Khi Dung Định tỉnh lại đã qua trưa, hắn ăn mặc chỉnh tề ra tới, đi xuyên qua chính điện liền thấy Giang Vãn Tình ngồi bên cửa sổ thắt dây đeo, thỉnh thoảng lại chỉ điểm Bảo Nhi vài câu. Ngoài cửa sổ ve kêu từng hồi, ánh mặt trời rực rỡ, nữ nhân hơi cúi đầu, vài sợi tóc đen nhánh rũ ở bên mặt, ngón tay nhỏ dài, hình ảnh kia khiến người ta có cảm tưởng năm tháng bình yên.

Dung định không muốn tiến lên quấy rầy liền đứng yên.

Bảo Nhi nhìn tác phẩm của chính mình, lại nhìn của Giang Vãn Tình, nhịn không được thở dài  "Nương nương, người thật khéo tay, nô tỳ không cẩn thận được như người."

Giang Vãn Tình lắc đầu, cười nói: "Cũng không phải là do trời sinh, do luyện ra mà thôi. Khi còn nhỏ, trong nhà mời tiên sinh dạy ta cùng các muội muội cầm kỹ, nữ hồng, ta học nghiêm túc nhất."

Bảo Nhi trêu ghẹo nói: "Các muội muội của người đều lười biếng sao?" Lanh mồm lanh miệng nói xong, lại vội la lên: "Nương nương thứ tội, nô tỳ chính là thuận miệng nói ——"

Giang Vãn Tình trấn an nói: "Các muội muội không lười biếng, là do ta đặc biệt dụng tâm thôi, lúc ấy nghĩ có thêm một tài nghệ, sau này sẽ có tác dụng ."

Đây là nói thật.

Khi đó, nàng nghĩ là, nếu ở cổ đại học giỏi một môn nhạc cụ, về sau trở lại hiện đại, kiểu gì cũng là một người thạo nghề, sẽ có thể làm để kiếm thêm thu nhập, nếu học được nữ hồng... vậy ít nhất có thể khoe với ba mẹ, rốt cuộc lúc ở nhà, nàng là một người lười, mẹ luôn chê nàng không biết may vá, cúc áo bị bung cũng không biết khâu lại. 

Bị bắt rời đi cha mẹ, đi vào cái thời đại xa lạ này, hưởng thụ đãi ngộ của một vị tiểu thư, nàng ngược lại lại trở nên cần mẫn. 

Giang Vãn Tình có chút buồn bã, buông việc trong tayc, ngẩng đầu thấy Dung Định đang đứng ở một bên, kinh ngạc nói: "Tới sao không nói lời nào? Ta có để lại cho ngươi chút đồ ăn, ngươi cầm đi."

Khay đặt ở bên cạnh để chút đồ ăn: vài miếng đậu hủ hạnh nhân, tôm La Hán, canh gà tổ yến, cháo bát bảo. 

Đừng nói đây là Trường Hoa Cung hiện tại chẳng khác gì lãnh cung, ngay cả phi tần có hậu vị thấp trong cung, cũng chưa chắc có đồ ăn có sắc thái tốt như vậy .



Bảo Nhi thấy hắn sững sờ đứng tại chỗ, cho rằng hắn nhìn thấy vậy bị choáng váng, hì hì cười nói: "Tiểu dung tử, nương nương thưởng ngươi, còn không mau tạ ơn? Từ lúc tiến cung đến bây giờ, ngươi cũng chưa gặp được thức ăn tốt như thế đi ? Có phải hay không mau thèm chết lạp?"

Dung định hỏi ngược lại: "Ngươi gặp qua?"

Bảo Nhi nhất thời nghẹn lại, không còn gì để nói, trừng mắt nhìn hắn một cái, liền không phản ứng hắn, nói với Giang Vãn Tình: "Nương nương, Nhiếp Chính Vương nhìn hung dữ, nhưng ngày hôm qua hắn đã tới một lần, cơm canh của chúng ta hôm nay chúng ta so ngày trước càng tốt, xem ra hắn tính toán tiếp người đi ra ngoài."

Giang Vãn Tình không cho là đúng, tùy ý nói: "Hắn rất hung sao?"

Bảo Nhi trả lời: "Thoạt nhìn hung, Ngụy công công sợ hắn, nô tỳ cũng sợ hắn —— nhưng là Ngụy công công trước khi đi nói, nô tỳ là cái có phúc khí." Dùng khóe mắt dư quang liếc liếc chủ tử, nàng lại cộc lốc cười rộ lên: "Người xem, Ngụy công công đều ám chỉ như vậy, vị trí Thái Hậu của người, tám chín phần mười vững chắc!"

Giang Vãn Tình lắc lắc đầu, thở dài: "Nha đầu ngốc."

Đang nói, bên ngoài lại truyền đến một trận rối loạn, chỉ là thực mau liền bình ổn.

Giang Vãn Tình hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, xa xa trông thấy cửa cung đóng lại, chắc là cửa nách bên kia có việc, liền phân phó Bảo Nhi đi ra ngoài tìm hiểu tình huống.

Bảo Nhi đi ra ngoài, một hồi lâu cũng chưa trở về.

Giang Vãn Tình một tay chống cằm, chỉ chỉ trên bàn thức ăn, hỏi Dung Định: "Không hợp khẩu vị của ngươi?"

Dung định bình tĩnh đáp: "Nương nương thưởng, tự nhiên là thích."

Giang Vãn Tình cười cười: "Bảo Nhi cảm thấy là ta phải làm Thái Hậu, nàng là cái có phúc khí, ngươi đâu?" Nàng nhìn đôi mắt thon dài xinh đẹp của thiếu niên, thả chậm thanh âm: "Theo ngươi, địa phương nào trong cung là nơi tốt để đi?"

Dung Định không chút nghĩ ngợi, nói: "Nghe nói Lý thái phi tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người luôn khoan dung, hiện giờ Nhiếp Chính Vương đắc thế, trong cung của nàng chắc là nơi thực tốt để đi." Giang Vãn Tình khen ngợi gật đầu, hắn trầm mặc một lát, đạm nhiên nói: "Chỉ là đối ta mà nói, ở bên người nương nương, đó là tốt nhất."

Giang Vãn Tình ngẩn ra, không kịp nghĩ lại, Bảo Nhi đã trở lại, đi đến trước mặt như cũ dấu không được ý cười: "Nương nương, là cái thị vệ họ Trương kia, náo loạn thật lớn!"

Giang Vãn Tình hỏi: "Hắn làm sao vậy?"

Bảo Nhi che miệng cười một tiếng, mới nói: "Nhiếp Chính Vương sau khi hạ triều tới đây, mang theo một con mèo, nghe nói là muốn đưa đi Thái An cung, tưởng là cho Lý thái phi hoặc Hoàng Thượng giải buồn. Ai ngờ đi đến chúng ta nơi này, cửa lồng sắt đột nhiên mở, con mèo kia trốn thoát, Trương thị vệ vì bắt mèo, ở trong sân chạy lung tung, suýt nữa làm mèo chạy vào trong điện của chúng ta, may mắn là cuối cùng cũng bắt được, Vương gia nhìn hắn bị một con mèo làm rối loạn, thấy hắn ôm mèo trở về, nói hắn không được việc."



Giang Vãn Tình nghe xong, nhướng mày nói: "Là người không còn dùng được, hay là mèo không còn dùng được?"

Bảo Nhi chớp chớp mắt to: "Đương nhiên là người. Con mèo kia đêm một tên nam nhân chơi giống tên ngốc, như thế nào sẽ không còn dùng được đâu?"

Dung Định lạnh lạnh nói: "Bốn chân chạy không lại với hai cái đùi, chưa đi đến trong điện đã bị người ta bắt được, chẳng phải là vô dụng."

Bảo Nhi nghe như lọt vào trong sương mù, há miệng thở dốc: "A?"

Dung định hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí rất là ghét bỏ: "Chính mình có chân, lại muốn làm phiền một con súc sinh mở đường, người nọ tốt chỗ nào chứ."

Bảo Nhi hỏi hắn: "Ngươi nói ai?"

Dung định nhún nhún vai: "Ai chết vì sĩ diện tự làm khổ thân, chính là người đó."

Giang Vãn Tình bên môi tràn ra một tiếng thở dài, lẩm bẩm nói: "Uổng phí ta ngày hôm qua nói nhiều như vậy, Tấn Dương truyền lời nói, không biết hắn nghe lọt được mấy câu......"

Bảo Nhi nhìn Giang Vãn Tình, lại nhìn Dung Định, vẫn là ngây thơ mờ mịt: "Nương nương, tiểu dung tử, các ngươi rốt cuộc là đang nói mèo, hay là đang nói Trương thị vệ?"

Dung Định bưng khay đồ ăn lên liền đi.

Giang Vãn Tình ngồi lâu cũng đứng lên: "Canh giờ còn sớm, ta lại ngủ một lát."

Cuối cùng chỉ còn lại có Bảo Nhi, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra, buồn rầu mà ôm đầu: "...... Con mèo kia sao lại không được ? Như thế nào liền không còn dùng được a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện