: Mặc cho những chiếc vảy sắc nhọn hằn lên những vết đỏ li ti trên làn da mỏng manh của cậu, cậu vẫn không buông tay.

Áo choàng đen định hút khô Thẩm Thanh Đường xong sẽ đi bắt Tần Di.

Bởi vì gã biết sau khi lấy xương thú ra sẽ bị suy yếu trong một giờ, Tần Di cũng không chạy xa được.

Nhưng gã không ngờ rằng vào lúc này, Thẩm Thanh Đường lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một vật đen kịt, từ xa chĩa về phía gã.

Đúng lúc này, vầng trăng sáng ngay trên đầu gã chìm trong mây mù, ánh sáng trong rừng cây trở nên mịt mờ, áo choàng đen càng không thể nhìn rõ vật đen kịt kia là gì.

Áo choàng đen nhíu mày, có hơi muốn né tránh, nhưng lại không nỡ buông Thẩm Thanh Đường ra - lúc này mà gián đoạn giữa chừng, sau đó hút lại thì rất phiền phức và lãng phí.

Vì vậy, áo choàng đen không trốn tránh.

Dù sao thứ đó cũng không có linh khí, chịu đau một chút cũng chẳng sao, vẫn nên tranh thủ hút sạch năng lượng thì hơn, đỡ phải sau này phát sinh dị biến.

Nghĩ vậy, áo choàng đen càng siết chặt dây leo, tham lam hấp thu linh khí trên người Thẩm Thanh Đường.

Nhưng gã không ngờ rằng, sau một giây, hai tiếng nổ liên tiếp vang lên!

Tất cả đều nhắm thẳng vào ngực gã!

Trong khoảnh khắc, vô số dây leo bị nổ tung bay tứ phía, áo choàng đen phát ra một tiếng kêu vô cùng đau đớn, thân thể đột nhiên co rút lại.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường đã bị lực phản chấn của súng kíp sau năm lần tấn công làm cho chảy máu miệng và mũi, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng cảm thấy rằng áo choàng đen vẫn còn sống, Thẩm Thanh Đường nghiến răng, lại cắn răng đứng dậy, tay run run lại lấy ra một quả bom lửa.

Nhưng áo choàng đen đã tức điên rồi.

Cơ thể gã bị nổ đến biến dạng, nhưng vẫn có thể mọc ra những dây leo quỷ dị, bấy giờ gã liều mạng lao về phía Thẩm Thanh Đường!

Lúc nãy là do gã bất cẩn, nhưng bây giờ gã phải hút sạch Thẩm Thanh Đường ngay lập tức để bổ sung năng lượng!

Thẩm Thanh Đường cảm giác được một cỗ uy áp cường đại ập tới, hai mắt trở nên đen kịt, cậu cố hết sức nuốt xuống vị ngọt tanh trong miệng, liều mạng giơ bàn tay run rẩy lên, định bồi thêm một phát cuối cùng.

Lần này, sống hay chết phó mặc cho số phận.

Đột nhiên, một cỗ uy áp mạnh mẽ giống như của hung thú cường đại sau lưng áo choàng đen bao phủ xuống như lũ quét!

Thẩm Thanh Đường không kịp đề phòng, bất ngờ bị uy áp hung hãn đẫm máu này ép tới đầu gối mềm nhũn, ngã xuống đất.

Nhưng cậu không hề buông tay cầm súng kíp ra, vẫn mở to hai mắt mờ mịt thấm đẫm mồ hôi lạnh, nhìn thẳng phía trước.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy một bóng người màu đỏ vàng, giống như đang bốc cháy và phát sáng, mang theo ảo ảnh giống như một sinh vật cổ xưa kỳ lạ, từng bước đi về phía dây leo bị nổ toạc vặn vẹo của áo choàng đen.

Vừa rồi áo choàng đen còn hung hãn, nhưng khi gặp phải cỗ uy áp vô song này, lập tức co lại thành một nhúm, dây leo xoắn quẩy cũng run lên.

Sau đó, một móng vuốt vươn ra từ bóng dáng màu đỏ vàng, chộp lấy chiếc áo choàng đen rồi xé toạc! Bắt đầu từ chính giữa, từng chút một, cắt nhỏ! Xé nhỏ!

Tiếng gầm đau đớn của áo choàng đen vang vọng không dứt trong khu rừng, nhưng không có tu sĩ nào sống gần đó nên không có ai chú ý đến hàng loạt biến cố đang diễn ra.

Thẩm Thanh Đường thở hổn hển, mắt mờ nhìn chằm chằm cái bóng màu vàng đỏ.

Cuối cùng, khí tức của áo choàng đen hoàn toàn bị cắt đứt, mà ánh sáng đỏ vàng cũng dần dần phai nhạt.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trên người phủ đầy vảy và vết sẹo màu đỏ vàng cháy bỏng, ở giữa hai con ngươi màu đỏ có một đường kim tuyến mảnh, giống như con ngươi của loài rắn.

Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến từng chút một.

Sau khi tất cả sức ép được loại bỏ, bóng người màu đỏ vàng đi về phía Thẩm Thanh Đường.

Trong đôi đồng tử đỏ thẫm vẫn còn sót lại chút thú tính máu lạnh.

Thẩm Thanh Đường không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại, cậu từ từ ngẩng đầu lên, dùng hết sức duỗi cánh tay ra, ôm lấy thân thể đầy máu đang tiến về phía mình.

Cậu nhẹ nhàng áp gò má mềm mại của mình vào khuôn mặt phủ đầy vảy lạnh và sẹo.

Mặc cho những chiếc vảy sắc nhọn hằn lên những vết đỏ li ti trên làn da mỏng manh của cậu, cậu vẫn không buông tay.

Cổ họng bị mùi máu tanh thiêu đốt không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng động tác này để xoa dịu hơi thở khát máu không ngừng phát ra của bóng người màu vàng đỏ.

Dần dần, Thẩm Thanh Đường cảm thấy cơ thể mình đang ôm thả lỏng ra, sự bồn chồn khát máu dần dần biến thành bình tĩnh.

Hàng mi dài khẽ rung lên, cậu từ từ nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng, từng chút một, dựa đầu vào bờ vai rộng lớn trong vòng tay cậu với một cử chỉ hoàn toàn tin tưởng rồi ngất đi.

· ·

Trong rừng rậm, trăng sáng treo cao, gió đêm trong lành thổi nhè nhẹ, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu lên.

Hai bóng người cứ vậy mà tựa vào nhau, lặng lẽ dựa vào một cây ngô đồng khổng lồ, như là đang ngủ hoặc chỉ là đang nghỉ ngơi.

Vầng trăng sáng vừa rồi bị bóng tối che lấp, lúc này lại lộ ra hình dáng, từ từ rót ánh sáng dịu nhẹ xuống khu rừng, giống như một lời chúc phúc thầm lặng.

Không biết qua bao lâu, một đôi mắt đỏ thẫm lặng lẽ mở ra.

Tần Di chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt còn có chút mông lung và mê mang, đúng lúc này, một chiếc lá xanh từ đỉnh đầu rơi xuống, rơi vào chóp mũi của hắn.

Đụng chạm nhẹ nhàng khiến lông mi dài của Tần Di khẽ run, sau đó nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài.

Đây là lần đầu tiên, Tần Di cảm thấy may mắn và vui mừng.

Vừa rồi khi giết áo choàng đen, đầu óc hắn không thanh tỉnh, nhưng khi nhìn thấy thân hình vặn vẹo của áo choàng đen lao về phía Thẩm Thanh Đường, hắn đột nhiên bộc phát ra sức mạnh vô hạn.

Giết tên áo choàng đen đó.

Sau đó, hắn mất hết sức lực.

Đợi đã......

Tần Di lúc này mới định thần lại, giết chết tên áo đen rồi, còn Thẩm Thanh Đường thì sao? Trái tim Tần Di chợt thắt lại, nhưng khi hắn quay sang bên cạnh, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang tựa vào vai hắn ngủ ngon lành.

Hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường lặng lẽ rũ xuống, nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, trên môi có vết máu khô, mái tóc dài đen nhánh rối tung trên vai.

Vô cùng phờ phạc và yếu ớt.

Không sao cả, linh khí trên người Thẩm Thanh Đường tuy yếu nhưng cũng đủ ổn định, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di không khỏi đau lòng.

Sau đó, Tần Di không tự chủ được vươn tay ôm chặt Thẩm Thanh Đường vào lòng, áp cái trán đầy vảy của mình lên vầng trán mịn màng và thanh tú của Thẩm Thanh Đường.

Dù biết bây giờ Thẩm Thanh Đường rất yếu ớt, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Vốn dĩ hắn cho rằng thật may mắn khi Thẩm Thanh Đường không nhìn ra sự thật, nhưng bây giờ hắn mới hiểu, Thẩm Thanh Đường thông minh như vậy, làm sao cậu có thể thực sự cho rằng đó là bệnh vảy cá?

Trên thực tế, Thẩm Thanh Đường đã biết...

Nhưng, vì hắn, cậu không nói một lời nào.

Lần đầu tiên trong mắt Tần Di có chút chua xót ẩm ướt, hắn không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Thẩm Thanh Đường vẫn nhắm mắt, yên lặng tựa vào trong tay hắn, giống như đã bất tỉnh.

Nhưng một lúc sau, lỗ tai Tần Di đột nhiên đụng phải một thứ cực kỳ mềm mại.

Hắn sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy có mấy sợi dây leo màu xanh lục mảnh khảnh tiến đến, nhẹ nhàng đụng vào sườn mặt của hắn.

Thể hiện một cử chỉ vô cùng tin tưởng và dịu dàng.

Tần Di nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, run rẩy vươn ngón tay, sờ sờ dây leo xanh mơn mởn kia.

Dây leo nhẹ nhàng quấn lấy tay Tần Di, truyền ý thức qua.

Tần Di cảm thụ một hồi, do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Được, ta nghe em."

Dây leo cọ nhẹ vào ngón tay Tần Di, sau đó yếu ớt lùi về sau.

Sau khi nghe Thẩm Thanh Đường nói xong, Tần Di im lặng một lúc, đầu tiên lặng lẽ đặt Thẩm Thanh Đường trong lòng cạnh một gốc cây lớn để cậu dựa vào, sau đó đi đến đống đổ nát do áo choàng đen để lại ở phía trước.

Tần Di cẩn thận kiểm tra và phân biệt, theo những gì Thẩm Thanh Đường nói, hắn thu dọn tất cả những đồ vật đại diện cho thân phận rồi đốt những thứ còn lại.

Sau khi làm xong, Tần Di thấp giọng ho khan vài tiếng, chịu đựng mùi máu tanh bốc lên từ cổ họng do sử dụng linh lực, lảo đảo đến bên Thẩm Thanh Đường, ôm lấy Thẩm Thanh Đường.

Áo choàng đen trước đó đã đuổi theo bọn họ khoảng năm dặm, Tần Di khi đó đốt cháy máu huyết mới có thể phản kích ngay thời khắc cuối cùng, giết chết áo choàng đen, vì vậy, lúc này mặc dù đã trôi qua một giờ, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn sử dụng linh lực của mình.

Hắn cứ như vậy ôm Thẩm Thanh Đường, chậm rãi đi bộ năm dặm.

Trên đường đi, Thẩm Thanh Đường không mở mắt, nhưng dây leo vẫn luôn ở bên cạnh, luôn lặng lẽ dán vào tai Tần Di, dịu dàng an tĩnh đi cùng hắn.

Vì vậy, mặc dù trước mắt Tần Di mấy lần tối sầm, sắp không thể đi nổi, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì tiếp tục.

· ·

Cuối cùng, Tần Di đã đưa Thẩm Thanh Đường trở lại động phủ.

Vừa vào động, Tần Di vươn tay thả cơ quan ở cửa hang xuống, loạng choạng bế Thẩm Thanh Đường vào phòng trong.

Lúc này, Tần Di vừa vặn đi tới trước bàn trang điểm, đúng lúc nhìn thấy gương mặt của mình trong gương đồng mơ hồ.

Nó phủ đầy vảy và sẹo, vết máu vẫn còn ướt, thật gớm ghiếc và đáng sợ.

Lúc này Tần Di mới chợt hiểu vì sao đến giờ phút này, Thẩm Thanh Đường vẫn không chịu gửi thư gọi Thẩm gia đến, nhờ Thẩm gia giúp đỡ.

Bởi vì nếu Thẩm gia thực sự đến, kẻ đầu tiên bị coi như là mãnh thú ác ôn mà giết chết sẽ là hắn.

Giờ phút này, trong lòng Tần Di vui buồn lẫn lộn.

Đáng buồn cho thân phận của chính hắn, hạnh phúc là mặc dù Thẩm Thanh Đường đã trông thấy bộ dạng hắn như thế này, nhưng cậu vẫn có thể kiên định lựa chọn hắn.

Phải biết rằng, lúc đó hắn đã quyết tâm phải chết.

Thật không ngờ, Thẩm Thanh Đường, người thường trông yếu ớt như vậy, lại mạnh dạng đối đầu với áo choàng đen kỳ Trúc Cơ, còn kéo hắn trở lại từ trong tuyệt vọng.

Đúng lúc này, dây leo lại sáp đến, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Tần Di.

Tần Di lấy lại tinh thần, khàn khàn cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Được, đi vào trước đã."

Sau khi vào phòng, Thẩm Thanh Đường vẫn không mở mắt, Tần Di biết lý do vì sao nên lấy ra chiếc nhẫn trữ vật vừa tìm được từ trong người áo choàng đen.

"Em xem thử, trong này có thứ gì em cần không?"

Những dây leo mảnh khảnh từ từ vươn ra.

Sau khi tìm kiếm trong chiếc nhẫn trữ vật, dây leo tìm được một ít linh thảo thượng phẩm, nhanh chóng cuốn chúng lại, bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng.

Điểm này của Mộc linh căn rất tốt, mặc dù yếu thì có yếu thật, bị rất nhiều linh căn khác khắc chế, nhưng năng lực tự chữa trị của nó cực kỳ mạnh, cho dù là trọng thương, chỉ cần kịp thời chữa trị sẽ không quá khó khăn.

Tần Di ở bên cạnh lo lắng nhìn dây leo hấp thụ chất dinh dưỡng.

Cũng thấy được nước da nhợt nhạt của Thẩm Thanh Đường cải thiện từng chút một.

Nhưng dù như vậy, trong lòng Tần Di cũng hiểu rõ, tình trạng thương tích này có thể là bởi vì biểu hiện bên ngoài của Mộc linh căn tựa hồ rất nhanh lành lại, nhưng nếu bình thường bạn chặt một nhánh cây, mặc dù sau một thời gian nó vẫn mọc lại, nhưng vẫn sẽ lưu lại khối u ở chỗ đó.

Lại càng không đại biểu rằng sẽ không đau.

Không biết qua bao lâu, hàng mi mảnh của Thẩm Thanh Đường cuối cùng khẽ run lên.

Thấy vậy, Tần Di nhíu mày, phản ứng đầu tiên của hắn là: "Đừng nói gì, nghỉ ngơi trước đi."

Nhưng lần này Thẩm Thanh Đường không nghe Tần Di nói, hàng mi dài khẽ run một hồi, nhưng vẫn mở ra.

Tim Tần Di thắt lại, hắn vô thức nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường.

Đôi mắt trong veo của Thẩm Thanh Đường lúc này tràn đầy sự mệt mỏi và yếu ớt, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười nhợt nhạt.

Sau đó cậu kiên quyết lặng lẽ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xinh đẹp có chút khó khăn nhìn Tần Di, khàn giọng nhẹ giọng nói: "Lan Đình ôm em... có được không?"

Tần Di thổn thức trong lòng, không cách nào khống chế cảm xúc dâng trào trong lòng, vươn tay đem thiếu niên áo trắng ấm áp ôm chặt vào trong ngực.

Thẩm Thanh Đường vừa mới hấp thu linh khí của những linh thảo kia, nhưng cơ thể cậu vẫn rất yếu rất nhẹ, có mùi thực vật thoang thoảng, cậu chỉ lẳng lặng tựa vào trong lòng Tần Di.

Mềm mại tựa như đóa quỳnh mới nở và nhẹ nhàng như một đám mây mỏng manh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện