Sáng sớm sắc trời còn chưa tỏ.
Đám người Ám Giao Vệ nhận mệnh lệnh của Ma chủ, chuẩn bị xuất phát đến thành trấn gần Ma giới nhất để mua bữa sáng.
Thực phẩm ở Ma giới quá ít, trước kia chuẩn bị đều là những thứ thường thấy, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy loại đó, dựa vào các linh thực mà Tiên giới tặng để làm các loại bánh có hương vị khác nhau.
Cân nhắc đến việc nấu cơm, còn là chuẩn bị cho Đế Nữ, Kiếp Sát phân phó các nàng đi mua các loại thực phẩm và mang về bếp, như vậy cũng tiết kiệm được mấy chuyến.
“Nhớ là phải mua nhiều, không chỉ giới hạn một loại.” Kiếp Sát nói, “Trước khi đi cũng nên ra sau bếp hỏi bọn họ một chút, ngoài thực phẩm còn cần mang về thứ gì hay không.”
Mười Ám Giao Vệ tụ tập ở trong viện bếp sau, nghe theo chỉ huy.
Các đầu bếp nghe Hữu hộ pháp nói như vậy, lập tức mặt mày vui mừng, vội vàng lấy giấy bút, vừa nhao nhao thảo luận, vừa viết viết vẽ vẽ trước mặt mọi người.
“Hữu hộ pháp, từ lâu ta muốn biết hiện giờ Tiên giới đang dùng phương pháp nấu ăn gì!” Một đầu bếp kêu lên, “Nếu không phải do bọn ta không biết đánh nhau, sớm đã chạy đến các giới tham khảo kỹ năng nấu nướng rồi. Ôi, trăm năm qua Ma giới đánh đánh giết giết, không một ai thực sự quan tâm ăn cái gì uống cái gì, làm bọn ta chẳng có mấy người để so tài!”
“Đúng vậy đúng vậy, cho nên phiền các vị hỗ trợ mua vài công thức về nhé.” Một người khác nói, “Thuận tiện hỏi bọn họ, mấy năm nay món ăn nào phổ biến ở ngoại giới thế. À không đừng hỏi, trực tiếp tìm một thương gia mua một cuốn sách ẩm thực phổ biến với giá cao cũng được!”
“Không phải Ma chủ muốn xây chợ Đông Tây sao, trước khi đến Đại hội Tiên phẩm còn nói với bọn ta, sẽ thành lập mấy cửa hàng thực phẩm khác nhau ở chợ phía tây để bọn ta nghĩ xem có thể nấu một món đặc biệt nào không. Bọn ta còn đang đau đầu để đưa ra phương án nộp lên sau khi trì hoãn quá lâu, tham khảo ngoại giới sẽ tốt hơn!”
Kiếp Sát cũng chưa từng chú ý tới lĩnh vực nấu nướng, nghe đến đây còn cảm thán mọi người đều không dễ dàng: “Thật sự vất vả cho các ngươi rồi.”
“Khà, cũng không có gì. Đã lâu bọn ta không xuống bếp, trước đây đã bỏ bê, cũng may Đế Nữ tới đây một lần, bọn ta có nhiều cơ hội xuống bếp hơn, ngay cả chủ thượng cũng mở miệng yêu cầu bánh ngọt.”
“Đúng vậy đúng vậy! May mà Đế Nữ tới đây, nếu không, ta thấy chủ thượng cũng sẽ không nghĩ đến việc chú trọng thức ăn ở Ma giới đâu!”
“Đúng, Đế Nữ cũng coi như là đại công thần của Đỉnh Vạn Ma, để cảm tạ nàng thật tốt, mấy ngày nay bọn ta nhất định sẽ nấu nhiều món đặc sắc hơn!”
Kiếp Sát: “Không sai, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, vừa khéo Đế Nữ và Tiên Hậu đều đã tới, nhất định phải để họ thấy thái độ của Ma giới chúng ta! Mọi người mau mau chuẩn bị, tức khắc đến Tiên giới!”
Động tĩnh trong viện, nếu nói chuyện khác thì thôi, nhưng lại là Đế Nữ Tiên giới, mấy chữ mấu chốt lập tức lọt vào tai của người cách đó không xa.
Tiên Hậu vốn nhận được tin tức Đế Nữ đã tỉnh lại, cả đêm gấp gáp trở về muốn thăm nữ nhi, kết quả khi trở về thì Đế Nữ đã ngủ rồi, chỉ lặng lẽ nhìn sơ một chút, ngày thứ hai tiếp tục đến nơi khác ở Ma giới, tìm chỗ mà mình cảm thấy kỳ lạ.
Nào biết bước ra không bao lâu, đã nghe thấy mấy chữ nhạy cảm.
Đám người Ám Giao Vệ đẩy cửa định ra ngoài thì thấy Tiên Hậu đang mỉm cười ở cửa.
“Mới sáng sớm chư vị đã muốn đến Tiên giới sao?”
Chúng Ma tu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên cất lời thế nào.
Chuyện chủ thượng mua thức ăn cho người trong lòng… Bọn họ nên nói thế nào với mẫu thân của Đế Nữ đây? Tiên Hậu nói: “Ta cũng đã nghe được đại khái rồi.”
Kiếp Sát rơi một giọt mồ hôi, tiến lên nói: “Tiên Hậu đã nghe được bao nhiêu?”
Tiên Hậu bình tĩnh nở nụ cười ôn hòa: “Hơn phân nửa. Không biết các ngươi hùng hổ như vậy, cụ thể là vì chuyện gì?”
Kiếp Sát thấy thật sự không thể giấu nổi nữa, cũng không muốn Tiên Hậu có ấn tượng không tốt với chủ thượng, bèn căng da đầu nói: “Bẩm Tiên Hậu. Chủ thượng phân phó bọn ta, đặc biệt đến thành trấn gần đây mua vài thực phẩm phàm trần cho Đế Nữ.”
Tiên Hậu sửng sốt.
Nhanh chóng liền phản ứng lại, do Hắc Tẫn Chu và Ma vật, trăm năm qua thức ăn ở Ma giới xác thật rất đơn giản, càng không có cơ hội du nhập thức ăn phàm trần.
Tiên Hậu “Ồ” một tiếng đầy sâu xa, nói tiếp: “Là… Ma chủ phân phó à?”
Kiếp Sát: “Vâng.”
Tiên Hậu nói: “Vì sao phải đặc biệt mua thức ăn phàm trần?”
Kiếp Sát nghĩ rồi nói: “Đêm qua Đế Nữ muốn ăn chút thức ăn phàm trần, nhưng Ma giới không có sẵn, chỉ có thể dùng yêu thú linh thực bình thường nấu ra món ăn tương tự, nên hôm nay chủ thượng mới phân phó như vậy.”
Trong lời nói cất giấu hàm ý, Ma chủ yêu thương Đế Nữ mới muốn chuẩn bị món mà Đế Nữ muốn ăn vào ngày hôm sau, để bù đắp tiếc nuối.
Tiên Hậu nghe cũng đã rõ.
Bà và Kiếp Sát bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng nở một nụ cười.
Một lát sau, có người đến thư phòng thông báo.
“Chủ thượng, Tiên Hậu tới.”
Phong Thầm ngẩng đầu, hơi kinh ngạc, sau đó khép sách lại: “Mời bà ấy vào.”
Hắn đang ngồi, không biết vì sao nghĩ đến mối quan hệ giữa Tiên Hậu và Tạ Vi Ninh, không ngồi nổi nữa, vô thức đứng dậy, ra ngoài nghênh đón.
Tiên Hậu nhìn thấy hắn chủ động ra ngoài, đôi mắt hơi lóe lên, cười nói: “Ta tới tìm ngươi cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ muốn nói vài câu.”
Phong Thầm mời bà vào viện ngồi, trầm ổn nói: “Mời Tiên Hậu nói.”
“Hôm qua ta đi gặp bộ xương Thần tộc đọa ma kia, đã thu nó vào túi Càn Khôn. Xương Thần tộc sẽ không phân hủy vào đất theo thời gian, còn phải dùng chú Thanh Hồn, chỉ là chú ngữ kia chỉ có người Thần tộc mới niệm ra được. Bọn ta không biết nội dung chú ngữ, chỉ đành nghĩ cách khác.”
Tiên Hậu nói: “Đúng lúc, mấy ngày nữa ta và Ninh Nhi muốn đến nơi Thần tộc một chuyến, nếu ngươi tiện rời khỏi Ma giới mấy ngày, có thể đi cùng bọn ta.”
Phong Thầm ngơ ngẩn.
Chuyện đến nơi ở Thần tộc tưởng chừng như bí mật quan trọng của Tiên giới lại được nói ra như vậy, còn mời hắn đi cùng…
Tiên Hậu cười nói: “Thật không ngờ, từ khi nào mà hai giới Tiên Ma tin tưởng nhau như bây giờ. Hôm qua ngươi có thể thoải mái nói ra chuyện quan trọng của Ma giới, còn liên quan đến Thần tộc, cho nên ta cân nhắc cả đêm, quyết định mời ngươi đi cùng.”
Tất cả những thay đổi này, đều chỉ liên quan đến một người.
Phong Thầm: “Ta hiểu rồi. Tiên Hậu xác định thời gian cụ thể, ta sắp xếp xong sẽ đi cùng.”
Tiên Hậu gật đầu, cầm ấm trà trên bàn rót một ly, bỗng giả vờ tùy ý mà nói: “Có phải gần đây Ninh Nhi càng ngày càng kén ăn hay không? Làm hại buổi sáng các ngươi đã phải ra ngoài mua thức ăn, làm thằng nhóc là ngươi bận tâm rồi.”
“……”
Tiên Hậu thấy người đối diện không đáp, nâng mắt lên đánh giá, bất ngờ phát hiện toàn thân hắn căng chặt.
Bà cũng rất ngạc nhiên, hóa ra Ma chủ này lại có một mặt như vậy, quả thật khiến bà cảm giác như đang nói chuyện với con rể.
Tiên Hậu mỉm cười nói: “Không có gì, ta chỉ nói bừa thôi.”
Phong Thầm cứng nhắc nói: “Việc này nàng ấy không hề biết, tất cả đều do ta tự chủ trương.”
Tiên Hậu hơi cất cao giọng: “Ồ.”
Phong Thầm: “……”
Tiên Hậu đang định mở miệng, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi tiếp: “Tính ra hiện giờ ngươi và Ninh Nhi có quan hệ thân thiết, nhưng ta và Tiên Đế còn không biết ngươi tên gì, thân làm phụ mẫu cũng có chút lo lắng. Lúc trước trên Định Ma Bia có khắc hai chữ Vô Niệm, không phải là tên thật của ngươi đấy chứ?”
Phong Thầm chỉ suy tư một lát, rồi cất tiếng: “Tên ta chỉ có một chữ Thầm. Thầm ghép từ ngôn và thậm*.”
(Ji: *RAW – 言甚谌 → Mình giải thích nôm na xíu nha, tên Thầm 谌 sẽ được ghép từ bộ 言 biến thể 讠với chữ 甚)
Tiên Hậu thì thầm: “Thầm… Vậy họ của ngươi là?”
Phong Thầm: “Ta vốn là đứa con bị phụ mẫu ném ở Ma giới, đối với ta dòng họ không còn quan trọng nữa.”
Tiên Hậu mơ hồ nhận ra có lẽ bên trong có một câu chuyện xưa nào đó, bèn hỏi: “Vậy Ninh Nhi có biết ngươi tên là gì không?”
Phong Thầm bình thản nói: “Nàng ấy biết toàn bộ về ta.”
Lời này, nội dung bên trong làm Tiên Hậu kinh sợ hồi lâu mới phản ứng lại được, rồi nhìn Phong Thầm chằm chằm, thấy thần sắc của hắn không giống giả vờ, thể hiện rõ sự trịnh trọng. Huống hồ chỉ cần bà hỏi Đế Nữ thì có thể phát hiện hắn rốt cuộc có nói dối hay không, không cần thiết phải lừa cho qua chuyện.
Nghĩ đến đây, Tiên Hậu càng nhìn hắn càng cảm thấy vừa lòng: “Đứa trẻ ngoan, con và Ninh Nhi tốt đẹp, ta và Tiên Đế đã an tâm rồi.”
“Được rồi, ta còn phải ra ngoài xem một chuyến.” Tiên Hậu đứng lên nói, “Không ở đây quấy rầy con nữa.”
Phong Thầm đang định tiễn bà ra ngoài, thì thấy Tiên Hậu chợt ngoảnh đầu, hỏi một câu không ngọn nguồn: “Vậy con không biết sinh thần bát tự của mình đúng không?”
“……”
Phong Thầm nhíu mày trầm tư, lúc này mới phát hiện, từ khi mình có ký ức chỉ mải chuyên tâm tu luyện, chưa từng có ngày sinh nhật, thật sự không biết sinh thần bát tự là cái gì.
Chỉ nhớ trong quá khứ phụ mẫu thỉnh thoảng sẽ nhắc đến việc hắn đã bao tuổi rồi và nên làm gì, nhờ đó mới tính ra tuổi tác của hắn.
Phong Thầm chỉ đành nói: “Không biết.”
“Haiz.” Tiên Hậu khẽ than một tiếng, “Đáng tiếc.”
Nghe nói phàm giới có tập tục này, bà hỏi trước để tìm Tiên quan xem thử. Tuy rằng thượng giới không chú trọng, nhưng muốn thỏa mãn sự tò mò, xem xem bát tự của Ninh Nhi và Thầm Nhi có phải đặc biệt hợp nhau hay không.
Tiên Hậu đi rồi, Phong Thầm không hiểu sao vẫn để việc này trong lòng, đi đi lại lại trong viện với tâm tình phức tạp.
.
Trên đường Phong Thầm và Tạ Vi Ninh về Ma cung, câu chuyện đã được kể xong.
Tất nhiên, để súc tích hơn, khi hắn kể lại đã tự động lược bỏ vài chi tiết không cần thiết, chỉ nói đại khái.
Dù vậy, Tạ Vi Ninh cũng biết được mỗi một trọng điểm trong lời của Tiên Hậu.
Nàng tức khắc kêu lên: “Xong rồi, ngươi xem câu hỏi của Tiên Hậu toàn là gì đâu không, hỏi ngươi tên gì, còn hỏi sinh thần bát tự của ngươi, điều này… Nhất định bà ấy đã hiểu lầm sâu sắc rồi!”
Phong Thầm dừng bước, nhíu mày hỏi: “Hiểu lầm?”
Tạ Vi Ninh nhìn dáng vẻ của hắn, do dự nói: “Phải, chúng ta đã quên mất, sau khi thân thể đổi về nên giải thích và làm sáng tỏ mối quan hệ với ngoại giới, trước đây không tiết lộ là để hai ta tiện hành động mà…”
Phong Thầm nặng nề nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Trái lại, không cần giải thích.”
Trái tim Tạ Vi Ninh chợt lỡ nhịp, vô thức nuốt nước miếng: “Vì sao?”
“Nhờ mối quan hệ của hai ta mà hai giới Tiên Ma mới có quan hệ tốt. Tiên Hậu cũng bởi vì điều này mới mời ta cùng đến nơi ở của Thần tộc.”
Phong Thầm thấp giọng nói: “Sóng ngầm bên cạnh chúng ta rất mãnh liệt, nói không chừng phía sau có trăm nghìn sự liên quan, cần phải hợp tác mới có thể bắt được kẻ đứng phía sau.”
“Ừm…” Tạ Vi Ninh giật mình nói, “Đúng thật là thế.”
Chỉ là không biết vì sao ban nãy nàng căng cứng cả người, nghe thấy đáp án này nháy mắt đã thả lỏng hơn rất nhiều, còn có chút buồn bã mất mát nhàn nhạt, mấy suy nghĩ bay bổng quả thực không thể đoán được.
“Đi thôi.” Phong Thầm nói, “Tiên Hậu tìm chúng ta có việc muốn nói, đừng để bà ấy chờ lâu.”
Tạ Vi Ninh đuổi theo, lại nhịn không được mà hỏi: “Vậy hôm nay ngươi lấy lòng ta để làm gì thế?”
Phong Thầm dừng một chút rồi nói: “Để ngày sau có một chuyện cần nàng đồng ý.”
Tạ Vi Ninh: “Hả? Chuyện gì mà cần ngươi lấy lòng như vậy? Giờ không thể nói à?”
Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng, chợt cười khẽ một tiếng: “Không thể. Vẫn chưa đủ.”
Tạ Vi Ninh tò mò: “Gì mà vẫn chưa đủ……”
Phong Thầm: “Vẫn chưa đến lúc.”
Hai người trở về Ma cung, đi thẳng vào Tây viện gặp Tiên Hậu.
Tiên Hậu nhìn thấy bọn họ trở về, cất tiếng trước: “Ninh Nhi, hẳn là Thầm Nhi đã nói với con việc sẽ cùng chúng ta đến nơi Thần tộc rồi nhỉ?”
Tạ Vi Ninh gật đầu: “Đã nói rồi.”
Tiên Hậu vẫy tay với nàng: “Ừ, con đến đây, ta thử một chút.”
Tạ Vi Ninh hoang mang tiến lên, không biết bà nói “thử một chút” nghĩa là sao.
Tiếp đó, nàng vừa tiến lên đã thấy Tiên Hậu siết chặt tay, chớp mắt trên đầu nàng bị bao phủ bởi một vật giống chiếc chuông vàng khổng lồ.
“Keng keng ——”
Chuông vàng âm vang, Tạ Vi Ninh bị bất ngờ choáng váng bởi âm thanh này, loạng choạng nghiêng trái nghiêng phải, mắt đầy sao xẹt.
Hai người không ngờ được động tác bất thình lình của Tiên Hậu, Phong Thầm nhất thời trầm mặt, đưa tay đỡ lấy Tạ Vi Ninh. Hắn tức giận nhíu mày đang định mở miệng, dư quang thoáng nhìn Tạ Vi Ninh ôm đầu muốn đứng lên, bèn nén xuống, xoay sang khẽ hỏi: “Có sao không?”
“Không… Vẫn ổn.”
Ánh mắt Tiên Hậu quét bọn họ một vòng, lúc này mới nói: “Ninh Nhi, tựa hồ con không có phòng bị với âm công*. Xem ra trước đây tu luyện, chưa từng nghĩ tới sẽ ứng phó loại chiêu này như thế nào.”
(Ji: *音攻 – công kích, tấn công bằng âm thanh)
Tạ Vi Ninh hoang mang hỏi: “Mẫu hậu, sao người đột nhiên sử dụng âm công với con thế?”
“Muốn xem thử hiện giờ tu vi của con có thể chịu được tới đâu, xem ra vẫn còn kém.”
Tiên Hậu nghiêm mặt nói: “Tiến vào nơi ở Thần tộc, chắc chắn sẽ trải qua một trận âm công. Vùng đất Thần tộc có rất nhiều thần thú thượng cổ, chúng thường dùng âm công nhất, thiết lập nhiều trận pháp là để ngăn cản. Con thế này, còn phải tăng cường tu luyện phương pháp đối phó mới được.”
Tạ Vi Ninh bỗng có một loại dự cảm không tốt.
Tiên Hậu nghiêm túc nói: “Thế này, thời gian cấp bách, chúng ta cũng chỉ có thể có bốn ngày, con tranh thủ tập luyện chiêu đầu để ứng phó âm công, lúc vào vùng đất Thần tộc mới bớt được thương tổn.”
Tạ Vi Ninh nghe lời này, trong lòng cực kỳ chấn động, chợt nắm chặt thứ có thể nắm trong tay.
Phong Thầm bỗng dưng cảm thấy đau đớn, cúi đầu nhìn lại, thấy ngón tay thon dài của Tạ Vi Ninh đang nắm chặt cổ tay của hắn.
“……”
Hắn nghiến răng, dời mắt đi.
Đám người Ám Giao Vệ nhận mệnh lệnh của Ma chủ, chuẩn bị xuất phát đến thành trấn gần Ma giới nhất để mua bữa sáng.
Thực phẩm ở Ma giới quá ít, trước kia chuẩn bị đều là những thứ thường thấy, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy loại đó, dựa vào các linh thực mà Tiên giới tặng để làm các loại bánh có hương vị khác nhau.
Cân nhắc đến việc nấu cơm, còn là chuẩn bị cho Đế Nữ, Kiếp Sát phân phó các nàng đi mua các loại thực phẩm và mang về bếp, như vậy cũng tiết kiệm được mấy chuyến.
“Nhớ là phải mua nhiều, không chỉ giới hạn một loại.” Kiếp Sát nói, “Trước khi đi cũng nên ra sau bếp hỏi bọn họ một chút, ngoài thực phẩm còn cần mang về thứ gì hay không.”
Mười Ám Giao Vệ tụ tập ở trong viện bếp sau, nghe theo chỉ huy.
Các đầu bếp nghe Hữu hộ pháp nói như vậy, lập tức mặt mày vui mừng, vội vàng lấy giấy bút, vừa nhao nhao thảo luận, vừa viết viết vẽ vẽ trước mặt mọi người.
“Hữu hộ pháp, từ lâu ta muốn biết hiện giờ Tiên giới đang dùng phương pháp nấu ăn gì!” Một đầu bếp kêu lên, “Nếu không phải do bọn ta không biết đánh nhau, sớm đã chạy đến các giới tham khảo kỹ năng nấu nướng rồi. Ôi, trăm năm qua Ma giới đánh đánh giết giết, không một ai thực sự quan tâm ăn cái gì uống cái gì, làm bọn ta chẳng có mấy người để so tài!”
“Đúng vậy đúng vậy, cho nên phiền các vị hỗ trợ mua vài công thức về nhé.” Một người khác nói, “Thuận tiện hỏi bọn họ, mấy năm nay món ăn nào phổ biến ở ngoại giới thế. À không đừng hỏi, trực tiếp tìm một thương gia mua một cuốn sách ẩm thực phổ biến với giá cao cũng được!”
“Không phải Ma chủ muốn xây chợ Đông Tây sao, trước khi đến Đại hội Tiên phẩm còn nói với bọn ta, sẽ thành lập mấy cửa hàng thực phẩm khác nhau ở chợ phía tây để bọn ta nghĩ xem có thể nấu một món đặc biệt nào không. Bọn ta còn đang đau đầu để đưa ra phương án nộp lên sau khi trì hoãn quá lâu, tham khảo ngoại giới sẽ tốt hơn!”
Kiếp Sát cũng chưa từng chú ý tới lĩnh vực nấu nướng, nghe đến đây còn cảm thán mọi người đều không dễ dàng: “Thật sự vất vả cho các ngươi rồi.”
“Khà, cũng không có gì. Đã lâu bọn ta không xuống bếp, trước đây đã bỏ bê, cũng may Đế Nữ tới đây một lần, bọn ta có nhiều cơ hội xuống bếp hơn, ngay cả chủ thượng cũng mở miệng yêu cầu bánh ngọt.”
“Đúng vậy đúng vậy! May mà Đế Nữ tới đây, nếu không, ta thấy chủ thượng cũng sẽ không nghĩ đến việc chú trọng thức ăn ở Ma giới đâu!”
“Đúng, Đế Nữ cũng coi như là đại công thần của Đỉnh Vạn Ma, để cảm tạ nàng thật tốt, mấy ngày nay bọn ta nhất định sẽ nấu nhiều món đặc sắc hơn!”
Kiếp Sát: “Không sai, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, vừa khéo Đế Nữ và Tiên Hậu đều đã tới, nhất định phải để họ thấy thái độ của Ma giới chúng ta! Mọi người mau mau chuẩn bị, tức khắc đến Tiên giới!”
Động tĩnh trong viện, nếu nói chuyện khác thì thôi, nhưng lại là Đế Nữ Tiên giới, mấy chữ mấu chốt lập tức lọt vào tai của người cách đó không xa.
Tiên Hậu vốn nhận được tin tức Đế Nữ đã tỉnh lại, cả đêm gấp gáp trở về muốn thăm nữ nhi, kết quả khi trở về thì Đế Nữ đã ngủ rồi, chỉ lặng lẽ nhìn sơ một chút, ngày thứ hai tiếp tục đến nơi khác ở Ma giới, tìm chỗ mà mình cảm thấy kỳ lạ.
Nào biết bước ra không bao lâu, đã nghe thấy mấy chữ nhạy cảm.
Đám người Ám Giao Vệ đẩy cửa định ra ngoài thì thấy Tiên Hậu đang mỉm cười ở cửa.
“Mới sáng sớm chư vị đã muốn đến Tiên giới sao?”
Chúng Ma tu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên cất lời thế nào.
Chuyện chủ thượng mua thức ăn cho người trong lòng… Bọn họ nên nói thế nào với mẫu thân của Đế Nữ đây? Tiên Hậu nói: “Ta cũng đã nghe được đại khái rồi.”
Kiếp Sát rơi một giọt mồ hôi, tiến lên nói: “Tiên Hậu đã nghe được bao nhiêu?”
Tiên Hậu bình tĩnh nở nụ cười ôn hòa: “Hơn phân nửa. Không biết các ngươi hùng hổ như vậy, cụ thể là vì chuyện gì?”
Kiếp Sát thấy thật sự không thể giấu nổi nữa, cũng không muốn Tiên Hậu có ấn tượng không tốt với chủ thượng, bèn căng da đầu nói: “Bẩm Tiên Hậu. Chủ thượng phân phó bọn ta, đặc biệt đến thành trấn gần đây mua vài thực phẩm phàm trần cho Đế Nữ.”
Tiên Hậu sửng sốt.
Nhanh chóng liền phản ứng lại, do Hắc Tẫn Chu và Ma vật, trăm năm qua thức ăn ở Ma giới xác thật rất đơn giản, càng không có cơ hội du nhập thức ăn phàm trần.
Tiên Hậu “Ồ” một tiếng đầy sâu xa, nói tiếp: “Là… Ma chủ phân phó à?”
Kiếp Sát: “Vâng.”
Tiên Hậu nói: “Vì sao phải đặc biệt mua thức ăn phàm trần?”
Kiếp Sát nghĩ rồi nói: “Đêm qua Đế Nữ muốn ăn chút thức ăn phàm trần, nhưng Ma giới không có sẵn, chỉ có thể dùng yêu thú linh thực bình thường nấu ra món ăn tương tự, nên hôm nay chủ thượng mới phân phó như vậy.”
Trong lời nói cất giấu hàm ý, Ma chủ yêu thương Đế Nữ mới muốn chuẩn bị món mà Đế Nữ muốn ăn vào ngày hôm sau, để bù đắp tiếc nuối.
Tiên Hậu nghe cũng đã rõ.
Bà và Kiếp Sát bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng nở một nụ cười.
Một lát sau, có người đến thư phòng thông báo.
“Chủ thượng, Tiên Hậu tới.”
Phong Thầm ngẩng đầu, hơi kinh ngạc, sau đó khép sách lại: “Mời bà ấy vào.”
Hắn đang ngồi, không biết vì sao nghĩ đến mối quan hệ giữa Tiên Hậu và Tạ Vi Ninh, không ngồi nổi nữa, vô thức đứng dậy, ra ngoài nghênh đón.
Tiên Hậu nhìn thấy hắn chủ động ra ngoài, đôi mắt hơi lóe lên, cười nói: “Ta tới tìm ngươi cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ muốn nói vài câu.”
Phong Thầm mời bà vào viện ngồi, trầm ổn nói: “Mời Tiên Hậu nói.”
“Hôm qua ta đi gặp bộ xương Thần tộc đọa ma kia, đã thu nó vào túi Càn Khôn. Xương Thần tộc sẽ không phân hủy vào đất theo thời gian, còn phải dùng chú Thanh Hồn, chỉ là chú ngữ kia chỉ có người Thần tộc mới niệm ra được. Bọn ta không biết nội dung chú ngữ, chỉ đành nghĩ cách khác.”
Tiên Hậu nói: “Đúng lúc, mấy ngày nữa ta và Ninh Nhi muốn đến nơi Thần tộc một chuyến, nếu ngươi tiện rời khỏi Ma giới mấy ngày, có thể đi cùng bọn ta.”
Phong Thầm ngơ ngẩn.
Chuyện đến nơi ở Thần tộc tưởng chừng như bí mật quan trọng của Tiên giới lại được nói ra như vậy, còn mời hắn đi cùng…
Tiên Hậu cười nói: “Thật không ngờ, từ khi nào mà hai giới Tiên Ma tin tưởng nhau như bây giờ. Hôm qua ngươi có thể thoải mái nói ra chuyện quan trọng của Ma giới, còn liên quan đến Thần tộc, cho nên ta cân nhắc cả đêm, quyết định mời ngươi đi cùng.”
Tất cả những thay đổi này, đều chỉ liên quan đến một người.
Phong Thầm: “Ta hiểu rồi. Tiên Hậu xác định thời gian cụ thể, ta sắp xếp xong sẽ đi cùng.”
Tiên Hậu gật đầu, cầm ấm trà trên bàn rót một ly, bỗng giả vờ tùy ý mà nói: “Có phải gần đây Ninh Nhi càng ngày càng kén ăn hay không? Làm hại buổi sáng các ngươi đã phải ra ngoài mua thức ăn, làm thằng nhóc là ngươi bận tâm rồi.”
“……”
Tiên Hậu thấy người đối diện không đáp, nâng mắt lên đánh giá, bất ngờ phát hiện toàn thân hắn căng chặt.
Bà cũng rất ngạc nhiên, hóa ra Ma chủ này lại có một mặt như vậy, quả thật khiến bà cảm giác như đang nói chuyện với con rể.
Tiên Hậu mỉm cười nói: “Không có gì, ta chỉ nói bừa thôi.”
Phong Thầm cứng nhắc nói: “Việc này nàng ấy không hề biết, tất cả đều do ta tự chủ trương.”
Tiên Hậu hơi cất cao giọng: “Ồ.”
Phong Thầm: “……”
Tiên Hậu đang định mở miệng, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi tiếp: “Tính ra hiện giờ ngươi và Ninh Nhi có quan hệ thân thiết, nhưng ta và Tiên Đế còn không biết ngươi tên gì, thân làm phụ mẫu cũng có chút lo lắng. Lúc trước trên Định Ma Bia có khắc hai chữ Vô Niệm, không phải là tên thật của ngươi đấy chứ?”
Phong Thầm chỉ suy tư một lát, rồi cất tiếng: “Tên ta chỉ có một chữ Thầm. Thầm ghép từ ngôn và thậm*.”
(Ji: *RAW – 言甚谌 → Mình giải thích nôm na xíu nha, tên Thầm 谌 sẽ được ghép từ bộ 言 biến thể 讠với chữ 甚)
Tiên Hậu thì thầm: “Thầm… Vậy họ của ngươi là?”
Phong Thầm: “Ta vốn là đứa con bị phụ mẫu ném ở Ma giới, đối với ta dòng họ không còn quan trọng nữa.”
Tiên Hậu mơ hồ nhận ra có lẽ bên trong có một câu chuyện xưa nào đó, bèn hỏi: “Vậy Ninh Nhi có biết ngươi tên là gì không?”
Phong Thầm bình thản nói: “Nàng ấy biết toàn bộ về ta.”
Lời này, nội dung bên trong làm Tiên Hậu kinh sợ hồi lâu mới phản ứng lại được, rồi nhìn Phong Thầm chằm chằm, thấy thần sắc của hắn không giống giả vờ, thể hiện rõ sự trịnh trọng. Huống hồ chỉ cần bà hỏi Đế Nữ thì có thể phát hiện hắn rốt cuộc có nói dối hay không, không cần thiết phải lừa cho qua chuyện.
Nghĩ đến đây, Tiên Hậu càng nhìn hắn càng cảm thấy vừa lòng: “Đứa trẻ ngoan, con và Ninh Nhi tốt đẹp, ta và Tiên Đế đã an tâm rồi.”
“Được rồi, ta còn phải ra ngoài xem một chuyến.” Tiên Hậu đứng lên nói, “Không ở đây quấy rầy con nữa.”
Phong Thầm đang định tiễn bà ra ngoài, thì thấy Tiên Hậu chợt ngoảnh đầu, hỏi một câu không ngọn nguồn: “Vậy con không biết sinh thần bát tự của mình đúng không?”
“……”
Phong Thầm nhíu mày trầm tư, lúc này mới phát hiện, từ khi mình có ký ức chỉ mải chuyên tâm tu luyện, chưa từng có ngày sinh nhật, thật sự không biết sinh thần bát tự là cái gì.
Chỉ nhớ trong quá khứ phụ mẫu thỉnh thoảng sẽ nhắc đến việc hắn đã bao tuổi rồi và nên làm gì, nhờ đó mới tính ra tuổi tác của hắn.
Phong Thầm chỉ đành nói: “Không biết.”
“Haiz.” Tiên Hậu khẽ than một tiếng, “Đáng tiếc.”
Nghe nói phàm giới có tập tục này, bà hỏi trước để tìm Tiên quan xem thử. Tuy rằng thượng giới không chú trọng, nhưng muốn thỏa mãn sự tò mò, xem xem bát tự của Ninh Nhi và Thầm Nhi có phải đặc biệt hợp nhau hay không.
Tiên Hậu đi rồi, Phong Thầm không hiểu sao vẫn để việc này trong lòng, đi đi lại lại trong viện với tâm tình phức tạp.
.
Trên đường Phong Thầm và Tạ Vi Ninh về Ma cung, câu chuyện đã được kể xong.
Tất nhiên, để súc tích hơn, khi hắn kể lại đã tự động lược bỏ vài chi tiết không cần thiết, chỉ nói đại khái.
Dù vậy, Tạ Vi Ninh cũng biết được mỗi một trọng điểm trong lời của Tiên Hậu.
Nàng tức khắc kêu lên: “Xong rồi, ngươi xem câu hỏi của Tiên Hậu toàn là gì đâu không, hỏi ngươi tên gì, còn hỏi sinh thần bát tự của ngươi, điều này… Nhất định bà ấy đã hiểu lầm sâu sắc rồi!”
Phong Thầm dừng bước, nhíu mày hỏi: “Hiểu lầm?”
Tạ Vi Ninh nhìn dáng vẻ của hắn, do dự nói: “Phải, chúng ta đã quên mất, sau khi thân thể đổi về nên giải thích và làm sáng tỏ mối quan hệ với ngoại giới, trước đây không tiết lộ là để hai ta tiện hành động mà…”
Phong Thầm nặng nề nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Trái lại, không cần giải thích.”
Trái tim Tạ Vi Ninh chợt lỡ nhịp, vô thức nuốt nước miếng: “Vì sao?”
“Nhờ mối quan hệ của hai ta mà hai giới Tiên Ma mới có quan hệ tốt. Tiên Hậu cũng bởi vì điều này mới mời ta cùng đến nơi ở của Thần tộc.”
Phong Thầm thấp giọng nói: “Sóng ngầm bên cạnh chúng ta rất mãnh liệt, nói không chừng phía sau có trăm nghìn sự liên quan, cần phải hợp tác mới có thể bắt được kẻ đứng phía sau.”
“Ừm…” Tạ Vi Ninh giật mình nói, “Đúng thật là thế.”
Chỉ là không biết vì sao ban nãy nàng căng cứng cả người, nghe thấy đáp án này nháy mắt đã thả lỏng hơn rất nhiều, còn có chút buồn bã mất mát nhàn nhạt, mấy suy nghĩ bay bổng quả thực không thể đoán được.
“Đi thôi.” Phong Thầm nói, “Tiên Hậu tìm chúng ta có việc muốn nói, đừng để bà ấy chờ lâu.”
Tạ Vi Ninh đuổi theo, lại nhịn không được mà hỏi: “Vậy hôm nay ngươi lấy lòng ta để làm gì thế?”
Phong Thầm dừng một chút rồi nói: “Để ngày sau có một chuyện cần nàng đồng ý.”
Tạ Vi Ninh: “Hả? Chuyện gì mà cần ngươi lấy lòng như vậy? Giờ không thể nói à?”
Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng, chợt cười khẽ một tiếng: “Không thể. Vẫn chưa đủ.”
Tạ Vi Ninh tò mò: “Gì mà vẫn chưa đủ……”
Phong Thầm: “Vẫn chưa đến lúc.”
Hai người trở về Ma cung, đi thẳng vào Tây viện gặp Tiên Hậu.
Tiên Hậu nhìn thấy bọn họ trở về, cất tiếng trước: “Ninh Nhi, hẳn là Thầm Nhi đã nói với con việc sẽ cùng chúng ta đến nơi Thần tộc rồi nhỉ?”
Tạ Vi Ninh gật đầu: “Đã nói rồi.”
Tiên Hậu vẫy tay với nàng: “Ừ, con đến đây, ta thử một chút.”
Tạ Vi Ninh hoang mang tiến lên, không biết bà nói “thử một chút” nghĩa là sao.
Tiếp đó, nàng vừa tiến lên đã thấy Tiên Hậu siết chặt tay, chớp mắt trên đầu nàng bị bao phủ bởi một vật giống chiếc chuông vàng khổng lồ.
“Keng keng ——”
Chuông vàng âm vang, Tạ Vi Ninh bị bất ngờ choáng váng bởi âm thanh này, loạng choạng nghiêng trái nghiêng phải, mắt đầy sao xẹt.
Hai người không ngờ được động tác bất thình lình của Tiên Hậu, Phong Thầm nhất thời trầm mặt, đưa tay đỡ lấy Tạ Vi Ninh. Hắn tức giận nhíu mày đang định mở miệng, dư quang thoáng nhìn Tạ Vi Ninh ôm đầu muốn đứng lên, bèn nén xuống, xoay sang khẽ hỏi: “Có sao không?”
“Không… Vẫn ổn.”
Ánh mắt Tiên Hậu quét bọn họ một vòng, lúc này mới nói: “Ninh Nhi, tựa hồ con không có phòng bị với âm công*. Xem ra trước đây tu luyện, chưa từng nghĩ tới sẽ ứng phó loại chiêu này như thế nào.”
(Ji: *音攻 – công kích, tấn công bằng âm thanh)
Tạ Vi Ninh hoang mang hỏi: “Mẫu hậu, sao người đột nhiên sử dụng âm công với con thế?”
“Muốn xem thử hiện giờ tu vi của con có thể chịu được tới đâu, xem ra vẫn còn kém.”
Tiên Hậu nghiêm mặt nói: “Tiến vào nơi ở Thần tộc, chắc chắn sẽ trải qua một trận âm công. Vùng đất Thần tộc có rất nhiều thần thú thượng cổ, chúng thường dùng âm công nhất, thiết lập nhiều trận pháp là để ngăn cản. Con thế này, còn phải tăng cường tu luyện phương pháp đối phó mới được.”
Tạ Vi Ninh bỗng có một loại dự cảm không tốt.
Tiên Hậu nghiêm túc nói: “Thế này, thời gian cấp bách, chúng ta cũng chỉ có thể có bốn ngày, con tranh thủ tập luyện chiêu đầu để ứng phó âm công, lúc vào vùng đất Thần tộc mới bớt được thương tổn.”
Tạ Vi Ninh nghe lời này, trong lòng cực kỳ chấn động, chợt nắm chặt thứ có thể nắm trong tay.
Phong Thầm bỗng dưng cảm thấy đau đớn, cúi đầu nhìn lại, thấy ngón tay thon dài của Tạ Vi Ninh đang nắm chặt cổ tay của hắn.
“……”
Hắn nghiến răng, dời mắt đi.
Danh sách chương