Cửa đóng lại.



Bảo Nhi đứng bên ngoài đập cửa, hoảng sợ gọi "Nương nương", "Nương nương".



Nhưng giờ phút này ở trong phòng, tiếng gọi của Bảo Nhi cùng với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đều như cách thật  xa.



Lăng Chiêu lạnh mặt, cố duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng hai bàn tay thì nắm chặt, trán nổi gân xanh, hắn tiến lên hai bước , thanh âm trầm thấp: "Ngươi còn không đứng dậy?"



Giang Vãn Tình quỳ trên mặt đất, xoay đầu: "Không phải quỳ ngươi."



Lăng Chiêu cười lạnh.



Giang Vãn Tình chỉ thấy hắn bước đi đến trước mặt, chưa kịp phản ứng thì thân mình  bỗng nhẹ bẫng, bay lên trời, tầm mắt mơ hồ, cảnh vật trước mắt xoay loạn -- đến lúc hoàn hồn, nàng đã bị hắn khiêng trên vai, trâm ngọc cài đầu rơi trên mặt đất, mái tóc đen tuyền xõa tung như thác nước, đóa hoa lụa trắng cũng lẻ loi bay xuống đất.



Lăng Chiêu thoáng nhìn qua khóe mắt, tựa như là lơ đãng đi qua, dẫm lên đóa hoa lụa kia.



Giang Vãn Tình chỉ thoáng choáng váng, mới kịp kêu một tiếng "Làm càn", đã bị hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường. Nàng ngồi dậy, chưa kịp hoàn hồn, sắc mặt vốn đang tái nhợt, lại bị tức giận làm đỏ bừng : "Ngươi, ngươi to gan lớn mật, không coi ai ra gì, nực cười! "



Lăng Chiêu lại cười: " ... Những lời này dễ nghe hơn nhiều"



Búi tóc Giang Vãn Tình rối loạn, tóc đen xõa tung trên vai, trên lưng, có vài sợi tóc vương trên trán, trông có vẻ nhu nhược đáng thương, nàng nắm chặt tràng hạt trong tay, cố nén giận: "Vô sỉ."



Lăng Chiêu vốn là đang đứng cong eo để nói chuyện với nàng, lúc này dứt khoát quỳ một gối xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng: " Lớn mật, vô sỉ, nực cười....Bảy năm, trên đời này có nhiều câu mắng chửi người như thế, vậy mà ngươi vẫn chỉ biết vài câu này."



Hắn thở dài, hai tròng mắt nổi lên một mạt nhu hòa, ngữ khí nhẹ đi: " Với bộ dạng này của ngươi, ở trong cung có ai bắt nạt không? Lăng Huyên nhốt ngươi ở chỗ này, ngươi... chịu khổ rồi."



Giang Vãn Tình bị hành động đơn giản thô bạo vừa rồi của hắn dọa sợ, hiện giờ khôi phục, nhịp tim dần ổn định, không muốn diễn kịch bản tình cũ gặp lại với hắn, thấy hắn nâng tay lên định giúp nàng gạt đi tóc mái trước mắt, liền lạnh lùng đẩy hắn ra.



Lăng Chiêu cười cười, cũng không bực : " Tức giận?" Ánh mắt nhìn xuống, dừng ở đầu gối nàng, lại hỏi: " Đã quỳ bao lâu rồi, có đau không?"



Lúc này nếu có người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa choáng váng, Nhiếp Chính Vương xưa nay ít khi nói cười, bảy năm qua, chỉ thấy hắn cười lạnh với người khác, chưa từng được thấy hắn cười một cách bình thường lần nào.



Nhưng Giang Vãn Tình chỉ coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai : " Vừa rồi ta nói đến ---"



Lăng Chiêu thở dài, nhẹ giọng : " Ngươi ngoan chút, nghe lời, đừng tức giận bản thân ."



Giang Vãn Tình càng nghe hắn nói càng thấy kỳ cục, tình ý trầm lắng bảy năm một khi bùng nổ, chỉ sợ hắn thậm chí quên mất nơi này là hoàng cung, nghĩ rằng còn đang ở phủ thượng thư, mà hiện giờ chỉ là một đôi tình lữ đang cãi nhau.



Nàng nghe không được nữa, lui lại bên chân bị rớt một chiếc giày, dùng thảm mỏng che lại, nghiêm mặt nói: " Ta là Hoàng hậu của Tiên đế, mẹ cả của Hoàng thượng, hoàng tẩu của ngươi --- chắc Tấn Dương quận chúa cũng đã nói lại với ngươi rồi."



Ý cười trên mặt Lăng Chiêu dần phai nhạt, hắn đứng lên: " Ta không tin."



Giang Vãn Tình lạnh lùng nói: " Hiện tại chính miệng ta nói với ngươi, ngươi cũng không tin?"



Lăng Chiêu trầm mặc.



Đôi mắt đen nhánh của Giang Vãn Tình bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, không mang theo một chút tình cũ nào: " Vương gia, từ nhỏ ta đọc thuộc < Nữ giới> , <Nữ đức>, nữ tử xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, từ một khắc ta trở thành Thái tử phi Đông Cung, lòng ta chỉ có một nam nhân. Tiên đế đã ra đi, lòng ta cũng đã chết, quãng đời còn lại chỉ có một mong muốn, là bảo toàn chút huyết mạch của hắn, chỉ nguyện cầu Hoàng thượng có thể bình an lớn lên, đến tận ngày hắn tự mình chấp chính."



Mặt Lăng Chiêu trắng bệch, ngước mắt nhìn bốn phía: " Hắn nhốt ngươi ở ---"



Giang Vãn Tình nhàn nhạt đánh gãy: " Tiên đế với ta như thế nào, là chuyện giữa phu thê chúng ta, nội tình trong đó không cần nói với người ngoài. Vương gia chỉ cần biết, cho dù phu quân của ta đối xử với ta như nào, ta đều cam tâm tình nguyện."



Lăng Chiêu gật đầu, giọng khàn khàn : " Một câu cam tâm tình nguyện, nói thật hay."



Giang Vãn Tình trầm mặc một lúc, nhấc chăn, vốn định đứng lên, nhưng chiếc giày bên phải còn ở đằng kia, nàng đành phải đi một chiếc giày, chân phải dẫm xuống đất, đi tới một bước.



Lăng Chiêu nói: " Ngồi xuống."



Ngữ khí không chút cảm tình.



Giang Vãn Tình chần chờ một lát, cũng chỉ là một lúc, Lăng Chiêu đã đi qua bên kia, nhặt lên chiếc giày nhỏ thêu hoa, lại quay trở về, khom lưng xỏ vào cho nàng.



Giang Vãn Tình cúi đầu nhìn hắn.



Lúc người nam nhân này đứng thẳng, giống một ngọn núi nhỏ lù lù bất động, sừng sững.



So với bảy năm trước, mặt mày hắn càng khắc nét, rút đi vẻ thiếu niên, chỉ trong một nháy mắt khi hắn cúi người vừa rồi, mới có thể mơ hồ tìm về bóng dáng trước kia.



--- cái người thiếu niên chiều nàng, yêu nàng, coi nàng còn quan trọng hơn chính hắn.



Nhân sinh trên đời, mong muốn càng nhiều, mất đi cũng càng nhiều.



Cho nên từ lúc nàng xuyên đến cổ đại, bắt đầu trở thành 'Giãng Vãn Tình', nàng liền xác lập mục tiêu hàng đầu đời này, cũng là mục tiêu duy nhất ---- hoàn thành nhiệm vụ, trở về hiện đại.



Bởi vậy, đối với người ở nơi này, luôn không động tâm, không nảy sinh tình cảm mới là lẽ phải, sau này bớt việc tạo ra ràng buộc, rồi lại do dự không quyết đoán.



Phúc Oa có thể là ngoại lệ, nhưng Lăng Chiêu thì không.



Từ sớm nàng đã biết hắn là nam chính, hắn luôn tâm tâm niệm niệm ' Giang Vãn Tình ', chẳng qua là nàng sắm vai nhân vật từng câu từng chữ, gặp mặt, tiếp xúc cho đến cái lúc gọi là lưỡng tình tương duyệt, thận trọng từng bước, kỹ thuật diễn toàn là do bất đắc dĩ luyện được, trong đó mưu tính nhiều, thật lòng..... ít đến đáng thương.



Lăng Chiêu đứng lên.



Giang Vãn Tình lùi hai bước, bảo trì khoảng cách an toàn, nhìn hắn: " Vương gia, sẽ có một ngày Hoàng thượng tự mình chấp chính sao?"



Lăng Chiêu không do dự đáp: " Sẽ không."



Đây vốn là đáp án trong dự kiến, Giang Vãn Tình nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát hỏi: " Ngươi muốn làm hoàng đế?"



Lăng Chiêu thản nhiên nói: " Đúng vậy." Tạm dừng một lúc, hắn nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, ánh mắt đã thanh minh bình tĩnh : " Ta không nợ hắn.... Vãn Vãn, chúng ta không nợ gì hắn."



***P/s: Tui thấy có bạn add truyện này vào NP :')))))) truyện này 1v1 mừ. À tui không up truyện thường xuyên được đâu, lười quá ý :<

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện