: Một bước cuối cùng, thập tử nhất sinh.

Cảm nhận được tâm lý khoe khoang của mèo con, Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút, mỉm cười xoa xoa hai chân trước của mèo con, nói: "Vậy thì khi Lan Đình thăng cấp, Thần thú đại nhân có thể hỗ trợ không?"

Mèo con: "Nháo?"

Mèo con vẫn đang giả ngu, Tần Di đã bình tĩnh nói: "Không có nó, ta cũng có thể thăng cấp thành công."

Mèo con: "Nhao nhao!"

Tần Di còn đổ thêm dầu vào lửa nhìn Thẩm Thanh Đường nói: "Em thích thì ôm chơi thôi, đừng có gấp quá mà nhờ sai người"

Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp lên tiếng, mèo con nằm trong ngực đã chống lên cánh tay của cậu, nửa đứng dậy, nhe răng trợn mắt "nhao nhao" mắng Tần Di mấy tiếng!

Tần Di chẳng buồn quan tâm đến nó.

Mèo con kêu cả buổi, nhưng đương sự lại chẳng hề có phản ứng, nó cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp, vì vậy nó quay đầu lại dùng chân cào vào tay Thẩm Thanh Đường, kêu Thẩm Thanh Đường, muốn Thẩm Thanh Đường đứng ra bảo vệ nó.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười.

Cậu không bênh vực mèo con hay Tần Di, cậu chỉ nói: "Đừng tức giận, dẫn mi qua kia đi dạo được không?"

Mèo con tiếp tục căm phẫn khều tay Thẩm Thanh Đường, ra hiệu cho cậu giúp nó dạy cho Tần Di một bài học.

Thẩm Thanh Đường không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nó cười bất đắc dĩ.

Tần Di cũng mặt vô biểu tình nhìn màn trình diễn của mèo con.

Một lúc sau, mèo con cuối cùng cũng nhận ra quỷ kế mượn thế hiếp người của mình đã bị bại lộ, nó lập tức nhăn mặt, tức giận vùi đầu vào trong, chỉ để lộ cái gáy tròn đầy lông tơ.

Ngược lại trông càng dễ thương hơn.

Thẩm Thanh Đường không nhịn được dùng ngón tay chọc vào cái gáy lông xù của mèo con.

Mèo con:!

Tức giận, nhưng không biết phải làm sao.

Cố Thanh Dung ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, tâm trạng hơi phức tạp - phải biết rằng Thần thú ở trong đền Thần vẫn luôn kiêu ngạo và lười nhác, lúc nào cũng phớt lờ mọi người, nhưng bây giờ ở bên cạnh Thẩm Thanh Đường lại giống như đổi thành một con thú khác.

Chẳng lẽ cậu ta thật sự là người của Thiên Mệnh sao? Nhưng dù cho có chút ghen tị, Cố Thanh Dung vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tần Di và Thẩm Thanh Đường thật sự là hai người được đền Thần chỉ thị, vậy thì Thập Vạn Đại Hoang sẽ được cứu rồi.

·

Có mèo con ở đây, những ngày bình thường ấm áp của Thẩm Thanh Đường và Tần Di lại thêm màu sắc sinh động.

Lúc đầu, mèo con vẫn còn thái độ thù địch với Tần Di, nhưng cuối cùng nó phát hiện ra mình không đánh lại người ta, hết cách rồi, đành phải khuất phục thôi.

Nguyên nhân chủ yếu là... Tần Di vì tẩy kinh phạt tủy, nên mỗi ngày đều cần bổ sung một lượng lớn thịt và máu của yêu thú, mèo con cũng thích ăn những thứ này.

Trước kia sống trong đền Thần, Cố Thanh Dung và những người khác không thể săn bất kỳ con yêu thú nào để cho nó ăn, nó đã sụt rất nhiều cân!

Hiện tại nhìn thấy Tần Di có đồ ăn, nó không khỏi động lòng.

Ví dụ như bây giờ Tần Di uống máu xong, thịt bị ném sang một bên, mèo con thấy vậy liền vui sướng khều khều tay Thẩm Thanh Đường, kêu Thẩm Thanh Đường nấu thịt cho nó ăn.

Thẩm Thanh Đường khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo bàn tay lông xù của mèo con, nói: "Lúc trước ta đã dạy mi thế nào?"

Mèo con:...

Mặc dù mèo con đỏ mắt chờ mong nhìn miếng thịt, nhưng thái độ của Thẩm Thanh Đường lại cực kỳ kiên quyết, không còn cách nào khác, cuối cùng mèo con chỉ có thể bi phẫn giơ hai móng vuốt lên, cúi đầu trước Tần Di để bày tỏ lòng biết ơn.

Tần Di ý tứ hàm súc cười một tiếng.

Thẩm Thanh Đường lúc này mới xoa đầu mèo con, cười nói: "Ngoan lắm, lát nữa cho mi ăn thịt khô nướng nhé."

Tần Di vốn đang tĩnh tọa, lúc này cũng mở mắt ra: "Hôm nay tẩy tủy xong, ta muốn uống chút canh."

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Được ạ, Lan Đình muốn uống canh gì?"

"Canh nấm đi."

"Lát nữa em sẽ đi chuẩn bị."

Tần Di lại nhắm mắt lại.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường yên lặng nhìn Tần Di một lúc, cười cười, lẳng lặng đặt mèo con trong lòng xuống.

Mèo con còn muốn ngọ nguậy, nhưng Thẩm Thanh Đường đã đưa tay ra hiệu im lặng ngăn nó lại.

Mèo con bất động, Thẩm Thanh Đường chầm chậm tiến lại gần Tần Di.

Thẩm Thanh Đường đi chầm chậm một hồi mới đi tới sau lưng Tần Di.

Cậu vừa định đưa tay che mắt Tần Di, thì Tần Di đột nhiên mở mắt ra, vươn tay nắm lấy cổ tay đang muốn bày trò của Thẩm Thanh Đường, kéo mạnh người vào lòng: "Lại muốn đánh lén nữa."

Thẩm Thanh Đường bất ngờ kêu lên một tiếng, ngã vào trong vòng tay rộng lớn ấm áp của Tần Di.

Khi Thẩm Thanh Đường từ từ định thần lại, ngửi thấy hơi thở thơm mát quen thuộc trên người Tần Di, cậu không khỏi mím môi cười, ngẩng mặt lên thản nhiên nói: "Em chỉ muốn nhìn chàng thôi."

Tần Di bất giác mỉm cười, khẽ xoa đầu ngón tay lên cổ tay Thẩm Thanh Đường một lúc, định nói hắn đang trong thời kỳ quan trọng, cũng không có lên cơn ghen, Thẩm Thanh Đường nên đi nấu canh đi.

Kết quả, vừa mới nghĩ như vậy, Tần Di không hiểu sao nhìn thoáng qua cục bông trắng đang cúi mình trong bụi cỏ cách đó không xa, còn không ngừng liếc sang bên này.

Tần Di:...

Không biết nghĩ gì, lông mày Tần Di giật giật, đột nhiên nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường, kéo cậu lên, cúi đầu hôn mạnh lên môi cậu.

Nụ hôn này của Tần Di đến quá bất ngờ, lại cực kỳ cuồng nhiệt, mang theo tính xâm lược như công thành đoạt đất, toàn thân Thẩm Thanh Đường vì nụ hôn này mà trở nên căng thẳng.

Nhưng rất nhanh, sau khi hơi thở dễ chịu quen thuộc của Tần Di từ từ thâm nhập, cậu cũng dần dần mềm nhũn trong lòng Tần Di.

Đôi môi của Thẩm Thanh Đường mềm mại ngọt ngào, như hoa tươi mùa xuân, Tần Di ôm eo Thẩm Thanh Đường hôn môi cậu, nhịn không được nghiến răng cắn một cái.

Thẩm Thanh Đường bị đau, hàng mi dài khẽ run, lập tức mở mắt ra, nhìn Tần Di đầy trách móc.

Tần Di thấy thế, đôi mắt màu đỏ của hắn lại cong lên ý cười sâu xa.

Thẩm Thanh Đường:...

Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đường mới chậm rãi được Tần Di thả ra, Thẩm Thanh Đường lau đôi môi mỏng bị hôn đến đỏ bừng của mình, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, nhỏ giọng hỏi: "Chàng sao vậy?"

Tại sao đột nhiên lại trở nên hung mãnh như vậy, cậu nhất thời không thích ứng kịp.

Nhưng thỉnh thoảng một lần... Thẩm Thanh Đường thực ra cũng có chút kinh hỉ nha.

Trước kia Tần Di chưa bao giờ như vậy.

Đương nhiên, Tần Di không cách nào nói ra mục đích thực sự của mình, cho nên lúc này hắn chỉ thản nhiên nói: "Muốn hôn thì hôn thôi."

Thẩm Thanh Đường:...

Nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Tần Di mang theo ý cười, Thẩm Thanh Đường bất giác mím môi, mặt càng đỏ hơn – cậu còn nghi ngờ không biết có phải mấy ngày nay Tần Di buồn chán nên lại đi xem thoại bản hay không nữa?

Nhưng cậu lại không chú ý tới, lúc này Tần Di lại giả như vô tình liếc mắt nhìn mèo con một cái.

Kết quả lại nhìn thấy cục bông trắng đang run lên vì tức giận.

Trong mắt Tần Di hiện lên ý cười giễu cợt.

Muốn tranh sủng với ta? Mi còn non lắm.

Đợi hắn hóa rồng rồi, mấy con vật nhỏ đó dù là yêu thú gì thì cũng phải đứng sang một bên.

·

Cuối cùng, ngày thứ mười tám cũng đến.

Vảy trên người Tần Di đã mọc ra một lớp mỏng, bao phủ bên ngoài cơ thể, tản ra ánh sáng vàng nhạt, thoạt nhìn có hơi kỳ dị đáng sợ.

Nhưng Thẩm Thanh Đường không hề sợ hãi những chiếc vảy này, ngược lại cậu còn không nhịn được nắm chặt lấy tay Tần Di.

Hôm nay là lần tẩy kinh phạt tủy cuối cùng, ngoài những chiếc vảy này ra, Tần Di còn phải thay đổi toàn bộ xương cốt mới có thể thành công.

Một bước cuối cùng, thập tử nhất sinh.

Đây cũng là phần khó nhất khi hóa rồng.

Cho nên mấy ngày nay Thẩm Thanh Đường vẫn luôn hầu hạ mèo con, cố gắng thiết lập quan hệ tốt với mèo con.

Nếu mèo con có thể tạo ra những thiên tượng như trăng tròn, chắc chắn sẽ là sự hỗ trợ cực kỳ to lớn đối với Tần Di.

Tần Di không thèm để ý những thứ này, lúc này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tĩnh lặng như nước.

Nhất là khi Thẩm Thanh Đường đang nắm tay hắn.

Hắn cảm thấy mình nhất định sẽ thành công.

Lúc này, Tần Di nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận bình cảnh của hóa rồng một lúc, sau đó mở mắt ra, dùng giọng nói vô cùng mềm mại nói với Thẩm Thanh Đường: "Em trước hết qua bên kia đợi đi, nếu không lát nữa có thể sẽ khiến em bị thương."

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sau đó cúi người hôn lên sườn mặt của Tần Di.

"Vâng ạ."

Thẩm Thanh Đường buông tay Tần Di ra, bế mèo con lên, xoay người rời đi.

Tần Di lại nhắm mắt lại.

Thẩm Thanh Đường ôm mèo con, cùng Cố Thanh Dung đứng dưới gốc cây cọ ở xa xa, nhìn Tần Di tĩnh tọa một lúc, mây giông đã bắt đầu lơ lửng trên đỉnh đầu.

Những đám mây giông kia khác với mây giông của tu sĩ khi độ kiếp, chúng đều được dát vàng, cực kỳ rực rỡ, mang theo mấy phần Thiên Ý từ trên trời giáng xuống.

Nhưng nhìn đám mây giông dần ngưng tụ lại, Thẩm Thanh Đường đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tại sao đám mây giông này lại có hai tầng?" Thẩm Thanh Đường không khỏi hỏi.

Mặc dù nhìn hình dạng của hai lớp mây giông này không lớn, trông cũng không có bao nhiêu uy lực.

Nhưng khi Cố Thanh Dung nghe thấy lời này của Thẩm Thanh Đường, vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tầng mây giông tách rời ở trên đầu Tần Di, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

"Hắn đã từng hóa rồng thất bại sao? Đây là mây kiếp kép đó, chỉ khi hắn hóa rồng lần thứ hai mới xuất hiện, uy lực gấp mười lần lần thứ nhất, sao có thể như vậy?! "

Thẩm Thanh Đường nghe Cố Thanh Dung nói vậy cũng chấn động, lộ ra vẻ khó mà tin được: "Không thể nào, Lan Đình mới mười chín tuổi, sao có thể từng hóa rồng thất bại được?"

Cố Thanh Dung nhìn thấy lôi kiếp càng ngày càng lớn, sắc mặt càng thêm khó coi: "Không, đây là mây kiếp kép chỉ khi hóa rồng lần thứ hai mới xuất hiện, nhất định hắn đã giấu ngươi chuyện gì đó."

Thẩm Thanh Đường tâm tư loạn cào cào nhất thời không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, mèo con trong lòng Thẩm Thanh Đường đột nhiên kêu nhao nhao mấy tiếng.

Khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy tiếng mèo kêu, cậu hoàn hồn nhìn xuống mèo con.

Mèo con lúc này cũng đang nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Thanh Đường hiểu ý mèo con: "Mi nói lát nữa mi có thể giúp Lan Đình? Nhưng có một điều kiện sao?"

Mèo con gật đầu.

Cố Thanh Dung nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Trong thời điểm này, quả thực chỉ có Thần thú đại nhân mới có thể giúp được."

Mèo con nhao nhao kêu lên một tiếng, lại đưa ra điều kiện của nó.

Sau khi nghe yêu cầu này, vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường trở nên kỳ lạ.

"Mi... muốn Lan Đình làm tiểu đệ của mi?"

Mèo con gật đầu.

Thẩm Thanh Đường không do dự quá lâu, dứt khoát nói: "Được, ta đồng ý với mi, nếu mi có thể giúp Lan Đình hóa rồng, ta sẽ bảo chàng ấy bái mi làm đại ca."

Mèo con kêu lên thích thú.

Nhưng nó cũng không có vẻ ngu ngốc, lúc này nó duỗi bàn chân lông xù ra, ý bảo Thẩm Thanh Đường đập tay.

Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ.

Nhưng lúc này rồi, chỉ có thể làm như vậy.

ThẩmThanh Đường nghiêm túc đưa tay ra, đập tay với mèo con, giữa hai người lóelên một vòng ánh sáng vàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện