“Dương Dương.”

“Ơi?”

“Chúc mừng!”

Trong nháy mắt Sở Triều Dương liền tươi cười nở rộ, “Cảm ơn, anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở trong xe, cần tôi đưa cô về không?”

“Hôm nay tôi lái xe rồi.” Thanh âm Sở Triều Dương nghe có vẻ đặc biệt vui vẻ.

“Tôi có nhìn cô biểu diễn, cảm thấy cô hát đặc biệt hay đấy!”

Sở Triều Dương đang ở phòng thay đồ thay quần áo, nghe vậy tươi cười trêи mặt cô càng sâu, thanh âm phát ra lại càng giống như là có ma lực: “Chúng ta đều đặc biệt hay!”

Cổ Duệ Chính đang ngồi trêи ghế lái, hắn an tĩnh mà nhìn gầm gara vắng vẻ, trêи mặt không tiếng động lộ ra một mạt cười, “Đúng.” Hắn nói: “Dương Dương, tôi cũng định phát hành album.”

“Thế thì thật tốt quá!” Sở Triều Dương kinh hỉ mà nói: “Anh… Xuất sắc như vậy, sáng tác nhạc giỏi lại còn hát hay, làm tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, anh vì sao lại không…đấy?”

Cổ Duệ Chính biết bên kia cô đang không tiện nói chuyện, vì vậy liền nói: “Chờ chúng ta về nhà rồi nói sau.”

“Ừm, anh đi về trước đi, lái xe chú ý an toàn.”

Trong phòng thay đồ cũng không phải chỉ có một mình cô, cô có chú ý, thời điểm cô gọi điện thoại, chung quanh vốn dĩ còn đang ồn ào, ríu ra ríu rít bỗng nhiên an tĩnh lại, tựa hồ như đang muốn nghe xem cô nói gì.

Sở Triều Dương cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo của mình, đem trang phục diễn xuất cởi ra, chuẩn bị mang đi trả.

Lúc cô đi ra, những người khác đều đã đến phòng hóa trang ở hậu trường tổ tiết mục.

Đồng Lâm thanh, Trịnh Phương Phỉ nghe thấy cô nói chuyện với điện thoại rằng ‘chúng ta đều đặc hay’, liền cho rằng Vô Danh đang nói chính là biểu hiện ngày hôm nay của cô ấy và mọi người đều đặc biệt xuất sắc, vì vậy Đồng Lâm Thanh khó có được mà cười gật đầu với Vô Danh, Trịnh Phương Phỉ cũng tươi cười đặc biệt xán lạn, thật ngây ngốc, thật ngượng ngùng.

Mễ Kiều tò mò hỏi: “Vô Danh, là chồng cô à? Hắn tới đón cô?”

Sở Triều Dương lắc lắc đầu cười, “Không phải.” Cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Lúc này người chủ trì nổi tiếng nhất tỉnh đài, thanh âm Ngô Ca từ bên ngoài truyền đến, “Vô Danh! Vô Danh có ở đây không?”

“Có, tôi đây.” Sở Triều Dương vội vàng lên tiếng, đi ra, “Ngô Ca, có chuyện gì không?”

“Cô ra đây với tôi một chút.” Ngô Ca gật gật đầu với những người khác, sau khi gọi được Sở Triều Dương ra, liền thấp giọng nói: “Có vị tiên sinh muốn gặp cô.”

“Tiên sinh?” Sở Triều Dương có chút kinh ngạc, “Nếu nói chuyện công tác, có thể tìm người đại diện của tôi, tôi thật sự không am hiểu mấy vấn đề này.”

Cô xác thật không am hiểu xã giao này kia, trừ bỏ lĩnh vực công tác là chuyên môn của cô, thì các lĩnh vực khác cô đều đặc biệt vụng về, chẳng có gì khác so với các vị cô nương bình thường.

Trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, Ngô Ca cũng biết Vô Danh thật sự chính là một tiểu cô nương được bao bọc kỹ càng, ít trải qua mấy vấn đề xã giao.

“Không phải việc liên quan đến công tác.”

“Lãnh đạo đài truyền hình?” Sở Triều Dương vô tội chớp chớp mắt, nếu là lãnh đạo, trực tiếp tới hậu trường xem các cô là được, không đến mức còn phải sai Ngô Ca đi vào đây gọi cô ra ngoài một mình nha.

Sở Triều Dương phỏng đoán, có thể người sai Ngô Ca vào đây gọi cô, hẳn là một người có quyền lực lớn, nhưng cô thật sự không biết nên làm như thế nào, nếu như cô không đi, người ta lại bảo cô không an phận, còn nếu như cô đi thì lại chưa chắc đã kết giao được với người ta, có khi còn đắc tội thì lại khổ.

Kiếp trước không phải là cô chưa từng trải qua loại chuyện này, khi đó cô mới nổi tiếng không đến hai năm, đúng là thời điểm sự nghiệp đang trong giai đoạn phát triển nhất, lại tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng ông chủ lớn nhà người ta lên tiếng, cô lại không cho người ta mặt mũi nên mới bị phong sát.

Bằng không lúc đấy cô còn đang rất nổi tiếng, nhất định sẽ không hết thời nhanh như vậy, cũng chính bởi vì một thời gian dài cô không nhận được hợp đồng nào mới, không có tỉ lệ lộ diện, vậy nên mới dần trở nên mai danh ẩn tích.

Mãi tới nhiều năm sau, sự nghiệp cô mới dần dần khởi sắc.

Ngô Ca cũng đã lăn lộn trong giới nhiều, hắn lập tức phản ứng lại được, cô đây là không muốn đi.

Hắn đột nhiên nhớ ra, vị tiên sinh kia đã nói qua với hắn, nếu cô không muốn gặp mặt, liền không cần miễn cưỡng.

Nhưng hắn vẫn có ý tốt mà nhắc nhở: “Cô tốt nhất vẫn là nên đi đi.”

Sở Triều Dương nhìn Ngô Ca, khó xử mà nói: “Ngô Ca, tôi thấy, tôi cũng không phải là người giỏi giao tiếp gì, chắc là tôi không đi đâu, sợ đi lại đắc tội người ta.”

Ngô Ca nghĩ đến vị kia tuổi trẻ tuấn mỹ, bề ngoài so với đại minh tinh trong giới giải trí không hề kém một chút nào, hơn nữa lại còn có gia thế khổng lồ như vậy, mà trước mắt Vô Danh đã có con rồi, chắc hẳn sẽ không gọi ra làm vấn đề kia, chẳng qua cô đã nói như vậy, hắn cũng không miễn cưỡng cô nữa, hắn vỗ vỗ vai cô, “Không sao, không muốn đi thì thôi.” Hắn móc di động ra, “Quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ đến cả phương thức liên hệ cũng không có à, lưu số điện thoại đi, về sau có cơ hội tới tham gia tiết mục của Ngô Ca.”

Sở Triều Dương cầu mà không được, nhanh chóng trao đổi số điện thoại, sau khi trở lại phòng hóa trang, MC nữ Cổ Khê cũng lại đây trao đổi số điện thoại với cô, lúc sau lại trao đổi số điện thoại với mấy tuyển thủ khác, cả Hùng Viện Viện và Mễ Kiều cũng trao đổi.

Sở Triều Dương không muốn trao đổi số điện thoại với Hùng Viện Viện, nhưng nhiều người như vậy, cũng không thể chỉ cự tuyệt mỗi mình cô ấy được.

Thi đấu xong, không hề có chuyện ai lập tức về nhà nấy ai đi tìm mẹ người ấy, mà là sẽ theo an bài của tổ tiết mục cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay, địa điểm được đặt ở một nhà hàng có tính tư mật khá cao, có thể cùng nhau đi xe của tổ tiết mục, cũng có thể tự lái xe của mình đi.

Sở Triều Dương và An Bội Bội đều có xe riêng, nên đều tự mình lái xe, hơn nữa bây giờ còn có mấy vạn fans lưu luyến không đi, ở bên ngoài chờ đợi, giơ thẻ bài tên ‘Vô Danh’, nếu Vô Danh đi theo xe của tổ tiết mục, thì tổ tiết mục kia hôm nay cũng đừng nghĩ có thể đi ăn.

An Bội Bội lại đặc biệt săn sóc mà cầm chìa khóa xe: “Hai ta đổi xe không?”

Sở Triều Dương cười hì hì tiếp nhận: “Cảm ơn đại mỹ nhân.”

Những người khác đều đi theo người của tổ tiết mục rồi, phòng thay đồ chỉ còn lại mỗi cô và An Bội Bội, An Bội Bội biết cô còn muốn đổi quần áo, vì vậy liền chờ ở bên ngoài phòng thay đồ.

“Hôm nay cơ hội trêи sân khấu tốt như vậy, sao cô không tháo mặt nạ xuống đi?” Đang nhàn rỗi không có việc gì, An Bội Bội liền nói chuyện phiếm với cô, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Sở Triều Dương trầm mặc một chút, cười cười, “Bởi vì…… Tôi còn chưa đủ cường đại.”

Hiện tại nhân khí của cô tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, chọc nhẹ nhàng một cái là đã thủng, nếu bây giờ cô công bố danh tính thật với các fans và với truyền thông, cô nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kϊƈɦ điên cuồng của truyền thông và paparazzi, sẽ chẳng có bất luận tác dụng gì, cuộc sống sinh hoạt bình tĩnh của người nhà cô từ đây cũng sẽ chẳng có ngày nào yên tĩnh được nữa, thậm chí, sau khi công bố, cô còn không có năng lực đổi cho cha Sở mẹ Sở và Tiểu Trừng Quang một phòng ở có tính tư mật tốt, bảo đảm bọn họ không bị truyền thông quấy rầy.

Trước kia cùng Hoàng Hiểu Tuyền và truyền thông Hải Báo ký hợp đồng cô đã cầm trước 30% thu nhập dự tính, phần lớn số tiền đó đã được dùng để trả nợ, nhưng vẫn còn rất nhiều nợ nần đang chờ cô.

Trước kia cô nợ người đại diện Dương Vân Lam 50 vạn còn chưa có trả đâu, Dương tỷ tuy rằng chưa bao giờ gọi điện thoại tới thúc giục cô, nhưng cô cũng không thể làm bộ như không biết, mà cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng, nghĩ khi nào có tiền liền lập tức trả hết nợ nần.

An Bội Bội cười nói: “Cô đã nổi như vậy rồi…”

“Còn chưa đủ.” Sở Triều Dương nói, “Con người luôn có thói hư tật xấu, đó chính là khát vọng thấy một người đang từ đỉnh cao vạn trượng ngã xuống vựa sâu thăm thẳm chỉ trong một đêm.”

Kiếp trước cô cũng từng nổi tiếng như vậy, còn không phải vẫn bị người ta nói phong sát là phong sát đấy hay sao.

Thần tượng quốc dân Britney*, được xưng là siêu sao cuối cùng của thế kỷ, là cục cưng là bảo bối được toàn dân cưng chiều, còn không phải vẫn bị truyền thông bôi đen đến thương tích đầy mình đấy hay sao? *Britney Spears: Công chúa nhạc Pop: Chi tiết về cuộc đời bi kịch của cô các bạn có thể xem trêи gg nha.

Từ một thần tượng quốc dân thẳng thắn, phản nghịch, điềm mỹ, dũng cảm và kiên cường, bị bôi đen thành một người sau ly hôn hít heroin rồi ngược đãi con cái, dần dần trở thành một thiên hậu hết thời.

Được vào thế giới siêu sao, doanh số một đĩa nhạc đơn vượt qua tận 6000 vạn, lại bị bôi đen thành một người thiếu trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình.

Hơn nữa về sau, cô lại còn bị tòa án bắt ép trở thành công cụ của cha cô.

Đúng vậy, vì ích lợi, truyền thông có thể đổi trắng thay đen, bắt gió bắt bóng, không hề có trách nhiệm mà bịa đặt sự thật, dù sao truyền thông nói láo cũng chẳng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nếu hiện tại cô công bố thân phận Sở Y Huyên, thì ngoại trừ đẩy Tiểu Trừng Quang tới đầu sóng ngọn gió, trở thành tin tức hàng đầu được giới truyền thông săn đón, còn có thể nhận được tác dụng nào khác nữa đâu?

An Bội Bội nói: “Vì không để ngã xuống đáy vực, cô quyết định tiếp tục nhẫn nhịn nhỉ?”

Sở Triều Dương không tiếng động mỉm cười.

Cho dù người của tổ tiết mục đã rời đi hết, nhưng các fans vẫn chưa nhìn thấy Vô Danh đi ra, vì vậy vẫn tiếp tục canh giữ ở bên ngoài sân vận động, không chịu rời đi.

Mặc dù đã cải trang rồi, nhưng các cô vẫn không chủ quan, hai người lại tiếp tục giống như lần trước, An Bội Bội lắc lắc chìa khóa trong tay, tỏ vẻ để chính mình đi trước một bước, đem các fan dẫn dắt rời đi.

“Chúng ta gặp nhau tại phòng ăn.”

“Được.”

Sở Triều Dương rời đi từ một thông đạo đặc thù khác, đây là một đường đi khá an toàn, không gặp cản trở gì nhiều nhưng bên trong sâu thẳm lại an tĩnh.

Lúc cô đang đi về phía trước, chợt thấy có một thanh niên ngồi xe lăn.

Sở Triều Dương cho rằng hắn đang cần trợ giúp gì, nên lúc đi qua cô có nhìn hắn một cái, nhưng hắn lại không hề xin giúp đỡ, ngược lại an tĩnh mà nhìn cô.

Hai người liếc thoáng qua nhau.

Cô cứ cảm thấy ánh mắt của hắn như đang nói rằng hắn có biết cô, tựa hồ như muốn nói cái gì với cô, nhưng cuối cùng cũng không phát ra tiếng.

Cô đã đi qua đi hai bước, nhưng vẫn là quay đầu lại nhìn hắn một cái, thanh niên có bộ dáng thập phần ôn hoà, hiền hậu tuấn lãng kia cũng đang nhìn cô, cô dùng ánh mắt dò hỏi đối phương có phải có yêu cầu gì cần trợ giúp hay không, thanh niên lễ phép cười nhạt, bỗng nhiên mở miệng: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một chút được hay không?”

“A?”

“Tôi đang lạc người nhà của tôi.”

“Anh là người tới đây xem thi đấu à?”

“Đúng vậy.”

Sở Triều Dương lúc này đã thay một chiếc váy dài phiêu dật, phong cách ăn mặc hoàn toàn bất đồng so với phong cách ăn mặc hàng ngày, cô còn đeo thêm tóc giả, đội khẩu trang, chỉ lộ ra mỗi một đôi mắt ở bên ngoài, bởi vì đang ở trong nhà, ánh sáng tối tăm, nên cô mới không đeo kính râm.

Nghe vậy cô nhìn chung quanh một chút, xác thật không có ai, mới nghi hoặc hỏi: “Anh không mang điện thoại hả?”

“Điện thoại hết pin rồi.” Hắn vô tội mà lấy điện thoại ra, quả nhiên là điện thoại đã sập nguồn, không bật lên được.

Sở Triều Dương thấy một người tàn tật như hắn xác thật rất bất tiện, để một mình hắn ở đây cũng không tốt, nếu như không gọi được người nhà của hắn chắc cô sẽ phải đẩy hắn đến phòng thất lạc để người thân hắn nhận lại.

Nhưng tình huống của cô đặc thù, tránh né đám người kia còn không kịp, khẳng định sẽ không đẩy hắn đi được.

“Vậy…… Số điện thoại là bao nhiêu nhỉ?”

Đỗ Cảnh Minh đọc một chuỗi dãy số.

Sở Triều Dương nhập dãy số kia vào, mở loa, sau hai tiếng vang, một nam thanh niên ở đầu bên kia nghe máy, tay cô cầm điện thoại, đưa tới trước mặt thanh niên ngồi xe lăn kia, chàng thanh niên này hướng về phía điện thoại mở miệng nói: “Thành Huy, là tôi, tôi bị lạc đường, hiện đang ở……”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Triều Dương, Sở Triều Dương lập tức nói: “Ở đường thông đạo đặc thù số 3 tầng hai sân vận động.”

Trương Thành Huy mang vẻ mặt khó hiểu, tôi biết Đỗ tổng ở chỗ đó mà, trước kia là tôi đẩy hắn đến đấy chứ ai?

Hắn nói: “Được, tôi đã biết, cảm ơn cô, tôi đến đấy luôn.”

Đỗ Cảnh Minh ngước mắt lên nhìn Sở Triều Dương, khóe môi tràn ra một ý cười nhẹ, “Cảm ơn cô.” Đã cứu mạng tôi.

“Không có việc gì, anh chờ ở đây một lát nhé, tôi có việc đi trước.” Cô lùi lại hai bước mới xua xua tay, sau đó liền xoay người rời đi, không ngoái đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa.

Đỗ Cảnh Minh vẫn luôn nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô dần đi xa từ hành lang hẹp dài, thẳng đến khi biến mất, chẳng thể nhìn thấy gì nữa.

Hắn là muốn tự mình tới đây nói tiếng cảm tạ với cô.

Trước kia hắn vẫn luôn nằm ở bệnh viện, không cách nào tự mình biểu đạt cảm kϊƈɦ được, tuy hắn đã làm vài chuyện nhỏ không tốn sức gì trợ giúp cô, nhưng rốt cuộc đó vẫn không đủ để cảm kϊƈɦ ân cứu mạng của cô.

Thấy bước đi của cô vội vàng, lời cảm ơn hắn định nói ra lại phải nuốt xuống, đành dùng phương thức khác nói lời cảm ơn.

Có lẽ cô cho rằng hắn là đang cảm ơn cô đã cho hắn mượn điện thoại di động gọi điện, nhưng thật ra lời cảm ơn của hắn, là lần cô đã cứu hắn khỏi đáy hồ sâu thăm thẳm kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện