: Trước khi thi đấu nhất định phải ký giấy sinh tử.

Thủ Dương Tông

Trong biệt viện nơi Cung Minh Trạch đang ở, đặc biệt yên tĩnh, xung quanh hạ xuống vô số cấm chế nghiêm ngặt.

Lúc này, Cung Minh Trạch đang ngồi trên một chiếc ghế dài mềm mại bằng ngọc lưu ly, trước mặt bay lơ lửng một cái lọ nhỏ bằng thủy tinh, mà bên trong lọ là một chiếc lá khô héo rách nát.

Anh ta đã sử dụng đủ loại phương pháp khác nhau để cố gắng đọc được thông tin từ trong chiếc lá rách này, nhưng đều thất bại.

Lâm Cẩn Du đã chết, chiếc lá này được giữ lại quá mười hai canh giờ rồi, chút ký ức còn sót lại trong đó cũng đã tan biến từ lâu, không thể tìm thấy được nữa.

Cung Minh Trạch đã thử liên tục và cũng thất bại liên tục, thậm chí chiếc lá còn không hề khôi phục lại chút xíu màu xanh nào dưới tác động linh lực của anh ta.

Cuối cùng, anh ta đột nhiên giơ tay lên, chưởng một phát vào bức tường ở bên cạnh!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, khói bụi bắn ra tứ phía, bức tường dày cộm bị chưởng xuyên thủng một cái lỗ to.

Cung Minh Trạch không quan tâm, anh ta từ từ đứng dậy, sắc mặt u ám đến mức rét lạnh.

Anh ta vẫn đang suy nghĩ về câu nói Lâm Cẩn Du đã nói trước khi chết.

Nhưng rốt cuộc những gì Lâm Cẩn Du nói là thật, hay là giả? Nhưng trong tình huống đó nói ra lời như vậy, Lâm Cẩn Du đã tỏ rõ muốn lợi dụng anh ta.

Mà anh ta thân là Thái Tử, sao có thể để người khác lợi dụng chứ?

Dù cho trong nháy mắt đó, Cung Minh Trạch đã có chút dao động.

Lỡ như Lâm Cẩn Du nói thật thì sao?

Nếu người cứu anh thực sự không phải Lâm Cẩn Du, mà là người khác thì sao?

Nhưng anh ta đã giết Lâm Cẩn Du rồi, trên đời này làm gì có thuốc hối hận để uống chứ...

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Minh Trạch lại xuất hiện một tia rạn nứt, hơn nữa còn có một chút cố chấp điên cuồng.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại cau mày nhắm mắt lại, bắt đầu xe chuỗi hạt bạch ngọc trong tay.

Chuỗi hạt bạch ngọc bắt đầu phát ra linh quang nhàn nhạt bao phủ toàn thân Cung Minh Trạch, bắt đầu xoa dịu ác khí trên người anh ta.

Chỉ là Cung Minh Trạch không phát hiện ra, ánh sáng của chuỗi hạt bạch ngọc không còn ổn định như trước nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, Cung Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, thở ra một hơi, sau khi hấp thu linh lực của chuỗi hạt bạch ngọc, anh ta dần dần khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của thường ngày.

Nhưng lòng anh ta có thật sự bình yên hay không thì chẳng ai biết được.

Đúng lúc này, ngọc bài truyền tin bên hông Cung Minh Trạch sáng lên, phát ra một luồng sáng vàng.

Đây là tin nhắn có mức độ ưu tiên cao nhất đến từ Hoàng Thành.

Lông mày của Cung Minh Trạch bất giác giật giật, lộ ra một chút bực tức thiếu kiên nhẫn.

Truyền tin cho anh ta vào lúc này, có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?

Nhưng Cung Minh Trạch không có thời gian để đoán mò nữa, vì vậy anh ta cầm ngọc bài truyền tin lên.

Sau khi đọc xong nội dung trong ngọc bài truyền tin, vẻ mặt anh ta xen lẫn giữa lạnh lùng và tức giận, sau đó anh ta đặt ngọc bài xuống, phất tay áo đi ra ngoài.

·

Thẩm Thanh Đường lúc này rất phấn khởi.

Vốn dĩ khi trở về, cậu còn hơi lo lắng Cung Phất Vũ sẽ hỏi cậu tại sao lại bỏ đi hai ngày, nhưng sau khi cậu quay về, Cung Phất Vũ không hề đề cập đến chuyện cậu rời đi.

Ngẩng đầu nhìn lại, Lê Trường Phong đã từ trong phòng đi ra.

Thẩm Thanh Đường chợt bừng tỉnh.

Khẽ mỉm cười, Thẩm Thanh Đường tìm một cái cớ rồi lặng lẽ rời khỏi chỗ ở của Cung Phất Vũ.

Những lúc như thế này, vẫn nên để hai sư tôn ở riêng với nhau thì hơn.

Chỉ là trước khi Thẩm Thanh Đường kịp rời đi, cậu đã nghe thấy tiếng chuông trầm bổng của Thủ Dương Tông vang lên khắp nơi.

Đây là thông báo triệu tập các vị trưởng lão và đệ tử tham gia cuộc thi.

Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, Tần Di đang đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đi ra, liền nói: "Sao đột nhiên lại triệu tập mọi người vào lúc này? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Thanh Đường lắc đầu: "Chắc là có việc gấp, em cũng không rõ nữa."

"Em có muốn đi xem thử không?" Tần Di thấp giọng hỏi.

Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nắm lấy cánh tay Tần Di, nói: "Được đó, dù sao chúng ta cũng đang rảnh rỗi."

·

Thế là hai người họ liền đi theo các vị trưởng lão và đệ tử mặt mày nghiêm túc vội vã đến sân thi đấu.

Bản thân trận thi đấu của Phù Chú viện không thu hút nhiều sự chú ý lắm, nhưng thân phận của Thẩm Thanh Đường khá đặc biệt, cậu là đồ đệ của Cung Phất Vũ, vì vậy cậu nhất định phải tham gia.

Nhưng cuộc thi phù chú vốn dĩ xếp ở cuối cùng, Thẩm Thanh Đường nghĩ, cậu chắc không có vấn đề gì.

Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng sau khi mọi người vội vã đến địa điểm triệu tập, một trưởng lão của Thủ Dương Tông đã thông báo một tin tức vô cùng giật gân.

Thì ra hai ngày trước, quốc sư xuất quan, sau khi xem Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, liền bói ra được trong cuộc thi xếp hạng tông môn lần này sẽ cho ra đời một thiên tài xuất thế.

Vì vậy, Bệ Hạ đã ban lệnh, trong cuộc thi xếp hạng lần này, người đứng đầu trong mỗi hạng mục sẽ giành được cơ hội đến Học viện Thiên Hoàng bồi dưỡng ba năm.

Tin tức này chắc chắn là một niềm vui bất giờ đối với tất cả các đệ tử tham gia cuộc thi lần này, hiện trường bắt đầu trở nên nhốn nháo.

Phải biết rằng Học viện Thiên Hoàn là học viện hoàng gia có đẳng cấp cao hơn cả tứ đại tông môn, đệ tử nhập môn bước vào ngưỡng cửa đều là Kim Đan.

Cứ cách mười năm sẽ chọn ra nhân tài xuất sắc nhất trong bốn đại tông môn để đến Học viện Hoàng gia bồi dưỡng, Trúc Cơ hoàn toàn không có cơ hội này.

Nhưng lần này, phía trên đột nhiên mở rộng cánh cửa, chỉ cần đứng đầu cuộc thi liền có tư cách đi bồi dưỡng.

Tất cả mọi người không khỏi trở nên hưng phấn.

Sau đó, trưởng lão chủ trì của Thủ Dương Tông còn mỉm cười tuyên bố, tông môn nào có thành tích tổng thể cao nhất trong cuộc thi sẽ được đích thân Bệ Hạ khen thưởng.

Vẻ mặt của trưởng lão chủ trì giống như là khẳng định Thủ Dương Tông sẽ giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi này vậy.

Cho nên khi các tông môn khác nghe thấy tin tức này, bọn họ không cảm thấy gì, nhưng các đệ tử của Thủ Dương Tông thì càng phấn khích hơn.

Sau khi tin tức đến từ Hoàng Thành được công bố, vị trưởng lão kia lại ho khan một tiếng, nói: "Thời gian của Thái Tử điện hạ có hạn, vì vậy bọn ta đã bàn bạc và quyết định rằng, lịch trình và hệ thống của cuộc thi xếp hạng lần này sẽ được rút ngắn, thời gian sẽ được giới hạn lại chặt chẽ hơn, cố gắng kết thúc cuộc thi trong vòng mười ngày."

Trưởng lão vừa nói xong, mọi người liền ồ lên.

Lập tức có một giọng nói bất mãn vang lên —— nếu như rút ngắn thời gian, rõ ràng là về sau các tu sĩ tu vi thấp không còn cơ hội phản kích nữa!

Cung Phất Vũ không khỏi cau mày khi nghe phát biểu của vị trưởng lão kia, sau đó y nhìn về phía Cung Minh Trạch, nói: "Thái Tử điện hạ đã thảo luận vấn đề này với các trưởng lão trong ban giám khảo bọn ta chưa?"

"Là ý của Thái Tử điện hạ, hay là ý của Bệ Hạ?"

Cung Phất Vũ thực sự là dám nói, y vừa nói ra câu này, hiện trường bỗng chốc im lặng, nhưng sau đó, có không ít tu sĩ cũng lặng lẽ hùa theo.

Nhưng vẻ mặt của Cung Minh Trạch từ đầu đến cuối vẫn cứ lạnh nhạt không có tình người, lúc này anh ta liếc nhìn Cung Phất Vũ, chỉ nói một câu.

"Bệ hạ cũng muốn sớm biết kết quả."

Chữ 'cũng' này, hàm nghĩa sâu xa, Cung Phất Vũ nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, đang định nói gì đó, Lê Trường Phong ở bên cạnh đột nhiên lẳng lặng đè lại tay y, bình tĩnh lắc đầu.

Cuối cùng, Cung Phất Vũ cắn chặt răng, nhịn xuống.

Thấy một màn này, ánh mắt Cung Minh Trạch lại lạnh đi vài phần, nhưng rất nhanh, anh ta không nhìn Cung Phất Vũ nữa, mà nhìn xuống mọi người trên sân thi đấu, lạnh nhạt nói: "Còn ai có ý kiến ​​gì không?"

Cung Minh Trạch nói xong câu này, không còn ai có bất kỳ phản đối nào.

Cứ như vậy, toàn bộ hệ thống thi đấu và lịch thi đấu đều bị đảo lộn.

·

Sau khi có lịch trình thi đấu mới, đừng nói Thẩm Thanh Đường không biết làm sao, rất nhiều đệ tử khác cũng cảm thấy luống cuống.

Bởi vì thời gian đột ngột sớm hơn trước rất nhiều nên có một số người còn chưa kịp làm quen với địa điểm.

Bản thân Thẩm Thanh Đường thì lại không quá quan tâm đến chuyện này.

Ngược lại là Tần Di, thấy Thẩm Thanh Đường bảy ngày sau phải thi đấu, bất giác nhíu mày, sau đó nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường nói: "Sau hôm nay em không được ham chơi nữa, ngoan ngoãn quay về tu luyện đi."

Chiếc mũi nhỏ trắng nõn của Thẩm Thanh Đường lập tức nhăn lại: "Còn bảy ngày nữa mà."

Tần Di vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em hãy xem yêu cầu thi đấu của bọn em đi."

Thẩm Thanh Đường: "Em đã xem trước đó rồi—"

Lời còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Đường đã dừng lại ở dòng chữ nhỏ mà Tần Di chỉ.

Đọc xong, sắc mặt Thẩm Thanh Đường cũng hơi thay đổi.

"Trận chung kết các cao thủ quyết đấu với nhau khó tránh khỏi sai sót, trước khi thi đấu nhất định phải ký giấy sinh tử, nếu không muốn, coi như tự động bỏ cuộc."

Thẩm Thanh Đường:...

Thẩm Thanh Đường thi đấu phù chú, trong trận chung kết, họ sẽ so đấu uy lực của phù chú với nhau, tóm lại là cả hai sẽ dùng phù chú làm nổ lẫn nhau, so coi cuối cùng phù chú của ai mạnh hơn.

Trong cuộc thi này, các thí sinh được phép trang bị cho mình các loại vũ khí phòng thân.

Vì vậy, theo quan điểm của Thẩm Thanh Đường, độ nguy hiểm không cao.

Nhưng bây giờ sau khi đọc dòng chữ nhỏ này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu.

Thi đấu phù chú tính ra cũng tương đối an toàn, thế nhưng còn Võ viện thi đấu võ thuật thì sao?

Chẳng phải là thời cơ tốt để giết người sao?

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Thanh Đường, Tần Di lúc này mới nói: "Hồi nãy không chịu xem kỹ càng, bây giờ em biết sợ rồi sao?"

Thẩm Thanh Đường định thần lại, nhìn thoáng qua Tần Di, ý thức được một chuyện không khỏi mỉm cười nói: "Em thật sự không sao, cùng lắm thì xin sư tôn cho một bộ pháp y phòng ngự cực phẩm để mặc, sư tôn toàn là thứ tốt, những phù chú Địa phẩm bình thường không nổ được đâu."

"Ngược lại là chàng đó, may là chàng không có tham gia thi đấu, Võ viện đều là cao thủ Trúc Cơ tầng bảy tầng tám, nếu chàng mà đi thi em chỉ sợ chàng sẽ xảy ra chuyện."

Tần Di vốn định khuyên Thẩm Thanh Đường chăm chỉ tu luyện, không ngờ Thẩm Thanh Đường lại lo ngược lại cho hắn, Tần Di không khỏi thầm cười một tiếng.

Nhưng khi lấy lại tinh thần nhận ra được điều gì đó, hắn đưa tay lên nhéo chóp mũi của Thẩm Thanh Đường, nói: "Đừng có chuyển chủ đề, em mau trở về chăm chỉ tu luyện đi."

Thẩm Thanh Đường bĩu môi: "Được rồi, em biết rồi."

Tần Di: "Vậy thì đi thôi."

Cung Phất Vũ không đáng tin cậy, về phần sư tôn của hắn, hắn cảm thấy ông ấy bây giờ cũng không đáng tin lắm.

Hiện tại, hắn là người duy nhất có thể để mắt đến việc tu luyện của Thẩm Thanh Đường.

·

Bỏ lại đám đông, hai người cứ vậy mà nắm tay nhau đi theo một con đường nhỏ vắng lặng trên núi Thủ Dương Tông.

Tần Di nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh Đường, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Làm sao Thẩm Thanh Đường không cảm thấy như vậy?

Mặc dù bây giờ hai người không nói chuyện nhiều, nhưng sự hiểu ngầm đã tích lũy trong một thời gian dài khiến họ dù chỉ là nắm tay nhau thôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Đột nhiên--

Một ánh sáng trắng lóe lên.

Thẩm Thanh Đường giật thót, lập tức phóng ra dây leo quấn lấy eo Tần Di, muốn kéo Tần Di lui về sau, Tần Di cũng đồng thời nắm lấy bả vai của Thẩm Thanh Đường kéo lại ——

Ầm một tiếng.

Một tấm ngọc bài đã bị cắm vào hòn non bộ ở trước mặt hai người.

Nhìn thấy ngọc bài, Tần Di bất giác nhíu mày.

Hắn biết tấm ngọc bài có hình dạng này...

Tần Di âm thầm hít một hơi, đưa tay định rút ngọc bài ra.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường vội vàng nhắc nhở: "Cẩn thận."

Tần Di hơi giật mình, định thần lại liền nghe lời đeo găng tay Băng Tơ Tằm vào rồi mới rút tấm ngọc bài xuống.

Sau khi lấy ngọc bài ra, Tần Di mới phát hiện nó là một thẻ bài cất giấu tin tức.

Hắn trầm mặc một lúc, nhắm mắt đọc tin nhắn ở bên trong.

Đọc xong, Tần Di hơi mím lại môi mỏng.

Thẩm Thanh Đường vẫn luôn đứng ở bên cạnh cẩn thận quan sát biểu cảm của Tần Di, nhìn thấy vẻ mặt này của Tần Di, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Tần Di lấy lại tinh thần, lộ ra biểu tình phức tạp, sau đó hắn lắc đầu, thấp giọng nói: "Trở về rồi nói."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện