Về chuyện thí luyện Định Ma Bia, Ma giới thật sự không rõ, cuộc thí luyện để Ma giới chọn Ma chủ, sao tam giới kia lại tới đây, năm ngoái đâu thấy bọn họ hứng thú như vậy nhỉ.

Trong Tứ giới có lẽ chỉ có Ma giới hoàn toàn không xem trọng việc thí luyện, Ma giới đang âm thầm chuẩn bị chờ thí luyện qua đi, người của tam giới đi rồi, bọn họ sẽ khai chiến, trở thành Ma chủ dựa trên thực lực.

Sau khi Tiên Đế tới, mang theo chúng Tiên quan "thị sát" các thành trì ở Ma giới, suy cho cùng ông cũng là Đế, tuy người Ma giới không thích nhưng cũng không thể đối nghịch công khai.

Bản thân Ma giới còn không chọn ra được một chủ, lòng dân phân tán, đối địch với Tiên Đế thậm chí toàn bộ Tiên giới chỉ bằng một Ma Tôn một thành trì thì —— trừ vị Ma Tôn không muốn sống của Vô Niệm Thành, còn ai có lá gan này? Nhưng hiện tại cũng là vị đó của Vô Niệm Thành, đã bắt đầu tiếp xúc với Tiên giới.

Đặc biệt sau khi Đế nữ và Phong Hành Tiên Tôn giải trừ hôn ước, chúng Ma tu cảm thấy Đế nữ và Ma Tôn càng thêm "lộ liễu", thậm chí còn cùng nhau rời đi trước mặt Tiên Đế Tiên Hậu, chẳng ai thèm quản! Ma Tôn kia... không phải muốn âm thầm cấu kết với Tiên giới đó chứ? Nếu hắn tìm Tiên giới giúp đỡ chuyện Ma chủ, bọn họ nhất định sẽ không cho phép!

Chân trước Tạ Vi Ninh vừa mới tiễn Phong Thầm, chân sau đã có người tìm tới cửa.

Người này rất thân thiết với Ma Tôn, là Đằng Hư Dã - chủ nhân của Yêu giới, thuộc hạ tới báo, hắn đã chờ ở ngoài Ma cung được một lúc.

Tạ Vi Ninh vội mời người vào, một nam tử trung niên anh tuấn bước vào, nhìn qua bề ngoài không hề thấy đặc điểm của một Yêu tu, dù là phục sức thanh nhã hay là khuôn mặt hiền lành, bao gồm cả bước chân nhanh nhẹn không chút do dự của hắn, đều đặc biệt khiến người khác nổi lòng muốn thân thiết.

Hắn sảng khoái cười to, ngữ khí nói chuyện không hề khách sáo: "Lão đệ! Đã lâu không gặp, đệ vẫn khỏe chứ?"

Đằng Hư Dã lao đến ôm lấy Ma Tôn, sau đó lo lắng hỏi: "Trước khi ta tới, đúng lúc thấy Đế nữ đi ra ngoài, người Tiên giới không tới gây phiền phức đệ chứ? Chậc, việc này đều do ta, lâu nay đệ không phái người tới Yêu giới mua đồ, ta nghĩ nhân dịp thí luyện Định Ma Bia thuận tiện đến xem đệ sống thế nào, có cần giúp đỡ hay không. Kết quả tin tức này phỏng chừng đã bị người truyền ra để người Tiên giới biết được, cục diện mới biến thành như vậy. Nếu trong lòng đệ không vui, cứ nói với ta!"

Tạ Vi Ninh không nghĩ tới Yêu Chủ khiêm tốn đến vậy, chỉ đành nói: "Việc này không trách Yêu Chủ, ta cũng không hề không vui."

"Không sao thì tốt." Đằng Hư Dã yên tâm, lại nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Lời đồn về đệ và Đế nữ truyền nhanh đến đâu, đệ cũng biết nhỉ? Cũng truyền tới Yêu giới rồi. Rốt cuộc đệ và Đế nữ là thế nào? Lúc trước ta luôn nghe nói đệ không thích Tiên giới, còn khuyên bảo, chẳng lẽ hiện tại đệ thay đổi quan niệm rồi?"

Hắn cười một tiếng nói: "Không phải bị ta thuyết phục rồi đó chứ?"

Tạ Vi Ninh học theo dáng vẻ của Phong Thầm, sắc mặt lập tức lạnh đi, cười giễu nói: "Yêu Chủ cảm thấy ta với Đế nữ có bao nhiêu thật lòng?"

Đằng Hư Dã nói: "Chẳng lẽ đệ......"

Tạ Vi Ninh: "Xem ra kỹ thuật diễn của ta cũng có thể lừa gạt được Yêu Chủ."

"Đệ..." Đằng Hư Dã lập tức hạ giọng, nổi giận, "Đệ thật là càn quấy! Đệ lừa Đế nữ để làm gì? Nếu việc này để Tiên giới biết được, Tiên Đế Tiên Hậu nhất định sẽ không tha! Đệ quá hồ đồ rồi, dù cho đệ bất mãn Tiên giới thế nào, cũng phải chọn một con đường tốt chứ!"

Tạ Vi Ninh lạnh giọng nói: "Tâm ý ta đã quyết. Yêu Chủ không cần khuyên."

"Haiz!" Đằng Hư Dã nặng nề thở dài, lo lắng nhíu mày hỏi, "Vậy kế tiếp đệ còn muốn làm gì nữa? Hiện giờ Tiên giới đã tới Ma giới, hành động vô tình của ta sẽ không vừa khéo thuận tiện cho đệ chứ? Đệ muốn ra tay sau thí luyện Định Ma Bia à?"

"Yêu Chủ nghĩ nhiều rồi."

Tạ Vi Ninh trầm giọng nói: "Sợ là huynh đã quên, ngoại trừ Tiên giới, Minh giới cũng đã tới Ma giới. Ta vốn chỉ muốn đấu với Tiên giới, không có ý muốn ra tay với Yêu giới và Minh giới."

"Vậy đệ muốn làm gì?" Đằng Hư Dã nói, "Ta nghe nói trận chiến của đệ và Đế nữ lúc trước, bởi vì Tử Lôi mà tạm dừng một thời gian, sau đó đệ cũng không có động tĩnh, ta còn tưởng rằng đệ đã từ bỏ tranh chấp với Tiên giới, đang nhẹ nhàng thở ra thì bỗng nhiên lại nhớ tới còn có chuyện Định Ma Bia, cho rằng đệ muốn tiếp tục ra tay với Tiên giới sau Định Ma Bia. Hiện tại xem ra, quả nhiên trong lòng đệ vẫn chưa từ bỏ."

Tạ Vi Ninh nói: "Không sai. Nếu muốn ra tay với Tiên giới, giờ không phải là lúc. Hết thảy chờ ta trở thành Ma chủ, hẵng bàn bạc kỹ hơn."

Nàng biết được từ Phong Thầm, trước đây Ma giới và Yêu giới có mối quan hệ tốt, Yêu Chủ thường tương trợ hắn, giúp đỡ Vô Niệm Thành, cho nên thỉnh thoảng Yêu Chủ phát hiện mạch linh thạch hoặc núi linh thực mới, di tích mới... sẽ truyền tin gọi Vô Niệm Thành đến hỗ trợ khai thác, thuận tiện có thể mang một ít bảo vật về, qua qua lại lại như thế, lúc người bên dưới khai thác, bọn họ sẽ nói vài câu ở bên cạnh.

Tính tình Phong Thầm như vậy... Có lẽ trước kia thật sự lười che giấu, cũng khá ngông cuồng, hoặc là còn quá trẻ, tuy không biểu lộ muốn làm gì Tiên giới nhưng cũng để lộ bản thân không thích Tiên giới, đến Yêu Chủ cũng biết.

Nếu là trước đây, có thể "Ma Tôn" cũng sẽ không nói thêm suy nghĩ thật sự, nhiều nhất chỉ dừng ở mức độ không thích, nhưng hiện tại muốn thăm dò, Tạ Vi Ninh liền nói thẳng ra.

"Đệ ấy... Sợ là không đụng tường Nam không quay đầu lại*! Trước kia ta từng có dự cảm mơ hồ, không ngờ đệ thật sự nghĩ như vậy! Tiên giới đáng để tranh như vậy sao? Chỉ nói Tiên Đế Tiên Hậu ai ai cũng được Thần tộc chúc phúc, sao đệ có thể so sánh được? Thôi, ta cũng không nói nhiều nữa."

Đằng Hư Dã thở dài, xua tay nói: "Ta chỉ nói với đệ, chuyện giữa đệ và Tiên giới, Yêu giới sẽ không nhúng tay, cho dù ta và đệ nhất kiến như cố**, cũng đừng mong ta ra tay. Phía dưới ta chính là tính mạng của toàn bộ Yêu giới, ta phải bảo vệ cho bọn họ."

(Ji: *Ý chỉ sự cố chấp, không chịu lắng nghe ý kiến

**mới gặp đã thân)

Tạ Vi Ninh gật đầu: "Yêu Chủ yên tâm, việc này chỉ là việc của riêng mình ta, không liên quan đến huynh."

Sau đó hai người hàn huyên một lát, Đằng Hư Dã vẫy tay bảo hạ nhân đưa linh thạch linh thực mà Yêu giới bọn họ mang đến, còn nói số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng là một phần tâm ý, coi như là chúc mừng trước việc nàng bước lên vị trí Ma chủ.

Tạ Vi Ninh vất vả lắm mới tiễn được người này đi, nhìn bóng dáng rời đi thật nhanh của đối phương, đột nhiên trước mắt lóe lên.

Cảnh tượng nàng bị người ta đâm kiếm xuyên qua yết hầu bỗng nhiên xuất hiện lần nữa, tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy áo bào vô cùng chính khí chứa Tiên khí như ẩn như hiện.

Nàng chớp mắt, đập vào mắt vẫn là Ma cung ở nơi cao, nhìn ra bên ngoài là toàn cảnh Vô Niệm Thành.

Tạ Vi Ninh đứng yên, ánh mắt hiện lên vẻ hoang mang.

Nàng không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ lúc này trong lòng khó nén được sự phẫn nộ, oán khí và sự căm hận sâu sắc, quấy nhiễu lòng nàng rối ren, toàn thân vô cùng khó chịu.

Cực kỳ khó chịu, cáu kỉnh, phiền chán, những cảm xúc tiêu cực khiến nàng không thoải mái, rất muốn trút hết toàn bộ tâm tình.

Một đội ma quân Tu La đi ngang qua, hành lễ với Ma Tôn, có lẽ mấy ngày nay cảm thấy thân cận với Ma Tôn không ít, có người to gan cất cao giọng hỏi: "Tôn chủ, lần sau khi nào ngài lại đến chỉ điểm bọn ta thế? Phía sau bọn ta đã xếp hàng thật dài rồi, chỉ sợ ngài......"

"Cút!"

Đôi mắt Ma Tôn mang lệ khí, sắc mặt không vui quét mắt qua hắn.

Ma tu cấp Tu La run rẩy cả người, tức khắc im lặng.

Ánh mắt này, khiến mọi người đờ đẫn nhớ tới ngày tháng trước kia, mấy ngày nay bọn họ có vẻ, tựa hồ quá mức vô lễ......

"Quá ồn." Ma Tôn nhắm mắt ẩn nhẫn hít một hơi, mở mắt ra, khí thế áp bức tới mức chúng Ma tu không dám ngẩng đầu, chỉ nghe "hắn" trầm giọng nói, "Lui xuống!"

"Rõ!" Chúng Ma tu lập tức tản ra.

Tạ Vi Ninh dường như đông cứng tại chỗ, một lát sau mới hồi thần lại.

Quả thực, không thể hiểu được.

Suy nghĩ duy nhất của nàng đó là... âm thanh của Ma tu kia quá cao đến mức đau đầu.

Sau đó như đã hẹn, Tạ Vi Ninh kể lại với Phong Thầm mọi chuyện đã nói với Yêu Chủ, vẫn còn có chút thất thần.

Đến khi Phong Thầm gọi hai tiếng ở bên kia, âm thanh càng nặng nề hơn, nàng mới phản ứng lại: "Hả? Ban nãy ngươi nói gì?"

Phong Thầm nhíu mày nói: "Hôm nay có chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?"

Tạ Vi Ninh: "...Cái gì?"

Phong Thầm trầm giọng hỏi: "Lần thứ ba."

Tạ Vi Ninh không khỏi hỏi lại: "Lần thứ ba gì?"

Phong Thầm: "Đây là lần thứ ba ngươi không nghe ta nói."

Tạ Vi Ninh nhận ra sự bất mãn sâu sắc trong giọng điệu của người đối diện, xin lỗi: "Ngại quá, vừa rồi ta hơi mất tập trung, nhưng bây giờ không sao rồi, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc nghe."

Nàng điều chỉnh tinh thần, nhớ lại nội dung cuộc đối thoại, cách nghĩ rất rõ ràng: "Tuy rằng ngoài mặt cảm giác Yêu Chủ nói chuyện với ta không có vấn đề gì. Hắn cũng là người tốt, tặng linh thạch linh thực cũng chứng tỏ Yêu giới sẽ không tham gia chuyện hai giới Tiên Ma. Nhưng bây giờ ta nghĩ lại, cảm thấy hắn đối với ta... cũng chính là đối với ngươi, có vẻ rất hứng thú với chuyện liệu có tấn công Tiên giới hay không."

Phong Thầm "Ừm" một tiếng, suy tư một lát rồi nói: "Trước kia hắn sẽ không nói với ta những lời này. Chỉ ở bên cạnh khuyên bảo."

Tạ Vi Ninh nghĩ một chút: "Nếu như không có chuyện chúng ta hoán đổi thân thể, trận chiến ấy ngươi cũng sẽ giết mười vạn Hộ Thiên Vệ bao gồm cả tiên quân, thậm chí còn có thể bắt Đế nữ đến Ma giới tra tấn thậm tệ. Như ngươi mong muốn, hai giới Tiên Ma hoàn toàn rơi vào thế đối lập. Vậy có phải kế tiếp ngươi sẽ tranh đấu với các Ma Tôn, trở thành Ma chủ, sau đó từng bước tấn công cho đến khi đánh hạ Tiên giới, đoạt được Đế vị hay không?"

"Nếu như ta thắng trận chiến với Đế nữ."

"Các Ma Tôn còn lại nhiều nhất cũng chỉ có một hai người ra tay." Phong Thầm thuận theo cách nghĩ của nàng mà nói, "Trở thành Ma chủ sẽ thuận lợi hơn hiện tại rất nhiều. Sau đó ắt hẳn sẽ thực sự như lời của ngươi."

Tạ Vi Ninh: "Cho nên, nếu dựa theo con đường ban đầu..."

"Nhưng mà, ngươi đã nói sai một điểm."

"Điểm gì?"

Phong Thầm nhàn nhạt nói: "Ta không có hứng thú với Đế vị."

Tạ Vi Ninh sửng sốt: "Ngươi chỉ muốn đánh hạ Tiên giới?"

Phong Thầm: "Ừm."



Tạ Vi Ninh hỏi: "Vậy hiện tại ngươi vẫn muốn diệt Tiên giới sao?"

Phong Thầm trầm mặc một lát rồi nói: "...Sau khi thân thể chúng ta đổi về, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo. Việc này không liên quan tới ngươi nữa."

Tạ Vi Ninh sững sờ, sau đó đáp một tiếng. Trông bộ dạng này là hắn muốn tự diệt Tiên giới.

Nàng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không nghĩ quá nhiều, vì thế nói tiếp: "Như thế xem ra, là do mỗi một bước đi trước đây của ngươi đều muốn hủy diệt Tiên giới, cho nên hắn không tới tìm ngươi nói như vậy. Nhưng cũng vì chúng ta xảy ra ngoài chuyện ý muốn mới khiến ngươi dừng bước tiến diệt Tiên giới, thậm chí còn nhiều lần tiếp xúc thân cận với Đế nữ, lúc này mới khiến hắn ngồi không yên, muốn đến hỏi ngươi?"

Tạ Vi Ninh nói thẳng: "Có thể nào là Yêu Chủ muốn chờ ngươi tấn công Tiên giới, hai bên đánh tới cuối cùng, còn hắn sẽ ngồi đó ngư ông đắc lợi hay không?"

Sợ là không ai có thể tưởng tượng được Đế nữ và Ma Tôn sẽ hoán đổi thân thể, cũng không biết bọn họ còn nói với nhau chuyện cực kỳ cơ mật này. Từ một bước sai này về sau, từng bước đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, cũng khiến Đế nữ và Ma Tôn phát hiện những chuyện bất ổn trên người của đối phương.

Trong mắt Phong Thầm hiện lên một tia lạnh lẽo.

Đúng thật, ngoài đáp án này không còn lời giải thích nào khác hợp lý hơn.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Thật không ngờ kỳ vọng bọn họ đối với ta lớn đến thế."

Còn là từ rất nhiều năm trước, thậm chí hắn còn chưa lập Vô Niệm Thành, đã để Tam trưởng lão đi theo bên cạnh, còn có nữ nhi bán yêu kia.

Tạ Vi Ninh cũng rất hoang mang, sao những người này lại chắc chắn Phong Thầm nhất định sẽ công hạ Tiên giới đến thế nhỉ? Tại sao không dồn lên người Ma Tôn khác?

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Tạ Vi Ninh muốn đi ngủ, đây là giấc ngủ từ lâu mà nàng muốn thật ngon giấc để chuẩn bị cho thí luyện Định Ma Bia ngày mai. Giống như sắp bước vào trường thi.

Phong Thầm bỗng gọi nàng lại: "Chờ một chút."

Tạ Vi Ninh: "Sao vậy?"

Phong Thầm trầm mặt nói: "Ngươi vẫn chưa nói với ta, hôm nay ngươi đã xảy ra chuyện gì."

Tạ Vi Ninh không nghĩ tới hắn còn băn khoăn chuyện này: "À... Kỳ thật hình như, cũng không phát sinh chuyện gì."

Phong Thầm không lên tiếng.

Cách Thông Lục Nghi, Tạ Vi Ninh cảm nhận được hơi thở khiến người hít thở không thông truyền đến từ không khí. Có lẽ hắn không tin lời nàng nói, buộc nàng phải nói sự thật. Nàng cau mày suy tư, chỉ đành nói: "Có thể do trong lòng có chút không thoải mái."

Lý do giản dị như thế, làm Phong Thầm hơi kinh ngạc.

Tạ Vi Ninh nói: "Hôm nay tâm trạng thật sự không tốt, trong lòng buồn bực bức bối. Suýt nữa ta đã bị thuộc hạ của ngươi chọc giận rồi. Trời cũng biết tính tình ta tốt như vậy, rất hiếm khi tức giận."

Phong Thầm nhíu chặt mày nói: "Vì sao?"

Tạ Vi Ninh thở dài, buồn khổ nói: "Sao ta biết được. Hiện tại tim ta đập rất nhanh, có lẽ là khẩn trương sợ hãi bởi chuyện thí luyện Định Ma Bia. Dù sao cũng rất lạ."

Phong Thầm thấp giọng nói: "Ngươi không cần lo lắng chuyện Định Ma Bia. Không ai có thể qua được thí luyện. Sau này ta vẫn sẽ ở lại, ta sẽ tương trợ ngươi tranh vị trí Ma chủ."

Tạ Vi Ninh: "Ừm, ta biết, nhưng đôi khi rất khó khống chế cảm xúc. Thôi, ngươi đừng lo lắng nữa, ta sẽ tự điều tiết."

Dứt lời, Thông Lục Nghi liền ngắt.

Tạ Vi Ninh nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng dứt khoát nhìn mành trướng trên đỉnh đầu, tỉ mỉ đếm từng nếp uốn.

Mà bên kia, bởi vì Ma giới nhiều năm không có chủ, Ma Tôn của các thành không có nhiều chỗ trống để người tam giới nghỉ ngơi, hơn nữa tam giới quá nhiều người không biết phân chia nghỉ ngơi ở thành của các Ma Tôn như thế nào. Bởi thế, mọi người dứt khoát nghỉ ngơi ở trên thuyền mây của mình.

Phù Ngạn đứng ngoài cửa một lát, sau khi thấy nến trong phòng Đế nữ đã tắt, liền kéo kết giới cách âm xuống, thầm thở phào, cảm thấy sau đó hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nào ngờ ý nghĩ này vừa mới ngoi lên, cửa phòng mở ra, sau đó liền thấy khuôn mặt căng thẳng của Đế nữ, khí thế nghiêm nghị áp bách khiến nàng ngây người một chút, quay đầu lại mới phát hiện Đế nữ đã rời đi, vội vàng gọi: "Điện hạ! Điện hạ, người muốn đi đâu? Bây giờ sắp đến giờ sửu rồi..."

Đế nữ đã phóng ra ngoài trước mặt nàng.

Phù Ngạn bất lực, đang bối rối không biết nên giấu giếm cho Đế nữ hay báo cho Tiên Đế Tiên Hậu, thì phát hiện hóa ra tầng một cũng còn Tiên quan chưa nghỉ ngơi, bọn họ thấy hết tất cả, lúc này mới báo cho Tiên Đế.

Tiên Đế Tiên Hậu ngủ chưa bao lâu đã bị tin tức này dựng đầu dậy.

Phản ứng của hai người lại không giống nhau.

Tiên Hậu: "......" Cạn lời trầm mặc.

Tiên Đế: "Cái gì?! Canh giờ này rồi nó lại muốn đi đâu nữa! Ma giới là nơi nó có thể tùy tiện chạy loạn sao? Gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Trên thuyền mây vẫn tính là an toàn, đêm khuya bên ngoài có yêu thú, còn có gì mà... Ma vật! Ma vật đột kích thì làm sao! Nó sắp làm ta tức chết rồi!"

Tiên Đế đang vội vàng mặc áo ngoài, lúc định mang giày thì chợt phát hiện người ở mép giường không có động tĩnh, buồn bực nói: "Nàng sao thế? Bị nữ nhi chọc tức đến mức không muốn đi tìm à? Cũng không thể như vậy, nói thế nào thì đó cũng là nữ nhi của chúng ta......"

"Được rồi." Tiên Hậu ngắt lời ông, liếc sang nói, "Ta không giống chàng. Trong lòng ta không có gợn sóng, cũng không bất ngờ chút nào. Chàng cứ yên tâm, chưa chắc ở Ma giới nó có thể xảy ra chuyện gì đâu. Huống chi thuyền mây của chúng ta dừng ở vị trí gần Vô Niệm Thành nhất."

"Lời này có ý gì... Cái gì? Ta nói sao nàng lại ngừng thuyền mây ở đây, còn cho rằng trước đây tới nàng đã có kinh nghiệm, hóa ra lý do lại là thế này?!" Tiên Đế nổi giận, "Vậy muộn như vậy nó còn muốn đến Vô Niệm Thành? Hoang đường! Còn ra thể thống gì! Người khác biết sợ là sẽ chê cười đến chết, Ma tu ở Vô Niệm Thành phỏng chừng cũng sẽ cười nhạo rất lâu!"

"Lo nhiều rồi."

Tiên Hậu khép áo lại đi ngủ: "Có lẽ đám Ma tu kia bình tĩnh hơn cả chàng đấy."

Bà phất tay phân phó: "Phù Ngạn, ngươi lui xuống đi, bảo Hộ Thiên Vệ nhanh chân đuổi theo, hẳn là đã đến Vô Niệm Thành rồi, không đuổi kịp thì tiến thẳng vào thành, đến Ma cung hỏi sẽ biết."

Phù Ngạn cúi người đáp: "Vâng. Nô tỳ tuân mệnh."

Tiên Hậu: "Nhớ tắt nến đấy."

Phù Ngạn gật đầu, điềm nhiên lui ra trước gương mặt trợn mắt há mồm của Tiên Đế.

Hộ Thiên Vệ nhận được tin nhanh bước đuổi theo, quả nhiên y như Tiên Hậu đã đoán, không thấy Đế nữ chỉ đành vào Ma cung, Ma tu ở cửa gật đầu với bọn họ rất quen thuộc: "Tới rồi à. Đế nữ vào tìm Tôn chủ bọn ta, ngươi nhớ chờ ở ngoài hành lang, đừng tới gần cửa."

Hộ Thiên Vệ: "......"

Màn này thật là quỷ dị, hắn lại cảm thấy lời này có chút không tôn trọng Đế nữ bọn họ, muốn nổi giận nhưng trong lòng thứ đầu tiên xuất hiện là: Ngươi thì biết cái gì, tới cửa cũng chẳng sao, dù sao bọn họ đã hạ kết giới cách âm rồi.

Sau khi nhận ra điểm này, Hộ Thiên Vệ nhìn Ma tu đối diện hừ một tiếng, bước vào Ma cung, đi vài bước lại nói: "Sao vậy, các ngươi chẳng có ai dẫn đường à?" Giờ này chẳng lẽ ngủ hết cả à! Quỷ mới tin!

Ma tu lười biếng nói: "Ối giời dẫn đường cái gì, nói như bọn ngươi không quen đường vậy. Nến trên đường của bọn ta tuy mờ nhưng cũng không phải không thấy rõ, các ngươi tự đi đi."

Hộ Thiên Vệ: "...Ngươi không sợ bọn ta nhân cơ hội làm gì đó à?"

Ma tu ngơ ngẩn, suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, ta vẫn nên đi theo các ngươi một chuyến. Tránh để người khác nhìn thấy liền cảm thấy ta thất trách."

Hộ Thiên Vệ: "......"

Sĩ diện gớm!



Tinh thần Tạ Vi Ninh không yên, đang nằm trên giường thở ngắn than dài thì nghe thấy ba tiếng vang nhỏ ở ngoài viện.

Nàng chỉnh lại trang phục, nói: "Vào đi."

Kết quả người tới trước cửa, lại trực tiếp đẩy cửa vào.

Nàng cả kinh, khi giương mắt nhìn là ai liền càng kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tạ Vi Ninh đứng lên, ló đầu ra cửa xem xét, không phát hiện bóng dáng của Tiên quan khác liền kéo hắn vào phòng nói: "Giờ này rồi, ngươi chạy tới đây là muốn nói gì với ta sao?"

Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn... Ma Tôn này, từ trước đến nay biểu cảm chẳng có lúc nào tốt, liền hồ nghi hỏi: "Lẽ nào ngươi muốn ta tạm thời ôm chân Phật*, giờ này còn muốn dạy ta tu luyện sao?"

(Ji: *Ý chỉ sự chuẩn bị gấp gáp vội vàng)

Phong Thầm: "......"

Hắn liếc xéo nàng một cái, cong môi lên trào phúng nói: "Làm sao, trong lòng ngươi ta có hình tượng này?"

Tạ Vi Ninh thấy ngữ khí của hắn không đúng, thầm nói một tiếng tiêu đời, nhanh chóng vớt vát: "Sao lại nói thế, ta nói như vậy rõ ràng là bởi vì trong lòng ta Ma Tôn đại nhân là một sư phụ... đỉnh của chóp!"

Phong Thầm lạnh nhạt tỏ vẻ: "Ồ."

Bộ mặt a dua nịnh hót xấu xí đã hoàn toàn lộ rõ.

Nghe là thấy không thể tin nổi rồi.



Hắn nhìn quanh một vòng, thấy bên trong này không thay đổi nhiều, vẫn rất quen thuộc, liền tìm một nơi ngồi xuống rồi nói: "Ngươi ngủ đi."

Tạ Vi Ninh gật đầu liên tục, mới tháo được nửa chiếc giày liền ngây người hỏi: "Ta ngủ? Ngươi bảo ta ngủ? Vậy ngươi tới đây làm gì?"

Phong Thầm lạnh nhạt quét mắt qua nàng một cái, không nói thêm gì nữa.

Tạ Vi Ninh tự giác nói tiếp, do dự hỏi: "...Lẽ nào ngươi muốn canh chừng ta ngủ?"

Phong Thầm ngồi cạnh bàn, bình thản rót một ly trà.

Qua một lúc hắn mới nói: "Không phải ngươi đang sợ sao?"

Tạ Vi Ninh: "Nhưng cũng..." Cũng không đến mức như thế?

Ngữ khí Phong Thầm vẫn không đổi: "Ta ở đây, ngươi an tâm ngủ đi."

Sau đó hắn cong khóe miệng, thoạt nhìn hơi châm chọc: "Không có ai hồi hộp thành thế này chỉ vì chuyện thí luyện giống như ngươi."

Tạ Vi Ninh nhìn hắn chằm chằm một lúc, thấy trước nay mình không thể lay chuyển được hắn liền từ bỏ chống cự, cởi giày lên giường.

Nàng căng thẳng sợ hãi, đó chỉ là thoái thác, nhưng sự bức bối đó cũng rất kỳ quái, cho nên mới không ngủ được.

Nhưng......

Nhưng nếu có một người quen, còn là một người... vô cùng lợi hại, có thể tin tưởng ở bên cạnh, trái lại khiến nàng an tâm hơn một chút.

Để nàng biết, nàng không phải là người cô đơn, không cần tự chống đỡ.

Nghĩ như vậy, thực sự an tâm nhẹ nhõm không ít.

Tạ Vi Ninh thở phào, ôm chăn lên trước ngực, vẫn đang cảm khái.

Thì ra sâu trong nội tâm của nàng cũng có chút yếu ớt, lớn như vậy còn cần người khác canh cho ngủ.

Phong Thầm thấy nàng đã nằm trên giường liền tắt nến, còn mình ngồi ở mép giường tựa vào ghế, dáng ngồi tùy ý nhìn ra cửa sổ.

Tạ Vi Ninh xoay đầu xuống, nhìn nửa khuôn mặt hắn chìm vào ánh trăng sáng, trong thân thể của nàng đã đổi một linh hồn, lại có sự sắc bén khác biệt, đường nét dường như rõ ràng hơn rất nhiều.

Nàng chớp mắt hỏi: "Ngươi cứ ngồi như vậy cả đêm sao?"

Phong Thầm: "Ừm."

Tạ Vi Ninh: "Không mệt sao?"

Phong Thầm: "...Tu luyện ngồi xếp bằng cả đêm ngươi có mệt không?"

Tạ Vi Ninh bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra đã luyện được bản lĩnh ngồi lâu rồi.

Trong phòng an tĩnh một hồi.

Tạ Vi Ninh nghiêng người nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi nhiều hơn: "Mấy ngày nay ngươi đã biết không ít chuyện, còn có chuyện về Tam trưởng lão, trong lòng ngươi cảm thấy thế nào? Có thất vọng không?"

Phong Thầm dửng dưng nói: "Không."

Hắn dừng một chút, nói: "Ta đã quen rồi."

Tạ Vi Ninh ngẩn ra.

Lại qua một hồi.

Tạ Vi Ninh: "Có cần lấy cho ngươi một cái chăn để đắp hoặc để tựa sau lưng hay không?"

Phong Thầm: "......"

Tạ Vi Ninh thấy hắn không đáp, lại nói: "Ta cảm thấy ta ngủ rồi, còn ngươi ngồi một đêm thì rất áy náy. Ta thấy chiếc giường này của ngươi cũng rất lớn, hay là ngươi lên ngủ cùng ta?"

Nét mặt Phong Thầm cuối cùng có chút biến hóa, quát: "Tạ Vi Ninh!"

Tạ Vi Ninh khuyên can: "Ôi ta nói thật mà, thật sự không sao. Chung quy hiện tại ngươi là một nữ tử, còn ta là nam nhân, ngươi còn đang dùng thân thể của ta, thực sự ta không hề nghĩ gì đâu."

Ai lại có suy nghĩ bậy bạ với thân thể của mình chứ?

Phong Thầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Không cần!"

Tạ Vi Ninh đang định khuyên tiếp, lại cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo trong không khí, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt kia lóe lên sát ý nhàn nhạt dưới ánh trăng, nàng lập tức trùm chăn lên đầu.

"Ta ngủ!"

Phong Thầm: "......"

Qua một lúc. Hắn đứng lên đến trước giường, kéo chăn của nàng xuống, cau mày nhét vào cổ nàng, rồi trở về chỗ ngồi.

Cứ như thế, bọn Hộ Thiên Vệ chờ ở ngoài viện cả một đêm.

Lúc mặt trời vừa ló dạng, nhìn thấy cửa viện mở, Đế nữ bước ra từ bên trong, bèn không kìm được lo lắng và hoảng loạn.

"Điện hạ! Người... Người ở bên trong không xảy ra việc gì chứ?"

"Sao lần này đi vào lâu như vậy?"

"Ma Tôn kia đâu?"

Phong Thầm sửa lại vạt áo, sau khi vuốt thẳng nhàn nhạt nói: "Về thuyền."

Hộ Thiên Vệ: "Điện hạ, người cả đêm không..."

Phong Thầm nhìn hắn: "Hiện tại trở về, người khác vẫn chưa biết Đế nữ ở Ma cung một đêm."

Hộ Thiên Vệ: "Thủ vệ..."

Phong Thầm: "Bọn họ sẽ không nhiều lời. Ma Tôn cũng sẽ cảnh cáo thủ vệ."

Hộ Thiên Vệ lập tức cùng nàng bước nhanh rời đi.

Lúc Tạ Vi Ninh mặc đồ xong, người của Vô Niệm Thành đã ra ngoài.

Tới gần Định Ma Bia, có không ít người tam giới đã tìm được chỗ ngồi xuống xung quanh. Nàng phất tay bảo thuộc hạ đưa thức ăn đã chuẩn bị đến chỗ bọn họ, thuận tiện chuẩn bị thêm cho Tiên giới một ít trà.

Vốn dĩ chuẩn bị những thứ này là để lấy lòng các giới khác.

Suy cho cùng thân thể này của nàng muốn làm Ma chủ.

Thêm một ít trà, coi như cảm tạ Phong Thầm đêm qua đã ở bên.

Vì thế, người tam giới mới vừa thầm cảm thán lễ nghi của Vô Niệm Thành, còn chưa kịp hưởng thụ liền cảm thấy bọn họ được đối đãi rất khác biệt.

Sao Tiên giới được thêm một ít trà?

Còn về người Tiên giới, im lặng không lên tiếng.

Nhưng ánh mắt Tiên Đế Tiên Hậu nhìn nàng rất cổ quái.

Dưới bầu không khí này, chúng Ma tôn bước ra, rạch một đường trên lòng bàn tay, đưa máu vào Định Ma Bia.

Chùm sáng đỏ đen vọt thẳng lên tận trời cao, ma khí đầy trời bắt đầu tuôn trào, tam giới chung quanh nhanh chóng lập trận pháp phòng hộ.

Một Ma Tôn bên cạnh hỏi: "Thí luyện Định Ma Bia hôm nay, ai mở đầu?"

Bọn họ đã sớm muốn thử lại một lần!

Ma Tôn của Từ Hư Thành: "Để bản tôn!"

Dứt lời, hắn đã bước vào chùm sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện