Suối nước nóng ngập tràn hơi ẩm nóng hầm hập, Tạ Vi Ninh đang khua mặt nước thì nghe thấy tiếng động vang lên từ một nơi gần đó.

Nghe như hơi xa xăm, nhưng tai thính quá nên nghe rất rõ ràng.

Nàng ngẫm nghĩ, cong vành mắt, cố ý ngước lên hỏi: “Phong Thầm, ta nghe có tiếng động! Chàng đẩy cửa đúng không?”

“……”

Âm thanh bỗng im bặt, một lát sau Tạ Vi Ninh nhìn thấy màn cách âm rơi xuống từ bầu trời.

Nàng không khỏi cười một cái, không ghẹo hắn nữa, ngâm mình vào hồ nước ấm áp bắt đầu hưởng thụ. Tạ Vi Ninh nhớ ra một chuyện, bèn kéo cánh tay xem thử phía trên còn ấn phượng hoàng hay không.

Vẫn còn.

Nhưng nàng gọi mãi mà không nghe phượng hoàng đáp lại, lại nghĩ tới trước đây phượng hoàng chưa từng nói chuyện với nàng trừ lúc đối phó với đọa ma, Tạ Vi Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần vẫn còn ấn phượng hoàng, chứng tỏ… Nó vẫn chưa chết nhỉ? Qua một lúc, hai người một trước một sau đi ra từ hậu viện, Phong Thầm thấy nàng ra ngoài trước, hắn chỉ khép vạt áo trong kín mít mà không khoác thêm áo ngoài. Phong Thầm bỗng dưng khựng lại, đứng chờ một lúc lâu rồi mới ra ngoài lấy áo ngoài từ Thần phủ ra để mặc vào.

Tạ Vi Ninh thấy hắn ra ngoài, búi tóc và nói: “Ta cũng nên ra ngoài xem thử có chuyện gì không.”

Phong Thầm liếc nàng một cái, lăn lăn yết hầu: “Ừm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tạ Vi Ninh ngắm nghía mình trong gương, thầm nói: “Phù Ngạn búi đẹp hơn.” Tiếp đó nàng đứng lên ra ngoài cùng Phong Thầm.

Không biết người trong viện đã bị đuổi đi hết rồi hay muốn để họ nghỉ ngơi, mà lúc này không thấy bóng dáng một ai.

Đến khi ra cổng lớn, Tạ Vi Ninh ngẩng đầu liền thấy Tiên Đế và Tiên Hậu đang bước tới rất vội vã.

Tiên Đế Tiên Hậu vừa lộ vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ lại đột nhiên sững sờ, nháy mắt biến thành vô cùng phức tạp. Họ nhanh chóng xoay người định rời đi, nhưng ngay sau đó cùng lúc xoay lại.

Bốn đôi mắt, hai bên nhìn nhau tới lui.

“Tốt quá rồi, Ninh Nhi cũng tỉnh à.” Tiên Hậu cười nói, phá vỡ trầm mặc trước.

Hình như bầu không khí có một loại ngượng ngùng khó tả.

Tạ Vi Ninh thầm nói, ban nãy họ đã xảy ra một vài chuyện ở trong phòng, nhưng cũng đã rất kiềm chế, tuyệt đối không vượt qua giới hạn, vì sao Tiên Đế Tiên Hậu lại phản ứng như vậy, như thể biết họ… đã làm gì đó. Rõ ràng chưa xơ múi được gì nhưng lại khiến người ta lúng túng thẹn thùng.

Nàng vô thức nhìn sang Phong Thầm, phát hiện hắn cứng đờ cơ thể, nét mặt căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn giữ bình tĩnh mà nhìn Tiên Đế Tiên Hậu, dáng vẻ như rất đứng đắn không hề sợ hãi. Lúc này Tạ Vi Ninh mới cảm thấy có người còn vất vả giữ vững vẻ nghiêm túc hơn nàng, thế là yên lòng rồi.

Tiên Đế Tiên Hậu nhìn hai người vẫn còn hơi ẩm và độ nóng chưa tan hết, rồi lại nhìn sang xiêm y của Tạ Vi Ninh.

Ngày nào Phù Ngạn cũng sẽ chuẩn bị một bộ xiêm y mới, để mỗi ngày Đế Nữ thức dậy đều được mặc y phục mới tinh. Vừa rồi Phù Ngạn tới báo Ma chủ đã tỉnh, đúng lúc hôm nay Tiên Đế Tiên Hậu cũng ở Ma giới nên chạy tới.

Vừa thấy tình cảnh của hai người, dường như Tiên Đế Tiên Hậu hơi ngờ ngợ ra.

Tiên Đế bần thần một lúc, sau đó nhíu mày trầm giọng nói: “Các con…”

Tiên Hậu chợt kéo tay áo của ông, cười nói: “Các ngươi đã hôn mê khoảng tầm bảy ngày, làm ta và Tiên Đế lo sốt vó, tỉnh lại là tốt rồi. Có điều, cả hai con đều gánh vác trách nhiệm nặng nề, e rằng khi trở lại quỹ đạo bình thường sẽ có một vài việc cần các con xử lý. Thầm Nhi, hẳn là Ma giới đã chờ rất lâu. Ninh Nhi, con cần thông cáo thiên hạ cách xử lý đám người Tiên giới đấy.”

Phong Thầm hờ hững đáp lại.

Tạ Vi Ninh: “Vậy Phó Liên Dao…”

“Thần hồn của Phó Liên Dao đã tan nát. Trong lúc các con hôn mê, bọn ta đã tìm được xương cốt. Còn về đọa ma, ta đã dùng chú Thanh Hồn để làm tan biến tránh tạo ra mầm tai hoạ lần nữa, hai kẻ đó không còn khả năng gây họa cho chúng sinh nữa rồi. Thầm Nhi, bọn ta đều đã biết chuyện của con, nếu con rảnh thì hãy đến nơi Thần tộc xem thử.”

Tiên Hậu nói: “Ngày ấy, hai con đã dọa bọn ta chết khiếp.”

Tạ Vi Ninh đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, thì nghe Tiên Đế Tiên Hậu nói tiếp: “Những việc khác thì để tiên quan nói trực tiếp với các con, nếu đã tỉnh cả thì chuẩn bị ổn thỏa và về Tiên giới đi.”

Thấy họ không hỏi thêm gì nữa, Tạ Vi Ninh thở hắt ra, nhìn theo hai người xoay người rời đi.

Kết quả, Tiên Đế Tiên Hậu mới đi được vài bước, Tiên Hậu đột nhiên quay lại soi xét họ, lời nói sâu xa: “Tuy ta và Tiên Đế không phải người cổ hủ, nhưng tốt nhất hai con nên chú ý cẩn trọng trong việc làm.”

Tiên Đế nghiêm mặt nói: “Làm trưởng bối nên nhắc nhở các con một câu, có một số việc nên bàn bạc xem xét trước hẵng làm.”

Tạ Vi Ninh: “???”

Nét mặt Phong Thầm cũng trở nên hơi đặc sắc.

Không đợi họ phản ứng lại, Tiên Đế Tiên Hậu đã nắm tay nhau chạy biến.

Từ hôm ấy, Tạ Vi Ninh gặp lại Tiên Đế Tiên Hậu liền cảm thấy gượng gạo mất tự nhiên, cảm giác như bị bọn họ nhìn thấu toàn thân.

Nàng đứng ngoài cổng chủ thành mới cùng Phong Thầm một lúc, trái tim vô cùng xúc động khi nhìn chữ khắc phía trên kia, thì thầm: “Người nào không biết có lẽ sẽ cho rằng đường đường là chủ thành Ma giới lại sử dụng một cái tên Tiên giới nghiêm chỉnh đứng đắn đấy.”

Phong Thầm liếc xéo nàng, thong dong nói: “Vừa hay có thể làm biểu tượng cho sự đoàn kết tốt của hai giới Tiên Ma.”

Tạ Vi Ninh ngẩn ra, lập tức gật đầu tán đồng.

Trách nhiệm vẫn ở đó, Tạ Vi Ninh phải trở về Tiên giới, trước khi đi còn cố tình đến xem Đỉnh Vạn Ma. Đến khi thấy nó đã được xây kha khá rồi, thậm chí cũng không bị tổn hại bởi chiến tranh, lúc này mới phấn khởi lên thuyền mây trở về, còn dặn dò: “Đừng hủy Vô Niệm Thành nha, nếu người đã dọn đi cả rồi thì cứ giữ lại nơi đó, cũng có thể đưa vào Đỉnh Vạn Ma để ngày sau trở thành một địa điểm du lịch. Chờ ta xử lý xong việc ở Tiên giới sẽ tới đây làm.”

Phong Thầm: “……”

Hắn nghiêng đầu hỏi: “Nghe rõ chưa?”

Chúng Ma tu phía sau cao giọng đáp: “Đã rõ! Cẩn tuân mệnh lệnh của Ma hậu… Đế Nữ điện hạ!”

Phong Thầm hơi gật đầu.

Mọi người Tiên giới: “……”

Chữa lại hơi chậm rồi đó, cho rằng họ không nghe thấy sao? Còn chưa lập khế ước đâu nha! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tạ Vi Ninh “Khụ” một tiếng che đậy sự xấu hổ này, nghiêm mặt nói: “Vậy ta đi trước nhé, rảnh rỗi sẽ đến thăm chàng.”

Lời này giống như trở về hoàng cung xử lý việc nước, xong rồi lại ra ngoài gặp gỡ hồng nhan tri kỷ được nuôi nhốt ngoài cung.

Phong Thầm khoanh tay nhìn họ rời đi, đến khi bóng dáng đã xa xăm, hắn xoay người nói: “Chuẩn bị thuyền mây, nửa ngày sau đến Tiên giới.”

Đoạt Kiêu sửng sốt, nhanh nhảu đáp: “Rõ!”

Kiếp Sát hoang mang hỏi: “Chủ thượng muốn đuổi theo Đế Nữ, vì sao bây giờ không về cùng người chứ?”

Phong Thầm nhớ tới lời nói của Tiên Đế một khắc trước, rồi hồi tưởng ngày Đại hội Tiên phẩm hắn đã cho rằng Tạ Vi Ninh sẽ không tới, cuối cùng nàng lại bất ngờ xuất hiện, nhẹ nhàng cười nói: “Không sao. Nửa ngày sau khởi hành vẫn có thể đuổi kịp nàng ấy lên Đế vị.”

Kiếp Sát và Đoạt Kiêu bàng hoàng khi nghe câu cuối cùng, hoàn hồn lại liền liếc nhìn nhau, thấy được niềm vui ánh lên trong mắt đối phương.



Hôm sau.

Tạ Vi Ninh vừa về Tiên giới không bao lâu, đã bị dọa bởi sự nhiệt tình của mọi người trên đường.

Thuyền mây bay vào Bất Ngự Môn, rất nhiều người vây quanh hai bên, cơn mưa hoa rơi xuống từ bầu trời, màn phòng vệ của thuyền mây hạ xuống.

“Dáng vẻ xả thân ngày đó của Đế Nữ điện hạ vừa nhìn đã khó quên! May mà điện hạ bình yên tỉnh lại, nếu không những kẻ chưa chuộc lỗi vì đã hiểu lầm người trước kia thật sự sẽ rất hối hận đấy!”

“Ai dám nói điện hạ ngang ngược vô lý, kiêu căng phách lối, ức hiếp bá tánh thì ta sẽ chơi khô máu với hắn!”

“Nếu không nhờ điện hạ anh minh quyết đoán, phàm giới đã sớm bị Yêu giới huỷ hoại! Ai còn dám nói điện hạ chúng ta không xứng làm Đế Nữ?!”

“Đúng vậy đúng vậy! Nếu không nhờ có điện hạ, dựa vào Ma giới trước kia sợ là sẽ hợp tác với Yêu giới đấy, Tiên giới nào thắng được thuận lợi như thế!”

“Đúng!! Nghe nói hôm ấy có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy trên người điện hạ còn có ký hiệu của Thần xuất hiện! Ngoài điện hạ thì thế gian còn ai có được nữa?!”

……

So với sự sợ hãi, hận không thể lánh mặt và không dám nhiều lời lúc ban đầu, lần này nghe nói Đế Nữ về Tiên giới, mọi người chủ động ra nghênh đón, khen ngợi khắp nơi, hận không thể thổi phồng lên tận trời.

Tạ Vi Ninh ở trên thuyền mây muốn đi xuống giải thích nhưng không thể, đành nghe trong bất lực.

Nghe chữ ký hiệu của Thần, nàng chợt nghĩ tới phượng hoàng. Dù thế nào thì nó đã trả giá rất lớn cho trận chiến này, chờ xử lý xong mọi chuyện, nàng sẽ dành chút thời gian đến Thập Cảnh tháp, ắt hẳn có thể nhìn thấy phượng hoàng và biết tình hình của nó như thế nào.

Thuyền mây dừng ở Tiên cung.

Tạ Vi Ninh xuống dưới không bao lâu thì nghe thấy giọng Tiên Đế, thế là theo ông đến đại điện.

Trong đại điện của Tiên cung, nổi bật nhất chính là ngai vàng mà mỗi ngày tiên quan lên triều đều phải cúi lạy.

Lúc này trong đại điện không có một bóng người, Tạ Vi Ninh và Tiên Đế vào trong, vắng lặng như tờ.

“Phụ đế đưa con tới đây để thương lượng chuyện quan trọng sao?” Tạ Vi Ninh hoang mang hỏi.

“Không sai.”

Tiên Đế vẫy tay ra hiệu nàng tiến lên xem: “Chúng ta sẽ giao cho con xử lý rất nhiều chuyện của trận chiến, nhằm xem thử con có gánh nổi việc lớn lao hay không. Hiện giờ con cũng đã lớn, trải qua một chuyến cũng trưởng thành rất nhiều, ta và mẫu hậu con đều nhận thấy rất rõ ràng. Ta nghĩ rằng, vào ngày con tuyên bố xử tội đám Phong Vũ trước mặt mọi người hẳn là nên ngồi ở vị trí này.”

Tạ Vi Ninh nhìn theo hướng mắt của Tiên Đế: “… Vị trí này?”

Tiên Đế từ tốn nói: “Ta và mẫu hậu thấy con đã trưởng thành, cũng có thể dỡ bỏ gánh nặng mà ra ngoài du lịch một chuyến.”

Tạ Vi Ninh còn đang sốc trước tin tức này, nghe ông nói như vậy bèn vô thức trả lời: “Nhưng không phải trước khi lên ngôi, ngài và mẫu hậu đã đi du lịch rồi ư?”

Tiên Đế nhìn nàng chằm chằm.

Tạ Vi Ninh tức khắc im bặt.

Tiên Đế trừng mắt: “Ta và mẫu hậu con bận rộn cả một thời gian dài, chẳng lẽ con còn muốn nửa đời sau của bọn ta cứ bị nhốt trong Tiên cung mãi sao?”

Tạ Vi Ninh xem ông giả vờ hung dữ chả nghiêm túc tẹo nào, chần chừ nói: “Nhưng ngài và mẫu hậu có thể rời đi bất cứ lúc nào mà, trước đây chẳng phải còn lượn ở Ma giới rất lâu ư?”

Tiên Đế ra vẻ công bằng: “Như thế thì khác, bọn ta chỉ đi dạo vài ba cái toà thành ở Ma giới mà thôi, có ngắm được bao nhiêu đâu? Chẳng lẽ con nhẫn tâm để ta và mẫu hậu con cứ bị nhốt ở Tiên cung đến lúc chết hả?”

Tạ Vi Ninh chột dạ hỏi: “Vậy nữ nhi không dám. Ngài và mẫu thân còn… Bao lâu nữa?”

Tiên Đế hờ hững đáp: “Ít nhất cũng mấy trăm năm, nếu có thêm tiên quả linh thực thì có thể kéo dài thêm mấy ngàn năm, còn phải xem con có giữ mạng cho phụ mẫu hay không.”

Tạ Vi Ninh: “… Giữ, nữ nhi chắc chắn sẽ giữ.”

Lúc này Tiên Đế mới nhìn nàng hài lòng rồi xoay người rời đi, ông còn chưa đi xa đã bật cười ha hả vang vọng giữa hành lang dài trống trải.

Đến đêm, Tạ Vi Ninh nói chuyện này với Phong Thầm.

Người bên kia Thông Lục Nghi bình tĩnh đáp: “Tiên Đế Tiên Hậu đặt kỳ vọng cao với nàng nên họ mới như thế.”

Tạ Vi Ninh ngẫm lại rồi nói: “Cũng đúng, đã rất nhiều năm họ không là ‘Tạ Thương’ và ‘Ninh Tố Chỉ’, có lẽ bức bối sắp chết rồi. Đúng rồi, ta sai người thông báo ngày đăng cơ với Minh giới, còn Yêu giới… Hiện tại họ chỉ có thể phái người có bối phận tối cao của tộc tới đây. 

Nhắc mới nhớ, Yêu Chủ phạm tội lớn ắt sẽ bị phạt, Yêu giới không có chủ còn phái người cầu xin Tiên giới, chủ động mời ta quản lý thay. Trời ạ, một mình ta sao quản hết được đây, còn phải chọn người lên làm Yêu Chủ của Yêu giới nữa.”

Ánh mắt Phong Thầm lấp lánh niềm vui, nghe nàng lải nhải.

Tạ Vi Ninh nói xong lại nói tiếp: “Đúng rồi, chàng cũng nhớ phải tới nha.”

“Không khéo rồi.” Phong Thầm trầm giọng, chợt nhíu mày nói: “Ma giới bị ma vật quấy rối, rất nhiều ma vật và yêu thú ẩn nấp ở nơi sâu chạy ra quấy nhiễu dân chúng. Tu La cốc cũng suýt nữa thì bị hủy, ta còn phải sắp xếp cho họ. E là hôm ấy… Ta sẽ đến muộn.”

“Hả?”

Tạ Vi Ninh sửng sờ, giọng nói nhẹ bẫng, hồi lâu sau mới nói: “Được rồi. Chuyện Ma giới cũng rất quan trọng, chàng xử lý xong rồi hẵng đến.”

“Ừm. Ta sẽ cử Kiếp Sát và Đoạt Kiêu tới trước, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão sẽ thay ta tới trước.”

Tạ Vi Ninh rầu rĩ đáp: “Ò.”

Phong Thầm vừa nghe, sửng sốt dừng lại rồi nói: “Nàng giận à? Thật ra ta…”

“Không sao!” Tạ Vi Ninh lập tức cao giọng đáp: “Chàng tới cuối cùng cũng không sao, mọi người đều việc quan trọng mà. Dù sao không nhìn thấy ta đăng cơ là tổn thất của chàng chứ không phải ta.”

Nàng nói: “Được rồi, bản Đế Nữ muốn ngủ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dứt lời, Tạ Vi Ninh lập tức ngắt kết nối rồi nhìn Thông Lục Nghi hồi lâu, sau đó ném nó dưới gối đầu, tung chăn rồi vùi đầu che kín toàn thân.

Phong Thầm căng thẳng nhìn Thông Lục Nghi đã ngắt, hắn đứng phắt dậy đi qua đi lại trong phòng một lát, cầm Thông Lục Nghi lên sau đó lại đặt xuống.

Hắn nhíu chặt mày, đáy lòng hiếm khi do dự.

Phong Thầm có một nghi ngờ rất sâu sắc.

Lúc trước Tạ Vi Ninh chơi trò này cũng thấp thỏm giống hắn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện