: Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cung Minh Trạch, Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lát, ngược lại khẽ cười nói: "Thanh Đường không dám, nhưng điện hạ tính làm thế nào?"

Cung Minh Trạch:...

Cuối cùng, Cung Minh Trạch giơ tay lên, đá lưu ảnh bay trở về, Thẩm Thanh Đường nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nó.

"Ngày mai lên đường."

Sau khi để lại bốn chữ này, Cung Minh Trạch dường như không thể chịu đựng được việc ở bên cạnh Thẩm Thanh Đường thêm nữa, nên anh ta liền phất tay áo bỏ đi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, nhìn bóng lưng rời đi của Cung Minh Trạch, cậu không khỏi cong môi lên.

Thật là khó đối phó.

Nhưng nếu Cung Minh Trạch đã nói như vậy, điều đó chứng tỏ anh ta sẽ không quá nhân từ nương tay với Lâm Cẩn Du.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Mà lúc này, tiếng kêu khóc cách đó không xa cũng đã ngừng lại.

Thẩm Thanh Đường hơi nhướng mày, nhắm mắt lại cảm nhận một hồi, phát hiện nơi đó không có mùi máu hay sát khí, càng cảm thấy vấn đề không có gì nghiêm trọng.

Lúc này Tần Di vẫn luôn đứng ở bên cạnh im lặng đi tới, cau mày nói: "Quay về phòng thôi."

Nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường biết chắc hẳn Tần Di có chuyện muốn nói với mình, lúc này mới gật đầu: "Được, về rồi nói."

·

Trở lại phòng, Tần Di rót một chén trà, tự mình nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện ở thành Lăng Dương ta không quá để ý, nhưng mà... vị Thái Tử điện hạ này, đã từng đến thành Lăng Dương sao?"

Thẩm Thanh Đường nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó theo bản năng nhíu mày: "Đúng rồi, hình như từ nhỏ đến giờ em chưa từng nghe nói có đại nhân vật như vậy đến thành Lăng Dương, thế nhưng anh ta đã từng gặp Lâm Cẩn Du—— là cải trang xuất tuần sao?"

Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, sửng sốt một chút, biết hai người bọn họ đã lạc hướng rồi, lúc này mới lắc đầu nói: "Ý ta không phải vậy."

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Tần Di:? Tần Di trầm mặc một hồi, rốt cục cũng nói ra sự kỳ lạ ở trong lòng: "Ta luôn cảm thấy khí tức trên người anh ta có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại không có cách nào diễn tả được."

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Có phải chàng muốn nói là Thái Tử giống Lê trưởng lão không?"

Tần Di:...

Sau đó Tần Di phủ nhận: "Không phải, sư tôn của ta hiểu đạo lý hơn Thái Tử nhiều."

Thẩm Thanh Đường: "Đúng vậy, đừng nói đến Lê trưởng lão, vị Thái Tử này còn không hiểu đạo lý bằng sư tôn của em nữa là."

Cách đó không xa, trong phòng của Cung Minh Trạch.

Ngồi trên chiếc ghế dài, Cung Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, suýt chút nữa vặn đứt chuỗi hạt ở trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên vài phần sát khí.

Nhưng lúc này, anh ta cũng không làm gì cả, chỉ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tiếp tục niệm Thanh Tĩnh Kinh.

·

Việc khởi hành đến Thanh Ngọc Kiếm Tông được thực hiện trong bí mật.

Sau khi Lâm Cẩn Du bị bắt và nhốt trong một cái lồng đen kịt, hắn ta lờ mờ cảm thấy mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm, nhưng hiện tại tu vi của hắn ta thực sự quá thấp.

Thẩm Thanh Đường đã giết hắn ta một lần, hắn ta đã tái sinh trong một cơ thể khác, tu vi của hắn ta đã giảm xuống Luyện Khí tầng ba.

Hắn ta hiện tại, chưa nói đến việc không đáng nhắc đến trong mắt những cao thủ như Cung Minh Trạch, cho dù Thẩm Thanh Đường muốn giết hắn ta cũng dễ như trở bàn tay.

Lâm Cẩn Du hối hận không thôi, đột nhiên có chút ân hận việc bản thân đã vì một phút tức giận mà lén đi hạ độc Liễu Nhứ Lam.

Nhưng hiện tại, hối hận cũng đã vô dụng...

Phải nhanh chóng làm một chuyện gì đó để bù đắp cho những chuyện đã xảy ra bây giờ.

Có hai cách để người khác giữ lại mạng sống của ngươi, một là ngươi còn đủ giá trị, hai là ngươi nắm được nhược điểm của người khác...

Hai tay Lâm Cẩn Du nắm chặt cột lồng sắt đen kịt, nghiến răng nghiến lợi, đã có một kế hoạch sơ bộ trong đầu.

Nếu thực sự phải dùng đến biện pháp cuối cùng, hắn ta chỉ có thể đi nước cờ này.

Cung Minh Trạch phải không, là Thái Tử thì đã làm sao?

Chỉ cần hắn ta nắm chắc nhược điểm đó trong tay, Cung Minh Trạch sẽ không thể động đến hắn ta.

·

Khi đoàn người đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, ngọn núi phủ đầy mây mù.

Trước khi Cung Minh Trạch đến, anh ta đã bí mật truyền tin cho các trưởng lão ở đây, nhưng thật không may, đúng lúc trưởng lão quản lý ngọc bài linh hồn ở Đệ Tử Đường hôm nay phải ra ngoài làm việc, sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới trở về.

Mà chìa khóa nơi cất giữ ngọc bài linh hồn lại ở trong tay vị trưởng lão kia.

Dùng vũ lực phá vỡ cửa cũng không sao, nhưng Cung Minh Trạch sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy chỉ vì Lâm Cẩn Du.

Vì vậy, anh ta đã chọn ở lại Thanh Ngọc Kiếm Tông một đêm nữa.

Huống chi, mọi thứ vẫn chưa có kết luận.

Trong lòng Cung Minh Trạch vẫn mơ hồ có một cảm giác ăn may - anh ta hy vọng rằng Lâm Cẩn Du đã chết, như thế sẽ chứng minh được con người đê hèn như quái vật trước mặt anh ta không phải là người đã cứu anh ta năm xưa.

Vốn dĩ trong lòng anh ta đã tự giễu Tần Di không có mắt nhìn, không đi chọn ân nhân đã cứu mạng mình mà nhất quyết chọn một kẻ bệnh tật đầy mưu mô.

Chỉ vì gương mặt bình hoa không mấy xuất sắc đó, không những trao tặng Trúc Cơ Đan và Thất Tâm Hải Đường, hắn còn làm việc chăm chỉ để giúp gia đình Thẩm Thanh Đường mở đường đến Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Chẳng khác gì Cung Phất Vũ não tàn suốt ngày dính với Lê Trường Phong vậy.

Chỉ là Tần Di nguyện ý lựa chọn như vậy, anh ta cũng không thể can thiệp quá nhiều.

Nhưng những gì đang xảy ra bây giờ thực sự quá kỳ lạ.

Anh ta luôn cho rằng mình đợi Lâm Cẩn Du lớn lên là một việc rất đúng đắn, vì tránh né tai mắt và sự giám sát từ mọi phía, thậm chí anh ta còn không quan tâm đến sự trưởng thành của Lâm Cẩn Du.

Anh ta luôn cho rằng với tâm tính và thiên phú như vậy, dù thế nào cũng sẽ thành tài.

Sau đó, khi tên của Lâm Cẩn Du xuất hiện trên bảng danh sách các đệ tử mới nhập môn của Thanh Ngọc Kiếm Tông, anh ta liền biết thời gian đoàn tụ của họ sắp đến, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa.

Nhưng số phận... lại đùa giỡn với anh ta như vậy.

Nghĩ đến đây, Cung Minh Trạch chậm rãi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra chiếc mặt nạ có hoa văn sơ sài.

Những ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo khẽ vuốt mép mặt nạ, hơi thở của Cung Minh Trạch vô thức trở nên rối loạn.

Anh ta từ từ nhắm mắt lại.

Vô số hình ảnh lại tràn ngập tâm trí anh ta.

Mỗi khi cảm thấy không thể chống đỡ nổi nữa, anh ta sẽ nhớ lại những ký ức mình đã trải qua ở thành Lăng Dương.

Lần đầu tiên anh ta đến thành Lăng Dương là khi nào nhỉ?

Chắc là mười bảy năm trước...

Vào thời điểm đó, quốc sư vừa mới thành danh, cần xương của yêu thú thuần chủng để luyện chế vũ khí, vì vậy hắn ta đã trắng trợn tìm kiếm và săn lùng những yêu thú thuần chủng.

Đó là vào một đêm mưa, anh ta che giấu thân phận, chạy trốn khỏi Hoàng Thành đến thành Lăng Dương cùng với đứa con yêu thú gần như là thuần chủng mới hai tuổi của tỷ tỷ mình.

Sau đó, có quá nhiều binh lính đuổi theo, anh ta vội vàng đi theo một con hẻm, ném đứa bé yêu thú vào một cái sân viện gần đó, anh ta vẫn còn nhớ trong sân đó có trồng một cây hòe rất lớn.

Hai năm sau, anh ta không yên lòng nên quay lại lần nữa, lần theo huyết mạch và tìm thấy cháu trai của mình.

Lúc này, cháu trai của anh ta đã có thể hóa hình rồi, suốt ngày đi theo một đám lính đánh thuê, nhưng dường như đã bị thứ gì đó kích thích nên quên đi rất nhiều chuyện. Trên mặt cũng có rất nhiều vết sẹo.

Hỏi gì cũng không biết, chỉ biết đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn anh ta.

Lúc đó anh ta đã trầm mặc hồi lâu, lặng lẽ để lại mấy quyển bí tịch tu luyện của yêu thú cho cháu trai, rồi trở về.

Dù sao thân phận của anh ta cũng đặc biệt...

Không thể ở lại lâu.

Mà... quen biết Lâm Cẩn Du lại là lúc nào nhỉ?

Khoảng mười năm trước đi.

Vào thời điểm đó, quẻ bói của quốc sư nói rằng có một ma tinh mang dòng máu bán yêu trong hoàng tộc, tương lai kẻ này sẽ lật đổ hoàng thất, gây nguy hiểm cho đất nước.

Kết quả là, vị phụ hoàng ngu ngốc và bất tài của anh ta còn ra lệnh giết tất cả các tu sĩ có dòng máu bán yêu trong hoàng tộc.

Cũng bao gồm cả anh ta, thất hoàng tử không được yêu thích.

Anh ta bị truy sát suốt chặng đường, và tình cờ, anh ta lại trốn đến thành Lăng Dương.

Lại là một đêm mưa khác.

Nhưng lần này người truy đuổi nhiều hơn trước rất nhiều, anh ta bị thương nặng lảo đảo đi tới ngõ hẻm quen thuộc.

Mái hiên nhô ra hai bên ngõ đã che khuất ánh sáng, những gói lương khô đã cứu sống anh ta.

Anh ta vừa lạnh vừa đói vừa đau đớn, mưa và máu tí tách chảy xuống từ cơ thể anh ta.

Để tránh bị những kẻ truy đuổi phát hiện, anh ta đã chịu đau đớn mà tự rạch mặt mình đến mức không thể nhận ra, cuối cùng anh ta run rẩy vứt bỏ con dao găm, ngã xuống vũng nước lạnh.

Sau đó......

Anh ta đã gặp Lâm Cẩn Du.

Lâm Cẩn Du đến đó chơi trốn tìm.

Với khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, một người nhỏ bé cứ như vậy va vào trong lòng anh ta.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là giết Lâm Cẩn Du.

Nhưng Lâm Cẩn Du lại hơi mở to mắt, đưa tay sờ sờ mặt của anh ta: "Ngươi chảy máu rồi, có đau không?"

Anh ta kinh ngạc.

"Ta trở về tìm thuốc cho ngươi!" Sau đó Lâm Cẩn Du liền bình bịch chạy đi.

Anh ta nhìn bóng lưng của Lâm Cẩn Du, im lặng một lúc rồi muốn rời đi, nhưng vết thương quá nghiêm trọng khiến anh ta không thể di chuyển.

Sau đó, Lâm Cẩn Du thực sự tìm được thuốc, còn mang một chiếc mặt nạ đến.

Khi anh ta nhìn thấy chiếc mặt nạ, anh ta hơi sửng sốt, sau đó anh ta nắm tay Lâm Cẩn Du có chút thở dốc nói.

"Ngươi lấy cái mặt nạ này ở đâu?"

Lâm Cẩn Du dường như bị dọa sợ, có chút sợ hãi, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Hồi nhỏ ta đã nhờ ca ca làm cho, xấu lắm sao?"

Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Du một lúc, lại nhớ tới đứa cháu trai đeo mặt nạ của mình, ngẩn ra một hồi, anh ta đột nhiên nở nụ cười mơ hồ.

Khi đó, anh ta cảm thấy, có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận.

Anh ta và cháu trai của anh ta đã được cứu ở cùng một nơi, cùng một gia đình.

Sát khí của anh ta hoàn toàn biến mất.

Kể từ đó, Lâm Cẩn Du mỗi ngày đều đến, mang đồ ăn cho anh ta và thậm chí còn ăn trộm thuốc cho anh ta.

Một số hữu ích, một số thì không.

Anh ta im lặng chấp nhận tất cả.

Nhưng khi đó Lâm Cẩn Du còn chưa nói cho anh ta biết tên của mình, anh ta có hỏi, nhưng Lâm Cẩn Du chỉ lắc đầu không nói.

Anh ta biết hẳn là do gia đình của Lâm Cẩn Du gia giáo tốt, Lâm Cẩn Du không được phép tùy tiện nói cho người lạ biết tên của mình, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng anh ta vẫn tôn trọng.

Cho đến một hôm, khi lũ trẻ đang chơi trốn tìm thì có tiếng nói vọng ra từ ngoài ngõ.

"Lâm Cẩn Du, cậu trốn ở đâu rồi? Sao ta không tìm thấy cậu chứ!"

Lâm Cẩn Du đang ngồi trong lòng anh ta đếm từng viên thuốc cho anh ta lập tức bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài.

Anh ta nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Cẩn Du, một nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt biến dạng của anh ta.

Lâm Cẩn Du.

Nhớ kỹ em rồi.

Anh ta còn nghĩ rằng đợi khi vết thương lành lại, anh ta sẽ đến Thập Vạn Đại Hoang sống cùng đám yêu thú.

Nhưng không ngờ cái tên Thái Tử ca ca chết tiệt kia của anh ta lại lần theo huyết mạch tìm được anh ta.

Vội vàng đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?

Anh ta cười khẩy.

Không cần nhắc tới quá trình đuổi giết, nhưng nhờ có đan dược mà Lâm Cẩn Du đưa cho, đến giờ phút cuối cùng anh ta đã sử dụng bí pháp của yêu tộc, dứt khoát vứt bỏ thân thể tàn phế này, đoạt lấy thân xác của Thái Tử...

Anh ta, sống lại rồi.

Để không khơi dậy sự nghi ngờ, anh ta thậm chí còn không có thời gian quay lại gặp Lâm Cẩn Du lần nữa, cho nên anh ta vội vàng để lại một chiếc nhẫn làm kỷ vật trong đống cỏ khô rồi rời đi.

Anh ta đem thi thể của chính mình trở về Hoàng Thành.

Từ đó về sau, anh ta thay đổi bản tính ăn chơi trác táng của "Thái Tử" trước đây, tu thân dưỡng tính, ngày ngày bế quan tu luyện.

Mục đích là để ngăn không cho quốc sư và những kẻ quyền thế kia nhìn thấu thân phận thật của anh ta.

Anh ta đã nhẫn nhịn hơn mười năm.

Khi nhìn thấy Tần Di đã tìm được người khác, còn Lâm Cẩn Du được Thanh Ngọc Kiếm Tông thu nhận, anh ta đã rất vui mừng.

Có ai ngờ, điều anh ta chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua, hóa ra lại là kết quả như vậy.

Editor:

Sau này là chuỗi ngày tự vả của Lão Cung:)))

Cơ mà sao năm xưa người rạch mặt là Lão Cung mà người mang sẹo lại là Tần Di nhỉ?

Hai cậu cháu cùng yêu một người sao? Máu chó thế nhở?:))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện