Rừng cây dưới Đai ngọc cốc rậm rạp, tuy nói thời tiết giá lạnh nhưng chịu mưa sao băng mang virus đến làm biến đổi, đại bộ phận thảm thực vật tuy rằng không có tính công kích nhưng lại không có quá trình ngủ đông, lá cây như cũ xanh mướt.

Chỗ Thích Thất rơi xuống là một nhánh cây to của một cây đại thụ, trên cây thực vật, dây đằng cộng sinh quấn quanh hình thành một cái võng vững chắc, tiếp được Thích Thất đã hôn mê.

Dùng tinh thần lực còn lại quét về thân thể Thích Thất, phát hiện được trên người cô chỉ là vết thương nhẹ, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không có việc gì, Hàn Triều thở phào nhẹ nhõm, tinh thần lực trong cơ thể vừa rồi chưa kịp trấn an xuống lại bị anh mạnh mẽ áp chế tìm kiếm Thích Thất, giờ phút này lại không chịu khống chế thoát ra khắp các kinh mạch. Hàn Triều biết hiện tại tốt nhất là không cần tiếp tục vận dụng tinh thần lực, nếu không dị năng một khi bị kiệt quệ, không áp chế được tinh thần lực trong thân thể sẽ phá hư kinh mạch, đời này anh cũng không có hy vọng gì thăng cấp lên cao hơn.

Nhưng mặc dù vậy, Hàn Triều vẫn cẩn thận phân ra một tia tinh thần lực chặt chẽ chú ý tới tình huống của Thích Thất, e sợ có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn. Mà sự thật nói cho anh biết, chuyện anh băn khoăn là có đạo lý...

Phía dưới đáy Đai ngọc cốc, dưới gốc cây đại thụ nơi Hàn Triều phát hiện Thích Thất, trong bụi cỏ khô khốc đột nhiên run run lên, chỉ chốc lát sau dưới tầng tầng lá rụng chui ra mười mấy con chuột biến dị.

Chuột biến dị nâng chân trước lên hướng về phía Thích Thất trên cây đại thụ, sau đó quay về phía sau "chi chi" kêu vài tiếng, sau đó châu châu đầu rồi nhanh chóng thống nhất leo lên cây đại thụ.

Con mồi liền ở trước mắt, chuột đầu đàn nhảy bắn vào nơi Thích Thất nằm, mở miệng thật rộng, lộ ra hai cái răng bén nhọn, sau đó hung ác táp tới động mạch ngay cổ Thích Thất, mặt thấy sắp được chén con mồi cho no nê, lại không nghĩ con mồi đột nhiên biến mất trước mắt mình, chuột biến dị ban đầu giật mình quay qua lại, sau đó bực bội cực độ, là ai, là ai cầm đi con mồi của nó...

Thời khắc chuột biến dị công hướng Thích Thất, Hàn Triều liều mạng mặc kệ dị năng tiêu hao quá độ, cho dù tổn thương đến kinh mạch chăng nữa cũng cố dùng tinh thần lực bao bọc lấy Thích Thất, bình yên mang cô vào trong không gian kỳ lân.

Hậu quả của việc mạnh mẽ vận dụng tinh thần lực là, đại bộ phận kinh mạch bị hao tổn, tạng phủ các nơi bị đánh sâu vào, ngực bị tức một ngụm máu, nhịn không được phun ra ngoài.

Đại não truyền đến đau đớn sắc nhọn, dị năng tiêu hao không còn làm anh cả người vô lực, suy yếu ngồi dưới đất, anh muốn nhanh chóng trở lại không gian nhìn xem tình huống Thích Thất, nhưng mà... Sắc mặt trắng bệch nhìn lướt qua mọi người từ xa chậm rãi đi tới, Hàn Triều cắn lấy chót lưỡi, chống cự lại từng trận choáng váng đánh úp lại, anh hiện tại còn không thể đi vào không gian, có một số việc còn phải xử lý...

"Hàn Triều, anh tìm được Thích Thất không? Có muốn chúng tôi đi xuống dưới tìm xem?" Bạch Thi Thi hỏi đầu tiên, thời gian qua lâu như vậy, liền tính tìm được chỉ sợ Thích Thất cũng là thần tiên khó cứu, ha hả, quả thực ông trời đều giúp cô.

Trong mắt Hàn Triều hiện lên một tia u ám, hạ mắt xuống, lắc lắc đầu.

Mọi người thấy cảnh này đều trầm mặc xuống, dì Ngô và Tiểu Đậu Tử một già một trẻ ngao ngao gào lên một tiếng, khóc lớn, Hà Nhu cũng thương tâm lệ rơi đầy mặt, được Ngô Hoa ôm vào trong lòng ngực an ủi, Ngô thúc và Vệ lão âm thầm lắc đầu thở dài, cùng đồng hành với Thích Thất chỉ còn lại Bạch Thi Thi, Lam Tiểu Điệp và Văn Văn. Anh đảo qua biểu tình của ba người, Lam Tiểu Điệp là trầm mặc mang theo tia áy náy, Văn Văn là sung sướng khi người gặp họa, biểu tình Bạch Thi Thi lại có điểm kỳ quái, giữa đồng tình lại có một ít hưng phấn, mặc dù cô ta nỗ lực biểu hiện ra mình thật thương tâm, nhưng đắc ý trong mắt như thế nào cũng không áp xuống được.

Bạch Thi Thi sao? Lại là cô ta......

"Thiếu gia......" Triều Hổ muốn nâng Hàn Triều ngồi dưới đất lên, thiếu gia nhà anh trước nay đều là ưu nhã quý khí, có khi nào không có hình tượng mà ngồi dưới đất như vậy.

"Tôi không có việc gì." Duỗi tay đẩy ra Triều Hổ, Hàn Triều nói với đầy mặt không kiên nhẫn Hàn Tiến: "Đại ca, tôi muốn lưu lại tìm Thích Thất, các người đi thành phố B trước đi, Hàn gia còn đang chờ anh trở về."

Nghe vậy, không kiên nhẫn trên mặt Hàn Tiến lui đi, thay thế bằng tận trời lửa giận: "Hàn Triều cậu hồ nháo cái gì, hiện tại là khi nào cậu còn không rõ ràng sao?"

Cậu ta lưu lại? Vậy vật tư cậu ta lưu giữ ở thành phố B thì sao? Vị trí cụ thể ai có thể rõ ràng? Còn nữa, một đường ăn uống chi phí sinh hoạt vật tư đều ở trên người Hàn Triều, hiện giờ Thích Thất không còn nữa, rất nhiều vật tư của cô ta đều trở thành không chủ.

Tâm tư Hàn Tiến làm sao Hàn Triều đoán không ra, anh công đạo vài câu với Triều Hổ, bàn tay vung lên thả ra xe buýt, còn thêm vật tư chồng chất như núi, hướng về phía Hàn Triều nói: "Vật tư ở thành phố B tôi đã nói cho Triều Hổ biết, còn có, vật tư này đó các người mang đi, đại ca, tôi đã là tận tình tận nghĩa." Cho nên thức thời đi, mang theo vật tư cút cho nhanh! Hàn Tiến thấy anh tâm ý đã quyết, điều mình muốn cũng đã đạt được, thật sự không cần ngạnh kháng với Hàn Triều, rốt cuộc hiện giờ Hàn Triều đối với Hàn gia không còn tác dụng gì, thành phố B cậu ta có thích thì trở về. Hàn Tiến xoay người kêu Chu Đại Sơn, bảo anh thu hồi vật tư, từ sau khi bị thây ma làm bị thương và vượt qua mà sống, Chu Đại Sơn đã tiến hóa ra được dị năng không gian, tuy rằng chỉ là không gian hệ bình thường, không lớn như của Hàn Triều, cũng không có biến dị về tốc độ thời gian chảy trong không gian, nhưng giữ vật tư này nọ như một kho hàng di động vẫn là thật tốt.

Chu Đại Sơn cất xong vật tư, Hàn Tiến tiếp đón mọi người lên xe, đúng lúc này Triều Hổ vẫn luôn đứng trầm mặc bên người Hàn Triều đột nhiên mở miệng: "Phải đi thì các người đi đi, tôi không đi, tôi không thể để thiếu gia một người lưu lại đây."

Động tác mọi người lên xe đều dừng lại, ai nấy nhìn về phía Hàn Triều, Hàn Triều không liếc bọn họ đến một cái, quay đầu nói với Hàn Tiến: "Đại ca, các người lên xe trước đi, tôi đi nói chuyện với anh ấy."

Hàn Tiến gật đầu, dẫn đầu lên xe, lúc này bên vách núi chỉ còn lại Hàn Triều, Triều Hổ, Triệu Tín ba người. Hàn Tiến đi thật yên tâm, không sợ Hàn Triều và Triều Hổ chơi cái gì, bởi vì ở đó còn có "tâm phúc" Triệu Tín của anh. Đến nay Hàn Tiến vẫn không biết, Triệu Tín đã sớm bị anh làm cho đủ loại thất vọng mà đầu nhập vào môn hạ Hàn Triều, khát vọng của Triệu Tín Hàn Tiến biết đến, và anh cũng tự nhận chỉ có mình mới có thể giúp Triệu Tín thực hiện mộng tưởng, cho nên Hàn Tiến căn bản cũng không nghĩ tới có một ngày Triệu Tín hoàn toàn thất vọng về mình mà rời đi.

"Thiếu gia, anh......" Thiếu gia vừa mới để Triều Hổ và Triệu Tín lưu lại, đuổi đi tất cả những người khác, như vậy hiện tại có phải hay không có thể nói đến chuyện của Thích Thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện