam nhân kia hoàn toàn đem tâm tư đặt ở việc cợt nhã Tô Tử Ngưng, làm sao ngờ đến trên trời đột nhiên giáng xuống một người, thảng thốt trốn tránh nhưng là vẫn bị Tần Mặc Hàm cố ý cong đầu gối lên đụng mạnh vào hàm dưới.

Lần này hắn trực tiếp cắn phải đầu lưỡi, trong miệng lập tức tuôn ra máu khiến hắn đau đến chảy nước mắt nước mũi, ôm miệng ngã lăn trên mặt đất.

Mà người vừa gây ra lại làm bộ thân mình bất ổn, từ trên phi kiếm loạn choạng rơi xuống, cũng lăn trên đất một vòng, rất nhanh liền đứng lên chỉnh sửa lại y phục có chút lộn xộn.

Nàng quay đầu lại liếc nhìn Tô Tử Ngưng, đôi mắt ý cười ấm áp, lập tức xoay người lông mày nhíu lại, tỏ vẻ tự trách mà đi đến bên nam tử kia: "Xin lỗi, ta đang luyện tập ngự kiếm phi hành, nghe có người nói chuyện nên nhất thời bị phân tâm rơi xuống, ngươi không sao chứ?"

Lâm Húc vốn một bụng lửa giận, nếu không phải bị đau đến không còn khí lực, hắn đã sớm động thủ, giờ khắc này Tần Mặc Hàm lại đây, đôi mắt hắn hung tợn trừng nàng, chỉ là vừa nhìn đến đạo bào màu xanh lam trên người nàng, hắn lập tức kìm lại. Cố nhịn đau, hắn lắc đầu hàm hồ nói: "Ta....không có chuyện gì, xin hỏi ngài...ngài là?"

Tần Mặc Hàm thấy hắn đứng lên, liền lui ra: "Tử Vân Phong tứ đệ tử, Lâm Khinh Trần."

"Hóa ra là Lâm sư thúc, đệ tử là Lâm Húc thuộc phái Lạc Nhật Phong, cũng là chung một tông phái với sư thúc." Tuy rằng hắn trong bụng căm tức cực kỳ, nhưng đối với đệ tử nhập thất Tử Vân Phong, hắn còn chưa dám làm càn.

Tần Mặc Hàm gật đầu, nhìn sang Tô Tử Ngưng rồi lại quay sang nhìn Lâm Húc, chậm rãi nói: "Mới vừa rồi ta giống như nghe được ngươi ở đây nói cái gì đạo lữ, còn kêu người khác đi theo ngươi? Đi theo ngươi thế nào?"

Lâm Húc nghe được biến sắc mặt, đầu lưỡi đã được linh lực cầm máu, vội vàng nói: "Không....đệ tử, đệ tử cùng Chấp Mặc sư muội hai bên tình nguyện, liền...liền ở đây đùa giỡn mấy câu, làm phiền đến sư thúc, xin người thứ tội, đệ tử cùng Chấp Mặc lập tức đi ngay." Hắn liều mạng hướng về Tô Tử Ngưng nháy mắt, tay vươn ra muốn kéo Tô Tử Ngưng.

Tần Mặc Hàm lập tức nhẹ nhàng chen vào giữa ngăn cản Lâm Húc, đem Tô Tử Ngưng che ở phía sau, nhàn nhạt nói: "Nàng ấy là bằng hữu của ta, chúng ta lên núi chỉ cách nhau mấy ngày, ta làm sao không biết nàng cùng ngươi tình cảm tốt đẹp như vậy?"

Sắc mặt Lâm Húc đỏ bừng, ánh mắt hung hăng mà nhìn Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng không nhìn đến hắn, thản nhiên nói: "Ta chỉ là đệ tử bình thường, cùng hắn không quen."

"Nơi chốn tu hành không cho phép bỡn cợt, chuyện hôm nay ta hy vọng sẽ không phát sinh lần nữa. Con người của ta phân rõ phải trái, nhưng đối với những kẻ ngang ngược ta đều rất mạnh tay, ngươi tự mà tu dưỡng." Tần Mặc Hàm đã Trúc Cơ, trải qua hơn nửa tháng tu hành, khí tràng đã ngày càng mạnh, đối với đệ tử mới Luyện Khí cấp ba mà nói, nàng mang đến uy áp không nhỏ.

Lâm Húc làm sao biết vưu vật mà mình coi trọng đã sớm có chỗ dựa, cắn răng nói: "Lâm Húc có mắt như mù, xin Lâm sư thúc thứ tội, đệ tử nhận lỗi, ngày sau nhất định không dám tái phạm."

Lâm Húc đi rồi, Tần Mặc Hàm xoay người, nhìn Tô Tử Ngưng đang có chút ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt không giấu được vui mừng, nhìn sâu vào đôi mắt của nàng ấy: "Nguyên lai, nàng ở nơi này."

=======================

Tác giả có lời muốn nói:

Tất nhiên là Tô Tử Ngưng ở đây rồi, không phải vậy ta có thể viết tiếp thế nào.

Đáng thương Tần Mặc Hàm đồng học đối mặt với giả vờ giả vịt sắt thép thẳng nữ, Tô Tử Ngưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện