Chúng Ma tôn viết ra những sự vụ mình muốn bẩm báo thành sách, vừa vào Ma cung còn chưa kịp nói câu nào, đã có Ma tu bước tới mời bọn họ đến đại điện.

Đám người chờ trong điện, chưa được một lúc, trong đầu liền nghĩ đến chuyện Ma chủ nổi giận từng nghe nói trước kia, bắt đầu lo sợ bất an.

Đến khi Kiếp Sát tiến vào, phía sau còn có người nâng theo mấy Lưu Ảnh Thạch, bọn họ mới thoáng yên tâm.

“Vật này do Đế Nữ cử người tốc hành đưa đến Ma giới, mời chư vị Ma Tôn cùng quan sát.”

Các Ma Tôn lập tức có phản ứng khác nhau, đầu tiên là kinh ngạc chuyện Đế Nữ đưa tới? Sau đó vô thức muốn nói, tại sao bọn họ phải xem đồ vật mà Đế Nữ đưa? Mệnh lệnh của Đế Nữ kia đối với bọn họ tính là gì! Nàng ta lấy giọng điệu này đâu ra vậy!

Nhưng ý nghĩ này mới vừa nảy ra, liền thấy Ma chủ đang bước vào điện, lập tức nhớ ra quan hệ giữa Ma chủ và Đế Nữ, mấy câu muốn hay không muốn đều dồn về bụng.

Suýt nữa thì quên, trước khác nay khác, hiện giờ quan hệ của Ma giới bọn họ và Tiên giới hòa thuận hơn trước rất nhiều.

Phong Thầm ngồi trên chủ vị, nhàn nhạt nói: “Kiếp Sát.”

Vừa dứt lời, Kiếp Sát nhận chỉ thị, ném Lưu Ảnh Thạch đầu tiên lên không trung.

Một khi ai đó điều động, Lưu Ảnh Thạch sẽ bay ra phía trước trong vòng nửa trượng, chậm rãi chiếu ra tất cả các hình ảnh mà nó đã ghi lại.

Mọi người nhìn thấy, hình ảnh hiện ra một khán đài, còn có một vật bị che phủ bởi tấm vải lụa, cùng với đầu người đông nghẹt dưới đài.

Không đợi bọn họ lên tiếng thắc mắc, tấm lụa được người trên đài kéo ra, lộ ra vật bên dưới.

Thế mà lại là —— Hắc Thạch dồi dào trăm năm qua của Ma giới bọn họ!

Trên mặt mọi người ở đây, bao gồm cả Ma chủ, đều xuất hiện một tia phức tạp.

Dường như không hiểu, lại dường như có một linh cảm xấu.

Ngay sau đó, mọi người nghe thấy một đoạn giới thiệu vừa quen vừa lạ.

Quen thuộc là, phương pháp của Ma chủ và tác dụng Hắc Thạch trong lời của đối phương xác thật không sai, xa lạ là… Bọn họ thực sự có chút không hiểu, vì sao giọng điệu của người giới thiệu trên đài mê hoặc lòng người đến thế, khiến bọn họ nghe xong đều cảm thấy hơi hăng máu, tựa như có xúc động muốn giơ bảng ngay tại chỗ.

Chỉ là năm đấu Hắc Thạch, mà lại được đấu giá liên tiếp? Mang theo tâm tình đầy hoang mang, sau đó mọi người nghe thấy mấy chữ “Giá khởi điểm 15 vạn linh thạch”.

Nhất thời, nét mặt phức tạp ban đầu của mọi người xuất hiện thêm một vết nứt.

Ma Tôn Từ Hư Thành là người đầu tiên nói: “Không có khả năng! Trước đây mười đấu Hắc Thạch chỉ bán 8 vạn linh thạch thôi!”

Còn có người hỏi: “Lưu Ảnh Thạch này đến từ đâu thế? Khu đấu giá nào vậy? Chẳng lẽ là chợ đen của Tiên giới?”

Hình ảnh qua đi nhanh chóng, giá cả không ngừng tăng cao, hô hấp của chúng Ma tu không khỏi dồn dập.

Hình ảnh đột nhiên dừng lại.

Lưu Ảnh Thạch đầu tiên đã chiếu xong, bởi vì quá trình đấu giá thật sự hơi dài, nó chỉ có thể ghi đến đây.

Vừa dừng lại, vài Ma tu trong điện có chút không kìm được mà nói: “Mau lên, phần sau đâu? Lấy Lưu Ảnh Thạch thứ hai mau lên!”

Bọn họ thúc giục như vậy, ban đầu Kiếp Sát vốn không thèm để ý, hiện tại còn để ý hơn cả bọn họ, lập tức ném thêm một Lưu Ảnh Thạch lên.

Lưu Ảnh Thạch mới được ném ra, nháy mắt đã tới giá chốt cuối cùng.

Ba tiếng “39 vạn linh thạch” vang lên, cuối cùng đã xong, người dưới đài cũng nhao nhao vỗ tay, vẻ mặt khẩn trương của luyện khí sư mua được thả lỏng hơn, cũng phá lên cười.

Người ghi Lưu Ảnh Thạch của khu đấu giá đã có kinh nghiệm nhiều năm, kỹ thuật rất thành thạo, hình ảnh rất được chú trọng, lúc này cố tình dừng lại trên mặt luyện khí sư một lúc, ghi lại nụ cười của hắn rồi đứng lên hướng về cảnh mọi người vỗ tay, giống như thông qua hình ảnh để nói với người khác: Xem kìa, luyện khí sư mua năm đấu Hắc Thạch với giá 39 vạn, còn cảm thấy mình đã vớ được của hời!

Mọi Ma tu xem trong điện cũng nghĩ như vậy.

Lưu Ảnh Thạch tất nhiên sẽ nối tiếp hình ảnh, cảnh sau là vật phẩm khác, bọn họ hứng thú không nổi nữa rồi.

Đám Ma Tôn chỉ cảm thấy đứng ở đây lúc này, đầy chán nản thất vọng.

Trên chủ vị, biểu cảm trên mặt Phong Thầm ban đầu hờ hững, sau đó chậm rãi trầm xuống, cuối cùng hóa đen như vực sâu đáng sợ.

Đôi tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, giờ phút này dường như đang nhẹ đặt trên tay vịn, từ từ dùng sức, khiến người ta có ảo giác chiếc ghế sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

Phong Thầm nghiến răng nghiến lợi, nảy sinh một cảm giác bất lực đã lâu không xuất hiện, toàn thân phát ra khí lạnh.

Lưu Ảnh Thạch chiếu tới đây, hắn đã hiểu rõ toàn bộ, và lý do mà Tạ Vi Ninh cho người đưa tới những Lưu Ảnh Thạch này.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, nàng ở hội đấu giá không biết sẽ cười đến mức nào, e rằng sẽ không kìm được mà nhún vai, cười đến mức thân mình khẽ run, vô tư thoải mái cười nhạo hắn.

Ma khí ở Ma giới dày đặc, quanh quẩn mỗi một chỗ ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, khiến người ta bực bội.

Ma tu cũng có hiệu quả giống như Hắc Thạch, cho dù là bản lĩnh giết người hay năng lực đánh nhau, đều mạnh hơn những kẻ cùng cảnh giới của các giới khác, nhưng bị ảnh hưởng bởi ma khí, thường rất dễ cáu kỉnh không nhẫn nại, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Phong Thầm vốn có chút phiền muộn, hắn nhíu chặt mày, chỉ là không biết vì sao vừa nghĩ đến hình ảnh Tạ Vi Ninh cười rộ lên, tuy đa phần là trào phúng, nhưng vô cớ khiến người ta nhớ tới dáng vẻ mắt ngọc mày ngài của nàng. Phút chốc, mọi cảm xúc ứ đọng trong lòng mấy ngày nay tan biến, tựa như được một tia sáng nóng rực lóa mắt xuyên qua, xé toạc màn sương mù sáng tỏ bầu trời.

Nhận ra điểm này, hắn hơi nao nao, tiếp theo lại hiện lên một ý nghĩ ——

Thì ra, ba ngày qua nàng cũng từng nhớ tới hắn.

Chúng Ma tu cảm thấy đại điện vừa rồi còn rét buốt như hầm băng, giây lát lại biến thành hoa nở xuân về… Không phải, trở nên bớt đáng sợ hơn rồi.

Kiếp Sát nghiền ngẫm thần sắc của Ma chủ bọn họ, cảm thấy tuy vẫn khiến người ta áp lực bội phần nhưng đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, bèn thử hỏi: “Chủ thượng, có cần chiếu tiếp các Lưu Ảnh Thạch còn lại không?”

Phong Thầm gật đầu: “Chiếu.”

Kiếp Sát làm theo lời.

Về sau, mọi người thấy pháp bảo kết hợp Hắc Thạch bán được giá cao, món cuối cùng cao hơn cả cao, hóa ra còn gấp đôi con số trong ấn tượng của bọn họ trước đó.

Lưu Ảnh Thạch cuối cùng chiếu xong, trong điện lặng như tờ.

Nếu dựa theo giá cả trong Lưu Ảnh Thạch kia, Hắc Thạch chất thành núi ở Ma giới được bán đi, chỉ sợ có thể bán với giá trên trời, chỉ ném ra một núi đá, có lẽ sẽ làm cho cả Ma giới dư dả không ít.

Nhưng trước khi chiếu Lưu Ảnh Thạch hôm nay, giá cả mà Ma giới bọn họ biết đến không phải như thế… Lúc này mới khiến đám người thấp thỏm bất an, cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện lớn.

Một lát sau.

Phong Thầm vẫn trầm ổn nói: “Giá này, là con số biến động trong tháng này.”

Nếu lời nói của các Ma tôn là thật, xét thêm việc bán đấu giá Hắc Thạch trong Lưu Ảnh Thạch, xác thật chỉ là chuyện trong vòng một tháng nay.

Từ khi Tạ Vi Ninh bước lên Ma chủ, hạ lệnh Ma giới không được bán Hắc Thạch ra ngoài, còn phải lấy về hết toàn bộ Hắc Thạch chưa được bán, đến bây giờ vừa khéo đã qua một tháng.

Mà trong một tháng, Ma chủ rời khỏi Ma giới tham gia Đại hội tiên phẩm, còn trải qua Tử Lôi và trợ giúp Đế Nữ, không chú ý tới những chuyện khác.

Các Ma Tôn thì đắm chìm trong việc sửa đường, Ma chủ rời Ma giới, bọn họ phải phụ trách trông chừng người trong thành của mình, tránh việc Ma chủ đi rồi xảy ra chuyện không đáng có. Hơn nữa Ma giới mới vừa có chủ, đám bọn họ cũng muốn sửa lại thói quen trước kia, hòa thuận với những người khác.

Cứ như thế, giờ phút này Ma giới mới biết Hắc Thạch ở bên ngoài có biến động như vậy.

Các Ma Tôn nghe hắn nói thế, lập tức nịnh bợ: “Cũng nhờ thủ đoạn của chủ thượng lợi hại!”

Phong Thầm: “……”

Tuy hắn đã nghĩ ra mục đích của Tạ Vi Ninh, nhưng trước đây việc này do nàng phân phó, về sau còn phải làm gì nữa, về tình về lý đều phải hỏi nàng.

Ừm.

Nghĩ vậy, hắn cúi đầu quét mắt tới Thông Lục Nghi bên hông.

Kiếp Sát nhạy bén phát hiện, dường như khóe miệng Ma chủ nhẹ nhàng cong lên trong chớp mắt, nháy mắt lại biến mất, như thể chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng nàng đã tới được cảnh giới này… cảm thấy ảo giác chỉ sợ không phải là ảo giác đâu.

Nàng thật sự cảm thấy hơi thót tim, không biết trong lòng Ma chủ đang nghĩ gì, hay biến thành thế nào, thuộc hạ mới khen vài câu đã vui sướng thế rồi?!

“Các ngươi còn có chuyện gì muốn báo à?” Phong Thầm trầm giọng nói, hình như có vẻ mất kiên nhẫn.

Các Ma Tôn đều nhìn nhau, lập tức trình lên báo cáo mà mình viết ra.

Việc này nói ra, chỉ là đất của Ma Tôn của Từ Hư Thành và một Ma Tôn khác sát bên nhau, lúc sửa đường thì có một chỗ xung đột, hai bên không ai nhường nhịn, thế là cãi to.

Giữa Ma Tôn tất nhiên cũng phân chia quan hệ, hai người này cãi nhau không ai nhường ai, cũng không ai chịu làm hòa trước, các Ma Tôn còn lại cũng không ai có thói quen chủ động giảng hòa. Huống chi hai người đều có lý, chẳng những không có người dập lửa mà càng đổ thêm dầu vào lửa, ầm ĩ càng mạnh bạo.

Ma Tôn có hung hãn tới đâu, đứng trước mặt Ma chủ cũng đều cúi đầu cụp mi rũ mắt, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng.

Phong Thầm xem trước hai quyển chính yếu nhất.

Hai bên đều kèm theo bản vẽ, còn có các vòng tròn của mình, cùng với lời lẽ gay gắt bày tỏ sự uất ức và không cam lòng.

Bản vẽ này chỉ là một phần so với bản ở thư phòng Phong Thầm, rất ít các ký tự mà hắn chưa từng thấy, trông có vẻ rất dễ hiểu.

“…Phố đi bộ?” Hắn đọc hiểu từ này, nhưng khó hình dung ý tưởng, hắn lại nhíu mày nói, “Hai người đã chia làm chợ đông và chợ tây, bản vẽ quy hoạch rõ ràng như thế, sao lại động chạm nhau?”

Phong Thầm mở hai bản vẽ ra, cẩn thận đối chiếu, mơ hồ cảm thấy gân xanh trên huyệt Thái Dương giật giật.

Một lúc sau, hắn cười giễu một tiếng: “Đường chính ở chợ tây thi công chệch hướng, chạm vào chợ đông, ngươi còn dám nói mình oan.”

“Chủ thượng!” Ma Tôn kia bị gọi đến vì chuyện này, đây còn là lần đầu tiên làm Ma Tôn mà bị gọi tới, cảm thấy vớ vẩn mà không kiềm được nói, “Con đường này rõ ràng Từ Hư Thành phát hiện xong rồi mới báo với ta!! Trước đó đường chính của hai bọn ta cách xa đối diện, chỉ cần nhìn là biết đường đối diện có gì không ổn rồi……”

“Hửm? Ngươi còn muốn giảo biện?”

Âm thanh của Ma chủ lạnh lẽo, mang theo chút châm chọc và cười khẽ, khiến toàn bộ đại điện đáng sợ như bị từng cơn gió lạnh càn quét.

Ma Tôn kia lập tức im bặt, lộ vẻ mặt rầu rĩ: “Chủ thượng, ta biết sai rồi, tự nguyện lãnh phạt! Nhưng…”

Hắn ngập ngừng nói: “Nhưng hiện giờ đã tiêu tốn vật tư sửa đường, con đường cũng đã lệch không thể sửa lại. Nếu muốn sửa lại toàn bộ một lần nữa, sợ là không chỉ mất thời gian mà còn lãng phí rất nhiều tiền tài…”

Chúng Ma tôn nghe đến việc này, cũng cảm thấy lo lắng.

Số tiền đổ vào là đến từ các loại thuế mà bọn họ trưng thu, hiện giờ Ma giới cùng phục vụ cho một chủ, nếu dùng thêm tiền ở nơi khác, các bên khác sẽ phải tiết kiệm lại một chút.

“……”

Nhìn ánh mắt sáng ngời của chúng Ma tôn, như thể đang mong đợi sẽ nghe thấy mệnh lệnh khiến người ta bội phục sâu sắc từ trong miệng Ma chủ.

Phong Thầm trầm mặc thật lâu, rồi nói: “Việc này ta đã có dự tính. Lui xuống trước đi.”

Chúng Ma tôn lập tức nói: “Vâng! Bọn ta cẩn tuân mệnh lệnh Ma chủ!”

Phong Thầm về thư phòng, trên bàn trải rộng các bản vẽ, hắn tỉ mỉ xem xét với sắc mặt phức tạp.

Kiếp Sát bên cạnh báo tin: “Chủ thượng, theo ngài phân phó, bọn ta đã phái người tiếp tục giữ quan hệ tốt với Yêu giới, âm thầm ghi nhớ bố cục Yêu giới. Phía Chử Vũ vẫn chưa tìm ra được gì, hẳn là nàng ta tạm thời chưa nhận nhiệm vụ. Phía Tam trưởng lão, thuộc hạ cảm thấy e là lão không cầm lòng nổi.”

Từ khi Ma chủ tỉnh lại sau Tử Lôi, phân phó từng việc một, rời khỏi Bất Ngự Môn, trên đường trở về mới lệnh cho bọn họ âm thầm khống chế động thái của Yêu giới.

Trông dáng vẻ này, rất giống ra tay với Tiên giới lúc trước, nay lại đổi thành đối  với Yêu giới?

Nhưng lúc trước chủ thượng bọn họ đã nói, chỉ là đang diễn kịch với Đế Nữ và Tiên giới mà.

Lúc trước nàng sợ rằng chủ thượng sẽ từ diễn thành thật, nhưng mệnh lệnh hiện tại, có vẻ còn không có ý chuẩn bị ra tay với Tiên giới.

Kiếp Sát thấp giọng hỏi: “Chủ thượng, mệnh lệnh lần này của ngài không định ra tay với Tiên giới sao?”

Bàn tay lật xem bản vẽ của Phong Thầm dừng lại, sau một lúc lâu, sắc mặt vẫn không thay đổi mà nói: “Việc này, tạm hoãn.”

Nỗi hận nhiều năm qua đối với Tiên giới là mục tiêu và quyết tâm để hắn sống tiếp.

Trong đó, tuy có ma hạch quấy phá, cũng có Yêu Chủ khiêu khích tâm ma, nhưng ban đầu khi hắn là thiếu niên, thực sự rất hận Tiên giới, mới khiến hai điều đó thành công.

Việc đã suy nghĩ nhiều năm, không thể dễ dàng từ bỏ đến thế.

Nhưng.

Thân thể hoán đổi, để hắn và phụ mẫu, đệ đệ ruột thịt quen biết lần nữa.

Những người hắn từng kính trọng trong ký ức, khiến hắn từng hy vọng rồi hãm sâu vào tuyệt vọng, kẻ mang nỗi hận và oán trách đã thay đổi hoàn toàn, như hai người khác nhau. Hiện giờ bọn họ căn bản không xứng với nỗi hận của hắn.

Nỗi hận là điểm tựa thời niên thiếu, đến bây giờ lại trở nên mơ hồ, khiến hắn cảm thấy thật nực cười.

Hắn mơ hồ cảm thấy, sự chán ghét Tiên giới trong quá khứ, trừ phụ mẫu, tựa hồ còn có điều gì khác…… Là thứ hắn đã bỏ quên.

Lại tựa như ảo giác.

Phong Thầm hơi cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt v e mặt giấy, lại rơi vào trầm tư.

Một tháng qua, ma hạch không hề phát tác, như thể quay về thời điểm chưa bị tâm ma chi phối, nghĩa là tâm ma đã có vẻ buông lỏng rồi…

Nghĩ đến đây, trước mắt hắn chợt thoáng qua một khuôn mặt tươi cười.

Sau khi Kiếp Sát lui ra, Phong Thầm tạm thời đè nén những ý nghĩ không rõ ràng này, cầm lấy Thông Lục Nghi.

Đối diện tiếp nhận rất nhanh, giọng nói lảnh lót: “Phong Thầm, tìm ta có chuyện gì à?”

Trong giọng nói Tạ Vi Ninh lộ ra vẻ quen thuộc, như lúc bọn họ nói chuyện qua Thông Lục Nghi trước đây, bên phía mình có chuyện quan trọng mới tìm đến đối phương. Thế nên khi nàng vừa thấy Thông Lục Nghi sáng lên, cảm thấy bên Phong Thầm đã xảy ra chuyện gì đó.

Vốn là như thế.

Nào biết, Thông Lục Nghi an tĩnh một hồi lâu.

Giọng trầm thấp của Phong Thầm vang lên: “Không có việc gì thì không thể tìm ngươi?”

Tạ Vi Ninh bị hắn hỏi như vậy, nhất thời nghẹn họng, ngón tay quấn tóc một vòng rồi lại một vòng, bối rối cất lời: “Vậy ngươi không có việc gì tìm ta, muốn nói gì thế?”

Ba ngày nay, nàng tốn công đi hóng hớt Khúc Liên Chi, kết quả chưa hóng được người, còn bị Tiên Đế Tiên Hậu gọi đi để chuyên tâm vào việc Thập Cảnh tháp. Bởi vì quá bận rộn, cũng không có chuyện gì tìm hắn, suýt thì loạn tâm trí.

Tìm hắn rồi cũng không biết nên nói gì, nếu nói mấy câu vô nghĩa… hình như cũng không thích hợp lắm.

Tạ Vi Ninh còn nghĩ trước khi vào Thập Cảnh tháp có cần nói một câu hay không, kết quả lại chờ được Phong Thầm liên lạc tới.

Ngoài ra, sau khi hai người đổi thân thể về, vốn không nên có thêm vướng mắc, cho dù có Thông Lục Nghi, tuy trước khi đi hắn nói rất xuôi tai, nhưng không nói thêm điều gì khác.

Ba ngày qua hắn không truyền tin tức đến, nàng cân nhắc, chắc nghĩa là trừ phi có việc muốn nói, nếu không sẽ không tìm tới đối phương nhỉ?

Nghĩ như vậy, hắn không tìm nàng, nàng sợ việc vặt vãnh sẽ làm phiền hắn.

“……”

Tạ Vi Ninh kỳ quái: “Sao không nói nữa?”

Cũng không thể cứ mãi để thần thức của bọn họ ở đây, thần thức cũng sẽ tiêu hao hết, dùng hết còn phải khôi phục.

Phong Thầm dừng một chút rồi nói: “ Lưu Ảnh Thạch mà ngươi đưa đến, bọn ta đã xem rồi.”

Tạ Vi Ninh hứng thú hỏi: “Tất cả đều xem rồi sao? Mấy Ma Tôn đó cũng xem à? Xem xong có cảm tưởng gì không?”

Hắn nói: “Tạ Vi Ninh, ngươi đưa tới Lưu Ảnh Thạch hàm chứa sự chế giễu, ngươi… không sợ ta sao?”

Tạ Vi Ninh: “Đừng dùng từ ngữ nghiêm túc như vậy. Chế giễu cũng chia thành ý tốt và ý xấu, ta không phải cười nhạo kiểu kia, chỉ đùa một chút thôi.”

Nàng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy, hẳn là Ma chủ đại nhân sẽ không tức giận đến vậy, đúng không?”

Phong Thầm: “……”

Khóe miệng hắn nhếch lên, miễn cưỡng đáp lời.

Tạ Vi Ninh nói tiếp: “Hơn nữa, vì sao ta phải sợ ngươi? Trên đời này, làm gì có người nào sợ bạn bè chứ.”

Phong Thầm sững sờ.

Lẽ ra hắn nên cảm thấy vui vẻ, không hiểu sao đáy lòng lại chùng xuống, dường như nếm phải thứ gì đắng nghét.

Phong Thầm nhíu mày, không chờ hắn nghĩ tiếp, Tạ Vi Ninh đã nói: “Thấy Hắc Thạch của Ma giới các ngươi được bán với giá cao chưa từng có, không biết Ma chủ có cách nhìn thế nào?”

Hắn nói: “Đây là một trong những lý do ta tìm ngươi. Chuyện Hắc Thạch nhờ mệnh lệnh của ngươi trước đây mới có sự thay đổi này. Về sau nên làm thế nào, phải dựa vào ý kiến của ngươi trước.”

“Ờm…” Tạ Vi Ninh nghĩ rồi nói, “Nếu ngươi đã hỏi, thế thì ta nói thẳng vậy. Ta muốn xây dựng một nơi ở Ma giới chuyên bán Hắc Thạch, như thế ngoại giới muốn mua Hắc Thạch chắc chắn phải mua từ Ma giới. Hiện tại bên ngoài có thể vẫn còn trữ một ít hàng, chờ bọn họ bán hết Hắc Thạch tồn kho, nhất định sẽ nghĩ cách tiếp tục nhập hàng. Đến lúc đó chúng ta tung ra tin tức, không có trung gian kiếm chênh lệch giá, giá bán Hắc Thạch của chúng ta chắc chắn lời hơn trước.”

“Sau đó ngươi mở một cửa hàng bán Hắc Thạch, ngoài bán Hắc Thạch còn có các dịch vụ khác, ví dụ như hỗ trợ gia công, phí gia công thấp hơn luyện khí sư bên ngoài một chút nhưng vẫn có lợi nhuận. Còn có, nếu mua Hắc Thạch có thể miễn phí giao tới tận cửa; còn rất nhiều rất nhiều… Đến lúc đó ai cũng đều muốn tới Ma giới…”

Nàng phát hiện Thông Lục Nghi im lặng nửa ngày, chần chờ hỏi: “Mấy câu sau, ngươi có hiểu không?”

Phong Thầm: “……”

Hắn chợt hỏi: “Phố đi bộ là gì?”

Tạ Vi Ninh: “…Là con phố có nhiều địa điểm ăn uống vui chơi?”

Phong Thầm hỏi tiếp: “Những ký tự một nét kỳ lạ trong bản vẽ ngươi đặt trên bàn thư phòng là gì? Còn có mấy chữ số và hình tròn nữa.”

Tạ Vi Ninh suýt thì quên mất, lúc trước nàng nhận bản vẽ từ các sư phó đã khoanh tròn vài con số, còn sử dụng số Ả Rập: “…À đó là, ký hiệu mà ta tự tạo ra. Hơi khó giải thích. Ngươi có thể tìm một bản sao dễ hiểu và không có ký hiệu ở ngăn dưới cùng phía sau giá sách.”

Phong Thầm: “Ừm.”

Qua một lát, hắn nói: “Vừa rồi ngươi nói mở cửa hàng bán Hắc Thạch ở Ma giới. Có một vấn đề lớn nhất.”

Tạ Vi Ninh kinh ngạc: “Vấn đề gì?” — Thiếu tiền à?

Phong Thầm: “Ngoại trừ Ma tu, không có ai vào được Ma giới.”

Tạ Vi Ninh sửng sốt.

Phong Thầm tiếp tục nói: “Ma khí ở Ma giới ngập trời, nếu người có tâm cảnh bất ổn hoặc cảnh giới thấp, tiến vào Ma giới chưa đến nửa ngày sẽ có dấu hiệu nhập ma. Cái trước thì có lẽ sẽ chịu được thêm hai ngày, cái sau thì rất dễ lên cơn phát điên. Nếu mở cửa hàng ở Ma giới, e là rất khó có ai tình nguyện bước vào.”

Nhưng trừ Ma giới, còn mở được ở đâu cơ chứ?

Tạ Vi Ninh rầu rĩ suy tư.

“Còn nữa. Chuyện sửa đường, hai đường chính của chợ đông và chợ tây, lúc đường chính chợ tây đang xây thì lệch, khiến cả hai bị xung đột.”

Phong Thầm xoa giữa mày: “Ngươi muốn sửa hai con phố như thế nào? Bản vẽ của ngươi chỉ ghi phương án thi công, không thể hiện ý tưởng của ngươi.”

Tạ Vi Ninh: “Xung đột? Nghĩa là hai con đường trùng nhau ở một điểm?”

Đó chỉ là một con đường, còn có rất nhiều đường khác rắc rối phức tạp hơn, không sao cả.

Nàng nói: “Hay là xây dựng một công trình mang tính biểu tượng của Ma giới ở nơi đó, hoặc xây một cái trạm dịch khổng lồ quách cho xong?”

Phong Thầm nhíu mày: “Người Tứ giới đi lại dựa vào thân pháp và ngự vật phi hành… Ma giới thưa dân hơn Tiên giới, còn có Ma vật nguy hiểm, cần gì đến trạm dịch?”

“Ngươi không hiểu, chúng ta sửa đường để cuối cùng sẽ gộp tất cả các thành trì vào, là đỉnh cao vạn ma giống cảnh bên trong Bất Ngự Môn của Tiên giới. Cho nên, muốn bảo vệ con dân Ma giới an toàn, phải thiết lập các trận pháp phòng hộ bên ngoài. Như vậy, người ngoại giới cũng có thể an tâm lui tới, không e ngại Ma vật.”

Tạ Vi Ninh cười nói: “Mà có trận pháp, cũng có thể thuận lý thành chương tỏ rõ với ngoại giới: Miễn là vào Ma giới, chỉ được cưỡi yêu thú mà Ma giới ta chuẩn bị để đi lại, vậy chẳng phải trạm dịch có tác dụng rồi sao? Còn trở thành đặc sắc của Ma giới, các giới khác không có, bọn họ dùng xe ngựa, chúng ta dùng yêu thú! Chà, xe phối hợp với yêu thú cũng được đấy chứ.”

Phong Thầm: “Ngươi…”

Còn chưa nói xong, Tạ Vi Ninh nhìn thấy thị nữ Tiên cung tới tìm nàng, vội nói thật nhanh: “Ta sắp phải đến Thập Cảnh tháp rồi, chờ ta ra ngoài sẽ tìm ngươi. Đúng rồi, trước khi ngươi đi, Tiên Hậu đã giải được độc trong cơ thể ta, là yêu độc, hơn nữa sức mạnh sánh ngang vật Thần tộc! Quá đáng sợ! Ta còn phát hiện hình như sau lưng Khúc Liên Chi có gì đó không ổn, nhưng mấy ngày nay nàng ta ở Tiên phủ không ra, ta chỉ đành báo việc này với Tiên Đế Tiên Hậu để bọn họ điều tra! Ta đi đây!”

Nói xong, nàng đem cất Thông Lục Nghi, đứng lên đi ra ngoài.

Tạ Vi Ninh dẫn Phù Ngạn và Ám Giao Vệ cùng bước lên thuyền mây.

Trên thuyền mây, người đứng đầu các cảnh giới đều có mặt.

Cùng lúc đó, một đội ngũ khác đi ngang qua, bọn họ ngự vật phi hành, mọi người chỉ thấy được bóng lưng.

“Là Nhược Vụ tiên tử và Liên Dao tiên tử, chắc là ra ngoài rèn luyện rồi?”

“Chắc vậy. Thập Cảnh tháp chưa kết thúc, tạm thời không có nhiệm vụ mới, nếu các nàng muốn tu luyện, ra ngoài một chuyến cũng rất bình thường.”

Đám người nói mấy câu rồi không để tâm nữa.

Tạ Vi Ninh thu lại tầm mắt, thuyền mây bắt đầu xuất phát.

Nàng đột nhiên thoáng nhìn, ở góc bên dưới có một bóng người đang nhìn những bóng lưng ngự kiếm rời đi ban nãy, dáng vẻ thả lỏng tựa như thở ra một hơi.

Khúc Liên Chi?

Nàng nghi ngờ, nhớ lại người rời đi ban nãy.

Phó Liên Dao và Giang Nhược Vụ rời đi, vì sao Khúc Liên Chi lại thở phào nhẹ nhõm?

Tạ Vi Ninh suy nghĩ, lúc này vẫn không có đáp án.

Nàng đã bước lên con đường đến Thập Cảnh tháp, chỉ đành trở về phòng nói việc này với Tiên Đế Tiên Hậu, hai ngày nay bọn họ tựa hồ cũng đang chuẩn bị dành chút thời gian thích hợp để âm thầm tra xét ở chỗ Thần tộc.

Hoàng hôn.

Mọi người đến Thập Cảnh tháp, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, dưới sự chỉ dẫn của tiên quan, trực tiếp tiến vào Thập Cảnh tháp.

Trước khi Thần tộc biến mất đã giao Thập Cảnh tháp cho Tiên giới chưởng quản, xung quanh đều có tiên quan và Hộ Thiên Vệ canh giữ, hơn nữa đã thiết lập trận pháp, người ngoài Tiên giới không được phép tiến vào.

Tiên quan bước ra nói chuyện, Tạ Vi Ninh không dò được cảnh giới, hẳn là trên cảnh giới Tiên quân.

Quanh mình mây mù mờ mịt, linh khí tràn ngập khiến toàn thân thoải mái.

Dưới chân tháp chỉ có vài bậc thang, ngẩng đầu nhìn Thập Cảnh tháp tản ra không khí cổ xưa, cảm thấy vô cùng rung động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện