Cửa chính của Trường Hoa Cung bị khóa, chỉ mở cửa hông chỗ góc hẻo lánh, thuận tiện cho Bảo Nhi cùng Dung Định ra vào, hai người thay phiên nhau làm thị vệ.



Bảo Nhi mới từ vũ phòng đi ra, đang chuẩn bị đi đến bên người chủ tử, ánh mắt lơ đãng, bỗng nhiên bước chân định trụ.



Cửa cung... Mở.



Cửa lớn ngày thường luôn luôn khóa , vậy mà thật sự mở rộng ra hai bên, trừ bỏ thủ vệ thị vệ, còn có mấy người đứng ở nơi đó.



Bảo Nhi từ lúc vào Trường Hoa Cung tới nay, lần đầu cảm thấy ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, theo cửa cung mở rộng chiếu xạ tiến vào, mang đến giữa hè sáng quắc hơi thở.



Bọn thị vệ cung kính lui ở một bên, còn có một đại thái giám nịnh nọt cười, cong thắt lưng, đang nói nói với một nam nhân vóc dáng cao cao mặc cẩm y.



Người nọ mặt mày anh tuấn, nhưng là thần sắc có chút lãnh đạm, chỉ thấy công công đứng bên cạnh thao thao bất tuyệt nói, hắn ngay cả mép cũng chưa động một chút.



Bảo Nhi thập phần tò mò nhìn hắn.



Ngoài cửa cung, Lăng Chiêu hơi hơi ninh mi.



Đại thái giám tổng quản của phủ Nội vụ Ngụy Chí Trung lập tức nhận ra, quay đầu nhìn, ngay lập tức nhăn mặt, chỉ vào Bảo Nhi giọng the thé nói: "Làm càn! Không có chút quy củ nào, ai cho ngươi lá gan thấy Nhiếp chính vương còn không quỳ xuống? !"



Bảo Nhi bị dọa nhảy dựng, phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, kinh hoảng quỳ xuống dập đầu: "Nô tì tham kiến Nhiếp chính vương điện hạ!"



Ngụy Chí Trung xoa xoa mồ hôi bên thái dương, tất cung tất kính nói: "Vương gia —— "



Lăng Chiêu liếc mắt nhìn hắn.



Ngụy Chí Trung vốn định xử lý nha đầu đáng chết này, thảo nhiếp chính vương cao hứng, thình lình bị hắn nhìn qua, nửa câu sau đành nghẹn lại nuốt vào trong bụng.



Lăng Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn Bảo Nhi quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, nói: "Cung nữ này nhiều nhất cũng chỉ mười bốn tuổi, làm việc lỗ mãng như thế, xem ra là vừa vào cung đã bị sai khiến đến Trường Hoa Cung làm việc."



Ngụy Chí Trung cúi đầu nói: "Đúng như Vương gia nói, lúc đó chuyện xảy ra khẩn cấp, nơi này ——" hắn nhìn bảng hiệu giắt trên cửa cung, ho khan: "Người cũ có người bị tội phải xử tử , có người lại bị đuổi ra cung, sai khiến người mới tiến cung, chưa được dạy dỗ cung cách đi lại, vốn là ý tứ của tiên đế."



Lăng Chiêu không nhiều lời nữa, khoanh tay lại nhìn mong cái sân chính điện ở xa, nơi đó không có gì cả nhưng hắn lại cố tình nhìn chằm chằm không tha.



Một lát sau, hắn rốt cục quay lại: "Lần trước lời bổn vương nói với ngươi, có nhớ kỹ ?"



Ngụy Chí Trung gật đầu: "Nhớ được, nô tài đã bàn giao lại , còn tự mình đến hỏi, bảo đảm sẽ không có sai lầm, đã nhiều ngày..."



Hắn ngừng câu chuyện, không biết nên xưng hô chủ tử của Trường Hoa Cung như nào, nếu gọi là Hoàng hậu, khẳng định là không ổn, gọi là Thái hậu, vậy cần sự cho phép Nhiếp chính vương , gọi là phế hậu giang thị, nhưng tiên đế đến cùng cũng không phế nàng a.



Cuối cùng, hắn chỉ nói: "Đã nhiều ngày nay đồ trong Trường Hoa Cung, đều là chuẩn bị theo thực đơn Vương gia cấp."



Lăng Chiêu lại bắt đầu xa xa ngóng nhìn cửa điện, cũng không nói gì.



Ngụy Chí Trung vào cung nhiều năm , khi tiên đế còn ở nhậm chức phó tổng quản phủ Nội vụ, nhưng so sánh với tiên đế tiêu sái thú vị, tâm tư của Nhiếp chính vương lại thực tại nan đoán —— không thích nói chuyện, trên mặt luôn không có biểu cảm, như này làm sao người ta biết được ý nghĩ của hắn chứ.



Hắn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ là Vương gia muốn đi vào, tìm vị Hoàng hậu không tính là Hoàng hậu - Thái hậu không tính Thái hậu - vị Giang thị kia nói chuyện, chần chờ thật lâu sau, rốt cuộc là không dám mở miệng kêu Bảo Nhi mời nương nương nhà nàng ra.



Quên đi, không rõ tâm tư của Vương gia, nhiều lời nhiều sai.



Quả nhiên, Lăng Chiêu đến cửa cũng chưa bước vào, đã quay người rời đi.



Ngụy Chí Trung như chó săn đi theo đằng sau.



Lăng Chiêu cũng không quay đầu lại: "Tìm vài người tin cậy được đến quét sân. Bây giờ còn là mùa hè, nhìn như kia còn ra thể thống gì."



Ngụy Chí Trung nói: "Vâng, vâng..." Dừng lại, đối với bóng lưng Lăng Chiêu cúi đầu khom lưng thật lâu, chờ hắn đi xa, mới thẳng thắt lưng đi trở về, xuyên qua đại môn, cúi đầu nhìn xuống Bảo Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, gọi ngươi đến hầu hạ chủ tử, ngươi bây giờ là đang làm cái gì ? Bây giờ còn đang là mùa hè, toàn sân đầy lá rụng —— "



Hắn nhìn chung quanh một vòng, một cái sân lớn như vậy, cũng chỉ có ít lá cây ở trong góc, chưa hoàn toàn héo rũ, hiển nhiên là vừa rụng không lâu .



Bảo Nhi gương mặt khổ sở, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, ủy khuất nói: "Công công, nô tì chỉ có một người, lại không mọc ra bốn cánh tay, đã rất tận lực mỗi ngày sáng sớm liền rời giường vẩy nước quét nhà —— "



Ngụy chí trung dùng sức ấn cái trán của nàng: "Ngươi còn dám tranh luận!"



Bảo Nhi nước mắt rớt xuống, ủ rũ ủ rũ gục đầu xuống: "Nô tì không dám."



Ngụy Chí Trung ho nhẹ một tiếng, phân phó tiểu thái giám ở hai bên trái phải: "Tìm vài người đáng tin cậy đến, sân trước cửa Trường Hoa Cung, cửa cung, còn có tiền viện hậu viện, mỗi ngày đều cẩn thận quét dọn sạch sẽ ."



Tiểu thái giám đáp nhẹ , lui xuống đi truyền lời.



Ngụy Chí Trung liếc mắt qua Bảo Nhi còn đang thấp giọng khóc nức nở, thanh âm cũng là nhẹ, nghe không rõ ràng: "Đừng dùng vẻ mặt cầu xin này , cố gắng hầu hạ chủ tử của ngươi, đây chính là thiên đại phúc khí, người khác cầu còn không được."



Bọn người đi hết, thị vệ lại khóa cửa, Bảo Nhi mới dám từ trên đất đứng lên, ủ rũ đi vào chính điện, lại vào đến thiên điện chỗ Giang Vãn Tình hằng ngày ở, ủy ủy khuất khuất hô: "Nương nương..."



Giang Vãn Tình đang đọc sách, Dung Định ở bên hầu hạ, đột nhiên thấy Bảo Nhi vành mắt hồng hồng , trong lòng hắn hiểu rõ, lại chỉ cười nói: "Kì quái, Bảo Nhi cô nương mạnh mẽ như vậy, thế nào lại khóc nhè rồi ?"



Bảo Nhi giận dỗi bĩu môi nói: "Nương nương!"



Giang Vãn Tình vẫy vẫy tay, làm cho nàng lại gần, dùng khăn của bản thân, thay nàng lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, ôn nhu nói: "Đây là như thế nào?"



Bảo Nhi hỏi: "Người cũng biết mới vừa rồi là ai tới ?"



Giang Vãn Tình cười nói: "Cửa cung làm ra động tĩnh lớn như vậy ta đã sớm nghe thấy được, chắc là Nhiếp chính vương đến."



Bảo Nhi sửng sốt, thốt ra: "Người vậy mà biết? !"



Giang Vãn Tình cẩn thận gập lại khăn cất đi, thản nhiên nói: "Ngoại trừ hắn, ai còn có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy? Sao vậy? Hắn làm ngươi sợ ?"



Nơi này chỉ có người một nhà, Bảo Nhi rốt cục nhịn không được, ủy khuất tố cáo: "Nương nương, Vương gia không có đạo lý! Hắn... Hắn rõ ràng trợn mắt nói dối, buổi sáng ta mới quét sân, mới được một lúc, cũng không phải là mùa thu lá cây rụng nhanh, rõ ràng chỉ có vài chiếc bay vào góc, vậy mà hắn nói cái gì còn thể thống gì."



Giang Vãn Tình an ủi nói: "Bảo nha đầu, ngươi đừng để trong lòng, hắn người này nhìn thập phần có uy nghiêm, có đôi khi da mặt cũng mỏng thật, hắn là đang đợi ta đi ra ngoài gặp hắn, ta không chịu đi, hắn lại không kéo được mặt mũi xuống tới gặp ta, liền tạo cho bản thân bậc thang xuống thôi."



Bảo Nhi không tin: "Thật sự?"



Giang Vãn Tình mím mím môi, đáy mắt tràn ra mỉm cười: "Năm đó, hắn có lần cùng ta náo loạn không thoải mái, nhiều ngày không thấy bóng người, rốt cục sau đó hắn lại đến, nói là thuận đường mang cho ta một phần điểm tâm của Cát Tường lâu, từ Yến Vương phủ đến Cát Tường lâu, rồi lại từ Cát Tường lâu đến Thượng thư phủ, hắn đây là thuận đường đi hơn một nửa cái kinh thành —— sau khi Nhị ca của ta biết, lấy việc này chê cười sau lưng hắn thật lâu, nói hắn lớn lên người cao ngựa lớn , sao làm việc trẻ con như vậy."



Bảo Nhi cười một tiếng.



Dung Định quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ: "Nương nương đối với Nhiếp chính vương điện hạ thật là vô cùng hiểu biết." Ngữ khí của hắn cực đạm, tựa như là lơ đãng, lại cứ như giữa những câu chữ bình tĩnh kia, có một chút chua.



Giang Vãn Tình nhìn qua, vừa lúc thấy hắn quay đầu, ánh mắt thiếu niên trong suốt, đôi mắt thanh tú lại đẹp.



Dung Định cười cười: "Nương nương, lúc trước ta đến Trường Hoa Cung, thái giám khác đều âm thầm chê cười ta, nói là ta đời này không có tiền đồ , hiện tại xem ra, ta đi theo ngài... tiền đồ vô lượng."



Giang Vãn Tình không trả lời, nói với Bảo Nhi: "Lúc nãy có đưa tới điểm tâm, ta để lại cho ngươi một ít, ngươi đi ăn đi."



Bảo Nhi vừa nghe có ăn ngon, vui vui mừng mừng đi.



Giang Vãn Tình lúc này mới than một tiếng, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của Bảo Nhi, nói với Dung Định : "Tiểu dung tử, ngươi cùng nha đầu ngốc kia bất đồng, ngươi là một người thông minh."



Dung Định cúi đầu, quy củ đứng ở một bên: "Nương nương thích người thông minh, ta liền là người thông minh. Nương nương thích ngốc tử, ta cũng có thể là ngốc tử."



Trải qua liên tiếp đả kích cùng 'Kinh hỉ' sau khi trùng sinh, hắn hiện giờ đã trấn định .



Nghĩ theo hướng tích cực, tuy rằng hắn không có mệnh tốt như kiếp trước, nhưng lại có được một khối thân thể khỏe mạnh, vẫn thân cận cùng thê tử mà hắn đã từng yêu mà không có được như thế, coi như là một loại duyên phận.



Cả đời này, chưa hẳn đã không bằng kiếp trước.



Giang Vãn Tình hạ mắt, lật một trang sách: "Nếu như ngươi thật sự thông minh, chỉ biết dựa vào chủ tử mới có cẩm tú tiền đồ, tự bản thân cân nhắc thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện