: Tốt hơn hết ngươi đừng giấu ta chuyện gì.

Khắp người Thẩm Thanh Đường tỏa ra hương thơm tươi mát dịu nhẹ, giống như đóa hoa đào mới nở vào mùa xuân, mềm mại ướt át.

Hôn một lúc, Tần Di cảm thấy kích động, dứt khoát ôm ngang eo bế người lên.

Thẩm Thanh Đường khẽ kêu lên một tiếng.

Tay áo trắng tinh bay phấp phới, mái tóc đen dài uốn thành một vòng cung duyên dáng trong không khí, trong lỗ mũi Tần Di tràn ngập hương thơm tao nhã của Thẩm Thanh Đường.

Dịu dàng mà quyến rũ.

Hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, trên khuôn mặt trắng như tuyết của cậu hiện lên một tầng đỏ ửng, sợ mất thăng bằng, cậu vô thức vươn tay ôm lấy cổ Tần Di.

Tần Di thản nhiên cong khóe môi, bế Thẩm Thanh Đường sải bước vào phòng trong.

Cánh cửa gỗ khẽ đóng lại, che giấu cảnh xuân ở trong phòng.

Không lâu sau, bên trong phát ra một tiếng phàn nàn yếu ớt.

"Chàng... Cẩn thận một chút, lỡ Lê trưởng lão trở về thì làm sao?"

Có một sự im lặng ngắn ngủi trong phòng.

Rồi lời phàn nàn bị chặn lại bởi một nụ hôn nóng bỏng dịu dàng.

"Sư tôn sẽ không bao giờ làm chuyện khiến người ta mất hứng như vậy."

"Ưm......"

·

Sáng hôm sau, khi trời còn mờ tối, Tần Di lặng lẽ ngồi dậy, suy nghĩ về cuộc hẹn với vị tiền bối kia.

Tuy rằng tiền bối nói thời điểm nào cũng được, nhưng Tần Di vẫn không muốn kéo dài chuyện này.

Mà Thẩm Thanh Đường đêm qua bị dày vò một trận, lúc này cậu vẫn đang ngủ say, gò má trắng nõn hơi ửng hồng, hàng mi dài khẽ rũ xuống, khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm ôn hòa mềm mại.

Mái tóc đen dài xõa tung ở bên gối, nửa cánh tay duỗi ra đặt ở trước ngực, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

Tần Di ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy một lúc, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp dễ chịu.

Nhìn nhìn, Tần Di không khỏi rướn người, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thanh Đường.

Kết quả là nụ hôn vừa đáp xuống vầng trán trơn bóng mịn màng của Thẩm Thanh Đường, lông mi của Thẩm Thanh Đường run lên, một đôi mắt đẹp mơ màng mở ra.

Tần Di tim đập thình thịch, vội vàng vừa bất đắc dĩ vừa thấp giọng áy náy nói: "Xin lỗi, là ta bất cẩn, em ngủ tiếp đi."

Thẩm Thanh Đường khẽ ngâm một tiếng, lăn người sang một bên, ôm eo Tần Di, dùng gò má mềm mại cọ cọ vào người Tần Di.

Điệu bộ nũng nịu cực kỳ.

Bị Thẩm Thanh Đường ôm như vậy, Tần Di thật sự cảm thấy vừa bất lực vừa đáng yêu.

Vì vậy, hắn chỉ đành ở yên một chỗ.

Sau khoảng một nén nhang, Thẩm Thanh Đường lại chìm vào giấc ngủ say, Tần Di cẩn thận ôm lấy cậu, đặt cậu trở về tư thế ban đầu, đắp kín chăn, hạ hẳn cửa sổ xuống mới ra khỏi cửa.

Có điều vừa mới đi ra ngoài, không hiểu sao Tần Di liền cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.

Là... vị tiền bối đó? Tần Di hơi căng thẳng, tiện tay hạ mấy cái cấm chế bên ngoài phòng, sau đó đuổi theo khí tức kia, rời khỏi Thủ Dương Tông.

·

Sau khi rời khỏi Thủ Dương Tông, Tần Di đuổi theo khí tức kia, đi một lúc lâu lại đi đến một vùng đất hoang vu.

Giờ khắc này, trong lòng hắn không khỏi có chút nghi hoặc — vị tiền bối này thật sự không có ác ý với hắn sao?

Tại sao lại muốn đưa hắn đến nơi này thay vì trực tiếp gặp mặt tại Thủ Dương Tông?

Mặc dù Thủ Dương Tông được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng vẫn có rất nhiều nơi bí mật trong thành Thủ Dương, tại sao lại đến đây?

Tần Di không khỏi lộ ra vẻ mặt cảnh giác.

Ngay khi hắn tỏ ra đề phòng, hắn liền mơ hồ nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt.

"Ngươi nghi ngờ ta?"

Lần này, vị tiền bối kia lại thay đổi giọng nói, nghe có chút cổ quái mà già nua, giống như một lão nhân.

Tần Di lấy lại tinh thần, lập tức quay người lại, sau đó liền đối mặt với bạch y quỷ dị.

Lúc này, mặt trời còn chưa ló dạng, ngoại ô sương mù dày đặc, y phục màu trắng xa xa trong sương mù, nhìn vô cùng lạnh lùng kỳ dị.

Tần Di trầm mặc một hồi, thẳng thắn hỏi: "Tại sao tiền bối lại không tìm ta ở Thủ Dương Tông?"

Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng: "Ta còn chưa muốn bại lộ thân phận."

Tần Di không nói nữa.

Cứ như vậy trầm mặc một hồi, cuối cùng nam tử áo trắng cũng không nhịn được mở miệng trước.

Khiến Tần Di ngoài ý muốn chính là, anh ta không nói rõ chi tiết hai vấn đề của ngày hôm qua, mà trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi lại đổi mặt nạ?"

Tần Di không ngờ nam tử áo trắng sẽ hỏi hắn vấn đề này, hắn im lặng nhíu mày, thành thật đáp: "Chuyện này phải đa tạ tiền bối đã nhắc nhở ta đeo mặt nạ giống với Thái Tử, để tránh hiềm nghi nên ta đã đổi cái khác."

Nam tử áo trắng không rõ ý tứ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đúng là có mới nới cũ."

Tần Di:...

Sao hôm nay người đàn ông áo trắng này lại kỳ lạ thế?

Bất quá, cảm nhận được trên người nam tử áo trắng không phải sát khí, mà là khí tức có chút lạnh lùng, Tần Di trầm mặc một lát, mới nói: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"

Nam tử áo trắng lành lạnh hỏi: "Ta muốn biết mặt nạ của ngươi từ đâu mà có."

Đối với chuyện này, Tần Di trước khi tới đây đã sớm nghĩ tới, lúc này ánh mắt khẽ động, không nói ra sự thật, chỉ nói: "Hồi nhỏ ta nhặt được ở thành Lăng Dương, ta cũng không biết tại sao Thái Tử lại có một chiếc mặt nạ giống như vậy, có lẽ là trùng hợp có cùng một kiểu hoa văn thôi."

"Nhặt được?" Giọng điệu của nam tử áo trắng hơi thay đổi.

Tần Di bình tĩnh gật đầu, đương nhiên hắn không thể bán đứng Thẩm Thanh Đường, nam tử áo trắng này hình như không thích Thẩm Thanh Đường chút nào, nếu anh ta biết chiếc mặt nạ mà Thẩm Thanh Đường làm giống với cái của Thái Tử, chỉ sợ sẽ sinh ra thêm thị phi, Tần Di dứt khoát không nói ra.

Chủ yếu là, Tần Di ngứa mắt vị Thái Tử đó, hắn luôn mơ hồ cảm thấy chuyện này e là không đơn giản như vậy, tốt hơn hết nên giấu diếm.

Bây giờ nghe giọng điệu của nam tử áo trắng, Tần Di càng cảm thấy chuyện này không thể nói quá rõ ràng.

Lúc này, tâm tình của người đàn ông áo trắng dường như bị kích động, nhưng anh ta vẫn kiềm chế không phát tác: "Nếu là nhặt được, thì ngươi nhặt được nó ở nơi nào?"

Tần Di cuối cùng cũng ý thức được có điều gì đó không đúng.

Chiếc mặt nạ đó... Thật sự có vấn đề sao?

Nhưng càng là như vậy, hắn càng quyết tâm che giấu tấm lòng của Thẩm Thanh Đường, lúc này hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Lâu quá rồi, ta cũng không nhớ nữa, có lẽ là lúc đi săn ta đã nhặt được ở ngoại thành."

Nói xong, Tần Di lặng lẽ liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, trầm giọng hỏi: "Tiền bối, mặt nạ này có vấn đề gì sao?"

Nam tử áo trắng:...

Một lát sau, nam tử áo trắng phất tay áo, cực kỳ không vui nói: "Ngươi cái gì cũng không biết, vậy thì cứ không biết đi."

Tần Di cụp mắt xuống, khẽ đáp: "Vâng."

Nam tử áo trắng trầm mặc một hồi, giống như đang đè nén cảm xúc trong lòng, khi lên tiếng lần nữa, thanh âm đã trở về vẻ lãnh đạm ban đầu.

"Ngươi đã nói chuyện về cuộc thi xếp hạng lần này cho đạo lữ của mình chưa?"

Tần Di cân nhắc một lát: "Tiền bối còn chưa nói cho ta biết nguyên nhân phải làm như vậy."

Thấy nam tử áo trắng không nói chuyện, Tần Di lại nói: "Đạo lữ của ta là đệ tử của Quận Vương, ngài cũng biết rõ, nếu cuộc thi lần này em ấy không có kết quả tốt, sẽ tổn hại đến thanh danh người trong hoàng thất, nên rất khó giải thích, nếu không có lý do gì đặc biệt, ta thật sự rất khó thuyết phục em ấy."

"Ngươi có biết đương kim quốc sư có lai lịch như thế nào không?" Nam tử áo trắng lạnh lùng hỏi.

Tần Di sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Hắn thực sự không biết.

"Đương kim quốc sư cũng là Mộc linh căn Thiên phẩm."

Tần Di nghe thấy lời của nam tử áo trắng, giật mình bất giác ngẩng đầu lên.

"Tác phong làm việc của quốc sư có thể ngươi chưa từng nghe thấy, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngoại trừ hắn ta ra, khó mà kiếm được Mộc linh căn Thiên phẩm thứ hai ở Thành Thiên Hoàn". Ngữ khí của nam tử áo trắng cực kỳ rét lạnh.

"Nếu như ngươi không muốn đạo lữ của ngươi yên lặng chết ở Thiên Hoàn, ngươi đừng để cậu ta dành được vị trí thứ nhất."

Tần Di:...

Khi Tần Di lấy lại tinh thần, liền cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nghiêm túc nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối đã hiểu rõ."

"Ngoài ra, mấy ngày này ngươi nên điệu thấp một chút."

Tần Di: "Tiền bối có chuyện gì cứ nói."

"Ngươi có biết đương kim quốc sư thích nhất là thứ gì không?"

"Tần Di không biết."

"Chính là xương của yêu thú cực phẩm."

Tần Di biến sắc.

"Tuy rằng ta không biết tại sao hắn ta lại đột nhiên coi trọng cuộc thi lần này đến vậy, nhưng quẻ bói của hắn ta xuất thần nhập hóa, có lẽ đã tính toán được gì đó."

"Để đề phòng, ngươi tốt nhất nên ít lộ diện, bằng không, một khi hắn ta tâm huyết dâng trào đến thành Thủ Dương phát hiện ra ngươi, dù là ta cũng không cứu được ngươi."

Nghe nam tử áo trắng nói vậy, Tần Di cảm giác toàn thân như bị một chậu nước đá dội xuống, lập tức trở nên tỉnh táo cẩn thận.

Sau đó, hắn trầm thấp thở ra một hơi, chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở."

"Ta không cần ngươi cảm tạ." Nam tử áo trắng lạnh lùng nói.

Tần Di theo bản năng nhíu mày, có chút khó xử.

Nhưng sau đó, hắn nghe thấy người đàn ông áo trắng nói: "Ta không biết ngươi có đang che giấu điều gì về chiếc mặt nạ hay không, nhưng nếu ngươi thực sự muốn cảm ơn ta, ngươi nên nói thật cho ta biết, hoặc là trở về suy nghĩ kỹ đi, chiếc mặt nạ đó rốt cuộc từ đâu mà có?"

Sau một đoạn trầm mặc ngắn ngủi, Tần Di cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tiền bối có thể nói cho ta biết chiếc mặt nạ này có bí mật gì không? Vì sao tiền bối lại coi trọng như vậy?"

Khi Tần Di hỏi câu này, nam tử áo trắng trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: "Mặt nạ này liên quan đến một số chuyện trong quá khứ của Thái Tử và một số bí mật của bản thân Thái Tử. Nếu ngươi biết thì nói cho ta biết, chuyện này đối với chúng ta có lợi chứ không có hại."

Nam tử áo trắng vừa nói ra những lời này, dự định nói ra sự thật của Tần Di nhoáng cái biến mất.

Nhắc đến Thái Tử, Tần Di luôn thấy bất an.

Hơn nữa... nam tử áo trắng nhấn mạnh như vậy, lại thêm chuyện đã xảy ra với Lâm Cẩn Du mấy ngày trước.

Tần Di không khỏi có vài phần phỏng đoán.

Mà những phỏng đoán đó, nghĩ một hồi liền khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.

Nếu thật sự đúng như hắn đoán, hắn thà rằng không ai biết được câu chuyện đằng sau chiếc mặt nạ, đặc biệt là Thái Tử.

Nam tử áo trắng nhìn thấy Tần Di trầm mặc, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia sắc lạnh, nhưng cuối cùng cũng không ép buộc Tần Di, chỉ nói: "Ngươi nghĩ kỹ đi."

"Nghĩ kỹ rồi, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào."

Tần Di lúc này mới hoàn hồn, ý thức được nam tử áo trắng sắp rời đi, theo bản năng tiến lên một bước nói: "Tiền bối, xin chờ một chút."

"Ngươi nhớ ra rồi?"

Tần Di mím môi trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Ta còn chưa nhớ ra được gì, chỉ là muốn xin phương thức liên lạc với tiền bối, sau này ta nhớ ra rồi sẽ lập tức đến tìm tiền bối."

Nghe Tần Di nói vậy, vẻ mặt nam tử áo trắng mới hơi nguôi giận, sau đó bình tĩnh nói: "Muốn gặp ta, chỉ cần đi tới chùa Quan Âm ở ngoại thành, đổi một cây liễu mới trong tượng Quan Thế Âm là được."

Tần Di chắp tay: "Đa tạ tiền bối."

Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua.

"Tốt hơn hết ngươi đừng giấu ta chuyện gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện