Thịt mỡ trắng như tuyết được nướng lên, từ từ trở nên trong suốt, màu thịt đỏ nhạt dần, những phần được chăm sóc đặc biệt bằng lửa than bên ngoài có hơi cháy ngả sang màu vàng óng.
Năm củ khoai tây lớn gọt vỏ cắt nhỏ xếp vào một cái nồi lớn, nếu có giá đỗ và mộc nhĩ thì có thể dùng làm rau Lục Hợp chấm nước sốt.
Dung Xu chưa kịp trồng giá đỗ nên chỉ có thể dùng khoai tây bào sợi làm đồ ăn kèm vì thứ dùng để làm nhân của bánh xuân không thể quá cứng.
Cho nên trước tiên Dung Xu mang khoai tây đã được cắt sợi đi hấp, khoai tây thái sợi có màu màu vàng nhạt, hơi trong, không cần phải xào quá lâu, cuối cùng cũng không thể quên cho ớt cay, vừa giúp giải nhiệt lại vừa ngon, là món ăn kèm thích hợp nhất.
Tương cũng không thể dùng loại nước tương đậu nành bình thường, Dung Xu phải làm tương ngọt.
Tương ngọt cần dùng bột mì, đường xào cùng tương đậu nành, vì không thể lên men kịp nên chỉ có thể nếm thử hương vị.
Hộp đồ ăn của Gia Luật Gia Ương đã được mang đến, Kim Đình đã để vào bên trong một chồng bánh nên nàng sẽ mang đến cho Gia Luật Gia Ương thử trước.
Còn các nàng vừa nướng vừa ăn, vô cùng nóng hổi.
Dung Xu để vào hai mươi cái bánh xuân, mười xiên thịt dê nướng, cùng với món thịt thái chỉ xào tương và khoai tây bào, thịt băm cùng rau dại chỉnh tề để trên bàn, sau đó đưa cho Ngọc Giai mang qua.
Ai ngờ Ngọc Giai đi ra ngoài được một lát lại xách theo hộp đồ ăn trở lại, vẻ mặt nàng ấy vội vàng, nắm chặt tay cầm của hộp gỗ đựng đồ ăn: “Công chúa, vương tới.
”Cho dù Gia Luật Gia Ương lớn lên đẹp, nhưng Kim Đình, Ngọc Giai vẫn coi hắn giống như hồng thuỷ mãnh thú như cũ.
Đàn ông nơi này ngông cuồng bá đạo, chỉ đứng trước mặt người khác thôi đã có thể ép người ta tới mức không thở nổi, công chúa của các nàng vốn không nên gả cho một người như vậy.
“Đi ra ngoài nhìn xem.
” Dung Xu đối với Gia Luật Gia Ương cũng không hề phản cảm, con người đối với những thứ đẹp đẽ vẫn luôn có sự ưu đãi đặc biệt, huống hồ hắn không biết nói tiếng Hán, cho dù ở lại ăn cơm cùng thì cùng lắm cũng chỉ là một bình hoa làm nền.
Đồ ăn đã đưa cho Gia Luật Gia Ương một nửa, Dung Xu nhìn hộp đồ ăn: “Cái kia các ngươi cứ để lại ăn đi.
”Dung Xu đang định ra khỏi lều thì Gia Luật Gia Ương đã xốc cửa tiến vào, vẻ mặt hắn hơi có chút không được tự nhiên.
Nếu không phải do Ni Mã quá nhiều chuyện, hắn mới không tới đây đâu.
Hắn khụ một tiếng, hỏi: “Bổn vương tới đây nhìn xem, ngươi, ở Ô Nhĩ sống đã quen chưa.
”Gia Luật Gia Ương nói chính là tiếng Đại Sở.
Dung Xu có hơi sửng sốt, không giống với Ô Âm Châu, Gia Luật Gia Ương tuy rằng nói chậm, nhưng hắn nói rất lưu loát, câu chữ rõ ràng.
Dung Xu trả lời: “Đã quen rồi, đồ ăn ở đây cũng rất ngon, cũng rất tự tại……”Vẻ mặt Gia Luật Gia Ương hoang mang.
Dung Xu hiểu rõ, người Ô Nhĩ học tiếng Hán, hẳn là hắn cũng học vài câu, có thể nói một vài câu đơn giản nhưng lại không nghe hiểu nàng nói gì.
Dung Xu thử thăm dò nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, vương có muốn ăn cùng không?”Gia Luật Gia Ương nhướng mày, chắp tay sau lưng đi vào, Dung Xu cũng không biết hắn có nghe hiểu không.
Trên bàn bày xiên thịt dê, còn có rau xào nóng hôi hổi, trên cái chảo đặt trên lò than bên cạnh có mấy cái bánh xuân.
.