Phủ Bình Nam Vương.



Sáng sớm, sau khi ăn xong bữa sáng, Tấn Dương quận chúa liền mặc một bộ xiêm y màu đỏ hồng luyện võ ở đình hóng gió, một cái roi mềm vung đến mạnh mẽ oai phong.



Bên cạnh đứng rất nhiều gã sai vặt và nha hoàn, cực kỳ phối hợp vỗ tay reo hò.



Lúc này, một gã sai vặt lặng lẽ lại gần, nói với thị nữ Bích Thanh của Quận chúa mấy câu.



Đôi mắt của Bích Thanh đột nhiên sáng rực, chờ Quận chúa múa roi mệt mỏi, vội đi tới, đuổi những người khác đi, nhẹ giọng nói: "Quận chúa, sáng nay cửa cung vừa mở Tiểu Phúc tử liền tới đây truyền lời, nói là hôm qua trời mưa to, Nhiếp Chính Vương mang theo Tần đại nhân đi vào Trường Hoa Cung, lúc đi ra mặt tức tới mức tái cả đi!"



Tấn Dương quận chúa vui mừng, thần thái sáng láng: "Thật sao?"



Bích Thanh cười nói: "Sao giả được? Aish, chúng ta dùng bao nhiêu sức mới tạo được quan hệ với người trong cung, rốt cuộc cũng có tác dụng, cuối cùng cũng không uổng công."



Tấn Dương quận chúa đặt roi lên trên bàn đá, bước nhanh trở về, trên mặt không giấu được đắc ý cùng vui sướng: "Thật tốt! Hiện giờ hắn nên hiểu được, chỉ có bổn quận chúa mới đối tốt với hắn, Giang Vãn Tình đã sớm thay lòng đổi dạ."



Bích Thanh phụ họa: "Đúng vậy, quận chúa đối xử với Vương gia là thật lòng, có trời đất chứng giám."



Tấn Dương quận chúa thay đổi một bộ váy vàng nhạt, sai người chuẩn bị ngựa xe, vội vã ra cửa.



Bích Thanh ở cạnh bày mưu tính kế: "Quận chúa, nô tỳ nghe người ta nói, nam nhân dù là cứng rắn như đinh, lúc mất mát chỉ cần ngươi ôn nhu hiểu ý làm bạn bên cạnh hắn, liền có thể bắt được lòng hắn!"



Tấn Dương quận chúa ngẩn ngơ, không xác định mở miệng: "Ôn nhu hiểu ý?"



Bích Thanh nhấp môi cười nói: "Quận chúa đừng li, nếu Vương gia thích Giang cô nương như thế, người chỉ cần dựa theo bộ dáng của nàng -------"



Tấn Dương quận chúa cả giận nói: "Ta mới không học theo cái nữ nhân kia cố làm ra vẻ!"



Bích Thanh vội la lên: "Quận chúa bớt giận. Ý của nô tỳ là, hiện giờ Vương gia hận Giang cô nương, lúc này người cố nhịn tính tình an ủi hắn, cho hắn thấy vẻ nhu tình của người, Vương gia chắc chắn cảm thấy mới mẻ, sẽ nhìn người với con mắt khác."



Tấn Dương quận chúa suy tư chốc lát, nói thầm: "Ngươi nói cũng đúng...." Ngẩng đầu, lại có chút buồn rầu: "Giang Vãn Tình thường thích những cái gì?"



Bích Thanh đáp: "Giang cô nương tinh thông thêu thùa, đàn nhạc."



Tấn Dương quận chúa phẩy phẩy tay, khinh thường: "Không muốn học."



Bích Thanh lại nói: "Thơ từ ca phú?"



Tấn Dương quận chúa: "Không làm được."



Bích Thanh khổ não một hồi lâu, đột nhiên mắt sáng ngời: "Có cách rồi."



Hai người chuẩn bị mất một lúc lâu, lúc xuất phát đã quá trưa, Nhiếp Chính Vương không ở trong phủ, Tấn Dương quận chúa chờ rồi lại chờ, thấy trời sắp tối liền bắt đầu khẩn trương.



Vất vả chờ mãi mới thấy người trở về, Tấn Dương quận chúa đã mất hết kiên nhẫn, đi qua hành lang dài, lập tức đi về cổng lớn.



Lăng Chiêu từ cửa đi vào cũng không thèm nhìn đến hai vị chủ tớ đang đi tới trước mặt: "Diễn Chi, tiễn khách."



Tấn Dương quận chúa trừng mắt với Tần Diễn Chi, đuổi theo: "Ta đợi ngươi mấy canh giờ rồi, ngươi cũng không hỏi thăm ta dạo này như nào."



Lăng Chiêu không để ý tới nàng, đi tới đại sảnh chưa kịp uống một ngụm trà liền gọi tổng quản của Vương phủ tới, tra hỏi vài chuyện, sau đó lại bảo Tần Diễn Chi sai người đưa mấy phong thư tới trong phủ các đại nhân, bận rộn không ngừng nghỉ.



Tấn Dương quận chúa bị hắn bỏ mặc, ở cạnh nhìn một hồi, lúc đầu là giận dỗi, dần dần lại đau lòng hắn, hiện tại quyền cao chức trọng không được rảnh rỗi.



Đứng đúng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đi rồi, mới nói: "Ta nấu một nồi canh gà, mấy ngày nay ngươi vất vả..... "



Lăng Chiêu nói: "Mang về."



Tấn Dương quận chúa tức giận đến muốn dậm chân, Bích Thanh liều mạng nháy mắt ra hiệu, nàng mới nhịn xuống, lại nói: "Ta, ta biết, Vương gia vẫn luôn cảm thấy ta không có quy củ, gần đây ta....."



Bích Thanh nhìn nàng cổ vũ.



Tấn Dương quận chúa hít sâu một hơi: "Gần đây ta thường đọc văn chương của Mạnh Phụ Đức, thấy rất tâm đắc, ta có vài chỗ không hiểu còn mời người tới dạy riêng."



Lăng Chiêu vốn đang ngồi viết chữ, nghe vậy mặt trầm xuống, nàng cho rằng hắn không tin, nóng lòng muốn chứng minh : "Ta thật sự học! Ngươi nghe, nữ nhi có tam tòng, chưa gả từ phụ, xuất giá tòng phu -------"



Một câu cuối còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy một tiếng 'bang', Lăng Chiêu bẻ gãy một chiếc bút lông nhỏ.



Quận chúa sợ ngây người, ngơ ngẩn nhìn hắn.



Lăng Chiêu ném bút xuống, đứng dậy liền đi: "Bớt đọc mấy thứ vô dụng, tương lai cũng chỉ hại người."



Tấn Dương quận chúa mở miệng, nhìn hắn lạnh mặt nghênh ngang đi, một hồi lâu mới phản ứng lại, run rẩy chỉ bóng dáng hắn, tức hộc máu kêu: "Nàng đọc mấy thứ này thì ngươi thích, ta đọc lại thành hại người, ngươi ----bất công bất công bất công! Bất công!"



Bích Thanh bước tới: "Quận chúa -----"



Tấn Dương quận chúa bỗng quay đầu lại, vẻ mặt dữ tợn, hung hăng tát nàng một cái: "Còn không phải là tại ngươi!"



****Tác giả có lời muốn nói: Song tiêu tay thiện nghệ nam chủ online.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện