: Cái đuôi này nếu dùng thuốc dán vào, có thể dính đến mười hai canh giờ.

Trong phòng của quán trọ

Đây là một quán trọ nhỏ, nhưng quán trọ có thể mở ở thành Thủ Dương cũng không quá nhỏ, bày biện cũng không được lắm.

Trong phòng đầy đủ tiện nghi, gian phòng thông nhau trang nhã, trên bàn có một bình hoa đang cắm đào tươi, tỏa ra hương thơm thoang thoảng đặc trưng của mùa xuân.

Thẩm Thanh Đường đẩy cửa sổ ra để làn gió mát thổi vào phòng, không khí cũng thoáng đãng hơn, sau đó lấy ra một túi hương đuổi muỗi treo lên đầu giường Tần Di.

Tần Di đứng sang một bên nhìn Thẩm Thanh Đường bận rộn, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Sau khi Thẩm Thanh Đường làm xong việc, cậu cũng không vội cùng Tần Di ôn chuyện, lúc này cậu nắm tay Tần Di, cúi người về phía trước cẩn thận ngắm Tần Di một lúc, nhìn thấy dáng vẻ thoải mái tràn đầy tinh thần của Tần Di, cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn hỏi: "Mấy ngày nay chàng đi đường có mệt không, có muốn tắm trước không?"

Tần Di lắc đầu: "Trước khi gửi tin cho em ta đã tắm rồi."

Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên, sau đó nắm lấy tay Tần Di, cười ngọt ngào: "Lan Đình thật ngoan."

Tần Di:...

Trầm mặc một lát, Tần Di lấy ra kẹo hồ lô cùng hai túi kẹo, hỏi: "Có muốn ăn bây giờ không?"

Thẩm Thanh Đường vươn tay cầm lấy kẹo hồ lô: "Em ăn cái này."

Tần Di hiểu ý, cất túi kẹo đi.

Thẩm Thanh Đường cắn một viên kẹo hồ lô chua ngọt, rồi đưa xâu kẹo cho Tần Di, ánh mắt Tần Di khẽ động, thuận theo cắn một viên.

Nhìn Tần Di ăn kẹo hồ lô, Thẩm Thanh Đường mím môi khẽ cười, đôi gò má trắng nõn vì ngậm kẹo hồ lô trong miệng mà hơi phồng lên, trông có vẻ tinh nghịch.

Thực ra Thẩm Thanh Đường không thích ăn kẹo hồ lô, nhưng nghiêm túc mà nói, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu với Tần Di, cậu muốn tạo ra một điều gì đó khác biệt.

Trước đây họ kết làm đạo lữ, nhưng cách họ ở bên nhau cứ giống như một cặp vợ chồng già, không có điểm đột phá nào đáng để ngạc nhiên.

Bây giờ hai người đoàn tụ, bầu không khí lại có hơi giống như đang hẹn hò, vì vậy Thẩm Thanh Đường đã mua đèn tú cầu, kẹo hồ lô và kẹo đường theo những gì thoại bản đã viết.

Cậu định một lát nữa sau khi ăn xong, đợi trăng lên cao rồi nói không chừng còn có thể đi ngắm hoa đăng này nọ nữa.

Cả hai sẽ cùng nắm tay nhau đi trên cây cầu ở thành Thủ Dương, hoặc là ở trước miếu Nguyệt Lão, cùng nhau thắp hoa đăng ngắm phong cảnh.

Nghĩ về nó khiến cậu cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc biết bao.

Mà Tần Di, cắn hai ba cái liền ăn hết kẹo hồ lô trong miệng, lúc này còn hết sức "sát phong tình" mà cầm chén trà lên, uống một hớp nước, nói: " Lần này ta đến núi Thập Phương, mang về không ít thứ, có một ít cho sư tôn của em, còn có cho em nữa."

Thẩm Thanh Đường vốn định hỏi Tần Di kẹo hồ lô có ngon không? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Di, Thẩm Thanh Đường yên lặng bỏ qua chủ đề này, chỉ đặt tay lên đầu gối Tần Di, vừa chán nản vuốt ve những vết chai sần trên những ngón tay thon dài của Tần Di, vừa tò mò hỏi: "Chàng còn mang đồ về cho em à, là gì vậy?"

Tần Di không nói thẳng mà lấy từ trong nhẫn trữ vật ra tất cả đưa cho Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường lúc mới nhìn có chút cảm động, nhưng nhìn xong lại không khỏi hơi buồn cười.

Tần Di đã mang về cho cậu rất nhiều thứ, đúng là đủ loại đủ kiểu, cái gì cũng có, điều này đã làm mới thế giới quan của cậu nha.

Đầu tiên lấy ra Tu Ngọc, Ngọc Trai, mấy loại linh ngọc này đều là đặc sản địa phương có thể hiểu được, nhưng những thứ được lấy ra sau đó bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Nào là mấy cuốn thoại bản linh tinh, nào là những món ăn vặt và kẹo mứt trông rất lạ mắt, cuối cùng còn có cả một chùm vòng tay bằng vỏ sò mà trẻ con thích đeo nữa.

Lúc này Thẩm Thanh Đường vừa cười vừa cầm lên chiếc vòng tay nhỏ mà có lẽ cậu cũng không đeo vừa, nói: "Lan Đình cảm thấy em sẽ thích thứ này sao?"

Tần Di liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, dường như biết cậu sẽ cười, nhưng vẫn rất bình tĩnh, đưa tay nhận lấy chiếc vòng, giải thích: "Ta biết có thể em sẽ không thích."

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt dần trở nên nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Di.

Đây là một tư thế đang chờ giải thích.

Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường lộ ra vẻ mặt như vậy, ánh mắt có chút nhu hòa, sau đó nhìn chiếc vòng trong lòng bàn tay nói: "Mấy ngày nay ta đã đi rất nhiều nơi, nhìn ngắm rất nhiều cảnh vật khác hẳn Thanh Ngọc Kiếm Tông và thành Lăng Dương. Lúc đó ta muốn truyền tin cho em, nhưng ta không có nhiều thời gian rảnh, lại không biết cách diễn đạt sao cho tốt, nên là nói không nên lời."

"Sau này mỗi khi đi đến đâu, ta đều sẽ mua chút gì ở đó, khi trở về muốn cho em xem."

"Ta mua chiếc vòng tay nhỏ này ở một thị trấn ven biển cạnh núi Thập Phương. Mỗi gia đình ở thị trấn đó kiếm sống bằng cách kiếm ngọc trai và bán những vỏ sò đẹp đẽ này. Không khí gần biển rất ẩm ướt, thị trấn yên tĩnh và thanh bình. Khi mặt trời mọc, ngồi trên những tảng đá cao cạnh bờ biển, ngắm nhìn những quán ăn sáng nhỏ dưới chân núi phía xa, ta cảm thấy rất dễ chịu."

Miêu tả của Tần Di rất đơn giản, không thêm bất kỳ từ ngữ trau chuốt nào, nhưng chỉ miêu tả đơn giản như vậy, lại khiến Thẩm Thanh Đường cảm thấy khung cảnh yên tĩnh thanh bình dường như đang ở ngay trước mặt.

"Thật tốt quá." Thẩm Thanh Đường không khỏi cảm khái.

Tần Di mỉm cười: "Ừm."

"Thật ra, trước khi rời khỏi thành Lăng Dương, ta cũng từng nghĩ, nếu chúng ta có thể sống một cuộc sống như vậy thì tốt biết mấy."

Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp: "Lan Đình, chàng hối hận rồi sao?"

Tần Di lắc đầu: "Không."

"Em còn muốn nghe ta kể tiếp không?"

Thẩm Thanh Đường gật đầu: "Em muốn nghe."

Lúc này, Tần Di đưa tay vuốt tóc Thẩm Thanh Đường, tiếp tục nói: "Thị trấn đó tuy nhìn có vẻ yên bình, nhưng những người xuống nước mò ngọc lại không hề yên lòng, họ cùng nhau ra khơi, nhưng sẽ thường xuyên có người không thể quay về. Có lúc là do thiên tai, nhưng có lúc...lại là"

"Một viên Ngọc Trai thượng hạng có thể bán đấu giá với giá cao, nếu may mắn, thậm chí còn đủ cho những cư dân biển đó rời khỏi thị trấn nhỏ đến sinh sống ở thành trấn. Vì vậy, một khi một nhóm người cùng nhau ra khơi tìm được loại ngọc trai này, người khác tất nhiên sẽ ghen tị, thậm chí... căm ghét."

"Thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội." Thẩm Thanh Đường không khỏi lẩm bẩm.

Tần Di gật đầu: "Đặc biệt em còn là Mộc Linh Căn Thiên phẩm."

Thẩm Thanh Đường sửng sốt: "Sao lại nói đến em rồi?"

Lúc này, Tần Di yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, sau đó đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp mềm mịn của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: "Làm nhiệm vụ mấy ngày nay ta mới biết được, có rất nhiều tà tu lang thang chuyên môn đến mấy thị trấn nhỏ, ra tay với những tu sĩ trẻ có ngoại hình đẹp và thiên phú cao. Bắt họ đi song tu thải bổ."

Thẩm Thanh Đường:...

"Chuyện này không phải vẫn luôn xảy ra sao?" Thẩm Thanh Đường rõ ràng thấy Tần Di có chút dục vọng khống chế, không khỏi bất đắc dĩ nói.

Cậu cảm thấy Tần Di sợ bóng sợ gió rồi.

Tần Di nghiêm túc lắc đầu: "Ta chưa từng thấy, nhưng mấy ngày nay, ta đã nhìn thấy một vị tu sĩ bị bắt mất đạo lữ mà trở nên điên điên khùng khùng. Nhìn hắn, ta cứ cảm thấy đồng cảm."

Thẩm Thanh Đường nghe Tần Di nói vậy, không khỏi hơi mở to mắt: "Nếu em bị bắt đi, Lan Đình sẽ trở nên như thế sao?"

Tần Di trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: "Ta sẽ tìm được tên tà tu đó, xé hắn ra thành trăm mảnh."

Trái tim Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, biết tật xấu cố chấp của Tần Di lại tái phát rồi, lúc này mới khẽ thở dài, sau đó duỗi tay ôm lấy Tần Di, dựa vào trong lòng Tần Di, nhẹ nhàng nói: "Em hiện tại đã là Trúc Cơ rồi, không có yếu ớt như vậy đâu."

Tần Di không đáp lại, chỉ lặng lẽ ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng.

Kỳ thực hắn không nói cho Thẩm Thanh Đường biết, kể từ khi hắn bước ra khỏi Thanh Ngọc Kiếm Tông, không hiểu sao hắn luôn có một vài linh cảm xấu, mà đều thuộc về Thẩm Thanh Đường.

Bản thân hắn là yêu thú, linh cảm của hắn luôn chính xác. Đặc biệt là mấy ngày nay không hiểu sao hắn thường xuyên gặp phải mấy gia đình bi thảm bị mất thê tử hoặc là mất phu quân, ngay cả hoàn cảnh bi thảm cũng rất giống nhau...

Hiệu ứng bên ngoài này thực sự khiến hắn cảm thấy tồi tệ.

Cho nên lần này vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, Tần Di liền vội vàng trở về.

Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường tươi tắn và rạng rỡ đứng trước mặt mình, Tần Di thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hai người ôm nhau một lúc, Thẩm Thanh Đường khẽ ngẩng đầu lên, ngập ngừng liếc nhìn Tần Di đang im lặng, nhẹ giọng nói: "Lan Đình, mấy ngày nay có phải chàng mệt lắm không, có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"

Nếu không tại sao lại đột nhiên suy nghĩ lung tung như thế?

Tần Di lắc đầu: "Không sao, ta rất khỏe."

Thẩm Thanh Đường mím môi, không biết nên nói gì.

Ban đầu, cậu muốn đợi hai người ôn chuyện một hồi sẽ hỏi về chuyện chiếc mặt nạ, nhưng bây giờ bầu không khí có vẻ hơi khác thường, cậu có nên hỏi không đây?

Ngược lại, Tần Di nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, liền nói thẳng: "Em có chuyện muốn nói với ta sao?"

Thẩm Thanh Đường:?

Thẩm Thanh Đường lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Di.

Tần Di: "Có chuyện gì thì nói đi."

Thẩm Thanh Đường nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ thẫm bình tĩnh của Tần Di, nhất thời mọi khúc mắc trong lòng đều tan biến, nghĩ lại cũng đúng, cậu với Tần Di tâm sự lời trong lòng với nhau thì cần gì phải để ý tới bầu không khí chứ?

Vì vậy, Thẩm Thanh Đường đã nắm tay Tần Di và kể về việc cậu đã gặp Cung Minh Trạch như thế nào, còn có chiếc mặt nạ mà Cung Minh Trạch đeo giống hệt như của Tần Di.

Chỉ là đoạn cậu chủ động kéo tay Cung Minh Trạch đã bị lược bỏ.

Nói xong, Thẩm Thanh Đường sờ sờ bộ quần áo màu trắng của Tần Di, nói: "Mà hôm nay chàng đột nhiên biến thành người này, suýt chút nữa em đã nhầm chàng với anh ta."

Nghe Thẩm Thanh Đường nói như vậy, Tần Di chậm rãi nhíu mày.

Một lúc lâu sau, Tần Di bất đắc dĩ nói: "Em khi còn bé đã vẽ chiếc mặt nạ này, em thật sự quên rồi sao?"

Thẩm Thanh Đường chấn động.

Tần Di nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, chỉ coi như cậu thật sự không nhớ, thở dài giải thích: "Khi đó em còn rất nhỏ, tính tình nghịch ngợm, thích bày trò giả thần giả quỷ, sau đó có một ngày em vẽ ra một chiếc mặt nạ như vậy, đã lừa đại ca của em làm nó cho em."

"Em đeo nó đi khắp nơi dọa mọi người, còn nhét ta vào bên trong chiếc mặt nạ, không cho ta ra ngoài."

"Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là em đã nhìn thấy hoa văn nào đó ở trong sách, nhớ trong đầu rồi vẽ ra đi. Giống nhau có lẽ là do trùng hợp thôi."

Thẩm Thanh Đường:...

Lập tức, Thẩm Thanh Đường quên ngay chuyện Cung Minh Trạch, chỉ nhìn Tần Di với vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Vậy tại sao chàng còn thích đeo chiếc mặt nạ này như thế?"

Tần Di im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn vào mắt Thẩm Thanh Đường, thâm ý nói: "Ta chỉ muốn xem xem người nào đó có phải thật sự nhẫn tâm đến mức thoáng cái đã quên mất ta rồi không."

"Kết quả vậy mà đúng thật, còn khen mặt nạ của ta đẹp nữa".

"Nhưng chỉ cần không phải người mù thì đều biết mặt nạ này không hề đẹp xíu nào."

Thẩm Thanh Đường:...

Không ngờ nha, cậu bẻ một vòng rồi tự lọt vào tròng luôn.

Thẩm Thanh Đường lúc này không có cách nào giải thích, chỉ có thể vùi đầu vào vai Tần Di giả ngu.

Tần Di nhìn khuôn mặt hơi đỏ bừng vì xấu hổ của Thẩm Thanh Đường, lúc này mới bình tĩnh cười nói: "Xấu hổ à?"

Thẩm Thanh Đường ủ rũ nói: "Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao nhớ được nhiều như vậy?"

"Nhưng ta nhớ được." Tần Di đột nhiên ghé vào tai Thẩm Thanh Đường thì thầm, mang theo chút oán trách.

Hơi nóng phả ra từ môi hắn lập tức khiến tai Thẩm Thanh Đường đỏ bừng.

Thẩm Thanh Đường biết mình sai, chỉ có thể nhỏ giọng bất đắc dĩ nói: "Vậy chàng muốn thế nào?"

Tần Di trầm mặc chốc lát, cười cười, sau đó lấy ra một cái hộp.

Một chiếc hộp bằng bạch ngọc rất đẹp.

Thẩm Thanh Đường liếc nhìn cái hộp, liền bị thu hút sự chú ý.

Nhưng đợi đã...

Hoa văn của cái hộp này quen quá ta.

Đột nhiên, nó khiến Thẩm Thanh Đường nhớ đến nội dung trong một cuốn thoại bản nào đó...

Đây không phải là thuốc mỡ sao?

Hóa ra thứ này... thật sự tồn tại sao?

Thấy vẻ mặt có phần kinh ngạc của Thẩm Thanh Đường, Tần Di lại thong thả giống như làm ảo thuật mà lấy ra từ trong nhẫn trữ vật tất cả những thứ mà Thẩm Thanh Đường đã thấy trong thoại bản.

"Lúc trước em bảo ta xem thoại bản, mấy ngày nay ta bớt thời giờ xem một ít, bèn mua hết mọi thứ có trong đó."

"Có thích không?"

Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Mà lúc này, Tần Di đã cầm một cái đuôi hồ ly trắng tuyết, nhẹ nhàng vuốt phẳng ở trong lòng bàn tay, nói: "Cái đuôi này nếu dùng thuốc dán vào, có thể dính đến mười hai canh giờ."

"Không phải em rất thích truyện về hồ ly sao?"

"Tối nay thử nhé?"

ThẩmThanh Đường khiếp sợ rồi.

- ----------------------------

Editor:

Ủa alo Tần Di??? Đầu chương anh "sát phong tình" như thế sao tới cuối chương quay xe khét lẹt vậy, bé nó theo không kịp rồi kìa:))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện