Sau khi Tạ Vi Ninh nói xong, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng nhíu mày thật chặt, để nổi bật ra sự phiền chán và thiếu kiên nhẫn của Ma Tôn.

Chử Vũ yên lặng nhìn "hắn".

Tạ Vi Ninh hoàn toàn có thể nắm vững, vẫn giữ được dáng vẻ này, thậm chí còn thể hiện ra tư thái của Ma Tôn.

Còn trên dưới đánh giá nàng ta, đang muốn nói chi bằng nàng ta đến thăm Tam trưởng lão trước để đuổi người đi, Chử Vũ liền cong mắt, nói trước: "Là ta nói bậy rồi. Tôn chủ, ta vừa trở về vẫn chưa kịp tìm phụ thân, hẳn là ông ấy cũng rất nhớ ta, ta cũng nên qua đó xem thử. Nếu Tôn chủ có việc phân phó thì cứ sai người tới gọi ta là được."

Vừa nói xong, nàng hơi hành lễ, không cung kính như Ma tu khác, có vẻ hơi tùy ý.

Lúc nàng ta xoay người rời đi, Tạ Vi Ninh vô tình nhìn thấy trên nửa cổ tay lộ ra ngoài của nàng ta có một lớp vảy mỏng màu xanh đậm, liền trầm tư.

Hoàn toàn khác với mỗi một Ma tu mà nàng từng gặp qua.

Sau khi rẽ ngoặt, cách xa tầm mắt, biểu tình của Chử Vũ nháy mắt nhạt đi, nụ cười biến mất, sau đó dâng lên một cơn tức giận nhàn nhạt.

Một tiểu thị nữ chờ ở ven tường cách đó không xa, nhìn thấy nàng đi ra vội vàng lên đón, nhỏ giọng nhắc nhở: "Biểu tình, chú ý biểu tình."

Đúng lúc trước mặt có một đội ma quân tuần tra đi tới, gương mặt Chử Vũ cứng đờ, sau đó nặn ra một nụ cười.

Ma tu đi thẳng tới nhìn thấy nàng, đều cười chào hỏi.

"Đây không phải Tiểu Vũ sao?"

"Tiểu Vũ đã về rồi, Tam trưởng lão rất nhớ ngươi đấy ha ha ha."

"Lần này đến Yêu giới lại học được thứ gì rồi!"

Chử Vũ mỉm cười với bọn họ cho có lệ, đến khi toàn bộ đi hết, môi nàng vẫn giữ tư thế hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lửa, thanh âm dằn xuống cực thấp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết ngay mà! Tên Ma Tôn này vẫn không nhớ ra ta! Trái tim hắn không phải đã chết! Mà là hóa thành tro rồi!"

Tiểu thị nữ chỉ có thể thấp giọng nói: "Chẳng phải chúng ta đã nói mỗi lần đến Yêu giới, ít nhất cũng phải đem một vật trở về, xem như lễ vật tặng cho Ma Tôn để khắc sâu thêm ấn tượng sao?"

Chử Vũ: "Khắc sâu cái gì? Ỷ có bề ngoài đẹp đẽ liền không coi ai ra gì, bổn... có khi nào ta phải chịu cơn tức thế này! Mỗi một kẻ mà ta coi trọng, không phải chỉ cần ta ngoắc tay liền tới sao!"

Tiểu thị nữ khuyên nhủ: "Suy cho cùng, Ma Tôn chỉ chuyên tâm diệt trừ Tiên giới, không dành tâm tư cho những thứ khác cũng rất bình thường. Ngẫm lại với đại nghiệp của chúng ta, đây cũng là chuyện tốt."

Chử Vũ tức giận nói: "Phải phải phải, hắn vì mục tiêu này là tốt, cũng cực kỳ cố gắng. Ngươi chưa thấy thái độ biểu tình vừa rồi của hắn đâu, các ngươi truyền cho ta tin gì thế? Dáng vẻ đó của hắn mà giống thích Đế Nữ sao? Ta chẳng thấy đâu cả! Tốt xấu gì ta cũng lượn lờ ở trước mặt hắn nhiều năm như vậy, hắn còn không bị đả động trước sự nhiệt tình của ta, trái tim của tên này chết ở xó nào rồi! Ta không tin Đế Nữ mà các ngươi nói chỉ gặp một lần hắn đã rung động đâu!"

Tiểu thị nữ uyển chuyển nói: "Nhưng bao nhiêu năm qua, ước chừng cũng cách nửa năm một năm người mới đến một lần, ở mấy ngày lại thấy chán..."

Nét mặt Chử Vũ dữ tợn nói: "Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao? Hả? Ngươi nhìn ta đi, cho dù là ta ngụy trang, nhưng ngươi nói thử ở thiên hạ này có ai có thể xinh đẹp hơn ta! Một người xinh đẹp ở trước mặt một nam tử mấy ngày, còn nhiệt tình ân cần hỏi han hắn ăn uống gì chưa, ngủ có ngon không, hắn đều không cảm động xíu nào? Hắn chính là một tên chết bầm!"

Tiểu thị nữ nói: "Nhưng trước kia người cũng đã gặp Đế Nữ từ xa một lần, ban đầu còn tức giận trở về đập vỡ pháp bảo trong phòng..."

Chử Vũ nắm cổ áo nàng cả giận nói: "Ngươi cút! Rốt cuộc ngươi ở phe nào!"

Tiểu thị nữ: "Dù sao cũng là vì đại nghiệp của chúng ta..."

Chử Vũ chất vấn: "Đại nghiệp có quan trọng bằng ta không?!"

Tiểu thị nữ vô cùng ấm ức nói: "Nhưng ban đầu là người thoáng nhìn qua Ma Tôn này, liền chủ động xin ra trận vì đại nghiệp..."

Chử Vũ nghĩ đến liền cảm thấy tức chết rồi: "Đúng vậy, nếu không phải bởi vì trước kia nhìn không rõ, bị gương mặt của hắn nhất thời lừa gạt, ta cũng sẽ không nổi cơn điên nhiều năm như vậy. Chẳng phải ta chỉ tìm trò vui giết thời gian thôi sao? Tại sao ta phải chịu cơn tức này? Rốt cuộc khi nào Tiên giới mới bị diệt! Ngươi nói đám người này ấp ủ mưu đồ lâu như vậy, không thể tăng tốc một chút sao? Cần gì cứ phải chờ như vậy, thật lề mề, không thể tăng tốc diệt Tiên giới để ta tùy ý xuống phàm giới à!"

Tiểu thị nữ nghe không đúng, thử hỏi: "Người đến phàm giới là để...?"

Chử Vũ sững lại, sau đó chợt liếc nàng một cái: "Đương nhiên là đi chơi!"

Tiểu thị nữ nói: "Một khi đã vậy, vậy chúng ta vì đại nghiệp..."

Chử Vũ cắn răng nói: "Ta hiểu, vì đại nghiệp! Đi, mau chóng tìm hiểu chi tiết giao thiệp giữa Đế Nữ và Ma Tôn mấy ngày nay cho ta, xem thử rốt cuộc là chuyện gì!"

Tiểu thị nữ: "Không phải trước đó Tam trưởng lão đã viết cho người rồi sao?"

Chử Vũ: "Ngươi còn không biết ông ấy sao, phàm là mấy chuyện liên quan đến tình yêu, đám nam nhân này đều viết không chuẩn, tin làm gì chứ? Ta phải biết hết mọi chi tiết, rồi tự ta sẽ phán đoán! Ta không tin, ta không cảm thấy Đế Nữ kia tốt đẹp đến vậy? Một vẻ ngoài đẹp đẽ thôi, mà có thể khiến Ma Tôn này mất hồn hay sao? Chẳng phải Phong Hành tiên quân kia cũng không để nàng ta vào mắt sao!"

Tiểu thị nữ: "Phong Hành tiên quân hiện giờ đã là Tiên Tôn. Hắn và Đế Nữ là thanh mai trúc mã, có lẽ là thường xuyên gặp mặt nên không có cảm giác gì, nhưng Ma Tôn chỉ thoáng nhìn qua Đế Nữ, nói không chừng..."

Chử Vũ: "Cút! Ngươi câm miệng, sớm muộn ta cũng bị ngươi làm cho tức chết ở Ma giới!"

Nhân vật chính trong lời hai người, lúc này cũng đang thảo luận về các nàng.

Tạ Vi Ninh nhìn Thông Lục Nghi, kể lại cảnh mình đã nhìn thấy.



Phong Thầm nghe xong, không để ý mà nói: "Ta quên mất. Nữ nhi của Tam trưởng lão là bán yêu."

Tạ Vi Ninh ngạc nhiên: "Bán yêu?"

Phong Thầm nhớ lại một lát, nói: "Tam trưởng lão từng yêu Yêu tu, vì khó sinh nên chỉ sinh hạ một nữ, đó là Chử Vũ. Nàng ta theo Tam trưởng lão ở Ma giới, chỉ có thể tu ma, nếu không qua thời gian dài không thể chịu được ma khí sẽ tẩu hỏa nhập ma và dễ dàng nổ tung."

"Nhưng nàng ta là bán yêu, tu ma không hề dễ dàng, bao năm trôi qua không biết thực lực đã tới cảnh giới Tu La hay chưa."

Hắn dừng một chút, nhíu mày nói: "Nói ra thì gần đây chẳng phải ngươi muốn tăng cường tu luyện, nếu ngươi đã học xong bốn chiêu của bộ kiếm pháp kia, chỉ bằng thử tìm nàng ta đối luyện. Ngươi nói Kiếp Sát tìm cho ngươi một thanh kiếm là được, huyết kiếm không thể thường dùng."

Tạ Vi Ninh tức khắc dùng ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm vào Thông Lục Nghi, chần chờ nói: "Này... không ổn lắm nhỉ? Suy cho cùng đối phương là nữ hài tử, ta hiện tại sao có thể tìm nàng đối luyện chứ? Hơn nữa ta cảm thấy thái độ của nàng đối với ngươi tựa hồ có chút..."

Phong Thầm cho là nàng có ý nghĩ chùn bước, đôi mắt hơi trầm xuống ngắt lời: "Có gì không ổn? Hôm qua ngươi mới nói muốn tu luyện, hôm nay lại thay đổi rồi?"

Tạ Vi Ninh lập tức phản bác: "Sao có thể chứ!"

Phong Thầm lạnh lùng nói: "Vậy tập luyện đi."

Tạ Vi Ninh: "Ta cảm thấy tìm nàng đối luyện không ổn! Không phải nói ta không tập luyện!"

Phong Thầm nói như thể đang ngầm trào phúng: "Ngươi tìm nàng đối luyện, vừa vặn có thể lấy danh nghĩa trưởng bối rèn luyện vãn bối, nếu tìm những cảnh giới Tu La khác hoặc cấp thấp hơn, người ta chỉ sẽ cho là muốn dùng danh nghĩa đối luyện để trách phạt, sẽ không thực sự ra tay. Còn nữa, nếu tìm Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, sợ là học bốn chiêu còn chưa đủ."

Khóe miệng Tạ Vi Ninh giật giật: "...Trưởng bối rèn luyện vãn bối?!"

Phong Thầm nhíu mày.

Tạ Vi Ninh: "Ngươi... nói thử, sao ngươi lại thành trưởng bối đối với vãn bối rồi?"

Phong Thầm càng nhíu chặt mày, không thể hiểu được trọng điểm của nàng: "Nữ nhi của Tam trưởng lão nhỏ hơn ta khoảng năm mươi tuổi, hơn nữa nàng ta có huyết thống Yêu tộc, tuổi tác vốn không thể tính toán như người thường. Sao lại không phải là vãn bối?"

Tạ Vi Ninh: "......"

Nàng nhất thời lại cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn hơi cảm thấy không đúng, lại không thể phản bác.

Một sự im lặng ngắn ngủi, hai bên đều cảm thấy đối phương có chút khó hiểu.

Phong Thầm: "Ngươi còn có chuyện gì không?"

Tạ Vi Ninh nhớ tới giấc mơ hôm qua, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, hơn nữa cảm thấy giống như chạm đến chuyện bí mật riêng tư của đối phương, có vẻ không thích hợp để hỏi, vì vậy liền lăn tăn do dự.

Phong Thầm đợi một lúc lâu không nghe thấy câu tiếp theo, đang chuẩn bị ngắt Thông Lục Nghi.

Tạ Vi Ninh lại suy nghĩ một chút, chợt nói: "Vậy thì, thật ra ta là một người phàm cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, dựa theo tập tục của phàm giới, Ma Tôn đại nhân có lẽ cũng là trưởng bối của ta, còn phải tính là bối phận ông cháu, không biết trưởng bối có..."

Bên kia đờ đẫn một chốc, sau đó nổi gân xanh lên, quát lớn: "Tạ Vi Ninh!"

Tạ Vi Ninh lập tức ngắt kết nối.

Nàng cất Thông Lục Nghi vào, mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, thế mà chỉ cần bốn chiêu là có thể đối luyện với cảnh giới Tu La? Kiếm pháp này thật lợi hại! Còn Phong Thầm bên kia, suýt nữa lại bóp thêm một vết nứt trên Thông Lục Nghi.

Sau khi hắn loại bỏ kết giới cách âm, Phù Ngạn ngoài cửa thấy màn chắn rút đi mới gọi: "Điện hạ, đã đến Nghênh Tiên môn."

Cổng lớn được mở ra từ bên trong.

Phù Ngạn liền thấy Đế Nữ không biết vì sao lại có bộ dạng người sống chớ tới gần, khiến nàng có chút không dám lớn tiếng thở mạnh.

Mấy ngày nay khí thế của Điện hạ thật sự càng lúc càng lợi hại, thật là lột xác quá nhanh!

Nàng thầm cảm thán và kính nể trong lòng, cúi đầu đi theo Đế Nữ xuống thuyền mây.

Lần này về Tiên giới, động tĩnh không lớn như trước, có lẽ Tiên Đế và Tiên Hậu đều cảm thấy lần ra ngoài này tốt nhất vẫn nên giấu nhẹm tin tức, sắp đến Nghênh Tiên môn vẫn chưa có ai phát hiện bọn họ trở về, cũng không có tiên quan chờ.

Tiên Hậu cũng vội vã trở về xử lý sự vụ, không kịp dặn dò Đế Nữ, vội vàng để lại một câu "Mấy ngày nữa không được chạy loạn" và bảo nàng về đợi ở Tiên phủ trước, sau đó vượt qua Nghênh Tiên môn, về thẳng Tiên cung.

Phong Thầm nhấc chân trở về Tiên phủ.

Không ngờ, ở bên ngoài cấm chế Tiên phủ của Đế Nữ lại có một người đang chờ.

Hộ Thiên Vệ xung quanh thấy Đế Nữ trở về, trước đó đã bí mật nhận được tin tức từ Tiên Đế Tiên Hậu nên cũng không lấy làm lạ, chỉ hành lễ vấn an nàng.

Vì thế, trong thanh âm của một đám người, Đế Nữ và Phong Hành Tiên Tôn, hai người đối diện tựa như một ranh giới vô hình cách trở, giữa hai bên như thể có vô số mạch nước ngầm cuộn trào, trút xuống tựa vạn mã bôn đằng* lại như dời non lấp biển.

(Ji: *万马奔腾 - chạy hết tốc lực)



Hộ Thiên Vệ thi lễ xong, cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Bọn họ nhất thời khiếp sợ bởi Đế Nữ lại đối kháng Phong Hành Tiên Tôn, và hoang mang trước cảnh tượng hai người gặp mặt, ai ai cũng cúi đầu không dám nhiều lời, sợ đụng phải cái gì không hay.

Một lát sau.

Mọi người chỉ thấy Đế Nữ như đã mất kiên nhẫn, cũng không liếc Phong Hành Tiên Tôn lấy một cái, liền xoay người vào Tiên phủ.

"Chờ đã." Phong Hành Tiên Tôn trầm giọng gọi "nàng": "Sáng hôm nay, Tiên Đế đã triệu ta đến Tiên cung nói một vài chuyện. Ngươi không có gì muốn với ta sao?"

Hộ Thiên Vệ vừa nghe những lời này, liền cảm thấy không đúng.

Chỗ này không nên ở lâu, có một số việc, không phải thứ mà những người như bọn họ có thể nghe, bọn họ bèn hỏi ý kiến từng người một, nhanh chân sơ tán.

Cấm chế ngoài Tiên phủ đối với Đế Nữ mà nói tất nhiên là không có chút tác dụng, Phong Thầm nhấc chân chưa đi được hai bước, liền nghe Phong Hành Tiên Tôn hỏi ở phía sau: "Ý của ngươi, là muốn dùng cấm chế ngăn cản ta?"

"Tạ Vi Ninh, hiện tại ta thật sự càng ngày càng không hiểu được ngươi rồi."

Gương mặt Phong Hành Tiên Tôn dường như ngập tràn khó hiểu, vầng trán nhíu lại: "Ngươi có biết hai ngày trước ta vừa đánh thức thần kiếm không? Ta chưa kịp nói với ngươi, hôm nay đã được báo là ngươi quyết tâm muốn giải trừ hôn ước với ta, thậm chí phụ mẫu ta cũng truyền tin rằng bọn họ đang trên đường tới. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế?"

"Trước kia thì bỏ đi. Hiện giờ thần kiếm trong tay ta, chẳng lẽ ngươi có thể tìm ra người thứ hai ở Tiên giới thích hợp với ngươi hơn ta sao?"

Hắn trầm giọng nói: "Giữa chúng ta vẫn còn có chút tình nghĩa. Hà tất phải ầm ĩ đến bước này chứ?"

Phong Thầm giương mắt nhìn về phía hắn, cười giễu một tiếng: "Ta đã sớm không lời nào để nói với ngươi. Hiện giờ ngươi đã là cảnh giới Tiên Tôn, vẫn chưa hiểu được sao?"

Sắc mặt người đối diện biến đổi.

"Hôm nay ta sẽ nói thẳng với ngươi." Phong Thầm lạnh lùng nói, "Thế nhân đều biết, Đế Nữ trước kia theo đuổi ngươi không dứt, nhưng ngươi lại thờ ơ hững hờ. Hiện giờ Đế Nữ muốn giải trừ hôn ước, ngươi lại phản đối chạy tới chất vấn, ngươi không cảm thấy hoang đường sao? Ngươi luôn miệng nói tình nghĩa, đâu rồi? Ngươi đã thể hiện nửa phần tình nghĩa của mình ở đâu!"

Trái tim Phong Hành Tiên Tôn chợt đập mạnh, hắn chưa từng thấy một Đế Nữ như vậy bao giờ, giống như không quen biết nàng, hắn sững sờ trong giây lát, hiếm khi cảm thấy có chút bất an: "Ngươi..."

"Ngươi vẫn không biết mình đã sai chỗ nào sao?" Nét mặt Phong Thầm trầm xuống, "Nếu không rõ thì trở về tự suy xét, ngươi đã làm gì khiến tình nghĩa giữa ngươi và Đế Nữ bị mài mòn đến mức này!"

Hắn cười lạnh nói: "Phong Hành, trên đời này, không phải tất cả mọi người phải xoay quanh ngươi. Có một số việc, không phải là điều đương nhiên như ngươi cảm thấy."

Dứt lời, Phong Thầm xoay người rời đi, đi vài bước lại dừng lại xoay người, đánh giá hắn trên dưới, khóe miệng khẽ cong lên, nói có chút trào phúng: "Thần kiếm xuất thế thì thế nào chứ?"

Ngón tay Phong Hành vô thức đặt lên phần chuôi của thần kiếm treo bên hông mình.

"—— Ngươi thực sự cho là đã khống chế được thần kiếm?"

Phong Thầm nói xong, không quay đầu lại nữa.

Phong Hành hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ, sau một lúc lâu, biểu tình của hắn căng thẳng, quay người rời đi.

Thị nữ và Hộ Thiên Vệ canh giữ bên trong Tiên phủ nhìn thấy Đế Nữ liền lập tức tiến lên đón, bởi vì khí áp quanh người nàng cực kỳ thấp, tràn ngập áp bức, nên không dám thở mạnh.

Phong Thầm không vui phất tay, nhóm người nháy mắt lui ra hết.

"Phù Ngạn." Hắn bỗng dưng gọi một tiếng.

Chờ người tiến vào, Phong Thầm cau mày, trong giọng chứa đầy bực bội: "Phái người âm thầm điều tra nhất cử nhất động của những người trong Tiên phủ này, kể từ ngày mà ta cho người chuẩn bị y phục đến hôm nay. Có ai đã rời khỏi viện tử, còn có ai đã từng ra ngoài."

Hắn chợt nói: "Hạc giấy truyền tin của ngươi trước kia, có thể thông qua cấm chế của Tiên phủ sao?"

Phù Ngạn lắc đầu, lại gật đầu: "Cấm chế chỉ có thể chặn người ngoài hoặc sự tập kích của những người có cảnh giới thấp hơn Thượng tiên, hạc giấy... trước kia không mấy được chú ý, nó chỉ dùng để truyền tin, linh lực vô cùng yếu ớt, không cảm ứng được nguy hiểm, có lẽ không nằm trong phạm vi ngăn trở. Huống hồ hạc giấy mà chúng ta sử dụng đều có ký hiệu của Tiên cung, có thể tự do bay lượn trong Tiên Vân Phù Cư mà không bị cản trở."

Phong Thầm liền bảo nàng tiếp tục điều tra.

Sau đó hắn ngồi trầm mặc một lát, bất giác lấy Thông Lục Nghi ra, nhìn một chốc lại đặt xuống.

Không đến ba ngày.

Phụ mẫu của Phong Hành Tiên Tôn đã tới Tiên cung.

Tin tức vẫn chưa truyền ra, Tiên Hậu đang tiếp đãi thì có hạ nhân truyền báo tin tức.

Nguyên Vi tiểu tiên đã chết.

Nghe nói là được tìm thấy bởi người của Đế Nữ, đã chết một ngày trong kho.

Trước đó không ai ra được cấm chế của Tiên phủ, nên người bên trong không thấy nàng ta chỉ nghĩ nàng ta ở nơi khác của Tiên phủ. Suy cho cùng nơi này quá lớn, Nguyên Vi tiểu tiên lại là thị nữ bên cạnh Đế Nữ, nên không quá chú ý nàng có xảy ra chuyện gì hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện